Mục lục
Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ thái thái nghe xong lời nói của Lâm Khang Bình, nói với Thẩm thị: "Mấy năm nay, vẫn nói muốn tìm một cơ hội, hai nhà cùng ngồi một chỗ, làm quen với nhau một chút, thông gia tẩu tử bên này thật đúng là không dễ mời."

Thẩm thị nghe xong cười nói: "Cũng là thật không khéo, không phải là cố ý. Lại nói, đều là thân thích, tốt hay không tốt cũng không ở một bữa cơm."

Hạ thái thái nghe xong chỉ đành phải nói với Lâm Khang Bình: "Thế cũng được, lúc nào có rảnh ta bảo hắn tới tìm ngươi."

Hạ Đan nghe xong giật nhẹ góc áo của Hạ thái thái, Hạ thái thái vỗ vỗ tay nàng, hỏi Lâm Khang Bình: "Còn nếu mở cửa hàng ở Xương Châu? Có phải càng thuận tiện hơn hay không, ta cũng là nghe nói, ngươi phải vận chuyển hàng từ trấn Cảnh Đức đi Việt Thành, vậy không phải là phải đi ngang qua Xương Châu sao? Cũng không thể chạy thuyền qua ư?"

Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Cũng là thật không khéo, Xương Châu đã mở một cửa hàng như vậy, chúng ta giao thiệp có không ít năm rồi, ta phụ trách giao hàng cho hắn, làm người cũng không thể không giữ tín, việc này thật không được, thông gia thái thái."

Hạ Đan nghe xong nói khẽ với Tử Tình nói: "Tử Tình, không bằng hai nhà chúng ta hùn vốn mở một cửa hàng ở An Châu, tỷ phu nhà ngươi phụ trách giao hàng, tướng công nhà ta phụ trách trông cửa hàng, cứ như vậy, nhà ngươi cũng không cần lo An Châu không có người trấn giữ, tướng công nhà ta cũng có một phần việc làm, ngươi nói như thế nào?"

Tử Tình nhìn nàng một cái, âm thầm có chút buồn cười, lại có thể tính kế đến trên đầu mình, chỉ là, Hạ Đan này cũng dễ đối phó hơn Hạ thái thái một chút, bèn nói: "Vừa rồi ta đã nói, ta chưa bao giờ hỏi tới việc làm ăn của hắn."

Hạ Đan nghe xong hỏi: "Ngươi sẽ không phải là lừa ta chứ? Ta cũng là nghe nói, ngươi vẫn luôn có năng lực, đệ đệ cùng đệ tức (em dâu) ta cũng là khen ngươi không ít."

"Lời đồn đãi không gánh nổi sự thật, ngươi lúc nào hỏi tướng công nhà ta một chút là biết. Ta à. Ngay cả cửa lớn đều rất ít ra." Tử Tình cười nói.

Hạ Đan nghe xong đang muốn mở miệng hỏi Lâm Khang Bình, Hạ thái thái mở miệng trước, nói: "Đan nhi không được vô lễ, Tử Tình tỷ tỷ ngươi khách khí với ngươi đấy. Việc này. Vẫn là sau khi trở về thương lượng xong với nữ tế lại nói tiếp."

Hạ Đan nghe xong chỉ đành phải ngậm miệng, Hạ thái thái thấy như vậy, cũng không tiện ở lại ăn cơm. Tìm cái cớ đi về.

Thẩm thị hỏi Lâm Khang Bình: "Khang Bình, chẳng lẽ ngươi thực sự định giao hàng cho bọn họ hay sao? Aiz, ta vừa thấy hai nương con này tới cửa, đã đoán ngay được không có chuyện gì tốt, nhưng là, nể mặt Tử Vũ, ta cũng không thể đuổi nàng. Huống chi. Thời gian qua ta cũng không biết ngươi làm những cái gì, sợ ngộ nhỡ các nàng tới tìm mình, ngươi lại đồng ý rồi, ngược lại không tốt, chỉ đành phải dẫn theo bọn họ tới đây. Giáp mặt nói rõ ràng, bớt cho nàng không từ bỏ ý định."

