Ngày kế, hai người cùng đi chanh viên một chuyến, cầm ít đồ ăn cho Vương Thiết Sơn, Tử Tình lại cầm một lượng bạc, hai hồng bao, tết sẽ không thời gian qua đây, chi bằng hôm nay đem tiền công đến, lại cho mỗi đứa trẻ năm mươi văn tiền mừng tuổi.
Ngắn ngủn ba tháng, trừ tiền công, Tử Tình cho bọn họ gần 2 lượng tiền đào hố và chuồng gà, Lâm Khang Bình nhìn vườn cây giống trước mắt, ôm lấy Tử Tình, tung lên, ôm lấy, lại xoay tròn một vòng, hô: "Tình nhi của ta thật giỏi, trồng nhiều cây như vậy, còn làm cả chuồng gà."
Tử Tình cũng thật liền phát hoảng, hét rầm lên, sống hai đời, nào có bị nhân để qua giữa không trung qua? Này choáng váng cảm giác thật đúng không dễ chịu.
Vợ chồng Vương Thiết Sơn thấy, đều đỏ mặt quay đầu đi.
Lâm Khang Bình thấy mặt mũi Tử Tình trắng bệch, vội đỡ nàng đứng vững: "Đều tại ta cả, ngươi có sao không?"
Tử Tình lắc lắc đầu, một hồi đỡ chóng mặt, Lâm Khang Bình mới yên tâm, kéo Tử Tình đi một vòng trong rừng cây "Tình nhi, đây là sản nghiệp đầu tiên của chúng ta, về sau, chờ ta trở lại, mua thêm ruộng đất nữa, chúng ta làm địa chủ, ngươi thấy được không?"
"Được chứ, về sau ta sẽ không làm gì cả, ở nhà chờ đếm bạc."
"Vậy về sau ta sẽ kiếm bạc nhiều hơn, ta thích nhìn ngươi mặt mày hớn hở."
Hai người nói rất nhiều lời không đầu không đuôi, thời gian liền đi qua, Tử Tình chuẩn bị về nhà, "Tình nhi à, ở lại thêm một chút đi, lâu lắm mới có cơ hội dẫn ngươi ra ngoài, ở nhà luôn có một đống người. Muốn nói cùng ngươi cái gì cũng không tiện, muốn nắm tay ngươi còn phải xem có người không."
Tử Tình nghĩ hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, người yêu nhau thì luôn muốn ở gần nhau, hy vọng đối phương bên cạnh mình, cho dù không có chuyện gì để nói, nhưng trong lòng ngọt ngào. Tử Tình bỗng nhiên nghĩ sao mình lại coi hắn làm người yêu? Chẳng lẽ mình đã yêu? Loại khát vọng không muốn xa rời, không phải rất giống với Lưu Sầm sao? Nhưng khác biệt là khi đó trong lòng Tử Tình đối với Lưu Sầm lo lắng nhiều hơn ngọt ngào, bây giờ Khang Bình làm Tử Tình tín nhiệm trăm phần trăm. Hơn nữa mọi chuyện Khang Bình đều coi Tử Tình là nhất, Tử Tình không cảm động cũng khó, có lẽ, cứ như vậy mà Tử Tình cũng thật lòng đối đãi.
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Tử Tình tràn ngập cảm kích, tuy rằng Lâm Khang Bình xuất thân kém, nhưng lại toàn tâm toàn ý đối tốt với mình. Con đường tương lai còn rất dài, nhìn hai năm phát triển này, Tử Tình tin hai người có thể sáng chế được một phần gia nghiệp xa xỉ.
Thực đơn cơm tất niên là do Lưu thị nghĩ ra. Đương nhiên là không thể để mình nàng làm, dù sao nhà nhiều người, hơn nữa có mấy món nàng chưa làm qua bao giờ, ví dụ như thịt dê, canh thịt dê, đồ hải sản, Thẩm thị luôn luôn ở bên cạnh bày cách. Tử Tình cũng vội vàng giúp đỡ, làm những món ‘tủ’.
Sau khi ăn xong tất nhiên là đốt pháo hoa.
Mùng hai, theo thường lệ chiêu đãi các cô cô, Tử Tình ở nhà giúp Thẩm thị chiêu đãi khách nhân, Lâm Khang Bình cũng muốn ở lại, bị Tử Phúc tha đi. Cả nhà đại cô Xuân Ngọc không tự đến cửa, là cùng lão gia tử bọn họ vào cửa, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nhíu mày, nhìn lão gia tử ngồi ở bàn trà, nhớ lời ngày ấy lão gia tử nói, Tăng Thụy Tường đành phải kiềm chế bản thân, với lại, tân nàng dâu của Đại Mao cũng đến.
