Tử Tình đang đánh giá, bỗng một tiểu nha đầu mười một mười hai tuổi, mặc áo bông đỏ, áo trong màu xanh cùng quần xanh cầm cái hộp vào, quỳ gối nói: "Nãi nãi (gọi xưng hô của nô tì với nữ chủ nhân), nô tì tên là Tiểu Thanh. Là gia (cách xưng hô của tì thiếp hoặc nô tì với nam chủ nhân) đến chuyên môn để hầu hạ nãi nãi, còn có một người tên là Tiểu Lam nữa, nàng đang bận làm ở phía trước, đây là đồ gia bảo đưa tới. Để ngài ăn trước, kẻo bị đói. Nãi nãi có chuyện gì xin sai bảo tiểu nhân đi làm."
Tử Tình liền phát hoảng, nha đầu kia sao đi không phát ra tiếng động, nhân tiện đánh giá một chút, tiểu nha đầu mặc một bộ quần áo sạch sẽ, búi tóc hai bên, mặt mày cũng có vài phần thanh tú, vừa thấy chính là người lanh lợi. Tử Tình mở hộp ra, là mấy thứ điểm tâm tinh xảo, nói: "Biết rồi, để đó đi, bây giờ ta không cần ngươi giúp gì, ngươi đi phía trước làm đi." Tiểu nha đầu rời khỏi, Tử Tình mới cấp tốc cầm khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, thật đúng là đói bụng.
Cũng không biết lại đợi bao lâu, trời đã gần đen, Lưu thị đi lại đỡ Tử Tình đi ra ngoài, nói là tiễn nữ quyến trong viện, kỳ thực đều thân thích của Tử Tình, mọi người vây quanh Tử Tình, lại có mấy người quen biết đi lên lôi kéo áo bông của Tử Tình. Nghị luận xem kim tuyến (sợi chỉ bằng vàng) có phải thật không, lại nhìn mũ phượng trên đầu, hỏi trân châu đá quý có phải đáng giá không, Tử Tình cười đối đáp.
Những khách nhân rời đi, chỉ còn lại Tử Thọ cùng Tử Hỉ, còn có vài tiểu đường đệ cùng tiểu đường muội cùng tiểu biểu đệ biểu muội và các cháu Thẩm gia, bọn họ muốn ồn ào động phòng, vây quanh Lâm Khang Bình vào tân phòng. Chỉ chốc lát sau, Tử Phúc cùng Tử Lộc cũng đi lại, Tử Lộc còn đỡ Trần thị mang thai.
"Nhị tẩu, có cần khoa trương như vậy không? Ngươi không sợ cháu nhỏ của ta sốt ruột mà nhanh chạy ra à." Tử Tình nói.
"Ngươi vẫn nên chăm sóc tốt cho mình đi. Náo nhiệt này chúng ta không thể bỏ lỡ mất, em chồng bảo đã âm mưu với ngươi nhiều năm rồi." Trần thị cười nói.
Lâm Khang Bình đỡ Tử Tình ngồi xuống, lấy mũ phượng xuống, không chớp mắt nhìn Tử Tình, cho dù Tử Tình là người hiện đại, dưới mắt nhiều người mà bị ánh mắt thâm tình như thế chăm chú nhìn, nghe chung quanh đầy tiếng trêu tức, cũng đỏ bừng mặt. Cúi đầu từ trong chăn lấy ra hai quả cam, hai quả bưởi, Tử Hỉ tiếp nhận, bóc cam ra. Cho Lâm Khang Bình ăn một miênga, hỏi "Ngọt không?"
Mấy người buộc Lâm Khang Bình lớn tiếng nói ra ba tiếng, đầu tiên là một chữ, hai chữ rồi ba chữ, Lâm Khang Bình trong nháy mắt đã nói, "Ngọt", "Rất ngọt", “Cực kì ngọt.”
Lưu thị cười nói, thật đơn giản, chỉ thấy Tử Hỉ đột nhiên đứng trên bàn tròn, dùng sợi bông treo một tép bưởi. Phải Lâm Khang Bình và Tử Tình cùng cắn, Tử Tình đã bị Tử Quân bọn họ lau vài vệt nhọ nồi, bưởi chưa ăn mà nhọ nồi đã quẹt lên mặt Khang Bình, Lâm Khang Bình cắn một ngụm bưởi. Đưa đến bên miệng Tử Tình, một người một nửa, mọi người cười nghiêng ngả: "Không được, phạm quy, phạt nặng hơn." Lưu thị rơi nước mắt, Tử Lộc đỡ Trần thị, cũng cười gập bụng.