"Nương, không có việc gì, yên tâm, trong lòng ta có chừng mực, phỏng chừng họ cũng không làm được, ta nếu như trực tiếp đưa hàng đến An Châu, còn không bằng tự ta mở tiệm, dựa vào cái gì giao cho bọn họ?" Lâm Khang Bình trả lời.

Thẩm thị nghe xong bèn nói: "Thế còn được. Ta còn lo ngươi khó xử. Mấy ngày gần đây cũng không biết là như thế nào, từng người từng người đều thích đến nhà chúng ta, giống như chúng ta có tiện nghi gì có thể chiếm được ý?"

Tử Tình nghe xong đang muốn nói chuyện, Tiểu Phấn đi vào nói, người Thẩm gia tới, Thẩm thị nghe xong vội đi ra ngoài đón tiếp. Thì ra là Thẩm Kiến Nhân cùng Tiêu thị tới đây.

Mùng ba tháng chạp là đại thọ bảy mươi chín của Hà thị, lẽ ra, thông thường đều là làm số chẵn, nhưng là, ý của Thẩm Kiến Nhân, lão thái thái có thể sống đến ngần này tuổi, cũng là không dễ, về sau, ngày này hàng năm, đều triệu tập thân hữu trong nhà cùng ngồi một chỗ, làm lễ mừng thọ cho lão thái thái.

Thẩm thị nghe xong tất nhiên không có ý kiến, điều kiện của Thẩm gia, cũng không so với trước đây, bây giờ ở trong thôn, cũng thuộc tầng đầu rồi, tiểu địa chủ hẳn hoi đấy.

Chẳng qua, Tử Tình thấy thần sắc của Thẩm Kiến Nhân không vui vẻ như mọi khi, bèn hỏi: "Tam cữu, thân thể bà ngoại ta sao rồi? Ta có tầm một tháng không đi thăm lão nhân gia nàng rồi."

Thẩm thị nghe xong cũng hỏi: "Chính là thế, ta cũng muốn hỏi một chút."

Tiêu thị nhìn Thẩm Kiến Nhân một cái, nói: "Mấy ngày nay tinh thần nương không được tốt, đại phu nói, lớn tuổi rồi, cũng sẽ có những tình huống này, bằng không, Tam ca ngươi cũng sẽ không gấp gáp muốn muốn chúc thọ cho nương trong năm nay, còn không phải nghĩ có thể làm cho nương vui vẻ một chút, cũng mang chút vui mừng cho mọi người."

Thẩm thị nghe xong, lập tức muốn đi vào thành thăm Hà thị, Thẩm Kiến Nhân vội ngăn lại nói: "Cũng không nóng lòng ngay lúc này, lát về nương thấy ta trở về cùng các ngươi, còn cho là ta là cố ý tới tìm ngươi, nàng nếu nghi ngờ cũng là không tốt."

Tiêu thị nghe xong cũng khuyên nhủ: "Cũng là ta nhanh mồm nhanh miệng, dù sao ngày kia cùng là mùng một rồi, hai ngày nữa các ngươi nên tới luôn, ý của Đại ca Nhị ca ngươi, muốn về thôn Bạch Đường tụ hội, chúng ta chỉ tới nói trước cho các ngươi một tiếng, cũng không mời người trong thôn, chỉ người trong nhà náo nhiệt một ngày."

Thẩm thị nghe xong bèn nói: "Ta để cho Tử Tình tặng một bộ quần áo trang sức cho nương, sáng sớm mùng ba, ta để cho Tử Tình cùng Khang Bình trở về, ta và cha đứa nhỏ sẽ không đi, còn trong hiếu kỳ, không có xúi quẩy."

Thẩm Kiến Nhân nghe xong nói: "Ta thế mà quên mất việc này, nếu như thế, ngươi vẫn là ngày mai qua đây thăm nương, đụng đầu cho nương trước, coi như tròn vẹn tâm ý của ngươi."

Vợ chồng Thẩm Kiến Nhân đi rồi, Thẩm thị cũng vội vội vàng vàng trở về, nói là tìm vật liệu may mặc cho Hà thị, Tử Tình vội hỏi: "Nương, chỗ ta không phải là còn có sao? Nhất định phải vội vàng về nhà tìm cái gì?"

