Vũ Văn Lân có chút nổi giận. Băng tuvết phong bạo này hình thành sóng triều, căn bản không phải tu sĩ Ngưng Thần Kỳ binh thường có thể ngăn cản.
- Phía trước có linh khí dao động, đây rõ ràng không phải băng tuyết phong bạo hình thành tự nhiên. Nếu chúng ta phân tán, chỉ có chín tu sĩ Ngưng Thần Kỳ có thể phi hành chạy thoát. Còn lại đệ tử Luyện Khí Kỳ chỉ sợ phải tử thương hơn phân nửa.
Dương Phàm mặt không đổi sắc nói. Vừa nghe hắn phân tích, mười tên tu sĩ Luyện Khí KỲ ở đây sắc mặt biến đổi.
- Ý của Dương Dược sư là
Vũ Văn Nhu coi như trấn định nhưng ngôn ngữ có vài phần dồn dập. Bởi vì mắt thấy băng tuyết phong bạo kia sắp thổi quét lại đây.
- Lực lượng băng tuvết phong bạo này tuy mạnh nhưng nếu chúng ta hợp lực đổi phó. uy hiếp không coi là trí mạng.
Dương Phàm cũng hiểu được chuyện quá khẩn cấp.
- Mọi người mau tạo thành vòng bảo hộ, chung sức đối phó băng tuyết phong bạo. Người thực lực yếu tận lực lui ra phía sau.
Sắc mặt Vũ Văn Nhu ngưng trọng, lập tức phân phó.
Mọi người nghe vậy, lập tức tụ cùng một chỗ. Dưới tình huống gấp rút, hợp thành một trận hình hình vuông. Trận hình vừa thành lập, mãnh băng cùng dòng khí lạnh cuồng bạo kia trong gió rít gào kéo đến thiếu chút nữa tách đoàn người ra. Còn may mọi người ở đây đều là tinh anh thế hệ mới của Ngư Dương quốc, trên người lập tức ngưng kết ra một tầng linh quang hộ thể. Tu sĩ Luyện Khí Kỳ thực lực kém thậm chí tế ra Pháp Khí phòng ngự.
Vù vù
Mảnh băng gió lạnh xẹt qua bên người mọi người, không ít tu sĩ bị thương, nhưng cuối cùng cũng chống chọi được. Dương Phàm âm thầm gật đầu. Đám tu sĩ này dù sao đều là tinh anh trong Vũ Văn gia tộc, năng lực các mặt không kém, khuyết điểm duy nhất chính là kinh nghiệm thực chiến không đủ.
- Mọi người kiên trì chống đỡ, điều chỉnh vị trí tạo thành hình tam giác. Vũ Văn Lân ngươi chắn ở đầu tiên, Luyện Khí Kỳ đều lui ra phía sau.
Vũ Văn Nhu hết sức bình tĩnh. phân phó đâu ra đấy.
Một đám tu sĩ đều nhanh chóng phản ứng, dần dần hợp thành một đội hình càng có lợi. Rất nhanh, trận hình biến hóa xong xuôi. Vũ Văn Lân Ngưng Thần Đại Viên Mãn đứng ở đầu của trận hình tam giác, Luyện Khí Kỳ đứng thành hai hàng cuối cùng.
Cứ như vậy, toàn bộ đội ngũ chịu đến lực cản gió lốc nhỏ hơn, mọi người cũng thoải mái hơn rất nhiều. Không ít tu sĩ Luyện Khí Kỳ đều đưa ánh mắt cảm kích về phía Dương Phàm. Nếu thật sự vừa rồi chạv trốn, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ có khả năng ngự khí bay đi nhưng là đám tu sĩ Luyện Khí Kỳ bọn họ chỉ sợ cũng nguy hiểm.
Sau khi tinh huống ổn định. Vũ Văn Nhu bắt đầu kiểm tra tình huống thương vong. Tổng cộng có ba tu sĩ Luyện Khí Kỳ bị thương nặng, còn có năm tu sĩ bị thương nhẹ.
