Chu gia trưởng lão hừ một tiếng, mắng Tăng Thụy Khánh một câu: "Ngu xuẩn, đồ hồ đồ."
Lí chính và vài vị trưởng lão khác cũng ào ào lắc đầu, vốn việc này bọn họ cũng lén biết, có nghe phong thanh, nhưng mà nếu như Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường không nói ra, bọn họ chỉ làm như không biết, xảy ra chuyện còn có thể nghiêng về Tăng Thụy Khánh một hai phần, nhưng Tử Lộc lại đặt việc này lên mặt bàn, cũng không thể coi như không biết nữa.
Kết quả cuối cùng là, về sau, trừ hậu sự trăm năm của lão gia tử và Điền thị, Tăng Thụy Tường phải nghe theo sắp xếp của Tăng Thụy Khánh, những lúc khác, trừ phi tự nguyện, Tăng Thụy Khánh không được lấy danh nghĩa huynh trưởng yêu cầu Tăng Thụy Tường làm bất cứ chuyện gì. Cứ như vậy, về sau nhà Tăng Thụy Khánh xảy ra chuyện gì, Tăng Thụy Tường cũng sẽ không bị lên án. Cũng là vô hình trung đánh vỡ ý tưởng gây khó dễ Tăng Thụy Tường của Tăng Thụy Khánh.
Sau khi mọi người giải tán, lão gia tử và Điền thị cũng không để ý đến ai, dìu nhau vào phòng. Tăng Thụy Khánh lại hung hăng phun một bãi nước miếng xuống đất, nói với Tăng Thụy Tường: "Đi, thật giỏi, xem như ngươi lợi hại." Nói xong đen mặt nâng Chu thị ngồi sững trên mặt đất dậy rồi hùng hùng hổ hổ đi mất.
Trong lòng Tăng Thụy Tường cũng không thoải mái, đi đến hôm nay, hắn cũng là từng bước từng bước bị ép buộc, hắn coi trọng tình thân hơn ai hết, nhưng chỉ một mình hắn trả giá, mặc dù trong tim hắn đã chồng chất vết thương, có thể làm sao đây? Vẫn là không đổi được thật lòng của người khác, nếu như thế, còn không bằng thu lại thành tâm của mình, trả giá không dùng được, vậy phản kháng đi.
Tử Tình và Tử Vũ dìu lấy Tăng Thụy Tường về nhà, Thẩm thị thấy vẻ mặt mọi người, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Nói gì lâu như vậy."
Tử Vũ ríu ra ríu rít kể lại chuyện vừa rồi. Thẩm thị từ giận chuyển sốt ruột, chẳng qua, biết kết quả cuối cùng, Thẩm thị cũng là nhẹ nhàng thở ra. Nói: "Đã sớm không muốn để đứa nhỏ kia đọc sách ở học đường, lúc này ngược lại lại tốt, xong hết mọi chuyện. A di đà phật, cuối cùng có thể sống thanh tĩnh rồi."
Tăng Thụy Tường nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Thẩm thị liền có vài phần áy náy, Tử Tình thấy vậy kéo mọi người giải tán, riêng đón Hà thị đến nhà mình ở vài ngày.
Trời càng ngày càng nóng, bụng Tử Tình cũng mỗi một ngày mỗi lớn, lại bắt đầu cuộc sống ru rú như ốc sên. Trừ mỗi ngày ở nhà trêu đùa với nha hoàn, hò hét đứa nhỏ, thời gian còn lại không phải ăn ngủ thì chính là ngủ ăn, cũng là nuôi thành trắng trắng mập mập, thế cho nên một ngày Tử Hỉ nghỉ phép về nhà. Buông đồ rồi đến gặp Tử Tình, nửa năm không gặp, Tử Hỉ cũng đúng là giật nảy mình.
"Tỷ, đây là ngươi sao? Giờ tròn vo rồi, cũng thật là heo mập trong chuồng biết được lại liều mạng với ngươi mất." Tử Hỉ cười nói.
Tử Tình nghe xong cũng chẳng quan tâm mắng chửi người rồi, vội hỏi: "Thật vậy chăng? Ta cũng không soi gương, ngươi vừa nói này, ta nên nhìn kỹ lại một cái."
