Lão Nho tu tử bào nói đến nửa câu sau cố ý hạ thấp giọng, giọng điệu trang nghiêm.
Trong mắt Dương Phàm lóe thần quang, cảm thấy ngạc nhiên vui mừng cùng bất ngờ.
. Âu Dương Phong có thể đến hắn đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên vui mừng. Ngày trước ở Nội Hải Âu Dương Phong rất chiếu cố hắn,
Huống chi ngay cả Tông sư Thiên Thu Vô Ngân đều có khả năng đích thân tới Tam Linh Sơn.
Không lâu sau lão Nho tu tử bào đưa Dương Phàm tới một cái đình nghỉ mát tại Tam Linh Sơn.
Giờ phút này toàn bộ thành lũy Tam Linh Sơn dường như đều bị hạ lệnh cấm túc, không thấy bóng dáng tu sĩ qua lại.
Cho nên khi Dương Phàm đi tới cảm giác đặc biệt yên lặng, có thể nghe được tiếng hô hấp cùng tim đập của chính mình.
Trong đình nghỉ mát kia có hai người đang đứng yên lặng.
Trong đó một nam tử cổ giáp hơi chút ngạo nghễ đứng ở tại chỗ không chút động đậy.
Đó không phải là Âu Dương Phong sao?
Dương Phàm đi tới ánh mắt lập tức đối diện Âu Dương Phong, cảm thấy vài tia thân thiết cùng vui mừng.
Âu Dương Phong lộ ra ý cười vui vẻ chăm chú nhìn hắn một lát, không ngờ không nói gì.
Khi lão Nho tu tử bào đưa Dương Phàm tới đình nghỉ mát, mới cười nói:
- Âu Dương đạo hữu, vị này chính là Nguyên Tôn đại nhân mới quật khởi của Nội Hải.
Hắn không biết Âu Dương Phong cùng Dương Phàm sớm nhận biết, hơn nữa không quen thuộc cho nên vừa tới liền lên tiếng giới thiệu.
- Nguyên Tôn đại nhân?
Âu Dương Phong nao nao, chợt cười ha ha nói:
- Đại trưởng lão không cần giới thiệu, chúng ta quen biết đã lâu.
Lão Nho tu tử bào có chút xấu hổ, khom người cáo lui.
Nhiều năm không gặp, Dương Phàm phát hiện tu vi Âu Dương Phong tiến triển rất nhanh, đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.
- Thật không nghĩ tới cách biệt trăm năm Dương đạo hữu có thể trở thành một trong những Nguyên Tôn có thể đếm trên đầu ngón tay của Nội Hải.
Âu Dương Phong cảm khái vạn phần nói, giọng điệu vẻ mặt đều rất tự nhiên, không có loại ngăn cách bởi vì thực lực chênh lệch.
Hơn nữa hiện giờ hắn cũng tấn chức Nguyên Anh hậu kỳ, lại thêm tính đặc thù của công pháp tự cho rằng không kém hơn Dương Phàm bao nhiêu.
- Đúng rồi. Lần này đến Tam Linh Sơn chủ yếu là cho ngươi gặp một người
Giọng điệu của Âu Dương Phong đột nhiên chuyển đổi.
Dương Phàm lập tức đưa ánh mắt hướng về phía một bóng người cao lớn thân mặc thanh sam hai tay chắp sau lưng ở một bên đình nghỉ mát.
Bóng người thần bí kia đứng trong gió nhẹ rất dễ dàng làm người ta bỏ qua.
Hắn dường như dung nhập trong hư không, trở thành một bộ phận của toàn bộ môi trường.
Rõ ràng gần nhau như thế nhưng Dương Phàm lại có một loại ảo giác cách xa muốn núi ngàn sông.
Gần ngay trước mắt lại xa không thể chạm.
Đây cũng là cảm giác đối phương mang đến cho hắn khi đối mặt với Vô Song.
Đột nhiên Dương Phàm hoàn toàn có thể xác định thân phận của bóng người cao lớn trước mắt này.
Đại tông sư truyền kỳ nhất Nội Hải, khai sáng thần thông Tam Linh Hóa Nhất, bễ nghễ Nguyên Tôn nhân loại toàn bộ hải vực.
Thiên Thu Vô Ngân.
Bốn chữ này danh chấn Thiên Cầm Nội Hải.
Bất kể là tu sĩ nhân loại hay cường giả yêu tộc, không ai dám bất kính với hắn.