"Ngươi không nhớ à, nhà Tiểu Dực gì đó kia, không phải là tặng hai xúc gấm tốt, phú quý trường xuân gì đó, cái đó ngụ ý tốt, ta và cha ngươi còn trong hiếu kỳ, chất liệu này còn chưa có động đến đâu, lúc này vừa vặn dùng tới."

Tử Tình nghe xong chỉ đành phải đi theo Thẩm thị trở về lấy vật liệu may mặc, suốt đêm bắt đầu làm gấp rút.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm thị tới đây, bảo Lâm Hưng cùng nàng vào thành đi thăm Hà thị, Tử Tình suy nghĩ một chút, cũng kéo Lâm Khang Bình đi theo Thẩm thị cùng lên xe ngựa.

Lúc mấy người Tử Tình đến, Hà thị đang phơi nắng ở cửa, Tiêu thị dẫn theo con dâu Vương thị đang ở thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về quê.

Tử Tình nhìn Hà thị, mặc dù không thể so với trước đây, cũng là không giống như tinh thần quá kém, ít nhất, nhìn còn khỏe hơn Hạ Ngọc mấy phần đấy, liền thở phào nhẹ nhõm.

Tử Tình cùng Lâm Khang Bình uốn gối vấn an ở trước mặt Hà thị, nữ nhi của Vương thị vội đưa hai cái ghế nhỏ tới, Thẩm thị trò chuyện cùng Hà thị, nhân tiện nói: "Ngày tốt của nương sắp đến rồi, nghe ca ca nói muốn đưa nương về nhà làm náo nhiệt một ngày, ta và tướng công không tiện, hôm nay tới dập đầu cho nương trước, cũng thay tướng công dập đầu cho nương, chúc nương khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi, cũng là phúc khí của nữ nhi."

Thẩm thị dập đầu xong đứng dậy, Hà thị lôi kéo tay Thẩm thị hỏi: "Mắt thấy sắp đến cuối năm rồi, mấy ngoại tôn của ta cũng sắp trở về rồi nhỉ?"

Thẩm thị nghe xong, chỉ đành phải nói: "Nương, mấy người bọn họ, đều là vừa sinh con, mới được hai ba tháng, qua lại cũng rất là bất tiện, vả lại, hai đứa Tử Phúc và Tử Hỉ, phải hai mươi tháng chạp phong ấn mới có thể về nhà, vào nhà cũng không biết có thể kịp được bữa cơm tất niên hay không, không đến mùng mười, đã phải chạy lại rồi, ý ta, năm nay cũng không cần bọn họ trở về, mấy gia đình này, cũng có thể gom lại một chỗ náo nhiệt một phen."

Hà thị nghe xong không lên tiếng, có lẽ người lớn tuổi, lúc nào cũng muốn thấy con cháu cả sảnh đường, nhất là thời điểm tết đến, trong nhà vắng ngắt, có cái gì thú vị?

Vương thị từ bên cạnh đi ngang qua, nghe xong lời nói của Thẩm thị, bèn nói: "Bà, ngươi có phải nhớ mấy biểu đệ hay không? Thực ra, muốn ta nói, khi đó cô còn không bằng vào kinh cùng biểu đệ bọn họ, mặc dù còn chưa tới ngày trừ hiếu, nhưng cũng nghiêm chỉnh qua hai năm, không lo có chuyện. Chẳng qua, giờ cũng không còn mấy tháng rồi, đầu xuân, cô và dượng cũng nên chuẩn bị đi thôi?"

Vốn là, Thẩm thị cũng chưa quyết định có đi hay không, chủ yếu là lo lắng Hà thị, liền nói: "Để nói sau."

Tiêu thị ở trong phòng nghe được lời nói của Vương thị, bực nàng nói nhiều, liền sai nàng dẫn theo đứa nhỏ đi ra ngoài mua đồ ăn.

Hà thị sao lại không biết tâm tư của Thẩm thị, chờ Vương thị đi rồi, liền khuyên nhủ: "Cũng là vì tiền đồ của bọn nhỏ, ngươi cứ yên tâm mà đi, cả nhà nên là cốt nhục đoàn viên. Xương cốt của ta còn vững vàng, chống đỡ hai ba năm là không thành vấn đề. Nhà mấy ca ca ngươi, bây giờ cũng đều qua đến ngày lành rồi, ta còn có thể đi theo chịu khổ hay sao?"

