"Tỷ phu, ngươi tại sao mua ruộng nước cửa hàng khắp nơi thế? Chẳng lẽ là huyện nào ngươi cũng có sản nghiệp, tốt nhất là theo hẳn một đường đến kinh thành, nhà ngươi đều có bất động sản, về sau chúng ta ra khỏi nhà liền dễ dàng rồi." Tử Hỉ cười nói.
"Ngươi làm như nhà ta mở khách sạn vậy? Còn một đường đều có?" Tử Tình trả lời, lời Tử Hỉ nhắc nhở nàng, thật đúng là có thể suy nghĩ mở một chuỗi khách sạn, nhưng là, tinh lực cùng tài lực trước mắt đều làm không được.
Mấy người Tử Tình nói đùa một hồi, Lưu thị đã rửa mặt xong rồi, đến đổi cho Tử Phúc, mấy người Tử Tình cũng liền tan rã.
Ngày tiếp theo, Tử Tình sắp sếp làm tiệc đón gió cho một nhà Tử Phúc, rồi sai Tiểu Phấn đi mời người, trở về nói: "Thân gia phu nhân nói, thân gia lão gia muốn dẫn mấy vị gia đi thăm lão gia tử, thuận tiện đưa lễ năm mới, hỏi nhà ta có đi cùng không."
Tử Tình nghe xong, rồi cho nàng đi xuống, cười nói với Lâm Khang Bình: "Đáng tiếc, lại không xem được một hồi trò hay rồi."
Lâm Khang Bình bóp khuân mặt nhỏ nhắn của Tử Tình, cười nói: "Đều là nương của hai đứa nhỏ rồi, vẫn tò mò như vậy, bướng bỉnh như vậy. Chuẩn bị đồ đi."
"Chuẩn bị cái gì, điểm tâm trứng gà cái gì cũng nhặt một chút, mang theo một lượng bạc, xem ý tứ của mọi người một chút."
Tử Tình đi theo Lâm Khang Bình trở về nhà mẹ đẻ, đồ Thẩm thị đã chuẩn bị xong, hai bộ xiêm y cùng giày là cố định, thấy điểm tâm với trứng gà của Tử Tình, nói: "Cùng chung đi, mấy thứ này mang một phần là được, mang nhiều hơn Đại nương ngươi cũng không nói ta tốt. Ý của cha ngươi, mấy người các ngươi chỉ cần mỗi người một xâu tiền hoặc một lượng bạc, bằng không, đến lúc đó a công ngươi bọn họ muốn chuyển ra, trong tay không có một chút tiền bạc cũng không phải là chuyện lạ, đại ca ngươi làm quan ngay tại Hoa Liên, cũng đừng giống như đại cha ngươi, náo ra chuyện gì tổn hại đến thanh danh, có thể vì một chút nhỏ mà mất lớn."
Tử Tình ngẫm nghĩ một chút. Cũng là đạo lý này, chuyện của Tăng Thụy Khánh thật đúng là có thể tới tận cửa điều tra, nhưng lại điều tra nghe ngóng ở trong thôn, nói: "Chúng ta biết nặng nhẹ. Cũng chẳng qua là một năm một lần."
Mấy người Tăng Thụy Tường chuẩn bị ổn thỏa từ lâu, chỉ chờ Thẩm thị chuẩn bị xong đồ liền ra cửa, Tử Tình nằm nghiêng trên giường trò chuyện cùng Thẩm thị, thời tiết hôm nay rất đẹp, Tử Vũ chơi trong sân cùng Vĩnh Dung, Lưu thị mang theo Tiểu Đào thu dọn đồ đạc, Trần thị nói phơi chăn cùng áo bông ở trong viện của nàng.
Nói đến Tăng Thụy Khánh bên kia. Thấy Tăng Thụy Tường mang theo bốn đứa con trai cùng một đứa con rể tới cửa, nào là điểm tâm nào là thịt heo nào là trứng gà mì sợi, cũng là cao hứng, nhất là Chu thị, vội cười ha ha đi tới đón, nhận lấy đồ, Tử Phúc, Tử Lộc cùng Lâm Khang Bình cũng giao ngân lượng đã chuẩn bị cho lão gia tử, lão gia tử tất nhiên là vui mừng. Miệng nói mấy câu, cuối cùng chính là nói vài chữ "tốt, tốt."
