Cái khác ta cũng không nhớ kỹ, chỉ là nhớ được cô cô vừa gặp mặt, đã mỉm cười cho ta một cái ôm, sau đó, ta thấy nàng đối với các con của nàng, cũng là cười dịu dàng như vậy, bọn họ làm đúng chuyện gì hoặc nói cái gì có ý nghĩa mà nói, luôn có thể nhận được cái vuốt ve và thơm thân mật của mẫu thân, một khắc kia, ta mới biết được, mẫu thân nên là như vậy.
Đáng tiếc, ngày thứ hai chúng ta đi, đã nghe nói cô cô sinh tiểu đệ đệ, chúng ta cũng là vội vã đi.
Sau khi về nhà, ta hỏi tỷ tỷ, tại sao mẫu thân của chúng ta lại lạnh như băng như vậy chứ? Tỷ tỷ ôm ta nói, bởi vì mẫu thân ta sinh hạ ta không bao lâu đã đi rồi, mẫu thân hiện tại chỉ có thể gọi là kế mẫu.
Hai năm sau, trong nhà xảy ra chuyện, phụ thân muốn đưa ta đi, nói ta là trưởng tử trong nhà, không nghĩ tới, lại là đi đến nhà cô cô.
Nhưng là, lần này cô cô thấy ta, vậy mà không nhận ra ta, ta vẫn là cao hứng mà gọi nàng một tiếng cô cô, ta nhìn ra được, cô cô đối với việc chúng ta đến không phải là hoan nghênh lắm, chẳng qua, cô cô vẫn là sắp xếp chúng ta ngụ ở bên cạnh các con nàng, hơn nữa, còn đuổi đám nha hoàn ra ngoài.
Ta thích sắp xếp như thế, ta thích sống ở bên cạnh cô cô, nhìn nàng dịu dàng cười với ta, dịu dàng vuốt đầu ta khen ta, "Tiểu Dực của chúng ta thật ngoan nha" "Tiểu Dực của chúng ta thật thông minh nha" "Tiểu Dực của chúng ta thật hiểu chuyện nha."
Đây là lần đầu tiên ta gặp Yên Nhiên muội muội, muội muội mới được hơn ba tháng, nhưng là, nụ cười xinh đẹp này, thật là cực kỳ giống trăm hoa nở rộ trong vườn nhà cô cô, muội muội này ta thích.
Nhưng là, Văn Tinh Vực cũng thích muội muội này, cứ nói muội muội là vợ của hắn, còn không cho ta đụng. Ta mặc dù không biết vợ dùng để làm gì, nhưng là, cũng biết, vợ là phải sống cùng nhau, tựa như cha ta và kế mẫu ta.
Ta rất mất hứng, dựa vào cái gì chứ? Ta tặng chuỗi ngọc của mình cho muội muội, muốn làm vợ, cũng là phải làm của ta.
Nhưng là Văn Tinh Vực cùng Thư Duệ bọn họ đều không chịu, nhất quyết buộc ta lấy chuỗi ngọc xuống, vì thế, mấy người chúng ta còn đánh nhau. Cô cô cũng tức giận, đây là lần đầu tiên ta thấy cô cô nổi giận.
Sau khi về nhà, ta làm chủ tặng phần lễ tết cho nhà cô cô, cô cô lại hồi âm nói, phải chờ chính ta trưởng thành có thể kiếm tiền, mới có thể tặng đồ cho cô cô, ta biết, cô cô là không muốn có quá nhiều dính dáng với ta, cho là ta là tâm tính trẻ nhỏ, sau khi lớn lên sẽ quên nàng. Nếu không, cô cô có thể vẫn luôn chưa từng hỏi gia thế của ta?
Nhưng là ta không thể làm như vậy, ta nhất định muồn cô cô nhớ được ta, muốn Yên Nhiên muội muội nhớ được ta, ta biết muội muội sắp đầy tuổi rồi, nghe nói Văn gia đã phái người tặng lễ đầy tuổi cho muội muội.