"Tuy nói là như thế, nhưng dù sao vẫn hơi xa." Thẩm thị thở dài, nói xong, Thẩm thị đưa cho Hà thị chút ngân lượng.

Hà thị vội chối từ nói: "Trong tay ta cũng có không ít ngân lượng, mấy năm nay đám tiểu bối hiếu thuận ta, cũng không biết có bao nhiêu, ta cũng chưa tiêu đến đâu."

Đúng thực, không nói người khác, chỉ sáu người Tử Phú, trừ đồ vật hàng năm hiếu kính lão thái thái không tính, tiền tiêu vặt cũng có mười mấy hai mươi lượng, lão thái thái trừ cho đời thứ tư đời thứ năm tiền mừng tuổi, cái khác, ít dùng.

Thẩm thị nói: "Không phải là người ngoài, ngày mừng thọ, cho nương giữ lại thưởng cho đám vãn bối."

Tiêu thị ở trong phòng nghe thấy được, đi ra nói: "Muội muội, tẩu tử nói lời này, tiền bạc này, ngươi thật đúng là không thể cho, nếu cho, vậy hãy chờ mấy ngày nữa lại nói, tiền bạc trong tay nương, chỉ sợ còn dư dả hơn ta đấy."

Thẩm thị vừa nghe, hiểu ngay ý của Tiêu thị, chỉ đành phải thu hồi túi bạc trong tay, trò chuyện cùng Hà thị.

Vương thị trở về, Tiêu thị muốn giữ lại ăn cơm, Thẩm thị nói: "Tẩu tử, theo ta nói, hôm nay không bằng chúng ta đi tiệm ăn một lần, vẫn đều nói tiệm cơm của Nhị nàng dâu nhà ta không tệ, vẫn chưa dẫn các ngươi đi nếm thử, hôm nay ngay cả nương cũng đi cùng, cả nhà chúng ta đi ăn tiệm, nương, ngươi nói được không?"

Hà thị cũng biết Thẩm thị không thiếu chút bạc ấy, cười gật đầu.

Vương thị thấy cười nói: "Cái đó dĩ nhiên được, cũng là nghe được không ít lần, hôm nay chúng ta cũng đi theo cô hưởng sái một lần."

Thẩm thị nghe xong liền bảo Lâm Khang Bình đi trước đặt một phòng lớn, Thẩm thị thay một bộ quần áo mới cho Hà thị, lúc này, Thẩm Kiến Nhân cùng mấy nhi tử cũng biết được tin trở về.

Một nhà Thẩm Kiến Nhân cả nhi tử cộng với tôn tử, cũng có hơn mười nhân khẩu, đây là còn không tính một nhà Thẩm Bảo Phúc đâu. Đoàn người Tử Tình vừa mới vào cổng tiệm cơm, đúng là giờ cơm, người đến người đi còn không ít. Lâm Khang Bình đang chờ ở đại đường, thấy mấy người Tử Tình tiến vào, liền tiến lên chào hỏi Thẩm Kiến Nhân, đột nhiên, Lâm Khang Bình nhìn về phía sau Tử Tình, cười lướt qua Tử Tình, hai tay ôm quyền nói: "Cũng là thật khéo, Tần đại nhân cũng đến đây."

Tử Tình quay đầu vừa nghe Tần đại nhân, nhìn lại, thấy là một vị nam tử hơn bốn mươi tuổi, một thân thường phục xanh đậm, dù vậy, một thân quan uy không thể coi thường kia, cũng làm người ta không thể khinh thường.

Tần đại nhân gật đầu, nhíu mày nhìn về phía đoàn người Tử Tình, Lâm Khang Bình cười nói: "Hôm nay là nhạc mẫu ta dẫn theo một nhà bà ngoại tụ tập một chút, vị này là bà ngoại ta, nhạc mẫu ta, tiểu cữu cùng tiểu cữu nương, còn có, đây là nội tử (vợ)."

Lâm Khang Bình nhất nhất giới thiệu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK