Boong boong!
Tượng phật vừa nổ tung trong nháy mắt một tiếng chuông vang gấp gáp truyền khắp cả khu vực Thanh Viễn Tự.
- Xảy ra chuyện gì?
Không ít các tăng nhân khoanh chân tụng kinh bị tiếng chuông cảnh báo làm giật mình lộ ra vẻ kinh hãi, hết sức bất an nhìn về phía một hướng trong Thanh Viễn Tự.
- Không hay, thánh tượng bị hủy rồi!
- Ma đạo xâm nhập!
- Toàn tự đề phòng, có ma đạo xâm nhập!
Ma đạo xâm nhập!
Ma đạo xâm nhập!
Chúng Phật tu Thanh Viễn Tự đều hoảng loạn. vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc tập kết ở các nơi trong chùa miếu cùng bảo vệ các vùng chùa miếu yếu hại. Lúc này, Dương Phàm đang bước đi dưới chân núi, ven đường là một mãnh cây to, tiểu quận chúa cùng Trịnh Vân Phi đều giống như chim non thoát khỏi lồng vui mừng nhảy nhót đùa giỡn.
"Hả?"
Dương Phàm đột nhiên phát hiện dị trạng trên Thanh Viễn Tự híp mắt nhìn lại. Trên núi đột nhiên xuất hiện rất nhiều tăng nhân, thần tình nghiêm túc, nghiêm trận chờ đợi. Những tăng nhân này không phải người thường, trên người có một cỗ khí tức đặc thù, đa số tương đương với tu sĩ cấp bậc Luyện Khí Kỳ.
Phật tu?
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên, ngay từ lúc đi tới Hàn Viễn Sơn, Cửu u Ma Khí xao động một trận làm cho hắn cũng sinh lòng chán ghét với nơi này. Phật tu đối với tu sĩ tu luyện ma công tuyệt thế như hắn mà nói là đại địch sinh tử không phải người chết thì là ta mất mạng. Hắn cũng mơ hồ cảm thấy được Thanh Viễn Tự biến hóa khác thường, có khả năng liên quan đến u Minh Ma Diễm biến hóa trong cơ thể mình. Giờ phút này, khí tường hòa bao phủ trên Hàn Viễn Sơn đã bị một cỗ khí tức không hài hòa đánh vỡ, trở nên hỗn loạn khó nói.
"Hắc hắc."
Dương Phàm cười trộm, bên ngoài lại bất động thanh sắc đi lên đỉnh núi lễ Phật.
- Ma nghiệt phương nào dám nhiễu an bình Thanh Viễn Tự ta!
Đúng lúc này, một giọng nói tràn ngập uy nghiêm, vô cùng nghiêm nghị truyền ra khắp cả Hàn Viễn Sơn.
Đông!
Một mãnh phật quang vàng kim nhàn nhạt kéo từ xa tới, nhóm cả nửa bầu trời không thành một màu vàng kim giống như vô bờ vô bến làm cho người ta ngưỡng mộ mong chờ. Chẳng qua kỳ quái là người phàm trên núi vẫn bái phật thắp hương như thường, coi như không nghe thấy tiếng nói này, cũng không thấy cảnh tượng trên bầu trời cao.
- Ồ? Đóa mây trên trời.
Trịnh Vân Phi kỳ quái nhìn bầu trời. xoa xoa mắt.
- Bầu trời?
Tiểu quận chúa ngẩng đẩu, thở hỗn hển nói:
- Không có gì cả mà!
- Có thể là ta thấy ảo giác thôi!
Trịnh Vân Phi vẻ mặt mờ mịt, vò vò đầu hết sức khó hiểu. lẩm bẩm:
- Rõ ràng ta thấy đám mây kia có một tầng kim quang, sao lại không thấy nữa?
- Xì!
Tiểu quận chúa nhấc tay gõ hắn một cái, hừ một tiếng nói:
- Ngốc đầu ngốc não, thần kinh đần độn, đi trước dẫn đường cho ta.