Rất dễ dàng ăn xong bưởi, Tử Quân cùng Tử Tân không biết từ nơi nào bưng tới một chậu bột mì, Tử Hỉ trước mặt mọi người bỏ vào một viên kẹo, bảo Lâm Khang Bình cùng Tử Tình đứng đối diện nhau, dùng miệng thổi bột mì, tìm ra kẹo, bản thân cắn một ngụm, lại đưa đến miệng đối phương, "Nhớ kỹ, chỉ có thể dùng miệng, phạm quy chúng ta sẽ phạt." Tử Hỉ cao giọng hô.
"Hơn nữa, không được lấy kẹo bằng tay, chỉ có thể dùng miệng, bằng không, chúng ta còn có trò lợi hại hơn." Tử Quân cười nói.
Lâm Khang Bình hơi nhiều hơn Tử Tình, thổi phù một hơi, đầu Tử Tình đã đầy bột, ngay cả mặt cũng dính tùm lum, lại là một phen cười vang, cuối cùng, hai người mất một nửa sức lực mới ăn được kẹo, hai người đã hoàn toàn thay đổi bộ dạng, Tử Hỉ hô lớn: "Bạch đầu giai lão, ta chúc tỷ tỷ tỷ phu bạch đầu giai lão (ý là hạnh phúc tới già)."
Náo loạn chừng hơn một canh giờ, Lưu thị mở miệng đem mọi người đuổi về. Lâm Khang Bình ra ngoài tiễn khách, Tử Tình thu dọn hạt dẻ, nhãn, táo trên giường, còn chưa thu dọn xong, nghe thấy Lâm Khang Bình chạy vào, gắt gao ôm lấy Tử Tình, hai người nhìn nhau, đều xì nở nụ cười, xoa xoa cho nhau.
Lâm Khang Bình chậm rãi lấy đồ trang sức của Tử Tình xuống, để lên bàn trang điểm, tóc dài của Tử Tình xỏa xuống, như một dòng suối đen bóng, lấy xuống khăn quàng vai, cởi bỏ giá y của Tử Tình, sau đó là áo bông, Lâm Khang Bình nâng mặt Tử Tình nói: "Tình nhi, ta rốt cục đợi đến ngày này, tân nương của ta, Tình nhi của ta thật đẹp, cả đời ta sẽ không quên ngày hôm nay."
Tử Tình ngượng ngùng cúi đầu, nói: "Ta muốn tắm rửa trước, trên mặt đầy bột mì, xinh đẹp cái gì."
"Vừa rồi lúc mở khăn voan, thật sự xem ngây người luôn. Được rồi, ta giúp ngươi tắm, chúng ta cùng nhau tắm." Nói xong dẫn Tử Tình đến phòng ở cách vách, cách vách là một loại phòng phương bắc, trên đất có đệm, Tử Tình đi qua sờ, thật đúng là ấm áp. "Ta biết mùa đông ngươi sợ lạnh, cảm lạnh sẽ ho khan, nên ta bảo sư phụ làm một cái sạp lớn phương bắc, mùa đông, chúng ta ở phòng này. Có thích hay không?"
Tử Tình cười gật gật đầu, kiễng gót chân, hai tay vòng cổ hắn, chủ động đem môi dán lên, hôn triền miên nồng nhiệt. Lâm Khang Bình ôm Tử Tình muốn đặt nàng lên sạp, Tử Tình rất là biết cách giết phong cảnh, nói câu, "Cả hai đều bẩn, còn chưa tắm." Tức giận đến mức Lâm Khang Bình cắn răng nhẹ lên môi Tử Tình, mới buông nàng ra.
Phòng tắm ngay ở phía đông phòng nhỏ, phòng bếp có một nồi nước nóng, than củi đỏ, có ống khói trực tiếp thông qua góc tường dẫn khói ra ngoài, độ ấm trong phòng không thấp, trong bồn tắm đã có nước ấm, Tử Tình mở thùng đồ cưới, tìm ra hai bộ quần áo tắm, khăn lớn lau người, nội y, sau đó đẩy Lâm Khang Bình ra.
Chờ Tử Tình từ bồn tắm bước ra, đột nhiên Lâm Khang Bình vào được, cầm khăn muốn tự mình lau khô cho Tử Tình, lại mặc đồ cho Tử Tình, Tử Tình cúi đầu, xấu hổ không dám mở mắt, chờ tóc khô một nửa, Lâm Khang Bình ôm ngang Tử Tình trực tiếp bỏ lên trên giường, hai người lại ôm ấp thật lâu, mới buông Tử Tình, nói: "Thật thơm, chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở lại."
"Ta còn chưa mặc áo sơ mi mà, ngươi lấy lại cho ta."
"Mặc làm gì, mất công lá nữa ta phải cởi."