- Làm phiền Dương Dược sư.
Vũ Văn Nhu lại cười nói.
Dương Phàm gật gật đầu, bắt đầu trị thương cho tu sĩ trong đội ngũ. Trong tay hắn bắn ra từng tia sáng màu lục vẫy lên trên thân tu sĩ bị thương. Chỉ một, hai hô hấp toàn bộ đội ngũ lại khôi phục như cũ, không một người bị thương.
- Đa tạ Dương thần y.
Những tu sĩ được trị liệu vẻ mặt cảm kích nói.
Vũ Văn Lân thấy tình cảnh như vậy, trong mắt có một tia lo lắng. Băng tuyết phong bạo kia chỉ giằng co mười mấy hô hấp liền ngừng lại. Các tu sĩ bảo trì đội hình, tiếp tục đi lên phía trên. Chỉ trong giây lát, một hàng mười chín người rốt cục đi tới đỉnh núi
Dòng khí lạnh nơi này càng mạnh hơn vài phần, cho dù là đám người tu tiên bậc thấp bọn họ cũng phải vận pháp lực mới có thể ngăn cản được khí lạnh nhiệt độ thấp như vậy.
- Nơi đó có một pho tượng băng tuyết
Vũ Văn Lân đi tuốt đằng trước, chỉ vào một vị trí phía trước có băng vụ và dòng khí lạnh bao phủ nói.
Mọi người dừng lại. dùng Linh Nhãn Thuật xem xét. Chỉ thấy trung ương đỉnh núi băng quả nhiên có một pho tượng băng tuyết lớn đứng sừng sững. Toàn thân được băng tuyết trắng trong suốt ngưng kết mà thành, dưới ánh mặt trời màu đỏ máu chiếu rọi, lóe ra ánh sáng mê ly. Pho tượng băng tuyết kia tạc một nữ tử trong rất sống động, mặc một tuyết bào màu trắng như đóa hoa, sợi tóc khẽ bay, trong đôi mắt sáng lóe ra ánh sáng màu lam nhạt như nước.
- Tượng băng thật chân thật!
Có người ngạc nhiên thán phục nói.
- Lúc trước Vũ Văn Mộng rốt cục là chết như thế nào? Có thể nào có quan hệ tới tượng băng này hay không?
Vũ Văn Nhu vẻ mặt trầm tĩnh nhìn pho tượng băng nữ tử như tranh vẽ này.
- Ta cảm giác cũng không phải là một tượng băng chân chính. Có lẽ nàng tồn tại chân thật.
Dương Phàm đánh giá hai mắt tượng băng này, thấp giọng lẩm bẩm.
- Nàng là người thật?
Vũ Văn Nhu dường như có chút không đồng ý:
- Nhưngtrên thế gian này như thế nào có nữ tử hoàn mỹ như vậy. Ngươi xem mặt của nàng. tựa như đóa hoa trắng nõn.
- Biểu muội nói rất đúng. Đây rõ ràng là một tượng băng, cần gì nghi thần nghi quỷ.
Vũ Văn Lân cười lạnh nói, rốt cục tìm được cơ hội đả kích Dương Phàm.
- Đây chỉ là cảm giác của ta.
Dương Phàm cười cười, cũng lười phí công đấu võ mồm với hắn. Cũng không phải Dương Phàm nhường nhịn Vũ Văn Lân. Người này thực lực mạnh nhất đội ngũ. Nếu hắn muốn giành được ích lợi thuộc về mình trong Cửu u Bí Cảnh, như vậy Vũ Văn Lân có giá trị lợi dụng rất lớn.
- Hy vọng cảm giác của ngươi đừng để cho con cháu gia tộc mất mạng.
Vũ Văn Lân thản nhiên liếc mắt nhìn hắn giọng nói mang đậm mùi thuốc súng.
- Phía sau tượng băng dường như có cái gì.
Có một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ thi triển Linh Nhãn Thuật, hơi chút kinh ngạc nói.
- Có một sơn động.