Tử Tình nói xong thật sự đi đến trước gương nhìn một cái, Lâm Khang Bình vội ôm cổ nàng. Nói: "Ngươi nghe tiểu Tứ nói bậy gì chứ. Nữ nhân mang thai nào không như vậy? Ngươi không thấy Tam đệ muội, dáng vẻ của nàng ra sao thì dáng vẻ của ngươi như thế."
Lâm Khang Bình nói xong đá cho Tử Hỉ một cái, nói: "Ngươi vừa mới vào cửa, cũng chịu nói chuyện vài câu với nương, chạy tới đây quấy rầy gì chứ?"
"Đại tỷ, ta cũng là gần nửa năm không gặp ngươi. Buông đồ cái là đến tìm ngươi, tỷ phu chính là đối xử với ta như vậy, tỷ, ngươi không thể không nói lời công bằng cho ta." Tử Hỉ nghiêm trọng kháng nghị nói.
"Ngươi nói ngươi cũng bao nhiêu tuổi rồi, phải nói tới hôn nhân rồi, sao đến trước mặt tỷ ngươi, ngươi vẫn là chỉ là đứa nhỏ, chỉ biết làm nũng?" Lâm Khang Bình khinh bỉ liếc Tử Hỉ một cái.
"Ta không so đo với ngươi, ta biết ngươi là đố kị ta, đố kị ta tỷ ta coi trọng ta hơn ngươi, từ ngày mới bắt đầu quen ngươi, ngươi vẫn luôn ghen tỵ, sao cho tới hôm nay vẫn còn như vậy?" Tử Hỉ ngông nghênh ngồi ở ghế thái sư, kéo kéo vạt áo của mình, nói.
Lâm Khang Bình nghe xong tìm hộp giấy đựng điểm tâm ném thẳng về phía Tử Hỉ, Tử Hỉ cười nói: "Nhìn xem, nói trúng rồi phải không? Ngươi tức giận cái gì chứ? Ta còn chưa có tức giận đâu? Tâm tư tỷ ta hiện giờ đều đặt trên người ngươi và con ngươi, ta một năm đều không ở cùng nổi với tỷ ta được vài ngày, ngươi còn không vừa lòng?"
Đang náo, tiểu Lam đi đến, nói: "Gia, bái thiếp của Phó đại nhân."
Lâm Khang Bình vội nhận lấy, Tử Hỉ cũng thò đầu vào hỏi: "Có phải Phó đại nhân kia hay không? Sao hắn cũng có liên hệ với ngươi?"
Lâm Khang Bình xem xong bái thiếp, nhìn thoáng qua Tử Hỉ, không nói chuyện, đưa bái thiếp cho Tử Hỉ, Tử Hỉ nhận lấy vừa nhìn, nói: "Ơ, sao hắn còn mời ta? Làm sao mà biết ta nghỉ phép về nhà?"
"Mời ngươi? Phó đại nhân mời ngươi?" Tử Tình vội hỏi.
"Đúng vậy, ta cũng có chút không nghĩ ra, hình như hắn và đại ca vẫn là có chút qua lại, đại ca viết thư cho ta từng nhắc tới. Đi thì đi thôi, có lẽ còn có thể tăng thêm chút kiến thức, ta còn chưa từng thấy hình dáng của quan phủ ra sao đâu? Lần trước các ngươi tới chỗ đại ca, ta cũng chưa đuổi kịp, chỉ là không biết đầu bếp nhà hắn thế nào?" Tử Hỉ nói.
"Tiểu tứ, ngươi còn nói ngươi không phải đồ ăn hàng? Ngươi xem, lại nữa rồi, ta thật đúng là phục ngươi." Tử Thọ đỡ Dương thị đi đến, nghe thấy được lời Tử Hỉ, tiếp tới.
Tử Tình vội để Dương thị ngồi xuống, nhìn Dương thị một chút, lại nhìn mình một chút, nói: "Tam đệ muội cũng không tính là quá béo mà?"
"Ta mới năm tháng, tỷ tỷ cũng 7 tháng rồi, ta giờ đi cũng rất mệt, ta mà giống ngươi bụng lớn như vậy, còn không không chừng bị thế nào rồi?" Dương thị nói.
