Ngày kế, Tăng Thụy Tường mang nam hài trong nhà đến lão phòng, nghe nói sẽ đi viếng phần mộ tổ tiên, Tử Tình thấy Thẩm thị chuẩn bị hương nến trái cây làm đồ cúng, cúng xong sẽ trở lại, lão phòng cũng không nấu cơm đãi, Tăng Thụy Tường có chút thất vọng.
Thẩm thị hỏi: "Tử Hỉ một tuổi, bọn họ có tới không?"
Tăng Thụy Tường có chút khó xử: "Bên lão gia tử chắc quên sinh nhật Tử Hỉ rồi, không nghe ai nói cả, mà ta cũng không hỏi, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
Thẩm thị vừa nghe vậy, bảo là quên đi, tự nhà mình làm là được.
Ngày mười tám, Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường vào thành một chuyến, mua về một mớ thứ, bông vải, vải vóc, điểm tâm, thịt, móng heo, còn có một miếng thịt bò, thịt bò rất ít khi có, 1 đống giấy đỏ lớn, xem ra Tăng Thụy Tường còn nhớ rõ chuyện bán câu đối, năm nay cũng thiếu bạc, cho nên chuẩn bị tốt.
Làm Tử Tình vui mừng nhất Thẩm thị cho Tử Tình năm quả cam hồng, nói: "Nương thấy mấy quả này đã nghĩ tới ngưoi, cả ngày cứ lải nhải cam cam quýt quýt, người bán nói là mấy quả này ở tít trên ngọn cây, lúc hái không biết, nếu không thì bây giờ chẳng có đâu. Nhưng giá đắt, 4 văn 1 quả, nương không biết ăn được không, liền mua năm quả. Nhưng hắn cũng chẳng có nhiều."
Tử Tình thật sự là cảm thấy đi mòn giày không thấy, mà không làm gì cả thì có, lập tức bóc một quả ra nếm thử, hương vị cũng không tệ, so với quả màu xanh lúc Trung thu tốt hơn nhiều. Vì thế Tử Tình chia cho mọi người, định đem hạt vùi xuống đất. Nhưng mấy người đang ở trong phòng mới bóc vỏ xong, thì nghe thấy Từ sư phụ bảo có người gõ cửa. Thẩm thị nhanh chóng lúa hết giấy đỏ, vải dệt vào gầm giường.
Tử Tình nghĩ lúc này đã vào nhà mới, cách khá xa cổng, mà nhà gạch thì hiệu quả cách âm tốt, người một nhà đang vui đùa thì thật sự là không biết có người ngoài gọi. Tử Tình nhớ cổ đại cũng có chuông, nếu không thì cũng mua một cái làm chuông cửa.
Tử Phúc dẫn lão gia tử, Điền thị,Hạ Ngọc, Thu Ngọc cùng nhau đến, nói là đến mừng Tử Hỉ một tuổi, cầm hai đôi hài nhỏ, một bộ đồ mới, Điền thị nói là hai cô làm. Đúng là khác nhau mà, sinh nhật Tử Thọ cùng Tử Tình có ai ngó ngàng gì đâu.
Đột nhiên, Điền thị liếc liếc quả cam trong tay mình, Tử Tình chạy nhanh đưa qua, nói: "Bà, đây là quả mà hôm nay nương của ta mua ở trong thành về để làm quà tặng cho tiểu đệ sinh nhật, mới bóc ra để dỗ nó ăn, bà nếm thử trước đi, rất ngọt."
"Hừ, mua được hoa quả quý như vậy mà không biết cho cha mẹ ngươi hai quả nếm thử, đứa nhỏ tròn một tuổi cũng không biết nói một tiếng cùng cha mẹ, thấy mình sống tốt là ghét bỏ cha mẹ ." Điền thị bất mãn.
"Nương, ngài nói gì vậy, hôm nay vào thành thấy bán cam nên mới mua, Tử Tình tìm lâu mà chưa tìm được, đứa nhỏ này muốn trồng cây ăn quả, làm cha mẹ sao có thể không duy trì? Ở đây có hai gói điểm tâm, đang định lát nữa sẽ đưa qua, thuận tiện gọi các ngươi đến ăn cơm, nếu không thì mua nhiều chuẩn bị đồ ăn như vậy làm gì?" Tử Tình phát hiện phụ thân cũng biết nói dối, nghẹn cười nửa ngày mà không dám cười ra tiếng, nội thương mất thôi.