Dương Phàm nói.
- Làm sao ngươi biết?
Vũ Văn Lân lộ vẻ trào phúng, tự thân bấm pháp quyết, một làn gió nhẹ cuốn tới tạm thời xua tan băng tuyết cùng dòng khí lạnh phía trước. Mọi người lại nhìn phía sau tượng băng quả nhiên có một sơn động. Một sơn động được tạo thành từ băng tuyết, bên trong tản ra khí lạnh xâm nhập vào xương cốt.
Sắc mặt Vũ Văn Lân lập tức có chút khó coi lộ vẻ kinh dị nhìn Dương Phàm một cái trong lòng khó có thể tin: "Người này không ngờ có thể biết trước tiên, chẳng lẽ hắn nắm giữ bí mật gì?"
- Đó hẳn là Hàn Băng động hiếm thấy ở Tu Tiên Giới. Chỉ có nơi cực bắc hoặc là trên ngọn núi cao vạn năm mới có.
Vũ Văn Nhu đầu tiên nhận ra lai lịch băng động này.
- Hàn Băng động! Dĩ nhiên là Hàn Băng động!
Một trung niên Ngưng Thần hậu kỳ bên cạnh Vũ Văn Lân lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng:
- Nghe nói bình thường trong Hàn Băng động sẽ có kèm một ít thiên tài địa bảo tỷ như Băng Linh Quả, Hàn Cực Băng Tham, còn có Thiên Niên Băng Tinh thậm chí là Vạn Niên Băng Tủy.
- Hoàng thúc, Trong Hàn Băng động không chỉ có mấy thứ thiên tài địa bảo này, thường thường còn có một số linh thú cường đại sở trường băng hệ.
Vũ Văn Nhu đột nhiên ngắt lời người trung niên này.
- Hắc. Ta chỉ là nhất thời kích động.
Khuôn mặt già của Hoàng thúc đỏ lên.
Dương Phàm ở trận doanh Vũ Văn gia tộc đã nhiều ngày, biết hoàng thúc này là một tiểu đồng của Vũ Văn gia chủ thời trẻ tuổi, may mắn được đề bạt, trở thành tâm phúc của Vũ Văn gia chủ.
Hoàng thúc này am hiểu pháp thuật hệ băng, công pháp cũng thiên hướng thuộc tính hàn băng.
- Tiểu thư. Có thể gặp được Hàn Băng động, tuyệt đối là kỳ ngộ của chúng ta. Nếu có thể đem thiên tài địa bảo cùng các loại băng tinh chiếm làm của mình, tuyệt đối có thể tăng thực lực Vũ Văn gia tộc chúng ta.
Ánh mắt Hoàng thúc nóng rực nhìn phía Hàn Băng động kia. góp lời với Vũ Văn Nhu.
- Mọi người có ý kiến gì?
Vũ Văn Nhu hỏi, ánh mắt lại ở trên mặt Dương Phàm nhìn nhiều hơn một cái.
- Đã có thiên tài địa bảo, đương nhiên không để vuột mất cơ hội.
Đại bộ phận tu sĩ đều đồng ý, trong mắt lộ vài phần chờ mong rục rịch muốn vào.
- Tốt nhất là lấy cả tượng băng này đi. Ta xem tài liệu của nó cũng rất đặc biệt. Có người thậm chí còn có cả chủ ý với tượng băng.
- Được. Nếu mọi người không có ý kiến, chúng ta liền nghĩ cách tiến vào Hàn Băng động này. Hoàng thúc, công pháp của người thiên hướng thuộc tính hàn băng vậy từ người ở trước mở đường.
Vũ Văn Nhu phân phó.
- Vâng. tiểu thư.
Hoàng thúc đáp lời, vẻ mặt cẩn thận đi trước dẫn đường, mọi người đi theo phía sau. Không được bao lâu. mọi người liền đi qua tượng băng trông rất sống động kia, tới gần băng động.