Ở trên con đường tu tiên dài đằng đẵng, rất ít có người có thể mang đến cho Dương Phàm loại ảo giác xa không thể chạm tới này.
Huống chi, hiện giờ hắn thôi diễn công pháp mới, đứng ở trên một độ cao càng không thể tưởng tượng.
- Ha ha đúng vậy.
Dường như thấy được sự kinh ngạc của Dương Phàm, khóe miệng Âu Dương Phong nhếch thành một nụ cười:
- Người chính là ân sư của ta, tông chủ Tam Linh thần Tông - Thiên Thu Vô Ngân.
Đồng thời, hắn nghiêng người cung kính nói với bóng người thần bí kia:
- Sư tôn, hắn chính là Dương Phàm mà ta đề cập với ngài.
Từ đầu đến cuối Thiên Thu Vô Ngân chắp tay sau lưng, mắt nhìn hồ nước gần đình nghi mát, tâm thần hắn giống như phiêu bồng ở một khu vực cực kỳ xa xôi.
Trong lòng Dương Phàm hơi có chút tức giận, Thiên Thu Vô Ngân này không khỏi mặt mũi quá lớn, chính mình đích thân tới gặp đối phương ngay cả đầu cũng không chịu quay một chút.
Tuy nhiên hắn nghĩ đối phương là đại tông sư nổi danh nhất Thiên Cầm Nội Hải, nổi danh là thiên kiêu của một thời đại, thành tựu này có thể nói trước chưa từng có, sau cũng không có.
Với thành tựu như thế đối phương có chút kiêu ngạo cũng hết sức bình thường.
Cũng giống như Vô Song kiêu ngạo bất tuân, thậm chí có thể coi tự cao tự đại coi trời bằng vung, có thể lọt vào mắt ít ỏi không mấy người, nhưng là người biết chi tiết lại không có bất kỳ ý kiến gì bởi vì đối phương có tư cách này.
Không chút nghi ngờ, Thiên Thu Vô Ngân đồng dạng có tư cách này, ngạo thị Nội Hải, vang dội cổ kim.
Cho dù là Nội Hải chí cường giả, hắn cũng là cao hơn một bậc.
Vào lúc Âu Dương Phong cung kính giới thiệu, Thiên Thu Vô Ngân rốt cục xoay người.
Đại tông sư đủ sắc thái truyền kì nhất Nội Hải xoay mặt quay người.
Khoảnh khắc này gió bốn phương theo sát hắn mà động dường như trở thành trung tâm toàn bộ thế giới, làm cho người ta có một loại ý cảnh thiên thu bất diệt, muôn đời không phai.
Khoảnh khắc hắn xoay người lại, Dương Phàm lờ mờ chỉ thấy được một hình dạng cùng bóng dáng mơ hồ.
Khi hai người chân chính đối diện, Dương Phàm dường như chỉ thấy được một nam tử bình thường không thể bình thường hơn, một khuôn mặt bình thường đại chúng.
Nhưng kỳ thật vị nam tử trước mắt này tuấn lãng vô song, lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, dáng người cao ngất, kiệt ngạo bất quần.
Xét bề ngoài đây quá thực là một nam tử có thể nói là hoàn mỹ.
Nhưng Dương Phàm ngạc nhiên nhìn thấy đối phương cực kỳ bình thường, phổ thông đại chúng, cảm giác cũng không mạnh.
Đây là một loại cảnh giới kỳ lạ. Sau khi trình độ đạt tới đỉnh "phản phác quy chân", hào quang nội liễm.
Khác hẳn với thân thiết bình thản của đại tông sư trong tưởng tượng, Thiên Thu Vô Ngân thần sắc hờ hững, ánh mắt như giếng cổ, không hề gợn sóng.
Chỉ vẻn vẹn trong khoảnh khắc nhìn thẳng đương phàm, trong mắt hắn thoáng hiện một tia gợn sóng cùng ngạc nhiên vui mừng.
- Thiên Thu đạo hữu, sớm nghe qua đại danh, như sấm bên tai Dương mỗ.
Dương Phàm bảo trì tư thái cơ bản.
- Ta cũng he đại danh Dương đạo hữu đã lâu.
Trong mắt Thiên Thu Vô Ngân một mảnh tĩnh mịch như trước, thản nhiên nói:
- Ta cũng không phải họ Thiên Thu, Thiên Thu Vô Ngân chỉ vẻn vẹn là một danh hiệu, cái tên chân chính đã sớm quên đi rồi.