"Đó không giống, tỷ ta cả ngày ăn mập uống mập rồi, cái gì cũng không làm, ngươi vốn gầy như vậy, dù lớn thế nào, cũng lớn không nổi bằng tỷ ta đâu." Tử Thọ nói.
"Dừng lại, dừng lại, đổi đề tài." Lâm Khang Bình vội nói.
Tử Tình nghe xong vô cùng oán niệm nhìn về phía Lâm Khang Bình, nói: "Đều là ngươi, mỗi ngày dỗ ta ăn cái này ăn cái kia, như thế rất tốt, ta đều bị người ta nói thành heo mập. Ta muốn kháng nghị, ta sinh xong đứa này sẽ không sinh nữa."
"Được không sinh thì không sinh, có ba đứa cũng đủ rồi. Thật sự, ta cũng không muốn để ngươi sinh." Lâm Khang Bình vội nói.
"Tỷ, ngươi cũng bao nhiêu tuổi rồi? Còn làm nũng, ta nhớ được khi ngươi còn nhỏ ngươi cũng rất già dặn rồi, bây giờ cùng càng sống càng nhỏ lại, thực chịu không nổi ngươi." Tử Thọ liếc Tử Tình một cái.
Dương thị và Tử Hỉ rất không phúc hậu phì cười, Tử Tình không chút khách khí tiến lên nhéo Tử Thọ vài cái. Nói thật ra, Tử Tình thật đúng không để ý đến cái này, có thể cũng là bởi vì Lâm Khang Bình quen chiều nàng, bất tri bất giác ngay tại trước mặt hắn thay đổi tính tình.
Tử Tình nhớ được từng xem một bài bình luận Hồng học, khi Lâm Đại Ngọc vào Giả phủ cũng là một bước không dám đi nhiều, một câu không dám nói nhiều, sau này tính cách biến thành thích khóc lại thích dùng tính tình nóng nảy, chính là do Giả Bảo Ngọc chiều ra.
Tử Thọ và Tử Hỉ ở lại ăn cơm xong mới giải tán, Tử Hỉ và Lâm Khang Bình hẹn thời gian đi An châu. Lâm Khang Bình còn dặn riêng Tử Hỉ ăn mặc sạch sẽ một chút.
Vì lần này là Phó đại nhân hẹn là tới nhà riêng, Lâm Khang Bình không thể không cân nhắc tặng những những thứ gì, Tử Tình suy nghĩ một chút nói: "Dù sao người ta cũng biết chúng ta là nhà nông, không bằng tặng chút rau xanh tươi mới, còn có dưa và trái cây. Đúng rồi, để nhà Bảo Phượng bắt một đôi ba ba lớn hơn một chút đi qua, một đôi gà rừng, một đôi thỏ. Chính là đồ ăn tươi mới."
Lâm Khang Bình cũng có ý này, vợ chồng hai thương lượng xong xuôi, còn nói chút chuyện tào lao, Tử Tình mới ngủ yên.
Lâm Khang Bình và Tử Hỉ ăn cơm trưa xong không bao lâu thì trở về, khiến Tử Tình ngoài ý muốn là, lại còn dẫn theo hai tiểu nam hài tới, một đứa mười tuổi, một đứa mười hai tuổi, đều là tuổi nghịch ngợm. Vừa thấy chính là công tử nhà giàu, hầu bao, túi thơm, ngọc bội, khóa trường mệnh, còn nhỏ tuổi, phong cách cũng có đủ, chẳng qua, so với năm đó Văn Tam đến, vẫn là kém một khoảng lớn.
Hai hài tử này đi theo Tử Hỉ ở tại Tây sương phòng, nói là để Tử Hỉ chỉ điểm công khóa, thuận tiện kiến thức cuộc sống nhà nông, lớn như vậy, còn chẳng phân biệt được lục cốc.
Lục cốc: 6 loại lương thực chủ yếu vào thời cổ Trung Quốc, gồm Đạo (lúa gié hoang hay lúa hạt đỏ), lương (lúa gạo), Thúc (đậu tương), Mạch (lúa mạch), thử (gạo nếp), Tắc (lúa tắc hay cao lương).
Tử Tình kéo Lâm Khang Bình hỏi: "Mặc dù như vậy, cũng không cần đưa chúng đến nhà ta đi? Nhà họ cũng không có thôn trang gì? Còn có, một gã sai vặt đi theo cũng không mang, đụng ngã vào đâu thì tính cho ai?"
"Ta cũng thấy kỳ quái, bắt không được dụng ý của Phó đại nhân. Chẳng qua, ta cũng là nhìn ra, Phó đại nhân rất coi trọng tiểu Tứ, rất thích cũng rất thưởng thức hắn, khảo giáo (hỏi xong sửa chữa, dạy bảo) riêng công khóa của tiểu Tứ, nói trẻ nhỏ dễ dạy."
"Chẳng lẽ nhà Phó đại nhân có nữ nhi, muốn gả cho tiểu Tứ?" Tử Tình nghĩ một chút, cũng là có khả năng này, tiểu Tứ cũng là một người thành tích ưu tú có tiềm lực, Phó đại nhân nhìn trúng hắn cũng không ngạc nhiên.
"Ta cũng đã hỏi thăm, trưởng nữ nhà hắn năm nay mười lăm rồi, chỉ sợ đúng là có ý này." Lâm Khang Bình nghe xong lời Tử Tình, cũng đem phán đoán của mình ra, kinh ngạc với sự nhạy cảm của Tử Tình.
"Vậy hắn cố ý phái hai hài tử này tới, nhìn xem tình huống nhà chúng ta?"
"Chỉ sợ có chút ý này. Lần trước ta đi, Phó đại nhân liền hỏi thăm không ít chuyện của tiểu Tứ, ta còn có chút nghi ngờ, bởi vậy, cũng hỏi bên cạnh không ít chuyện nhà hắn. Nhưng mặc dù tiểu Tứ có thể trúng tiến sĩ, căn cơ của chúng ta cũng không sâu, Phó đại nhân sao có thể nhìn trúng tiểu Tứ, ta còn là có chút không hiểu nhiều lắm. Đều nói gả nữ thì gả cao, nhà Phó đại nhân cùng nhà Hạ đại nhân vẫn là khác nhau, Phó đại nhân hẳn là còn có thể đi lên một chút, Hạ đại nhân cao lắm cũng chỉ có thể là Châu phán thất phẩm, Vũ nhi nhà chúng ta sánh với nhi tử của hắn, cũng là không thiệt thòi."
"Tiểu Tứ biết không?"
"Ta không nói với hắn, chuyện không thấy bóng dáng, nói cho hắn ngược lại không được tự nhiên. Hai hài tử kia, nên chơi thế nào thì cứ chơi thế thôi, ta cũng không cần cẩn thận quá mức đâu." Lâm Khang Bình lớn lên với Văn Tam từ nhỏ, cũng có vài phần hiểu biết đối với mấy thiếu gia nhà quan, hơn phân nửa bởi vì ở nhà quản thúc quá nhiều, vừa ra ngoài nhìn thấy cái gì cũng đều mới mẻ, ngạc nhiên. Hơn nữa cũng không có bằng hữu thật lòng nào, bên người đều là gã sai vặt, cúi đầu khom lưng, tất nhiên khát vọng bằng hữu, hi vọng người khác có thể đối xử với hắn ngang hàng.
Không nói Lâm Khang Bình và Tử Tình thương nghị hồi lâu, Tử Hỉ dẫn theo hai công tử Phó gia, buổi sáng mỗi ngày luyện viết chữ, buổi chiều vào đất trồng rau tưới nước, đến sau núi nhặt trứng gà, bắt châu chấu nướng lên ăn, thỉnh thoảng, Tử Hỉ cũng dẫn theo bọn họ tới trong trang chọn chút dưa hấu, dưa lê, buổi tối ở trong vườn xem đom đóm bay tới bay lui, hoặc bắt tới thả trong màn chơi đùa. Tóm lại, có thể là cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy mấy thứ này, hai hài tử chơi vui đến quên cả trời đất.
Bảy tám ngày trôi qua, lại không có ai nói lên muốn về nhà, Phó gia cũng không có người tới đón. Thẩm thị đang nói thầm đây, trong nhà lại có tân khách nhân tới nữa.