"Ta vừa rồi mới nói việc này, Nhị Mao lập tức mắng chửi người, ta ới xác định là Nhị Mao trộm, hai lượng bạc mà chỉ bán một trăm văn, nếu đi muộn một chút thì chắc chắn sẽ có người mua mất rồi, vậy thì rất đáng tiếc." Tử Phúc tiếp tục nói.
Lão gia tử tức giận đến nỗi đạp cho Nhị Mao hai cái, Điền thị thấy thế, liền che chở cho Nhị Mao, lão gia tử mắng: "Ngươi còn bảo vệ nó à, cho nó ăn cho nó uống còn cho nó đọc sách, ngươi xem ngươi nuôi nó thành đứa thế nào rồi, trộm đồ của người nhà, còn nhỏ tuổi mà không lo học hành, tương lai một ngày nào đó chân cũng bị ngươi ta đập què cho coi, ta xem lúc đó ngươi bảo vệ nó thế nào?"
Lão gia tử mắng xong, lại nói với Tăng Thụy Tường nói: "Coi nó cho kĩ vào, đừng để nó suốt ngày ra ngoài lêu lỗng, nến đánh liền đánh, nên mắng liền mắng, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm, tóm lại, không cho nó ra ngoài, tan học ta sẽ đến đón. Buổi chiều ta đưa nó đến viết chữ. Tóm lại, các ngươi không được lại lừa ta nữa, trong nhà ra chuyện lớn như vậy mà các ngươi cư nhiên muốn gạt ta, đứa nhỏ này mà không quản chặt, tương lai khẳng định không phải thứ tốt đẹp gì." Lại nói với Điền thị: "Ngươi cũng đừng che chở nó nữa, cấm cho nó một văn nào."
Lại nói với Đại Mao Tam Mao: "Các ngươi không muốn đọc sách thì cút về nhà cho ta, lão tử không có thừa lương thực nuôi hỗn đản." Hai người khúm núm đáp ứng.
Tăng Thụy Tường dẫn Tử Thọ cùng vài đứa Đại Mao về học đường luyện chữ, Tử Phúc dẫn Tử Lộc, Tử Tình, Tử Hỉ trực tiếp về nhà, dọc theo đường đi Tử Tình cùng Tử Hỉ hát nhỏ, "Tình nhi, vui vẻ như vậy à?"
"Đúng vậy, đại ca quá lợi hại. Tuy rằng chúng ta tổn thất năm trăm văn, ta cảm thấy vài ngày nữa Nhị Mao sẽ về nhà, cha mẹ khẳng định cũng vui vẻ." Tử Tình cảm thấy đại ca nhà mình còn nhỏ tuổi mà không thể khinh thường, mặt ngoài nhìn thiện lương ôn hoà hiền hậu. Trong bụng mưu ma chước quỷ, đơn giản một câu mà đã làm Nhị Mao lộ nguyên hình. Đây là phúc hắc điển hình mà. Người như thế mà không lăn lộn trong quan trường thì quả thực mai một nhân tài.
Năm ngày sau, ruốt cục Nhị Mao không chịu nổi cái cảnh như ngồi tù, tranh cãi ầm ĩ một trận cùng lão gia tử, chạy về nhà, nói cái gì cũng không chịu đọc sách.
Tử Tình nghe Tử Thọ nói. Lúc đó Thẩm thị còn chưa về nhà, Tử Tình thấy Tử Thọ học bộ dạng của Nhị Mao, giơ chân hô to: "Đánh chết ta ta cũng không đọc mớ sách thối tha này." Tử Tình ôm Tử Hỉ, cười lạc giọng.
Ngày kế, Thẩm thị dẫn đứa nhỏ về nhà, cơm chiều xong, cả nhà ngồi nói chuyện ở phòng ngủ Thẩm thị. Thoáng chốc, Tử Thọ trở về phòng luyện chữ, Tử Tình đọc sách bên cạnh. Vừa kể cho Tử Hỉ nghe chuyện cổ tích. Thẩm thị dỗ Tử Vũ ngủ, nghe Tăng Thụy Tường nói Nhị Mao về nhà rồi, cười hỏi nguyên do.
Tăng Thụy Tường đem chuyện cái chặn giấy nói ra, "Không ngờ Phúc Nhi cơ trí đến vậy, không chỉ bỏ ra 500 văn mua chặn giấy về. Còn để Nhị Mao chủ động về nhà, đứa nhỏ này tương lai khẳng định mở mang hơn ta. Lộc Nhi tương đối thành thật, đọc sách kém chút, tương lai nên giữ bên người, giữ sản nghiệp trong nhà cũng là áo cơm không lo. Tình nhi rất thông minh. Đáng tiếc không phải nam hài, cuộc sống tương lai của nàng không cần chúng ta quan tâm. Còn mấy đứa con thì còn quá nhỏ. Phải đợi lớn chút mới nói được."
"Cha, sao ta lại không cần các ngươi quan tâm chứ? Ta mới bao lớn đâu? Cha nói vậy thật bất công." Tử Tình quyệt miệng hỏi.
"Nhìn ngươi kìa, trước mặt đứa nhỏ mà nói tùm bậy tùm bạ không à." Thẩm thị liếc trượng phu một cái.
Tăng Thụy Tường nhìn Tử Tình, Tử Tình vội nói: "Cha, nương, ta dẫn Tử Hỉ về ngủ, các ngươi từ từ nói chuyện."