Nhưng là, ta có thể tặng chút lễ vật gì, vừa có thể không tiêu một đồng tiền, còn có thể để cho muội muội nhớ được ta, để cho cô cô nhớ được ta đây? Ta trầm tư suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ tới viết một bức thư pháp, vì thế, ta luyện thật lâu. Vốn là, ta chỉ là muốn để cho Phương quản gia giúp ta đưa tác phẩm thư pháp đi. Nhưng là, Phương quản gia nói, sắp Đoan ngọ rồi, không bằng đưa luôn lễ Đoan ngọ đi cùng, lễ nhiều người không trách.
Ta nghe nói Văn gia muốn đưa Văn Tinh Vực đi An châu, ta biết là vì muội muội, ta chỉ đành phải đi xin phụ thân, chuẩn bị trước rất nhiều lý do, ai ngờ không cần dùng tới. Phụ thân nghe xong cười vỗ bả vai ta nói: "Nha đầu Lâm gia nghe nói là có tạo hóa, có bản lĩnh ngươi hãy bảo vệ tốt, đừng để cho người khác chui chỗ trống, còn có, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nói gia thế của ngươi, nếu không, ngươi khẳng định không được."
Một năm này, ta mới tám tuổi, đâu có hiểu được lời của phụ thân là có ý gì, chỉ là ghi nhớ một câu, ta phải bảo vệ tốt Yên Nhiên muội muội.
Lần này đi nhà cô cô, còn có La Hạo Viêm, mấy người chúng ta mới vừa vào vườn, La Hạo Viêm đã ngại Đông ngại Tây, cô cô đại khái là không nghĩ tới chúng ta lại tới nữa, vốn là có chút nhức đầu, nghe thấy được lời oán trách của La Hạo Viêm, không nói hai lời liền đuổi người đi.
Ta cuối cùng cũng lại gặp được Yên Nhiên muội muội rồi, một thân quần áo phấn hồng, nhưng là không có tay áo, cánh tay nhỏ cùng bắp chân nhỏ đều lộ, càng lộ ra vẻ trắng ngần, tóc hơi xoăn, mới úp qua tai, mắt đen bóng, có chút ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm chúng ta, ta nhìn thấy nàng người nho nhỏ được bế ở trong lòng Thư Duệ, không biết Thư Ngọc nói với nàng cái gì, cười một tiếng mặt mày phát sáng, ta thật ghen tỵ quá.
Có một lần, ta thấy muội muội chơi ở trên mặt đất, gọi ca ca đòi ôm, ta cách gần nhất, cuối cùng cũng như nguyện bế muội muội lên, Văn Tinh Vực thấy cũng muốn tranh, ta vội vàng giao muội muội cho Thư Duệ, ta biết, Thư Duệ chắc chắn sẽ không để cho Văn Tinh Vực bế muội muội, quả nhiên, bị ta đoán trúng rồi.
Cô cô nói muốn đi thăm cô cô của nàng, dẫn chúng ta đi thể nghiệm cuộc sống nhà nông, đến nơi đó, cô cô của cô cô ngã bệnh rồi, cô cô muốn đi dìu nàng, cho nên, đưa Yên Nhiên muội muội cho ta ở gần nhất, trong lòng ta quá cao hứng, bắt chước cô cô nói chuyện: "Yên Nhiên phải ngoan ngoãn nha."
Không nghĩ tới, muội muội lại thơm ta một cái, ta cũng mê mẩn rồi, Thư Duệ thấy vậy vội vàng đoạt mất muội muội, nhìn chằm chằm ta, nhưng là trong lòng ta vui mừng vô cùng, ta mới không so đo với hắn đâu.
Một ngày kia, mặt trời bên ngoài thật to, tất cả mọi người chơi ở trong phòng chơi, Thư Duệ cùng Thư Ngạn bị cô cô gọi ra ngoài có việc, chỉ có Thư Ngọc cùng Thư Vĩ vừa chơi cờ nhảy vừa trông Yên Nhiên, Văn Tinh Vực cùng La Hạo Viêm đang chơi Hoa Dung đạo.