Trịnh Vân Phi cũng cười khổ, lắc đầu không biết giải thích thế nào.
Hắn rõ ràng cảm quan của người tu tiên vượt xa người phàm. Một ít sự vật người phàm không thấy, người tu tiên lại có thể cảm thấy được. Cảnh tượng vừa rồi, hắn tin chắc không phải ảo giác.
"Có lẽ là cảnh giới ta còn kém."
Trịnh Vân Phi nghĩ đến đây, ánh mắt chuyển sang Dương Phàm phát hiện đối phương lại không có vẻ mặt gì lạ. Trên thực tế. lúc này Dương Phàm cực kỳ khó chịu, khi tiếng nói uy nghiêm trang trọng kia vang lên, một cỗ áp lực vô danh ép hắn không thở nổi Cửu u Ma Khí cùng u Minh Ma Diễm trong cơ thể cũng đều thành thật xuống.
Dương Phàm đã sớm vận chuyển Khô Mộc Công tới cực hạn, ẩn nấp ma công không lộ ra một tia dấu vết.
Không chỉ như thế, trên người hắn đã nhộn nhạo một cỗ khí tức thân thiết với tự nhiên hòa hợp một thể với hoàn cảnh xung quanh mình. Dương Phàm phát hiện lực lượng Tiên Hồng Quyết còn có thể dung hòa một chỗ tới khí tường hòa Phật gia tuy hai mà một. Dưới tình huống như vậy, hắn càng giống như một tu sĩ tu luyện đại pháp chánh đạo thậm chí còn tiếp cận công pháp Phật gia bao dung thanh tĩnh.
Không lâu sau khi tiếng nói kia vang lên, Dương Phàm mơ hồ cảm thấy được có một cỗ thần thức quét qua bên người mình. Cảnh giới thần thức kia vượt xa hắn thế nhưng lúc này Dương Phàm đang ở trong Hình thức toàn tri dung hòa với cảnh giới tự nhiên, nên có thể cảm giác được sự tồn tại của cỗ thần thức này. May mắn thần thức kia chỉ hơi dừng một chút trên người hắn. nhắn gửi một cỗ khí tức thân mật, sau đó lập tức rời đi quét những khu vực khác.
Một lúc lâu sau, quầng sáng vàng kim trên đám mây bầu trời mới biến mất một cỗ khí tức tường hòa lại tràn ngập nơi đất lành Phật gia. Lúc này, giọng nói kia lại vang lên lần nữa:
- Yên tĩnh! Toàn bộ lui về!
"Xoạt!" một tiếng, vốn chúng Phật tu dàn trận sẵn sàng liền lập tức thối lui.
Đến khi tất cả kết thúc, Dương Phàm mới thở nhẹ ra một hơi, bắt đầu nghiêm khắc khống chế Cửu u Ma Khí cùng u Minh Ma Diễm trong cơ thể. không để cho chúng có một tia dị động. Cũng may bất luận là Cửu u Ma Khí hav u Minh Ma Diễm đều nằm trong sự khống chế tuyệt đối của Dương Phàm. Chúng nó dường như cũng có chút linh tính từ đó luôn thành thành thật thật một mãnh yên tĩnh.
- Sao ta lại cảm giác như vừa xảy ra chuyện gì đó?
Tiểu quận chúa nhìn vùng đất lành Phật gia yên lặng tường hòa, vẻ mặt mê hoặc nói.
- Khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó!
Trịnh Vân Phi gật đầu, sau đó lại hỏi Dương Phàm:
- Dương đại ca, huynh có phát hiện gì không?
Hắn biết cảnh giới Dương Phàm cao hơn mình.
- Có.
Dương Phàm đáp.
- Huynh có phát hiện gì?
Ánh mắt tiểu quận chúa sáng ngời:
- Dương dược sư quả nhiên không phải người thường mà.