Tân nàng dâu của Đại Mao vừa vào cửa, ánh mắt nhìn khắp phòng, Tử Tình vừa thấy, cũng là cá mè một lứa cả. Nguyên bản ăn xong cơm trưa, Đại Mao sẽ dẫn nàng về nhà mẹ đẻ, kết quả là sau khi cơm trưa, cả nhà ở phòng dùng trà, Đại Mao muốn lão bà đứng dậy, nàng nhỏ giọng nói: "Ta về nhà mẹ đẻ thì ăn được món gì ngon? Không bằng ở lại đây ăn cơm chiều rồi về nhà mẹ đẻ cũng được, dù sao đêm nay chúng ta sẽ ở nhà mẹ đẻ mà." Lại hỏi Xuân Ngọc: "Nương, chúng ta cũng muốn xây căn nhà lớn thế này, được không?"
Xuân Ngọc liếc nàng một cái, cười lạnh: "Chúng ta không tốt mệnh như người ta, bây giờ Đại Mao mới học nghề, một tháng được bốn trăm văn, Nhị Mao một năm nay mệt chết mệt sống ở bên ngoài mới cầm về ba mươi lượng, chúng ta muốn xây nhà mới thì không biết chờ đến ngày tháng năm nào nữa?"
Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong cũng không tiếp lời, ngày ấy từ Yến thôn trở về, Yến Nhân Đạt cùng Xuân Ngọc mời ở lại mãi, nói là muốn hai người đến ăn điểm tâm của cô dâu vào hôm sau, rõ ràng là thấy Tăng Thụy Tường cho ít tiền biếu, muốn được thêm lễ gặp mặt, không ngờ Tăng Thụy Tường không quan tâm bọn họ, kéo người nhà bước đi.
Tử Tình thấy từ lúc bọn đại cô vào cửa, liền không nói chuyện cùng bọn họ, nhưng không ngờ người ta lại vẫn ở đây được, da mặt dày làm người ta không phục không được mà, trình độ này chắc đao kiếm đâm cũng không xước.
Lúc này Thu Ngọc bỗng nhiên nói: "Tử Tình, ta không muốn để dượng ngươi đi Tân Châu nữa, kiếm được cũng không nhiều, Mộc Mộc quá nhỏ, một nữ nhân như ta cũng không thể làm nỗi 2 mẫu ruộng nước. Nghe nói ngươi mua một khối hoang, mướn một gia đình làm thuê, vườn trồng cây ăn quả, ngươi tìm cho dượng của ngươi một ít việc để kiếm ít bạc đi. Nhà đại cô ngươi cũng sắp xây nhà. Chỉ còn thừa một mình ta vẫn ở căn phòng vừa cũ lại vừa nát."
"Tiểu cô, ngươi nói gì vậy, nhiều năm như vậy mà trong tay ngươi còn chưa có đủ tiền để xây nhà à? Ngươi tính xây bao lớn?" Tử Tình hỏi.
"Không bằng nhà ngươi được, nhưng cũng giống với nhà nhị cô của ngươi, có cái sân lớn, có giếng nước. Trong tay ta có được mấy đồng đâu, Mộc Mộc còn nhỏ, tương lai còn nhiều chỗ cần dùng tiền. Ta cũng không thể lấy hết tiền xây nhà được. Ngươi kiếm ít việc cho tiểu dượng đi." Thu Ngọc nói.
"Tiểu cô, nơi đó của ta là làm việc nặng, tiểu dượng làm không nỗi. Với lại ta đã mướn người hết rồi, không thể từ chối họ được. Như vậy đi, ta chỉ có thể đáp ứng với ngươi, có việc gì thích hợp sẽ nghĩ đến hắn." Tử Tình nói.
"Chuyện tốt như vậy mà không nghĩ đến người trong nhà, mướn người ngoài làm gì? Cả nhà đại cô ngươi đều nhàn rỗi kìa sao không thuê?" Điền thị nói.
"Đúng vậy, Tam Mao nhà ta lớn rồi, làm việc nặng được, chỉ cần nói cho hắn làm cái gì, cam đoan có thể làm tốt." Yến Nhân Đạt cười nói.