Một mình ta ở trên chiếu ăn dưa hấu, Yên Nhiên thấy vậy, lảo đảo đi về phía ta, ta cuối cùng có thể ôm muội muội rồi, dùng thìa nhỏ trong tay, bón muội muội ăn dưa hấu.
"Yên Nhiên ngoan, gọi Dực ca ca, gọi Dực ca ca rồi, thì có dưa hấu ăn."
Yên Nhiên lắc đầu, "Ca ca, ăn."
Ta không biết nàng là muốn bảo ta ăn, hay là chính nàng muốn ăn đây, suy nghĩ một chút, nói: "Yên Nhiên ngoan nhất, thơm ca ca một cái có được hay không?"
Ta học bộ dáng của Thư Duệ bọn họ, dán mặt qua, muội muội quả thật lại thơm ta, còn dính nước miếng lên mặt ta.
Đáng tiếc, tình cảnh này bị Văn Tinh Vực thấy được, hắn lạch bạch chạy tới, đẩy ta ra, cướp muội muội từ trong lòng ta đi, nói: "Ngươi làm cái gì với muội muội đấy? Muội muội là vợ ta, cha ta nói, là đã định trước với cô cô từ lâu rồi."
Vừa lúc Thư Duệ lúc này đi đến, nghe thấy được lời Văn Tinh Vực nói, cướp lại Yên Nhiên từ trong tay của hắn, nói: "Nói nhảm, nương ta mới không có đáp ứng cha ngươi đâu, nương ta nói rồi, tương lai hôn sự của muội muội ta, để cho nàng tự mình làm chủ. Ngươi bớt tự cho là đúng đi."
La Hạo Viêm ở một bên nghe thấy, bu lại, nói: "Nói như vậy, ta cũng có cơ hội rồi? Có lẽ, tương lai Yên Nhiên muội muội thích ta cơ?" Ta cùng Văn Tinh Vực đồng thời đẩy La Hạo Viêm một cái, nói: "Ngươi chen vào náo nhiệt cái gì? Muội muội mới sẽ không thích ngươi."
"Ta chỉ kỳ quái, tốt xấu gì, chúng ta cũng là lớn lên với nhau từ nhỏ, không phải là huynh đệ mà hơn hẳn huynh đệ, một nha đầu vắt mũi chưa sạch mà thôi, các ngươi tranh giành cái gì chứ? Chẳng chơi vui tí nào, ngay cả nói cũng không biết nói, có lẽ, nàng mai sau lớn lên, thành một nha đầu nông thôn điêu ngoa bốc đồng, các ngươi cũng muốn ư?" La Hạo Viêm nói lầm bầm.
"Ngươi nói nhảm, muội muội ngươi mới là nha đầu điêu ngoa bốc đồng, không đúng, là ma lem điêu ngoa bốc đồng." Thư Ngạn mắng La Hạo Viêm, đồng thời, cũng đi lên đẩy hắn một cái.
"Đúng, là ma lem không có người thích, là yêu quái người người la đánh, " Thư Ngọc cũng giúp đỡ nói một câu.
"Các ngươi mới nói nhảm đấy, nữ hài La gia chúng ta, thế nhưng là đại gia khuê tú nổi tiếng kinh thành, há một nha đầu nhà quê như muội muội ngươi có thể so sánh được?" La Hạo Viêm gào lên với mấy đứa Thư Ngạn.
"Cái này cũng không nhất định, không chừng Yên Nhiên muội muội trưởng thành, sẽ hơn La gia ngươi đấy? Ngươi nhìn cô cô giống như nha đầu nhà quê sao?" Văn Tinh Vực hỏi.
"Đúng đó, nữ hài La gia ngươi có ai có hiểu biết nhiều như cô cô? Mấy ngày nay, cô cô dạy ngươi bao nhiêu trò chơi, bao nhiêu bài hát thiếu nhi, còn dạy ngươi bao nhiêu chuyện xưa có ngụ ý? Không nói tới cái khác, phòng chơi này, nhà ngươi có sao?" Ta hỏi.