Tử Tình đi rồi, Thẩm thị cân nhắc một hồi, nói: "Theo ngươi nói, ta còn phải nghe Tử Tình mua nhiều cái cửa hàng cùng ruộng nước, bạc để trong nhà là bạc chết, mua cửa hàng cùng ruộng nước ít nhất hàng năm còn có tiền thu. Tương lai bọn nhỏ chia ra, không có bản lĩnh, thì ít nhất thu tiền thuê cũng đủ bọn họ sống cuộc sống giàu có. Ta suy nghĩ dù con chúng ta không có năng lực gì lớn, nhưng cũng là người an phận thủ thường, sẽ không làm lụy bại tài sản."
Vợ chồng thương lượng gia vụ, còn nói chút nhàn thoại, trong khoảng thời gian này, tâm tình Thẩm thị tốt, lại ăn nhiều đồ dinh dưỡng, Tử Tình cũng rốt cục học xong cách pha chế sữa dê, mỗi ngày nấu một nồi cho người nhà uống, cho nên màu da của Thẩm thị hồng nhuận trắng noãn rất nhiều, người có vẻ trẻ ra năm sáu tuổi, quần áo trang điểm tự nhiên mạnh hơn lúc trước nhiều.
Tăng Thụy Tường thấy khuôn mặt đẹp của thê tử dưới ánh đèn, không nói chuyện phiếm nữa, buông rèm, chỉ nghe Thẩm thị nói: "Ta không muốn sinh thêm con nữa."
"Ngươi nói không sinh thì không sinh, dù sao ngươi mang thai thì ta cũng chịu tội, không sinh rất tốt, dù sao chúng ta đã có sáu đứa nhỏ, mỗi ngày ta ở với ngươi là được." Một trận tiếng thở dốc đi qua, Tăng Thụy Tường ra ngoài bưng chậu nước ấm vào.
Ngày kế, Tăng Thụy Tường thoải mái đi học đường, Thẩm thị vừa tiễn Điền bá chở trứng gà, một năm nay, Tử Tình nuôi gà phía sau núi cũng gần 1000 con, gà mẹ cùng hoạn kê chiếm một nửa, một ngày nhặt một sọt trứng gà, Thẩm thị cũng không có nhiều thời gian chạy vào thành đưa trứng gà, nên nói với Điền bá chuyên kéo chở đồ, hai ngày đưa trứng gà một lần, cuối tháng Thẩm thị lại đi tính tiền. Chu chưởng quầy giao tình thân quen, tất nhiên là không có phiền toái gì, bây giờ mỗi tháng chỉ nhờ vào chuyện bán trứng gà cũng có được hơn mười lượng bạc. Điền sư phụ vừa chở người vừa thuận tiện đưa trứng gà, mỗi lần tốn năm văn.
Thẩm thị vừa tiễn bước Điền sư phụ, chỉ thấy Xuân Ngọc cùng trượng phu của nàng hùng hổ tìm đến, vừa vào đã chất vấn: "Nhị tẩu, ngươi quả nhiên là có tâm tư tốt, Nhị Mao nhà của ta thật vất vả mới có chỗ đọc sách, cha mẹ cùng nhị ca không có ý kiến, sao ngươi lại bày quỷ kế đuổi con ta đi hả?"
"Xuân Ngọc, cơm có thể ăn bữa, nhưng nói không thể nói lung tung, chưa kể ta cũng là nhị tẩu của ngươi, ngươi há mồm mà vô lễ với ta vậy à? Việc này ngươi có nói với ta ta cũng không biết, ngươi tìm cha mẹ cùng nhị ca của ngươi mà nói đi. Ngươi hỏi cho kĩ xem con ngươi học cái gì, làm cho ta cái gì? Đừng tưởng ai cũng ngu cả. Ta còn có việc, không mời các ngươi vào nhà." Nói xong Thẩm thị liền đóng cổng lại.
Xuân Ngọc cùng trượng phu hai mặt nhìn nhau, Xuân Ngọc nói thầm: " Khi nào thì Nhị tẩu lại thay đổi, trước kia lúc chưa ở riêng, nương ta cùng đại tẩu làm khó dễ nàng thế nào nàng cũng không lên tiếng, bọn Tử Phúc ăn không đủ no nàng cũng không dám nói chuyện, biết rõ cha mẹ đem lương thực tiếp tế cho chúng ta cũng không thấy nàng nói một câu, chẳng lẽ nhị ca ta không ở nhà, nên giả vờ đoan trang hiền thục?"
"Bây giờ đương nhiên phải khác rồi, ở riêng rồi, nàng có thể làm chủ, lại có bạc, còn sợ ai? Ngươi không thấy cả nhà nhị ca ngươi ăn mặc thế nào à, còn hơn cả đồ tết của nhà mình. Ngươi nhìn nhà cửa họ đi, chỗ nào không phải bạc đâu, còn có cửa sổ bằng kính nữa, chúng ta nghe cũng chưa nghe qua, còn không biết tốn bao nhiêu bạc đâu. Vải tốt như vậy, người ta không làm quần áo, lại làm cái gì mà rèm cửa sổ đó. Theo ta, chúng ta đừng đắc tội nàng, cứ chen vô chỗ trống cũng đủ chúng ta dùng một trận rồi." Vợ chồng thương nghị rồi đi.
Vợ chồng Xuân Ngọc vừa đến chỗ lão gia tử, lão gia tử mắng bọn họ té tát, hai người giống gà con mổ thóc mà gật đầu, xám xịt trở về. Kiếp học hành của Nhị Mao triệt để kết thúc.