Trong lời nói Thiên Thu Vô Ngân không lạnh không nhạt, dường như rất chất phác làm cho người ta có một loại cảm giác rất kỳ quái.
Mà ngược lại Âu Dương Phong bộ dạng xem mãi thành quen, cười nói với Dương Phàm:
- Sư tôn của ta chính là như vậy. Đại bộ phận thời gian của người đều đắm chìm trong lĩnh ngộ.
Dương Phàm nghe vậy không khỏi giật mình.
Thiên Thu Vô Ngân nhìn như lãnh đạm thờ ơ với hết thảy kỳ thực cũng không khinh thị cũng kiêu căng, cũng không có phô bày cùng hạ thấp.
bởi vì trong mắt hắn Dương Phàm gần như không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì, không mừng không lo,
Đây là một loại đắm chìm vong ngã, một loại điên cuồng chấp mê lĩnh ngộ cảnh giới đỉn như vứt bỏ hết thảy cảm tình, người này theo đuổi lực lượng cũng đỉnh đạt tới một trình độ làm người ta giận sôi".
Trong lòng Dương Phàm một mảnh rung động, thấy được trạng thái vị trí của Thiên Thu Vô Ngân.
Khó trách người này có thể trở thành truyền kỳ danh chấn một thời đại. Thành tựu hắn có được trả giá tâm huyết cố gắng khó thể tưởng tượng sau lưng.
- Thiên Thu đại sư, mời ngồi!
Dương Phàm cười dài ngồi xuống, nói:
- Nếu tên chỉ là một danh hiệu, ta xưng ngươi là Thiên Thu đại sư cũng không ngại chứ.
- Không sao.
Thân sắc Thiên Thu Vô Ngân hờ hững như trước, ngồi đối diện Dương Phàm.
Về phần Âu Dương Phong đứng ở một bên cũng không ngồi xuống, chỉ lẳng lặng nghe.
Sau đó Thiên Thu Vô Ngân cũng Dương Phàm bắt đầu tham gia thảo luận tu luyện tâm đắc.
Trong quá trình trao đổi Dương Phàm cảm giác đối phương về mặt cảnh giới cao vô cùng, rất nhiều lĩnh ngộ giải thích đều một lời nói trúng chỗ quan trọng.
về lĩnh ngộ cũng chiều sâu, thành tựu của Thiên Thu Vô Ngân khiến Dương Phàm thấy thúc ngựa khó theo.
Hơn nữa Thiên Thu Vô Ngân rất có kiên nhẫn, bất kể Dương Phàm hỏi cái gì, hắn đều trả lời thậm chí là có thể trình bày rất rõ ràng.
Theo cuộc nói chuyện bắt đầu, Dương Phàm càng ngày càng kinh hãi, về cảnh giới tu luyện đối phương giống như là một vị thần không gì không làm được.
Đến một lúc Dương Phàm chuyển đề tài, thảo luận với Thiên Thu Vô Ngân về "Y đạo dược lý".
Kết quả khiến Dương Phàm khiếp sợ chính là Thiên Thu Vô Ngân ngay cả y đạo đều hiểu, học thức uyên bác như biển rộng, thậm chí có thể là bàng môn đều thông.
Vốn là nói về ý đạo, Thiên Thu Vô Ngân có thể liên hệ đến phương diện tu luyện.
Khuôn mặt Dương Phàm co giật mạnh một hồi, mặc dù về mặt y thuật đối phương khẳng định không bằng mình, nhưng về mặt lý giải lại càng thêm tới gần bản chất.
Chẳng lẽ người này là một nhân vật toàn tài?
Dương Phàm lại để cập Luyện đan thuật với Thiên Thu Vô Ngân.
Kết quả là đồng dạng, Thiên Thu Vô Ngân vẫn như trước có lý giải của riêng mình, đem kiến giải về mặt luyện đan liên hệ đến tu luyện,
Càng thậm chí, Thiên Thu Vô Ngân còn thản nhiên nói:
- Về cơ sở luyện đan, nguyên bản ta nghĩ đến một loại công pháp mới. Con người trong quá trình tu tiên, thể chất không ngừng lột xác, tạp chất cũng từng chút một bài trừ ra ngoài. Mà luyện đan cũng là hấp thu tinh hoa, bài trừ tạp chất khiến phàm chất đan dược càng caoNếu có thể đem thân thể con người coi như một đồng đan được tài liệu, không ngừng bài trừ tạp chất khiến tự thân càng ngày càng tinh túy, thẳng đến một ngày thân thể hoàn toàn lột xác thành thân thể tiên linh chính là thời khắc "Hóa vũ phi thăng"
Sau khi Dương Phàm nghe xong, không khỏi trợn mắt há hốc mồm: "Này cũng được?"