Ánh mắt hai người đều dừng trên mặt Dương Phàm vô cùng chờ mong, vừa rồi bọn họ đều cảm thấy có chút không đúng.
- Ta phát hiện cảnh sắc nơi này thật không tệ. Yên tĩnh, hài hòa, an tường, các người nghĩ sao?
Dương Phàm tỏ vẻ si mê nhìn phong cảnh trên Hàn Viễn Sơn.
- Trời ạ
Trịnh Vân Phi cùng tiểu quận chúa hai mặt nhìn nhau, sau đó gật đầu thật mạnh, có vẻ đuối sức uể oải.
- Được rồ,. Các người đi nhanh một chút, ta muốn chiêm ngưỡng Thánh địa Phật gia Thanh Viễn Tự này.
Dương Phàm có vẻ chờ mong nói, sau đó dẫn đầu tăng tốc bước đi, cũng không quản hai người có theo kịp hay không.
- Nè! Chờ một chút!
Tiểu quận chúa vội vàng tăng tốc chạy theo, thiếu chút nữa sẽ không đuổi kịp.
- Ngươicõng ta đi!
Tiểu quận chúa kéo lấy Trịnh Vân Phi tức hô hô nói.
- Vì sao là ta chứ?
Trịnh Vân Phi chỉ còn cách theo nàng yêu cầu, ngồi thấp xuống, đưa lưng cõng tiểu quận chúa tinh linh cổ quái này đuổi theo Dương Phàm. Trong lòng Dương Phàm cười trộm. bước đi nhanh về phía trước, hơi thở thật sâu vô cùng dễ dàng như tản bộ giữa sân nhưng Trịnh Vân Phi phía sau lại rất phiền muộn. Liên tục chạy hơn mười dặm, trên lưng còn cõng một người, gà con Luyện Khí sơ kỳ như hắn thật có chút quá sức.
- Đến nơi rồi!
Dương Phàm như cười như không liếc nhìn hắn, đột nhiên dừng lại.
- Ôi, da!
Thân thể bỗng nhiên dừng lại, Trịnh Vân Phi nghiêng người về trước, còn tiểu quận chúa trên lưng hắn lại không chịu được quán tính ngã về phía trước, lực kéo không nhỏ
Phác thông!
Bi kịch lại xảy ra, hai người nhào xuống mặt đất, tiểu quận chúa đè lên người Trịnh Vân Phi ép hắn ngã gục. Lập tức, người thắp hương bái phật xung quanh đều dùng ánh mắt dị dạng nhìn hai người.
- Đần độn, đều tại ngươi đó!
Tiểu quận chúa cực kỳ buồn bực cảm nhận được ánh mắt xung quanh, mặt nhỏ liền đỏ lên, hung hăng đá hắn mấy cái.
Ngao ngao!
Trịnh Vân Phi lại phát ra mấy tiếng kêu thảm. Tiểu quận chúa còn chưa hết giận chuẩn bị động chân tay tiếp.
- Bình tĩnh!
Dương Phàm bình thản nói:
- Nơi này là đất lành Phật gia.
- A! Phải phải!
Tiểu quận chúa rùng mình một cái, vội vàng thu tay, buông tha Trịnh Vân Phi.
- Không hổ là đất lành Phật gia!
Dương Phàm dùng ánh mắt kỳ dị quét nhìn chùa miếu cùng tượng phật hùng vĩ cao to trước mắt giống như thấy được sự vật không bình thường. Trong tầm mắt của hắn, Thanh Viễn Tự bao phủ trong một tầng khí điềm lành vô hình mơ hồ có thể thấy được phật quang. Ngoài ra, tiếng chuông xa xưa vang bên tai không dứt trấn an linh hồn mọi người, thậm chí có công hiệu ngưng thần tĩnh tâm.
Đây là phật!
Trong lòng Dương Phàm liền nhiều thêm các loại cảm ngộ công pháp phật gia cùng ma đạo lại có ý cảnh tuyệt đối ngược nhau. Nếu như nghịch chuyển phật đạo đó chính là ma!
