Tử Tình muốn đón Hà thị Tăng Thụy Tường và Tử Vũ đến nhà mình ở, Tăng Thụy Tường lo trong nhà không có người, Tử Tình đành phải kêu Tiểu Thanh Tiểu Lam chuyển vào viện, thay phiên trực đêm cùng mình.
Mùng hai tháng tư, Vương Thiết Sơn đến nói chanh viên đã nở hoa nhiều, hoa đang nở, cả vườn đầy mùi hoa, Tử Tình nghe xong, vui vẻ không thôi, thấy trời trong xanh, liền thay một bộ đồ cũ, ôm Duệ, dẫn theo Tiểu Thanh Tiểu Lam, bảo Lâm An đi đón Hà thị cùng Tử Vũ, chuẩn bị đi đạp thanh.
Vừa muốn ra cổng, Điền thị cùng Thu Ngọc đi lại, nguyên lai là Thu Ngọc nghĩ Lâm Khang Bình cũng sắp đi nên đến đưa hầu bao, gặp Tử Tình dẫn theo một đống người ra cổng, vội hỏi làm gì. Tử Tình chỉ nói là chanh viên có việc.
"Vừa vặn ta cũng về nhà mẹ đẻ, hôm nay thời tiết sáng sủa, lại có sẵn xe ngựa, ta theo các ngươi đi một chuyến đi." Điền thị nói.
"Tử Tình, không phải Khang Bình nhà ngươi đi Lâm Sơn à, sao trong nhà còn có một chiếc xe ngựa, nhà ngươi cũng quá xa hoa, chúng ta đến cái xe trâu đều không có, xe ngựa nhà ngươi lại có hẵn hai cái." Thu Ngọc cười nói.
Năm trước Lâm Khang Bình cứu người kia, còn tặng một chiếc xe ngựa, Lâm Khang Bình nói nhưng tiện để hắn ra ngoài, không cần mướn xe, liền giữ lại.
Tử Tình nhìn Hà thị, Hà thị kéo Tử Vũ nói: "Bà thông gia đi cùng Tử Tình đi, vừa vặn trong nhà ta còn có việc chưa làm xong. Chúng ta về trước."
Tử Tình đành phải kiểm kê hầu bao của Thu Ngọc, thanh toán tiền, mới dẫn Điền thị lên xe, lúc này không có hưng trí vừa rồi, đến Lĩnh Thượng thôn, Điền thị cũng không nóng lòng về nhà mẹ đẻ, nói: "Suốt ngày nghe bọn hắn nhắc vườn nhá ngươi. Đã đến thì đi xem cái đã."
"Ta cũng không tới qua, nghe rất nhiều, Tử Tình là bà địa chủ, bên kia còn có hơn hai trăm mẫu hoang, dượng ngươi nói chờ thu hoạch vụ thu xong sẽ xây nhà. Có bạc cũng mua vài mẫu hoang, nghe nói ba năm không cần giao thuế. Nhưng dượng ngươi không phải người làm ruộng, hắn nói ta coi khinh hắn, để ta xem đến lúc đó hắn trồng thế nào."
"Chuyện nào có đáng gì? Chỉ cần học là được, Khang Bình nhà của ta cũng không hiểu, mỗi ngày theo người ta học. Hắn còn nói tiểu dượng hiểu rất nhiều." Tử Tình nói.
"Đừng nghe hắn, chỉ thích ba hoa, hắn mà có năng lực giống Khang Bình thì làm gì ta cũng không quan tâm, sẽ chờ hưởng phúc." Thu Ngọc nói đến trượng phu, luôn có sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, luôn lấy hắn so cùng người khác, may mà Chú Vân Giang là người thành thật.
Mấy người nói giỡn, đi vào chanh viên, Tử Tình vừa vào vườn, đã ngửi thấy mùi hoa bưởi, trước kia, lúc học đại học, trong trường có một vườn bưởi, Tử Tình cùng bạn học hay đánh bài ở dưới tàng cây, thậm chí có bạn học còn có thể hái hoa bưởi đặt bên gối đầu, nói ngửi nó ngủ ngon. Chanh viên mùi hoa càng đậm, Tử Tình tham lam hít sâu mấy hơi.
Điền thị cùng Thu Ngọc không ngờ có mảnh cây bưởi lớn như vậy, dưới tàng cây còn có đàn gà lớn lớn nhỏ nhỏ. Thu Ngọc thấy nói: "Một năm chỉ nuôi gà thôi cũng kiếm được không ít bạc, cả mảnh lớn thế này cũng được mấy ngàn con, ta mà là ngươi, cái gì đều không cần làm, chờ đếm bạc thôi."