"Không nói nương ta, hãy nói tới muội muội của ta, muội muội của ta tại sao phải so sánh với muội muội của ngươi, ở trong lòng ngươi, muội muội ngươi là cái gì không liên quan tới chúng ta. Nhưng là, ở trong lòng chúng ta, muội muội của ta chính là trân bảo duy nhất trên cõi đời này. Duy nhất, ngươi hiểu không?" Thư Duệ nhìn La Hạo Viêm một cái, nhàn nhạt nói.
La Hạo Viêm trừng mấy đứa Thư Duệ một cái, nói: "Không phải một nha đầu vắt mũi chưa sạch thôi sao? Nhà ta có mấy đứa, đâu đến mức bảo bối như các ngươi?"
"Ngươi vẫn chưa hiểu, muội muội ngươi chính ngươi cũng không coi nàng là báu vật, chỉ bằng điểm này, muội muội của ta đã thắng rồi, bởi vì, muội muội của ta vẫn luôn là báu vật trong lòng bàn tay người một nhà chúng ta." Thư Ngạn đắc ý nói.
Khó trách Thư Duệ nói, Yên Nhiên muội muội là trân bảo duy nhất của một nhà bọn họ, ta nhìn ra được, cả nhà cô cô đối với muội muội đều yêu thương như trân bảo. Ta ghi nhớ lời Thư Duệ cùng Thư Ngạn nói, sau này, ta nhất định cũng phải coi Yên Nhiên muội muội như báu vật trong lòng bàn tay ta.
Ngày hôm đó, khách tới nhà, nói là người nào đó của muội muội nhà cô cô, cô cô gọi nàng là Hạ thái thái, là tới cùng bà ngoại. Hạ thái thái này ta vừa nhìn đã không thích rồi, nàng đầu tiên là nhận lấy muội muội từ trong tay cô cô, "Ai nha, bé này, lại lớn rồi, xinh đẹp hơn rồi, đáng tiếc, tiểu biểu ca ngươi không có ở đây, nếu không, so hai người các ngươi, xem thử người nào cao hơn?"
Đây không phải là nói nhảm sao? Ta nghe giọng điệu của nàng, thật giống như rất thích muội muội, nhưng là, ta thấy cô cô cùng Thư Duệ bọn họ đều không thích nàng, ta len lén hỏi Thư Ngạn, biết được, nàng muốn để cho tôn tử của nàng, cũng chính là nhi tử của muội muội cô cô, định thân oa nhi gì đó.
Ta không biết kết thân oa nhi là có ý gì, len lén chạy đi hỏi thiếp thân thị vệ của ta, thì ra là kết thân oa nhi chính là để cho muội muội làm vợ của tôn tử nàng, hừ, nghĩ mà đẹp, còn may, cô cô cùng bà ngoại đều không đồng ý.
Ta mặc dù còn nhỏ, nhưng là, ta biết, muội muội này tương lai chỉ có thể ở bên ta, ta mới sẽ không để cho nàng vào nhà người ta, cho người khác làm vợ đâu. Bởi vì ta thích muội muội này, ta thích nhìn nàng cười, nhìn nàng khóc, cũng nhìn nàng ăn vạ, làm nũng, chỉ cần nàng mềm mại mà gọi một tiếng "Ca ca" , lòng ta sẽ tràn đầy vui mừng.
Thực ra, trong lòng ta, cô cô so với những cô cô đứng đắn kia nhà ta càng thân hơn nhiều, ta thích cô cô, ta từng nghĩ tới, cô cô nếu là mẫu thân của ta thì thật tốt. Ta biết dượng cũng không phải là nhi tử của bà ngoại, nhưng là dượng cũng gọi bà ngoại là nương, cho nên, ta muốn để cho cô cô làm mẫu thân của ta, như vậy, Yên Nhiên muội muội là có thể vẫn luôn theo ở bên cạnh ta, tựa như cô cô ở bên dượng.
Nghĩ tới những thứ này, ta có chút rầu rĩ, ta cách muội muội xa như vậy, một năm đến thăm nàng một lần đã là cực hạn rồi, ta phải như thế nào mới có thể trông chừng nàng lớn lên đây?