Ngược lại, vứt bỏ ma đạo quay đầu là bờ. Đó chính là phật.
- Hì hì. không bằng chúng ta đi thắp hương bái phật đi.
Tiểu quận chúa nói với Dương Phàm.
- Được.
Dương Phàm gật đầu, rồi lại bỏ thêm một câu:
- Các ngươi thắp hương, ta ở bên cạnh xem.
Bảo hắn quỳ lạy các thánh tượng Phật gia này, vậy thì không có khả năng.
- Hừ!
Tiểu quận chúa cong môi kéo Trịnh Vân Phi đi tới chùa miếu. Dương Phàm không để ý, cùng không có dự định theo hai người, ở trong Thanh Viễn Tự dạo chơi không mục đích.
"Hàn Viễn Sơn này chính là nơi ta ước hẹn với Vân Vũ Tịch không biết đến lúc đó ta sẽ gặp nàng ở nơi nào?"
Dương Phàm bung thần thức ra, bắt đầu quan sát các cảnh quan Thanh Viễn Tự. Trên thực tế, chùa miếu cũng không có gì để xem, chỉ đơn giản là một ít tượng phật cùng tăng nhân.
"ừ, ta đi xem những người phàm thắp hương thế nào."
Trong lòng Dương Phàm khẽ động, đi tới một tòa chùa miếu gần đó. Tòa chùa miếu này rất lớn, bên trong có một bức tượng cô gái tướng mạo đoan trang hiền hòa, chân đạp đài sen. Từng sợi tóc phiêu dật giữa hư không, tay đỡ bình bạch ngọc, mĩm cười thản nhiên, tạo ra một vẻ đẹp thần bí ẩn hiện.
Dương Phàm mắt nhìn tượng nữ thần phật này, lộ ra vẻ kinh ngạc hiếu kỳ hỏi tăng nhân bên cạnh:
- Bức tượng phật này là người nào lại là một cô gái. thật là hiếm thấy mà. Tăng nhân kia nghe lời này, nao nao, chợt giận dữ nói:
- Ngươi là phàm phu tục tử, dám vũ nhục Thánh Phật, đây là phật gia Đại Từ Đại Bi Niêm Ngọc Quan Âm.
Đại Từ Đại Bi Niêm Ngọc Quan Âm?
- Xin lỗi, ta tới ngắm phong cảnh không phải tín đồ phật gia.
Dương Phàm không thèm để ý nói sau đó bình thản nhìn những người phàm thắp hương bái Phật.
- Ngươingươi
Tăng nhân giận dữ, nhưng cũng không thể làm gì được hắn. Đối phương không phải tín đồ phật gia, hắn cũng không có biện pháp làm gì Dương Phàm.
"Cầu Đại Từ Đại Bi Niêm Ngọc Quan Âm, bảo hộ con ta một tiếng bình an thi trúng trạng nguyên lấy một người vợ tốt cầu một tiếng bình an"
Một người phụ nữ vô cùng thành kính quỳ lạy trước tượng phật, phát ra kính nể cùng kính ngưỡng từ trong nội tâm, một tay cắm nhang đèn lên thần đàn. Nhang đèn thiêu đốt từng chút, còn người phụ nữ thành kính cầu khẩn. Từng sợi dao động tinh thần cực nhỏ cực yếu trên người nàng bắt đầu khởi động, theo nhang đèn biến mất không biết đi đến nơi nào.
"Thật kỳ quái!"
Dương Phàm quan sát một lúc lâu, kinh dị khó mà tin nổi.
Từng sợi lực lượng tinh thần cực nhỏ, tuy vô cùng nhỏ yếu, nhưng nếu tụ tập hàng triệu hàng tỷ lực lượng như vậy, nó sẽ là tồn tại đáng sợ cỡ nào?
Trong đầu Dương Phàm hiện lên một tia ý niệm kỳ dị.