Tử Tình không tiếp lời, nhưng là nghĩ đến sau khi nguyên tiêu, Tử Phúc sẽ rời đi, chuyện cây giống cần một người giúp đỡ vận chuyển, mình thì không thể tự đi được, Thẩm thị cùng Lâm Khang Bình sẽ không đồng ý, lỡ xảy ra chuyện gì, hối hận không kịp. mà giờ cũng chưa tìm ai được, thấy Chú Vân Giang là người tương đối thành thật.
Nghĩ vậy, Tử Tình nói: "Tiểu dượng, sau nguyên tiêu thì ta có một việc làm nhỏ, mỗi ngày làm tầm một canh giờ, buổi chiều mỗi ngày tới đây giúp ta lấy hai mươi cây giống đến chanh viên, giúp Vương Thiết Sơn trồng cây, tưới nước, hắn đã đào hố xong rồi. Ừ, một ngày hai mươi văn được không?"
"Một canh giờ có thể kiếm được hai mươi văn? Trồng cây cũng không mệt lắm, buổi chiều làm một canh giờ, cũng không chậm trễ công việc của ngươi, ngươi đáp ứng đi, về sau sẽ tìm việc hợp hơn, ngươi ở nhà, Mộc Mộc có người trông, ta cũng có thể nhiều đồ thêu hơn. Ta thấy hai năm nữa Tử Tình sẽ thành thân, chắc còn muốn đến trong thành mở cửa hàng gì đó, đến lúc đó cũng cho ngươi làm người ghi chép thu chi." Thu Ngọc nói với trượng phu.
"Đừng đánh chủ ý đến ta, ta cũng không nghĩ vào thành mở cửa hàng, tương lai xa vời lắm." Tử Tình vội hỏi.
"Muội phu sao có thể đồng ý làm việc này, ta thấy đại tỷ ngươi làm cũng được, không phải chỉ trồng mấy cây à? Cũng không cần đào hố, Quế Anh ở lại làm là được. Chờ về sau có công việc thích hợp sẽ cho muội phu làm sau." Yến Nhân Đạt cướp nói.
"Ngươi nói gì vậy? Chúng ta nói là không đi à? Đây là việc ta hỏi Tử Tình, có bản lĩnh thì tự ngươi hỏi Tử Tình ấy." Thu Ngọc trừng mắt nhìn Yến Nhân Đạt.
" Nếu Tiểu dượng không đi, ta tìm người khác, Tam đường thúc cũng được." Tử Tình cười nói, Thu Ngọc thật lợi hại, thần tượng quá đi, nếu lão cha lão nương lợi hại bằng một nửa nàng, thì đâu đến nông nỗi như bây giờ. Nhưng nếu thật như vậy thì Tử Tình kia cũng sẽ không bị nhốt vào chuồng heo, mình sao đến được đây.
"Đi chứ, chuyện tốt như vậy sao ta không đi? Ngày nào bắt đầu thì ngươi đến nói cho ta biết một tiếng. Làm được tầm bao lâu?" Chú Vân Giang nói.
"Chắc tầm ba tháng, trời quá nóng, cây giống không nhiều, mà tỉ lệ sống sót cũng rất thấp."
Yến Nhân Đạt nghe xong tức giận, Tử Tình cũng không để ý, trong lòng nhưng vui vẻ một trận.
Tử Tình chưa gì đã cự tuyệt yêu cầu của Yến Nhân Đạt, Điền thị cũng biết quan hệ hai nhà chỉ có thể như vậy , lần trước Đại Mao thành thân đã loạn một hồi, thái độ Tăng Thụy Tường cường ngạnh, nói cái gì cũng không chịu nghe.
Điền thị thở dài, không nói gì nữa, làm Tử Tình có chút ngoài ý muốn. Nàng tự nhiên là không biết Điền thị làm nàng giận, công việc của tiểu con rể sẽ không còn, cả nhà đại nữ nhi đã vậy, nhà tiểu nữ nhi cũng không thể làm căng thẳng thêm, đang nhờ vả để kiếm tiền xây nhà mà.
Cơm chiều xong, mọi người ngồi uống trà, lão gia tử thấy một nhà Xuân Ngọc ngồi đấy mà không có người quan tâm bọn họ, liền dẫn bọn họ về lão phòng, Tử Lộc cùng Lâm Khang Bình bọn họ cũng vào cổng.
Nhoáng một cái đã đến nguyên tiêu, cơm chiều qua đi, Tăng Thụy Tường gọi Tử Phúc vào thư phòng, một lúc lâu mới đi ra, sau đó gọi tất cả mọi người vào nhà, nói là mở hội nghị gia đình.