Trên drap giường đỏ thẫm cỏ trải một tấm vải trắng, Tử Tình nhớ tới chuyện Thẩm thị đưa mình cuốn sách nhỏ, vội xuống giường lấy tới, vừa lúc Lâm Khang Bình mặc áo tắm đi lại, thấy Tử Tình cầm thứ gì đó, vội hỏi: "Ngươi lấy cái gì thế?"
Tử Tình tất nhiên là ngượng ngùng, chạy trên giường, nói ‘không có gì’.
Lâm Khang Bình lên giường, buông rèm xuống, nhìn Tử Tình, chậm rãi tới gần, Tử Tình nhìn xem ánh nến lay động ngoài rèm, có chút ngượng ngùng, hỏi: "Có thể tắt nến không?"
"Tình nhi, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, sao có thể thổi tắt nến? Đây chính là điềm xấu. Ta nhất định phải nhìn ngươi thật kĩ, nhìn ngươi nở rộ, ta muốn vĩnh viễn nhớ kỹ đêm nay. Tình nhi, ta muốn ngươi làm tân nương cả đời ta."
Lâm Khang Bình nói xong ôm chầm lấy Tử Tình, nhìn hai mắt nóng rực kia, Tử Tình bất tri bất giác nhắm hai mắt lại, lông mi rung động bán đứng nội tâm khẩn trương của nàng, Lâm Khang Bình rốt cục đem môi ân lên mi mắt xinh đẹp này, trong lòng thở dài một hơi, một ngày này, chờ đã lâu rồi.
Từ mắt đến mũi, lại đến đôi môi khéo léo oánh nhuận, Lâm Khang Bình đầu tiên là tinh tế mút vào, một hồi liền lôi kéo lưỡi thơm tho của Tử Tình, hôn đến khi Tử Tình không thở nổi, lại đến xương quai xanh, một chút lại một chút, Tử Tình ý loạn thần mê, tay trái Lâm Khang Bình cởi dây thắt lưng, đưa tay vói vào, làn da nõn nà, bóng loáng, Lâm Khang Bình thỏa mãn tiến lên, ôn nhu sờ toàn thân Tử Tình, làn da thiếu nữ rất mẫn cảm, chỉ chốc lát toàn thân Tử Tình liền hồng lên, Lâm Khang Bình cúi người, một phen ngậm lấy chỗ mềm mại trước ngực Tử Tình, ma dại tê tê, một bàn tay xoa nắn bên mềm mại kia, Tử Tình kìm lòng không được mà rên rỉ nho nhỏ.
Lâm Khang Bình cởi quần áo mình ra, thân trần ghé vào trên người Tử Tình, thân mình nóng bỏng trực tiếp dán trên người Tử Tình, da thịt thân cận, lưỡng tình tương duyệt (兩情相悅 > lưỡng tình tương duyệt = có thể hiểu na ná như : tình trong như đã, mặt ngoài còn e.... ), cảm xúc Tử Tình rất nhanh đứng lên, cảm giác rất kỳ quái, thoải mái nói không ra lời, chỉ rên rỉ bộc lộ cảm xúc, ngứa ngứa tê tê, giống như từng này vẫn không đủ, hạ thân ẩm ướt, Lâm Khang Bình hôn vuốt ve hồi lâu, ngón tay rốt cục đụng đến địa phương kia, tách hai chân Tử Tình ra, tìm đúng vị trí, thân mình dùng sức ấn xuống, Tử Tình cảm thấy một trận xé rách đau đớn, rơi nước mắt, vừa muốn bỏ chạy thì Lâm Khang Bình hôn lên giọt nước mắt của Tử Tình, qua một hồi mới dỗ nói: "Tình nhi ngoan, đừng lộn xộn, một hồi sẽ không đau nữa, bảo bối ngoan, một lát sau là tốt rồi."
Tử Tình thấy trên mặt hắn đầy mồ hôi, tâm mềm nhũn, hai tay ôm lấy eo của Lâm Khang Bình, nói: "Ta không đau ."
Lâm Khang Bình nghe xong vui vẻ, nhanh chóng hành động, toàn dựa vào sức mạnh của người thiếu niên mà va chạm, Tử Tình thích ứng xong, trừ bỏ đau đớn, cũng không có cảm giác khác, đương nhiên càng không có gì thoải mái đáng nói, hơi thất vọng.
Xong xuôi, trên người Tử Tình nhớt nhát, không thoải mái, muốn xuống giường tắm rửa, Lâm Khang Bình đè lại, tự đi chuẩn bị nước ấm, ôm lấy Tử Tình, trực tiếp ôm vào bồn tắm, tắm xong lại ôm lên giường, Tử Tình rất mệt mỏi, sáng sớm rời giường đã bị ép buộc một ngày, hơn nữa người mới làm lần đầu nên không khoẻ, nhanh chóng ngủ, cũng không biết Lâm Khang Bình bôi thuốc gì cho nàng.