"Thanh tỷ tỷ, không đau. Nương, đừng trách cứ, Phấn tỷ tỷ." Thư Duệ nhịn đau nói.
"Được, nương không trách nàng. Duệ nhi còn nhỏ tuổi đã biết gánh vác việc mình gây ra, là đứa nhỏ tốt." Tử Tình vuốt mặt Thư Duệ.
Lâm Khang Bình ôm lấy Thư Ngạn trong tay Tiểu Thanh, Tiểu Thanh nâng Tiểu Phấn dậy rồi nói: "Mau đứng lên đi, nãi nãi nói không trách cứ ngươi, nãi nãi và gia cũng không cho phép ai mà động một tí đã quỳ, về sau, không được bướng bỉnh thêm nữa."
Tiểu Phấn còn có chút lo sợ, khóc hỏi: "Thật sự không bán ta chứ? Cũng không phạt ta chứ? Ta thích nhà của nãi nãi, có thể ăn cơm no, cho tới bây giờ không đánh ta. Ô ô, ta không muốn bị bán đi."
Tử Tình nhìn thoáng qua Tiêu Phấn, nói trắng ra cũng là một đứa trẻ mới mười một tuổi, nào có thể không bướng bỉnh chứ, chắc cũng chịu khổ nhiều: "Đi xuống đi, về sau phải nghe lời Tiểu Thanh Tiểu Lam." Tử Tình cẩn thận rửa sạch sẽ cho đứa nhỏ, lại thay quần áo, lau khô tóc, Tử Tình nhớ đến kiểu tóc trên TV, búi tóc cho Thư Duệ, quấn lên trên đầu thành một vòng, phía trước thì để lại hai cọng tóc mai, sau đầu thì tóc quá ngắn, đành phải thả, đánh giá một chút, cười nói: "Thật đúng là tiểu thiếu gia nhà địa chủ, chỉ thiếu cái dây chuyền thôi."
"Sao giống tóc nữ oa vậy? Nhưng cũng rất đẹp mắt." Lâm Khang Bình nhìn thoáng qua, cười nói.
"Thiếu gia chúng ta có bộ dạng còn hơn cả nữ oa, giống nãi nãi, tiểu thiếu gia cũng giống thế." Tiểu Thanh chen vào một câu.
Lâm Khang Bình nghe xong liếc nàng một cái, Tiểu Thanh vội bồi thêm một câu: "Hai vị thiếu có cặp lông mày giống gia." Nói xong bỏ chạy.
Tử Tình thấy cười nói: "Nàng chạy cái gì, ai ăn nàng ta chứ?"
"Ta không ăn nàng ta, nhưng ta sẽ ăn ngươi."
Tử Tình cười: "Ngươi ôm Ngạn nhi đi. Ta dắt Duệ nhi, ra ngoài dạo."
Tử Tình dẫn Thư Duệ đi tìm thanh sắt, vào phòng tìm Lâm Khang Bình dùng ống trúc nhỏ, quấn thanh sắt tròn theo ống trúc, rút ra, thử xem lực đạo, rồi nói: "Tìm thợ rèn làm trước 10 cái như thế này, tôi xong cho vào nước lạnh là quấn thành hình luôn."
Tử Tình cũng không biết sắt có nung qua rồi uốn ngay có tốt hơn không, nên đành thử đã, lò xo làm xong, để cố định trên mặt đất, trải đệm giường, thử thử sức chịu đựng, tìm từ sư phụ đến làm thử ghế sofa. Tử Tình cùng Lâm Khang Bình ngồi vào, cảm giác cũng không tệ, liền đặt ở phòng ngủ bọn nhỏ.
Sofa ra đời, bật bật giường lại càng đơn giản, Tử Tình đem tây sương phòng ở nội viện thông 2 phòng thành một, tổng cộng rộng hơn bốn mươi thước vuông, lót bằng sàn gỗ, đặt một bật bật giường lớn. Lại làm một cái thang trượt, không có plastic (nhựa cứng), nên Tử Tình dùng tấm ván gỗ mài nhẵn nhụi. Dưới thang trượt là bật bật giường, bọn nhỏ ngã cũng không sợ.
Phòng chơi còn chưa chuẩn bị tốt, đại đường thúc cùng đường thẩm của Tử Tình đến truyền tin, nhị nữ nhi nhà hắn - Tử Lệ sẽ xuất giá vào mùng mười tháng ba, đứa nhỏ này đã mười bảy, năm trước Tử Quân thành thân, đã chậm trễ một năm, nhà trai chờ không kịp, đành phải quyết định cưới ở mùa xuân năm nay, nói không chừng đầu xuân sang năm có thể ôm lên được cháu.
Nhà trai có điều kiện tạm ổn, tuy không tặng được sính lễ nhiều, nhưng người nhà quyết định mùng chín tháng ba sẽ thêm trang cho Tử Lệ, một nhà Tử Lộc cũng từ thành an châu chạy về.