"Con đã nói vậy thì ngươi đừng lèm bèm nữa, ta đã nói mà, con trai ta không phải loại người như vậy, ngươi không tin, nhiều năm qua ngươi còn không hiểu con mình à?" Lão gia tử nói với Điền thị.
Nói xong, lại nói Tăng Thụy Tường: "Thụy Tường, ngươi đi mời nhà đại ca đi, buổi chiều hôm nay đại ca ngươi mới về, ngươi bảo bọn họ đến ăn bữa cơm. Huynh đệ cũng phải thân mật chút, đừng vì ở riêng mà xa lạ ." Tăng Thụy Tường đồng ý.
Thẩm thị nhanh đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Thẩm thị biết Điền thị thích ăn bánh canh hấp thịt, liền chưng một tô lớn, còn bỏ thêm vài hành phi, đồng thời còn chưng một tô canh trứng gà, lại dùng dương khoai hầm thịt ba chỉ, dùng nồi đất nấu đậu hủ và cải củ, cho chút thịt mỡ, còn lại là nhưng món ăn rất quen thuộc.
Chờ lúc Tăng Thụy Tường và nhà Tăng Thụy Khánh vào cửa thì gặp Hà thị dẫn hai con dâu tới, Hà thị tặng Tử Hỉ một vòng bạc, Hứa thị cùng Triệu thị tặng một bộ quần áo và một đôi giày. Chu thị tặng hầu bao, chắc là vội vàng chuẩn bị, ngượng ngùng khi đến tay không.
Điền thị thấy Hà thị chuẩn bị vòng, có chút ngượng ngùng, bà cũng đến tay không, Tử Tình nhận lấy vòng bạc, cố ý hô ti: "Nương, ôm tiểu đệ đệ ra đi, bà ngoại tặng nó vòng bạc nè."
Đồ ăn chuẩn bị gần xong, Thẩm thị đang thái mì sợi. Nghe Tử Tình hét, trừng mắt nhìn Tử Tình một cái, nói: "Hét gì mà hét hả, bảo đại ca ôm Tử Hỉ ra."
Lão gia tử nhanh nói là chọn đồ vật đoán tương lai trước rồi hẵng ăn cơm. Cả nhà đều ngồi ở nhà ăn, ghế dựa còn chưa hoàn công, chỉ có thể ngồi ở đây, lão gia tử lại lên tiếng để mọi thứ trên bàn, nông dân nào có chú ý nhiều như vậy.
Tăng Thụy Tường nghe xong, vội đem những thứ chuẩn bị tốt lấy đến, bút, thơ, tranh vẽ, 1 nén bạc, một cái kiếm nhỏ, đương nhiên là làm bằng gỗ, con dấu, đồ chơi, Tử Tình đếm đếm, có 8 món, lúc sau Thu Ngọc lại bưng đĩa điểm tâm vào, cười nói xem có phải quỷ tham ăn không. Tử Tình ‘hỏi thăm’ nàng 1 phen ở trong lòng.
Tử Phúc ôm Tử Hỉ ra, hôm nay Tử Hỉ mặc bộ đồ mới đỏ au, còn đeo vòng bạc nhỏ, trắng trẻo nõn nà, thật đáng yêu, ngồi ở trên bàn cơm, thấy mấy thứ trong khay, liền gạt đến gạt đi, tay phải nắm một con dấu, tay trái lại cầm nén bạc, Tử Tình thấy bạc thì chói mắt, con dấu chơi dễ, cho nên Tử Hỉ mới lấy , nhưng vẫn vui vẻ, tương lai nhất định phải bồi dưỡng hắn đi kiếm tiền, mình ra kỹ thuật, núp phía sau đếm bạc.
Lão gia tử thấy vậy, cười cười toe tóe, vội nói: "Tiểu tử này tương lai rất tốt, có thể làm quan, cũng có thể kiếm nhiều tiền. Tăng gia cũng coi như có người kế nghiệp, tương lai mà có vinh quanh hay không đều trông cậy vào bọn nó."
Người khác cười hắc hắc. Giờ khắc này, ai cũng không ngờ lời ông nội sau này lại ứng nghiệm.
Nhưng Tăng Thụy Tường có một chút tiếc nuối, chắc hắn muốn con trai cầm bút và sách, nghe nói Tử Phúc đã cầm bút, lại là trưởng tôn, cho nên được đi học sớm. Nhưng con đường tốt nhất của người đọc sách chỉ là dạy học hoặc làm quan sao? Nghĩ như vậy, Tăng Thụy Tường cũng không thấy tiếc nuối nữa.