"Ngươi mướn cả nhà này có thể quản lí hết vườn trái cây không? Cây bưởi cây cam không cần phải quản lí nhiều nhỉ? Ta nghe Hạ Ngọc nói, trong viện nàng cũng có mấy cây ăn quả, là cây giống ngươi cho nàng, bây giờ một thân cây cũng bán được một hai trăm văn." Điền thị hỏi. Khi nói đã bước đến giữa vườn, cả nhà Vương Thiết Sơn vội đến đón. Điền thị cùng Thu Ngọc lại nhìn một vòng nhà Vương Thiết Sơn ở.
"Tử Tình, chờ ta xây nhà cũng sẽ làm cái viện, ngươi để cho ta mấy cây." Thu Ngọc nói.
"Vậy cũng cho Xuân Ngọc mấy cây đi, có thể bán vài đồng, trong nhà còn có một mớ chuyện phải làm, việc hôn nhân của Quế Anh cũng không có tin tức, Tam Mao đã mười tám mà không tìm được người thích hợp. Đáng thương đại cô ngươi."
"Nương, đại tỷ ta là dạng người gì, nếu nàng quan tâm thì nhà nàng đã sớm không phải thế này. Ngươi nhìn nàng làm chuyện đi, chuyện nào cũng làm người ta chê cười, chuyện khác ta không so đo cùng nàng, nhưng năm cũ ngươi chúc thọ, đôi giày, bột mì, cho nhìn còn mù mắt, ngươi chiếu cố nàng nhiều năm như vậy, nhưng nàng cho ngươi được gì?" Thu Ngọc nói đến chuyện Xuân Ngọc, ý kiến đầy mình.
"Còn không phải đại tỷ phu ngươi là chủ gia đình à, nàng làm chủ được chỗ nào, trong tay một văn tiền đều không có, cũng là đáng thương. Có cách gì chứ? Lúc trước nàng muốn gả mà!" Điền thị nói.
Tử Tình vốn định nghe Điền thị kể truyền kỳ về Xuân Ngọc, đáng tiếc, Lâm Khang Bình tìm đến, Điền thị liền im miệng không nói. Tử Tình trừng mắt nhìn hắn, Lâm Khang Bình không hiểu, nhìn nhìn chính mình, cầm trong tay áo khoác lông cho Tử Tình, không có làm sai cái gì mà? Hắn nào biết đâu rằng Tử Tình đang thích ‘tám’ chuyện.
Lâm Khang Bình đi lên, phủ thêm áo cho Tử Tình, cũng thuận tay đem đứa nhỏ đưa cho Tiểu Lam, nói: "Vừa mới khỏe được vài ngày, ngươi liền quên à, ra ngoài không mang theo áo khoác, trời lại âm u, cẩn thận cảm lạnh." Tử Tình ngẩng đầu nhìn, trời đã đầy mây.
"Chậc chậc, Tử Tình đúng là mạng tốt không bình thường, thật sự là có phúc, có tiền không thì không nói, chỉ dựa vào sự đốt xử của Khang Bình với Tử Tình, có mấy nam nhân nào có thể làm được?" Thu Ngọc thấy Lâm Khang Bình khoác náo cho Tử Tình, nói.
Tử Tình cùng Khang Bình cười.
"Đây là áo len ngươi dệt à? Thật đẹp mắt, khi nào rãnh thì dạy ta, cho ta ít len sợi, ta cũng muốn mặc một cái." Thu Ngọc vuốt áo len của Tử Tình, hỏi.
"Tiểu cô, sao ngươi thấy Tình nhi có gì tốt đều đòi vậy?" Lâm Khang Bình cười hỏi.
"Có gì đâu, ta vừa mới thấy bà ngoại của Tử Tình cũng mặc một cái, hôm nay mặc áo không thì lạnh, mặc áo bông lại nóng, mặc một cái áo len chắc là vừa nhỉ?" Thu Ngọc vừa nói, sắc mặt Điền thị lại khó coi. Chắc là thấy Hà thị có, nàng không có, trong lòng có chút bất bình.
"Tiểu cô, bây giờ thì không có rồi, len này là do Khang Bình mang về từ Việt thành, mỗi người trong nhà một cái là hết." Tử Tình nói.
"Quên đi, chúng ta có thể so sánh với người ta à, ta cũng không có phúc như người ta, ta cũng không có nữ nhi tốt, cũng không tinh được con trai tốt." Điền thị nghe xong, dỗi. Nghĩ đến lúc Hà thị chúc thọ, không vàng cũng bạc, cũng ngọc, điều đó như đâm vào lòng của bà, nhớ tới liền đau đớn khó chịu.