Tuy rằng vẻn vẹn chỉ là một ý tưởng nhưng lấy độ sâu cùng thiên phú ngút trời của Thiên Thu Vô Ngân, vị tất không thể thực hiện được điều này.
- Chỉ tiếc ta lựa chọn con đường Tam Linh Hóa Nhất, cũng tin tưởng vững chắc sự cường đại của nó, sẽ đi hết con đường đó vĩnh viễn không từ bỏ.
Thiên Thu Vô Ngân nhẹ thở dài.
Hắn mặc dù là một nhân vật toàn tài, vẫn như cũ kiên định lựa chọn một con đường và không chút do dự đi đến cuối cùng.
Trong quá trình nói chuyện, Dương Phàm càng ngày càng trở nên kính nể Thiên Thu Vô Ngân.
Càng thêm khó được chính là đối phương biết thì đều đáp, không chút phiền hà.
Đột nhiên, Dương Phàm hỏi đến tin tức liên quan thần thông Tam Linh Hóa Nhất, Thiên Thu Vô Ngân như trước biết đều đáp lời, ngay cả bí mật công pháp đều có thể nói ra.
Thiên Thu Vô Ngân gần như không chút nào giữ lại, đem ý nghĩa thâm ảo của Tam Linh Hóa Nhất cho Dương Phàm.
- Nếu Dương đạo hữu cảm thấy hứng thú, ta có thể đem bộ khẩu quyết công pháp này truyền cho ngươi.
Thiên Thu Vô Ngân thản nhiên nói.
Dương Phàm kinh ngạc không hiểu, cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Thôi bỏ đi, yêu cầu tu luyện công pháp này quá hà khắc.
- Đạo hữu có thể cho biết ý nghĩa thâm ảo công pháp mới mà ngươi thôi diễn?
Thiên Thu Vô Ngân đột nhiên hỏi Dương Phàm, trong mắt lần đầu tiên xẹt qua một tia sáng rọi.
Dương Phàm hơi chút do dự liền đơn giản thuật lại ý nghĩa thâm ảo và hướng đi của công pháp.
Cho dù hiểu được ý nghĩa thâm ảo, không có nghĩa là có thể tu luyện. Cửa ải khó khăn chân chính ở trong đó là hiểu sâu và thôi diễn, huống chi tu luyện Tiên Hồng quyết, thế gian chỉ một.
Chính như Thiên Thu Vô Ngân không chút nào giữ lại nói ý nghĩa thâm ảo của Tam Linh Hóa Nhất cho Dương Phàm, cũng không lo lắng đối phương học trộm.
Hơn nữa với độ cao của hai người, đều sẽ không từ bỏ con đường của mình.
Thiên Thu Vô Ngân lẳng lặng nghe, thật lâu sau nói:
- Ý nghĩa thâm ảo công pháp của Dương đạo hữu, ta cơ bản hiểu được. Trong đó quá trình thôi diễn và chi tiết chỉ sợ không dễ dàng.
- Đối với Tiên Hồng quyết các bước về sau, phát triển từ Uẩn Chủng kỳ đến Diễn Căn kỳ ta dường như có thể sờ đến tương lai của nó. Trong các giai đoạn phân làm hạt giống, rễ, chồi, hoa, còn về giai đoạn chung kết hẳn là Chứng Quả kỳ sau khi Độ Kiếp
Chứng Quả kỳ.
Tu thành chính quả.
Áh mắt Dương Phàm sáng lên, gật đầu nói:
- Đúng, chính là như vậy, Chứng Quả kỳ cũng giống như Đại Thừa kỳ, Hóa vũ phi thăng chỉ là thời gian.
Giờ khắc này hắn cũng Thiên Thu Vô Ngân sinh ra một loại cảm giác "tâm tâm tương tícuy nhiên, sau khi đạt tới Chứng Quả kỳ, là giai đoạn chung kết, một sinh mệnh từ thành thục tới đỉnh cũng tất nhiên sẽ đi hướng héo rũ cùng tử vong.
Một câu kế tiếp của Thiên Thu Vô Ngân khiến tâm thần Dương Phàm chấn động.