Thẩm thị, Trần thị cùng Tử Tình ba người vào khuê phòng của tân nương, Điền thị cùng Chu thị đã tới trước, hai người cũng không nói chuyện, đang xem náo nhiệt. Dưới tình hình này, các nàng không nói chuyện nhiều lắm, dù sao đâu phải là thân thích gần gũi gì.
Chu thị thấy bọn Thẩm thị, xoay người đi ra ngoài, giả vờ như không phát hiện, tam bà bà thấy, lắc lắc đầu, bọn họ biết chuyện lão gia tử cùng Điền thị chuyển ra ngoài. Nhiều năm như vậy cũng biết Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị làm người thế nào, ào ào nghị luận, làm người mà không biết để lại đường sống cho mình, cũng không biết lo lắng vì Tử Toàn, tương lai Tử Toàn sống như thế nào, kết hôn như thế nào?
Thẩm thị chào hỏi Điền thị, Điền thị lạnh nhạt như trước, Thẩm thị cũng không để ý, trực tiếp cùng vài vị chị em bạn dâu nói chuyện, lúc Tử Tình xuất giá, mấy nhà bọn họ thêm trang cũng không kém, cho nên, lần này Thẩm thị cũng mang theo ý đáp lễ lại, Thẩm thị là một bộ vòng tay bạc, Tử Tình là ngân trâm khắc hoa, Trần thị là một đôi bông tai bạc, mặt khác ba người còn chuẩn bị một phần tiền.
Tử Tình cùng Trần thị thấy trong phòng nhỏ hẹp, nên tìm chỗ ngồi trong sân, Tử Tình mới vừa đi đến cây đào ở cửa viện, lúc này, một phụ nhân bụng lớn gọi Tử Tình: "Tỷ tỷ, là ngươi? Còn nhớ rõ ta không?" Tử Tình có trí nhớ hơi bị tệ, gặp qua một lần chắc chắn là không nhớ nổi, lúc này, có người bên cạnh lạnh lùng nói một câu: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Không thấy người ta ăn mặc thế nào à, ngươi tưởng nịnh bợ là nịnh bợ được hả?"
"Chúng ta lần trước quen biết nhau trên bàn cơm, tỷ tỷ còn hỏi tên của ta mà? Tỷ tỷ không nhớ rõ sao? Lúc đó ta còn tưởng rằng ta lớn hơn tỷ tỷ, sau này tỷ tỷ nói đứa nhỏ trong nhà đã nửa tuổi." Tiểu phụ nhân cúi đầu hỏi một câu.
Tử Tình nghe xong, nhớ tới chuyện chia đồ ăn, thì ra là nàng dâu ngày ấy thay nàng giải, người vừa mới mở miệng chính là nàng dâu nhà lí chính, còn có vài người Tử Tình không biết .
"A, là ngươi, ta nhớ ra rồi, bụng mấy tháng rồi?" Tử Tình vội cười hỏi.
"Bảy tháng, tỷ tỷ, ngươi thay đổi thật nhiều, ngay từ đầu ta cũng chưa dám nhận. Ta gọi là Bảo Phượng, tỷ tỷ gọi là gì?"
"Ta là Tử Tình, vào nhà tìm chỗ ngồi đi, cẩn thận mệt."
"Thì ra ngươi chính là Tăng Tử Tình, khó trách lần trước ta đã cảm thấy ngươi khác bọn ta." Bảo Phượng nói xong ngượng ngùng nhìn Tử Tình.
hôm nay Tử Tình cùng Trần thị đến, hơn nữa lại là tiệc của thành thân đường muội, thế nào cũng phải mặc đẹp chút, nên không mặc đồ thôn dân, chọn áo lụa màu tím và váy dài cùng màu, dùng đồ trang sức màu tím luôn, cho nên, nàng dâu nhà lí chính mới có thể nói, tưởng nịnh bợ là nịnh bợ được à.
Tử Tình đỡ tiểu phụ nhân tên Bảo Phượng này, vào nhà tìm chỗ ngồi, thấy vẻ mặt và quần áo của nàng không giống trước, chắc trong nhà có biến cố, vốn muốn hỏi nàng là nàng dâu nhà ai, nhưng Tử Tình suy nghĩ, mặc dù đối phương nói, mình cũng không biết. Vừa vặn lúc này, tiệc cưới bắt đầu, mọi người ngồi xuống, Tử Tình nói: "Ngươi biết nhà của ta chứ, về sau có rảnh thì đến tìm ta nói chuyện, ta ít khi ra ngoài nên người trong thôn không biết."
Bảo Phượng nghe xong, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tử Tình, hỏi: "Tỷ tỷ, ta thật sự có thể đi tìm ngươi sao?"
"Hừ, cho ngươi cái chày gỗ thì ngươi coi là châm vàng, cũng không nghĩ ngươi có thân phận gì à, người ta có công phu quan tâm ngươi ư?" Nàng dâu nhàLí chính lại bắn lén một câu.
"Nàng có thân phận gì không quan trọng, chỉ sợ có người không biết bản thân có thân phận, rõ ràng là quạ đen, lại cố tình cho rằng mình là chim hoàng oanh." Trần thị liếc nàng một cái.
Tử Tình thật không phúc hậu mà nở nụ cười, trở về một câu, "Tẩu tử, quạ đen cùng chim hoàng oanh kém nhau nhiều lắm không?"
Bữa cơm này, bởi vì đã biết thân phận của Tử Tình, nên khi phân đồ ăn, nàng dâu Chu gia để lại không ít cho Tử Tình cùng Trần thị, Tử Tình thấy Bảo Phượng bên cạnh không nỡ ăn, nên đều chuyển đồ sang cho Bảo Phượng.
Về nhà, Tử Tình hỏi Thẩm thị, năm gần đây Thẩm thị cũng không ra ngoài, nàng dâu mới cưới về thôn cũng không quen.
Nhà Tử Tình nhanh chóng làm xong bật bật giường, Tử Tình lôi kéo Thư Duệ đến chơi, tiểu hài tử lần trước bị ngã nên sợ, lắc lắc đầu, nói cái gì cũng không chịu lên, Tử Tình cởi giày, leo lên làm thử vài cái, Thư Duệ mới nhảy đi lên, một khi đã chơi thì không chịu xuống, cười ha ha , "Nương, chơi vui, con thích."
Trần thị vừa vặn dẫn theo Vĩnh Tùng, Vĩnh Bách đi lại, Vĩnh Bách vừa mới biết đi, cũng leo lên, ba nam hài tử chụm lại một chỗ, vui chơi thỏa thích.
"Muội muội, ngươi nghĩ ra biện pháp này từ chỗ nào, đồ chơi thật tốt, về sau, hai hài tử nhà ta mỗi ngày không đi lại đây mới lạ, ta cũng bớt việc, ném hết bọn nhỏ sang đây, đỡ mất công trông." Trần thị cười nói.
"Ta cảm thấy bọn nhỏ vừa đến ngày mưa thì khó chịu, nên suy nghĩ rất lâu mới nghĩ được cái này, cũng là Khang Bình nghe người khác nói, ta liền thử." Tử Tình nói, không chú ý tới Lâm Khang Bình đã bước chân đến cửa.
Từ sư phụ làm xong bật bật giường này, phải đi đến chỗ Tăng Thụy Tường, mùa mưa dầm đã qua, gia cụ của Tử Thọ nên làm rồi.
Ngày này, tam đường thẩm đến, nói Tử Văn đậu thi huyện, chuẩn bị năm nay làm mai, nói đến chuyện trong thôn, Tử Tình nhớ tới Bảo Phượng, thuận miệng nhắc tới nàng.
Tử Tình thế mới biết, phu gia của Bảo Phượng họ Chu, là huynh đệ cùng nhà lí chính, gia đình nhà chồng tốt, cho nên, lần trước Tử Tình thấy nàng thì quần áo tương đối mới, bây giờ nhà mẹ đẻ gặp biến cố, cha bệnh nên mất, còn thiếu tiền thuốc men, nương nàng phải nuôi đệ muội còn tuổi nhỏ, gia đình nhà chồng sợ nhà mẹ đẻ liên lụy, các huynh đệ chị em dâu ầm ĩ phân nhà, trượng phu nàng là người thành thật phúc hậu, nhưng trên đời này, càng thành thật phúc hậu, càng không có được niềm vui của cha mẹ, khi ở riêng cũng chịu thiệt. Bây giờ nàng mang thai, sự tình trong nhà đều do trượng phu nàng làm, vốn không được mấy mẫu đất, còn chăm lo nhà mẹ đẻ, nên cuộc sống dần đi xuống.
"Nhắc tới Bảo Phượng, thật đúng là nha đầu tốt, tâm tư đơn thuần, chịu thương chịu khó, hàng xóm luôn khen nàng, nhưng gặp phải chuyện này, thức sự là khó lòng mà giúp đỡ." Tam đường thẩm nói.
"Nhà mẹ đẻ của nàng có xa không? Nhà mẹ đẻ không có ruộng đất sao?"
"Nhà mẹ đẻ không xa, ở tây đường thôn gần đây, có ruộng đất cũng đã bán để trả nợ."
Tử Tình vừa nghe, cách gần như vậy, nghĩ đến nhà mình đang cần tìm một người làm bếp, chuyên môn nấu cơm cho gã sai vặt nha hoàn trong nhà, bằng không, Vương bà bà lớn tuổi dần, làm không xuể.
"Không biết cha nàng bị bệnh gì, nương nàng khỏe không?" Tử Tình hỏi.
"Cái này thì không biết, ngươi muốn giúp nàng à? Nếu nàng biết sẽ vui mừng dữ lắm đấy."
"Thẩm thẩm đừng nói ra, ta thấy nàng thành thật, nhưng còn phải làm phiền thím giúp ta hỏi thăm, cha nàng vì sao mất, chỗ ta này cần một người làm bếp, nếu sức khỏe không tốt thì ta không thể dùng."
tam đường thẩm cười ra về, xem ra, thím ấy cũng thích Bảo Phượng.