"Nương, ngươi lại nói bậy bạ gì đó? Nếu ngươi không cố chấp, nhị ca mấy năm nay đưa bạc cho ngươi cũng đủ ngươi đặt mua vài bộ trang phục và trang sức, ta ngày thường nói ngươi cái gì ngươi cũng không nghe, lại nghe Xuân Ngọc kể lể, vừa khóc nói nàng nghèo, ngươi đã hận không thể bán nhà cho bọn hắn. Ngươi có cháu nội tốt, một năm hiếu kính ngươi không ít, còn không biết chừng." Thu Ngọc luôn luôn lanh mồm lanh miệng, nghĩ đến cái gì, cũng không thèm để ý Điền thị nghe xong sẽ không thoải mái.
"Ngươi ăn giòi à? Ta chỉ nói một câu, ngươi nói lại một đống làm cái gì? Ngươi cũng làm nương rồi, về sau ngày còn dài, từ từ nghĩ đi." Điền thị đánh lưng Thu Ngọc một cái.
"Tử Tình, ta muốn đi thăm lão cữu công của ngươi, ngươi nhặt cho ta một rổ trứng gà đi, cũng không thể tay không tới cửa, à, nhặt một rổ cho nhiều, cách nhà đại tỷ của ta cũng gần, hôm nay đi thăm luôn một thể. Dù sao cũng không xa, chúng ta tự mình trở về là được, các ngươi ôm đứa nhỏ đi trước đi." Điền thị xoay người nói với Tử Tình, áo len không có mặc, dù sao cũng phải lấy được thứ gì đó, cũng không thể đến không một chuyến.
Lâm Khang Bình đáp ứng. Đưa các nàng ra cửa chanh viên, Điền thị liền vẫy tay để Tử Tình bọn họ đi, chờ Tử Tình bọn họ đi xa, mới ôm trứng gà trực tiếp trở về nhà. Thu Ngọc hỏi: "Nương, ngươi muốn đi thăm cậu mà? Tại sao không đi?"
"Thăm hắn làm gì? Hắn có phải nương ta sinh ra đâu, hắn hiếu kính ta cái gì chưa, một rổ trứng gà này ít nhất phỉ được 50 cái, ta về nhà trước, đem trứng gà sớt ra, lấy hai mươi trứng gà đi thăm dì cả nương của ngươi là được, thừa lại đưa cho đại tỷ ngươi. Ngươi cũng đừng buồn, không thiếu cho ngươi đâu, đều chui ra tự bụng ta, ta sao có thể không quan tâm chứ?" Mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, Tử Tình hoàn toàn không biết gì về việc này.
Trở lại Tình viên, Thẩm Bảo Phúc đang nói giỡn ba hoa cùng Tiểu Hồng Tiểu Tử, thấy Tử Tình vội giả đáng thương, nói: "Muội muội, ca ca ngươi mấy ngày nay không được ăn no, trong nhà có cái gì ăn ngon thì làm nhiều một chút, tốt nhất là thịt cá, ăn mới đã nghiền. Chị dâu ngươi keo kiệt, không chịu cho ta ăn no."
Tiểu Tử nghe xong, trốn một bên mà cười, Tử Tình thấy, nói: "Cười cái gì mà cười, còn không vào bếp chuẩn bị đi, bảo Lưu bà bà làm móng heo kho tàu, hai con gà hóa, còn lại thì tự nghĩ đi, à, xem hôm qua để giỏ trúc có bắt được lươn không, có thì làm mấy con lươn." Tiểu Tử đáp ứng.
Tử Tình vừa phân phó Tiểu Lam đi mời Hà thị bọn họ đến, Thẩm Bảo Phúc vừa đi vừa nói chuyện: "Thôi để ta đi, nếu bà thấy ta ở đây, không đến thăm bà trước, không mắng ta mới lạ? Ta không muốn bị mắng đâu."
Lâm Khang Bình ôm Tử Tình vào nội viện, đem đứa nhỏ bỏ lên giường, nói hôm nay ra ngoài thu hoạch được gì, "Tiểu cậu đúng là làm việc chăm chỉ, mấy thứ đều đặt mua gần đủ hết, nhưng ngày mai ta còn phải vào núi một chuyến, đã nhiều năm, đột nhiên không đi, chỉ sợ người ta mỗi ngày còn ngóng trông ta, đồ bọn họ làm cũng không bán, có thói quen cất cho ta, nếu thổ sản vùng núi bán không hết ở Việt thành, ta để Vương Tài bọn họ kéo đến kinh thành bán ở cửa hàng, dù sao chúng ta cũng không thiếu bạc dùng gấp gì." Lâm Khang Bình nói xong, nhìn Tử Tình.