Đây là nhà Tăng Thụy Tường cho riêng mấy người bọn họ. Cho dù từ phương diện nào mà nói, tâm tính lão gia tử bày ra vẫn còn tốt hơn Điền thị một chút, ít nhất đối với mấy tôn tử này, vẫn là có một chút cảm tình thật sự, hơn nữa, Tăng Thụy Tường cân nhắc tâm tư lão gia tử, hẳn là sẽ không sẽ đưa ngân lượng tới cho Xuân Ngọc, bởi vậy, lần này phá lệ cho lão gia tử bạc.
Điền thị không lấy được ngân lượng, mặt có chút âm trầm. Lắc lắc khăn tay, Lâm Khang Bình cùng Tử Phúc là phát hiện ra sớm nhất, đương nhiên, còn có Tăng Thụy Tường. Tăng Thụy Tường cũng không rõ, cùng là làm nương, vì sao chỉ khi hỏi hắn bạc mới có thể thấy Điền thị mỉm cười cùng ôn nhu. Tăng Thụy Tường vẫn luôn tưởng hồi nhỏ đi theo bà nội hắn lớn lên làm tổn thương trái tim Điền thị. Bởi vậy, Điền thị mới vẫn không thích hắn. Cho đến sau này lại đến chuyện của Xuân Ngọc, Điền thị đổ hết toàn bộ sai lầm lên trên người Tăng Thụy Tường, càng là khó có được một khuôn mặt tươi cười nữa.
"Bà, lão nhân gia ngươi thấy thế nào mà tựa hồ có chút không cao hứng mấy, sẽ không buồn vì chúng ta cho a công bạc mà chưa cho ngươi chứ? Ôi, a công cùng ngươi có cái gì khác nhau, của hắn không phải sẽ của ngươi à, mấy người chúng ta cũng chỉ là để a công vui mừng mà thôi." Lâm Khang Bình cố ý hỏi.
Điền thị miễn cưỡng cười cười, khóe miệng cũng chỉ giật mấy cái, nói: "Giống nhau, giống nhau."
Chu thị kiểm tra đồ một chút, tựa hồ không vừa lòng lắm, đồ tổng cộng lại cũng không quá năm trăm đồng tiền, sáu cân thịt, sáu mươi quả trứng gà, sáu cân mì sợi, sáu gói mỗi loại điểm tâm, trước kia, nàng thấy qua Thẩm thị cùng Tử Tình tặng đồ cho Hạ Ngọc, thịt lợn toàn bộ là giò lợn, mì sợi gì đó đều là mười cân hai mươi cân, còn có cái kia cái gì mà thịt dê cùng điểm tâm, bây giờ mới được bao nhiêu?
Chu thị từ phòng bếp đi ra, nhìn Lâm Khang Bình cười nói: "Thế nào không bắt hai con cá trong hồ nước nhà ngươi tới, cơm tất niên không có cá cũng không thể thành tiệc?"
"Đại nương, ra cửa trước cửa sau, chính là chợ lớn, nghĩ muốn cái loại cá gì mà không có, nhà ta năm trước bán hết cá lớn rồi, này một năm có thể lớn bao nhiêu chứ, hơn nữa ta còn có một nhà đầy người phải ăn cơm, ngày nào mà không bắt một hai con?" Lâm Khang Bình nói.
Chu thị nghe xong sửng sốt, con rể Lâm khi nào thì thay đổi tính tình rồi, lần trước khi muốn ăn cá chẳng phải rất thoải mái hay sao? Còn có sau này muốn ăn cá, không phải cũng chưa nói cái gì sao? Chẳng lẽ là bị Tử Tình châm ngòi? Đúng rồi, lần trước chuyển tới nhà mới mấy người bọn họ cũng đến tay không, vừa thấy đã biết chính là Tử Tình giở trò quỷ, không chừng còn có Thẩm thị. Mặt Chu thị lập tức tối sầm.
Lâm Khang Bình là loại người nào, từ nhỏ ở trong nhà giàu nhà cao cửa rộng, học được chính là đoán ý qua lời nói và sắc mặt, sau mấy năm đi theo Văn Tam, nhìn thấy đều là người đeo mặt nạ, có ai không phức tạp hơn mấy người này đâu, lại sau này, chính mình ra ngoài làm ăn, giao tiếp cùng muôn hình muôn vẻ loại người, bản lĩnh quan sát tâm tư con người này, càng phát triển thêm vài phần.
"Đại nương, ngươi đừng trách Tình nhi, nàng bây giờ phải chăm hai đứa nhỏ, những chuyện này làm gì tới tay? Mấy loại chuyện này trong nhà đều là nha hoàn giúp đỡ quản lý, ta nha, chỉ hy vọng nàng vui vui vẻ vẻ sinh cho ta vài đứa nhỏ là đủ rồi." Lâm Khang Bình nói.
Trong lòng Chu thị sửng sốt, bị Lâm Khang Bình nói trúng rồi, vội cười nói: "Xem con rể Lâm nói kìa, ai chẳng biết Tử Tình là người mềm lòng, thương nghèo yêu già, ta chỗ nào trách đến trên đầu nàng chứ, ta đau lòng nàng còn chưa kịp đâu."
Tử Hỉ đảo qua, Điền thị ôm Tử Toàn chẳng biết nói cái gì, ánh mắt yêu thương như vậy cũng là chưa bao giờ dừng ở trên người bọn họ, Tử Thọ cùng mấy người Tử Lộc Tử Phúc cũng đều phát hiện, chẳng qua, cũng chưa biểu hiện ra ngoài, lão gia tử vẫn là hiền lành nhìn về phía mấy người bọn họ, lôi kéo mấy người bọn họ ngồi ở bên người hắn nói chuyện.
Tăng Thụy Khánh vẫn luôn muốn tìm cơ hội cùng một mình Tử Phúc nói chuyện, Tử Phúc trừ lúc vào cửa chào hắn một tiếng, liền vẫn phụng bồi lão gia tử, Tăng Thụy Khánh lại còn không bỏ xuống được mặt mũi, vẫn là Chu thị biết tâm tư của hắn.
Nghe thấy lão gia tử hỏi chuyện Tử Phúc phái quan, Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị đều tới ngồi, biết được Tử Phúc được phái tới Hoa Liên, Tăng Thụy Khánh vội hỏi: "Hoa Liên ta đã từng đi, chỗ tốt, cách Xương Châu rất gần."
"Tử Phúc nha, chuyện của đại cha ngươi đã biết chưa? Đại cha ngươi bây giờ rảnh rỗi ở nhà cũng sắp được nửa năm rồi, nhà của ta đều sắp không có gì ăn. Lớn nhỏ, có cái miệng nào đều không phải ăn? Ngươi nhanh giúp đại cha ngươi đi, ô ô." Nước mắt của Chu thị nói tới là tới.
"Đại cha ta xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua ta về nhà muộn quá, một đường bôn ba, sáng sớm ăn cơm xong liền tới đây, cha ta cũng còn chưa nói cho ta cái gì đâu." Tử Phúc hỏi.
Thật ra, việc này, Tử Phúc cũng biết, lúc Lâm Khang Bình ở kinh thành đã nói rõ với hắn, khi hai người thu thập Đại Mao trong lòng đã có ăn ý rồi, Tử Phúc cũng là người bao che khuyết điểm, trước kia chẳng qua là không có năng lực này, chỉ có thể cho ra một chút chủ ý. Chuyện lớn như vậy, Khang Bình tất nhiên muốn cùng hắn thương lượng một chút, Tử Phúc còn cho ra không ít chủ ý.
Tăng Thụy Tường tất nhiên không biết cái này, giờ phút này cũng nói: "Còn chưa kịp nói với hắn đâu, có nói, hắn cũng không giúp được cái gì."
"Còn chưa nói làm sao mà biết Tử Phúc không giúp được gì? Tử Phúc cũng là huyện thái gia, chút chuyện ấy còn có thể làm khó hắn?" Chu thị có chút bất mãn nói.
"Đại cha cũng nói đi, ta nhìn xem là chuyện gì." Tử Phúc hỏi rất thành khẩn.
Lâm Khang Bình liếc hắn một cái khinh bỉ, thầm nghĩ: "còn giả bộ hơn cả ta."
Tăng Thụy Khánh không mở miệng, vẫn là Chu thị bùm bùm nói một lèo, nhưng cũng không bắt được trọng điểm, nói tóm lại một câu, Tử Phúc hoặc là giúp Tăng Thụy Khánh khôi phục công tác văn thư cũ, nếu không thì tìm một công việc tương tự cho hắn, bằng không, nhà này liền không sống nổi nữa, cả nhà phải chết đói.
Tử Phúc nói thẳng với Tăng Thụy Khánh: "Đại cha, ngại quá, việc này của ngươi, ta thật đúng là giúp không được gì, ngươi xem, An Châu là tri phủ, không nói chức quan hơn một cấp, chúng ta cũng vốn không quen biết, cái này ta khẳng định không có cách nào mở miệng, còn có, ta còn chưa đi nhậm chức, cũng không biết tình huống bên Hoa Liên, không có khả năng mang đại cha cùng đi. Lại nói tiếp, ta cảm thấy đại cha tuổi tác cũng không nhỏ, nhiều năm như vậy ném một mình đại nương ta ở nhà, cũng nên trở về giúp đỡ đại nương. Chỗ nào giống như đại nương nói, các ngươi nhân khẩu đơn giản, lương thực hai mẫu ruộng nước này cũng đủ cho các ngươi ăn, còn có hai mẫu đất cát, một năm còn có thể thừa lại mấy lượng bạc, lấy trước kia một vườn rau xanh lớn, bây giờ đều quy về đại cha cùng đại nương, không bán rau, giữ lại cho lợn cho gà cũng được, so với năm đó chúng ta chuyển ra ngoài còn mạnh hơn nhiều lắm, tân phòng cùng sân của đại cha này, tương lai tân phòng của Tử Toàn đều có, vậy còn quan tâm cái gì nữa, tội gì chứ, giờ lớn tuổi rồi, còn ra bên ngoài nhìn sắc mặt của người ta, không biết đại cha cảm thấy ta nói có vài phần đạo lý không?"
Tăng Thụy Khánh còn chưa có đáp lời, Chu thị đã kêu lên trước: "Ôi, Tử Phúc, ngươi cũng là không biết, xây tân phòng này, liền vét hết tất cả của cải của chúng ta rồi, bây giờ còn có Tử Toàn phải đọc sách, còn có a công bà ngươi phải nuôi, ngươi là không biết, người già đi, ốm đau cũng nhiều, tiền thuốc, tiền cơm loại nào không cần dùng nhiều một chút?"
"Đại tẩu, tiền thuốc của cha mẹ là ta gánh, ngươi vừa nói như vậy, về sau, hai nhà mỗi nhà một nửa." Tăng Thụy Tường nói.
"Ai nha, nhị đệ, ta biết là ngươi chỉ choáng váng thôi, chẳng qua là ta vừa thuận miệng nói thôi, bây giờ chúng ta đến tiền ăn cơm cùng không có, chỗ nào còn chi nổi tiền thuốc?" Chu thị vội xua tay nói.
Tử Phúc thấy Tăng Thụy Khánh không nói chuyện, liền hỏi: "Đại cha, ngươi nghĩ như thế nào liền nói như thế đi?"
"Ta có thể nghĩ cái gì? Tất nhiên là có thể trở lại An Châu là tốt nhất, không phải là có một câu nói, nói là ngã chỗ nào thì đứng lên ở chỗ đó, ta không thể ra đi không rõ ràng như vậy, sai cũng không phải chỉ một mình ta, dựa vào cái gì muốn ta về nhà, quan càng lớn, mò càng nhiều. Ngươi nhất định phải giúp ta trở lại phun ra ngụm ác khí này, ngươi không thử làm sao mà biết không được?" Tăng Thụy Khánh căm giận nói.
"Được rồi, nếu như ngươi khăng khăng phải về An Châu, chỉ có thể chờ sau khi ta nhận chức, nhìn xem có cơ hội tìm người quen biết hay không." Tử Phúc thấy nói không thông, thở dài nói.
Lão gia tử, Tăng Thụy Tường cùng mấy người Tử Lộc đều nhìn về phía Tử Phúc, chỉ có Lâm Khang Bình âm thầm oán thầm, Tử Phúc làm chuyện xấu còn có thể giả vờ vô tội hơn cả hắn.