- Không nghĩ tới lời đồn dĩ nhiên là thật, thời gian trăm năm ngắn ngủi, người này từ một tu sĩ Kim Đan trở thành một trong năm đại Nguyên Tôn nhân loại hiện giờ.
Tử Anh Thánh Quân không khỏi thầm than, chính mình thân là nhân vật phong vân Nội Hải, nhìn như hô gió gọi mưa nhưng so với người này lại khác nào hạt gạo.
Nhìn theo Âm Hồn thượng nhân rời đi, Tử Anh Thánh Quân thì thào lẩm bẩm:
- Không biết hắn còn có thể sống trên đời bao nhiêu thời gian?
Thông qua hiểu biết vừa rồi, hắn mơ hồ phán đoán ra Âm Hồn thượng nhân tại năm đó từng cùng Dương Phàm có cừu hận rất lớn.
Với tiếng xấu rõ ràng của Âm Hồn thượng nhân tại Nội Hải, Tử Anh Thánh Quân thậm chí có thể đoán ra vài phần chân tướng chuyện đó.
Cho nên khi nhìn theo Âm Hồn thượng nhân rời đi, trên mặt hắn còn lộ ra vài tia thương hại.
Chờ sau khi trận phong ba này chấm dứt, Tử Anh Thánh Quân mặt lộ sát khí hùng hổ bức tới Lâm Phong Các.
- Đào đạo hữu, vừa rồi ngươi cố ý hãm hại bản quân sao?
Tử Anh Thánh Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm lão già họ Đào.
- Thánh quân đại nhân hiểu lầm. Đào mỗ sao dám hãm hại ngài.
Lão già họ Đào ánh mắt thoáng run, thầm nghĩ không ổn.
- Nếu không phải cố ý hãm hại, vì sao ngươi chậm nhắc nhớ bản quân, trong ba người kia có nhân vật cấp bậc Nguyên Tôn Nội Hải.
Tử Anh Thánh Quân hùng hổ dọa người, trong mắt ẩn hiện sát khí.
Trên trán lão già họ Đào toát mồ hôi lạnh vẻ mặt chua xót bất đắc dĩ, liên tục giải thích:
- Đào mỗ đang muốn giải thích nhưng thánh quân đại nhân căn bản không cho cơ hội
Lão già họ Đào đích xác đủ đen đủi, giờ phút này gặp phải cường giả phong vân Nội Hải Tử Anh Thánh Quân chất vấn, có thể tưởng tượng trong vài chục năm sau khẳng định sẽ không sống yên ổn.
Nhưng mà so với hắn càng không may lại là một người khác.
Âm Hồn thượng nhân rời khỏi Tinh Lạc Thành trong thấp thỏm lo âu, dọc theo đường đi lo lắng đề phòng, rất sợ Dương Phàm nửa đường tới đuổi giết.
Cho nên, hắn chuyên môn bay ở những địa phương nhiều người, không lâu sau đi tới một động phủ.
- Sư huynh, mau mở cấm chế.
Âm Hồn thượng nhân vẻ mặt kinh hoảng, thần thức truyền âm.
- Sư đệ? Là ngươi
Trong động phủ truyền đến một giọng nói trầm thấp như từ vực sâu vọng ra, giọng điệu dường như có chút bất thiện.
Vừa dứt lời, bốn phía động phủ hắc khí âm tà như mây trên trời nhộn nhạo, lộ ra một lối vào.
Âm Hồn thượng nhân hơi thở nhẹ nhõm một hơi, đi vào trong động phủ.
Không bao lâu, ở sâu trong động phủ, bên cạnh một đống xương trắng có thể thấy được một nam tử khô gầy mặc trường bào tím thẫm khoanh chân ngôi, trong đôi mắt kia lóe ra hào quang u hồng (đỏ sâu thẳm) quỷ dị, nhìn mà sợ.
- Ngươi còn mặt mũi tới đây.
Nam tử khô gầy ngồi xếp bằng cạnh đống xương, trong mắt hồng quang như tia điện lóe lên, làm cho cả động phủ chìm trong một loại áp lực hít thở không thông.
Thân hình Âm Hồn thượng nhân khẽ run lên, vẻ mặt hổ thẹn sợ hãi nói:
- Huyền U sư huynh, Ô Cấm cùng Cù Việt sư điệt đều đã đi gần trăm năm, sư đệ ta đây cùng sống trong bất an nhiều năm. Tuy nhiên việc năm đó cũng không phải ta không hết sức, mà đích xác là lực bất tòng tâm
Nam tử khô gầy trước đống xương trắng này dĩ nhiên là Huyền U Ma Quân, cường giả phong vân Nội Hải.