- Tiểu thư. Ta đề nghị tu sĩ dưới Ngưng Thần Trung KỲ tốt nhất không nên đi vào. Bởi vì khí lạnh trong Hàn Băng động này thật sụ rất mạnh nguy cơ khó liệu.
Hoàng thúc ở gần băng động suy nghĩ một hồi nói với Vũ Văn Nhu.
- Ta đồng ý đề nghị của Hoàng thúc.
Vũ Văn Lân lập tức gật đầu, ánh mắt còn vô tình hữu ý liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái. Bản thân Hoàng thúc thật không có ác ý gì, chỉ là không muốn mình tổn thất vô ích. Lại không nghĩ rằng bị Vũ Văn Lân dùng để đối phó Dương Phàm.
- Dương Dược sư. Người có ý kiến gì không?
Vũ Văn Nhu hỏi.
- Ta cùng có một đề nghị.
Dương Phàm nói.
- Mời Dược sư.
- Chúng ta không ngại ở gần huvệt động này bố trí một trận pháp, trước tiên cho một ít tu sĩ đi vào dò đường. Nếu bên trong có gì nguy hiểm lập tức rời khỏi. Nếu có linh thú cường đại. không ngại dẫn nó vào trong trận pháp sau đó hợp lực tiêu diệt. Hơn nữa có trận pháp ở lối vào, cũng có thể hữu hiệu ứng phó nguy cơ bên ngoài, tránh bị địch nhân tập kích từ phía sau, hai mặt bị giáp công.
Dương Phàm không nhanh không chậm nói.
Khí lạnh trong Hàn Băng động này rất mạnh. càng đi vào trong, ước thúc thần thức càng mạnh. Tu sĩ Ngưng Thần KỲ thần thức căn bản không thể kéo dài quá xa, có nguy hiểm gì căn bản không thể đoán trước.
Nhưng là Dương Phàm lại khác. Nơi đây không làm khó được cảm quan cường đại Trúc Cơ Kỳ của hắn. Dưới Toàn Tri Mô Thức Dương Phàm thường thường có thể đoán trước thời cơ nắm đại cục trong tay.
- Dương Dược sư nói có đạo lý.
Hoàng thúc gật đầu.
Vũ Văn Lân mặc dù có chút tức giận, nhưng không thể không thừa nhận đề nghị của Dương Phàm rất tốt. Trận doanh Vũ Văn gia tộc có một vị Trận Pháp Sư Luyện Khí Đại Viên Mãn, cũng là một trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Mất thời gian nửa canh giờ, rốt cục bày ra một Ngũ Hành Khốn Ma Trận do năm tu sĩ Ngưng Thần Sơ KỲ quản lý trận kỳ. Ngoài ra thêm tu sĩ vô danh Luyện Khí Đại Viên Mãn hổ trợ. Tổng cộng mười tu sĩ bày trận, dựa theo ý tứ của Trận Pháp Sư, cho dù là tu sĩ Ngưng Thần Đại Viên Mãn tiến vào trong trận pháp cũng khó có thể thoát khỏi trói buộc. Dương Phàm còn chưa yên tâm, đề nghị Vũ Văn Nhu cho mọi người đào một hố sâu mấy trượng ở trung ương trận pháp. bên trong bày ra vài tầng cấm chế vô hình trung tăng uy lực trân pháp lên vài phần.
Sau khi chuẩn bị hết thảy, chúng tu sĩ rất là vừa lòng.
Sau đó, Vũ Văn Nhu chọn bốn người tiến vào Hàn Băng động phân biệt là Vũ Văn Lân, Hoàng thúc cùng hai tu sĩ Ngưng Thần Trung Kỳ khác.
- Vũ Văn tiểu thư. Không bằng để ta đi cùng bọn họ đi.
Dương Phàm không ngờ chủ động xin đi.
- Nhưng, người là Dược sư duy nhất nơi này.
Vũ Văn Nhu có chút do dự, trong lòng lại kỳ quái: "Dương Dược sư vì sao đột nhiên tích cực. hắn có mục đích gì?"