- Hừ, lúc trước Cù Việt cùng ngươi đuổi giết người kia, vì sao hắn chết mà ngươi lại còn sống trở lại?
Sắc mặt Huyền U Ma Quân âm trầm, vẫn canh cánh trong lòng về việc năm đó.
Trên thực tế, khi Dương Phàm tấn chức Diễn Căn kỳ, rời khỏi Nội Hải, Huyền U Ma Quân cũng từng tính toán đích thân đi bắt giết hắn, nhưng là gần trăm năm này toàn bộ Nội Hải đều không có tin tức của Dương Phàm.
Sau lại việc này cũng không giải quyết được mà cừu hận trong lòng lại không dễ dàng tiêu tan.
Cù Việt cùng Ô Cấm là hai gã quan môn đệ tử mà Huyền U Ma Quân tiêu tốn rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng lại đều chết trong tay Dương Phàm.
- Sư huynh, việc đã đến nước này, nhắc lại chuyện năm đó cùng chỉ tăng thêm bi thương cừu hận, không tốt cho tu vi cảnh giới.
Âm Hồn thượng nhân cười khổ nói.
Thần sắc Huyền U Ma Quân hơi dịu đi một chút, rồi lại trầm giọng nói:
- Lần này qua tìm ta, lại có chuyện gì? Sư đệ ngươi mỗi lần tới tìm ta, đều không có chuyện tốt.
Âm Hồn thượng nhân vẻ mặt chua xót, bất đắc dĩ nói:
- Nếu không tìm đến sư huynh, sư đệ rất có thể liền mất mạng. Dương Phàm năm đó giết chết hai vị sư điệt, hiện thân trên Vĩnh Hằng Đảo
- Cái gì? Hắn hiện thân rồi?
Sắc mặt Huyền U Ma Quân phát lạnh chợt cười lạnh nói:
- Vậy có gì sợ. Để sư huynh ta ra tay, chém giết hắn báo thù cho đồ nhi đã chết đi của ta.
Mười năm gần đây, Huyền U Ma Quân một mực bế quan tại Vĩnh Hằng Đảo cũng không biết việc bên ngoài.
- Không đượctuyệt đối không được.
Sắc mặt Âm Hồn thượng nhân đại biến, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
- Sư đệ ngươi đã gián tiếp hại chết hai đệ tử của ta, hiện tại còn muốn cản ta báo thù?
Trên mặt Huyền U Ma Quân đầy âm u, ý giận lan tràn:
- Nếu ngươi ngăn cản ta báo thù, đừng trách ta không để ý tình sư môn
- Sư huynh, người nghe ta giải thích.
Âm Hồn thượng nhân tựa như kiến bò chảo nóng, lo lắng nói:
- Hôm nay khác với ngày trước. Trải qua hơn trăm năm, tu vi Dương Phàm kia đột nhiên tăng mạnh
Âm Hồn thượng nhân cũng biết mấy năm gần đây Huyền U Ma Quân đều bế quan, không biết tình huống bên ngoài.
- Tấn chức Nội Hải chí cường giả!
Sau khi nghe đến lời sau, Huyền U Ma Quân cực kỳ sợ hãi, đầy vẻ nghi ngờ:
- Mới trăm năm ngắn ngủi, hắn không ngờ trở thành Nội Hải tân chí cường giả. Ngươi có nhìn lầm hay không?
- Tuyệt đối không giả.
Âm Hồn thượng nhân vẻ mặt ngưng trọng:
- Tử Anh Thánh Quân kia ở trước mặt hắn căn bản không có sức phản kháng, ngàn vạn tu sĩ ở Tinh Lạc Thành đều tận mắt chứng kiến
- Tử Anh Thánh Quân?
Huyền U Ma Quân hơi lộ dị sắc.
Nếu nói đến Tử Anh Thánh Quân, Huyền U Ma Quân cùng hắn cũng có chút thù hận.
Hai người đều là nhân vật phong vân Nội Hải. Tử Anh Thánh Hỏa cùng Huyền U Ma Liên Hỏa đều được xếp vào mười đại Chân Hỏa Ma Diễm Nội Hải, hai người tranh đấu hơn trăm năm.
Thực lực Tử Anh Thánh Quân, hắn biết rất rõ, cho dù là Nội Hải chí cường giả bình thường đích thân tới cũng vị tất không thể chống lại.
- Sư huynh, người xem nên làm như thế nào cho phải?
Âm Hồn thượng nhân cười khổ cầu xin:
- Huyền U sư huynh. Người ngàn vạn lần phải cứu sư đệ a
Sắc mặt Huyền U Ma Quân biến đổi không ngừng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi đã dẫn họa tới cửa rồi.
- Dẫn họa tới cửa?
Âm Hồn thượng nhân ngẩn ra, chợt hiểu ra cái gì, thần sắc biến đổi.
- Dương Phàm kia không lập tức giết chết ngươi chỉ sợ có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Vĩnh Hằng Đảo không phải địa phương bình thường, cho dù là chí cường giả cũng không thể dễ dàng động thủ. Thứ hai, hơn phân nửa là hắn muốn đem hai sư huynh đệ chúng ta một lưới bắt hết, diệt cỏ tận gốc.
Huyền U Ma Quân nói tới đây, chính mình cũng hít sâu một ngụm khí lạnh.
- Sư huynh nói không sai, như vậy chúng ta nên làm sao ứng phó đại kiếp như thế?
Âm Hồn thượng nhân vẻ mặt lo lắng nói.
- Dựa theo phương pháp của ta, có lẽ còn có một đường sinh cơ.
Huyền U Ma Quân hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh, trong mắt lóe tinh quang.
Rất nhanh, hắn tế ra một cây trận kỳ, rót pháp lực vào rồi liên tục bấm pháp quyết, toàn bộ bên ngoài động phủ âm khí cuồn cuộn, bị một cỗ lực lượng cường đại trấn thủ.
Hơn nữa, bốn phía động phủ này có thể thấy được tám loại ma khí nổi dị quang.
- Huyền Âm Bát Ma Trận!
Âm Hồn thượng nhân hơi lộ dị sắc.
Sau đó, Huyền U Ma Quân thi triển pháp quyết, lại ở bốn phía động phủ bố trí cấm chế mạnh mẽ.
Thật lâu sau, sắc mặt Huyền U Ma Quân trắng bệch, thở dài nhẹ nhõm một hơi:
- Cứ như vậy, cho dù chí cường giả đích thân tới, muốn đánh vào cũng phải tốn nhiều hơi sức, hơn phân nửa sẽ không dễ dàng ra tay.
Âm Hồn thượng nhân mừng rỡ, tuy nhiên lại nhướng mày:
- Chúng ta chung quy không thể mãi ở lại Vĩnh Hằng Đảo?
- Cái này phải tính thời cơ thật tốt
Trong mắt Huyền U Ma Quân một mảnh bình tĩnh:
- Theo ta được biết, mỗi khi thời điểm này, Nội Hải chí cường giả đều tới Vĩnh Hằng Đảo, sẽ có một lần tụ hội.
- Tụ hội?
Ánh mắt Âm Hồn thượng nhân sáng lên:
- Nói như vậy, vào thời điểm đó Dương Phàm không rảnh phân thân, chúng ta có thể nhân cơ hội chạy trốn. Mà Nội Hải khôn cùng vô tận, chỉ cần trốn đi, hắn muốn tìm chúng ta cũng không dễ dàng.
Huyền U Ma Quân gật đầu:
- Chính là kế này. Thời gian ta ở Vĩnh Hằng Đảo khá dài. Nội Hải chí cường giả mỗi trăm năm đều tụ hội vào thời điểm đó. Cho nên
Quả nhiên, hai người ở lại trong động phủ hơn nửa tháng đều không có động tĩnh gì.
Đến một ngày, sư huynh đệ hai người ngầm lẻn ra động phủ, vô thanh vô tức chuồn ra Vĩnh Hằng Đảo.
Một hơi bay ra mấy vạn dặm, Huyền U Ma Quân khẽ thở một hơi, hắn cũng không cảm thấy dấu hiệu bị đuổi theo dấu.
- Xem ra, Nội Hải chí cường giả đều đi tụ hội, khiến chúng ta may mắn tránh được một kiếp.
Âm Hồn thượng nhân thở phào một hơi.
- Vậy sao? Thạch mỗ chờ các ngươi đã lâu
Một giọng nói lạnh băng tận xương tủy từ bên cạnh Âm Hồn thượng nhân truyền đến.
Cái gì?
Âm Hồn thượng nhân sắc mặt đại biến, phát hiện phía sau mình trống rỗng xuất hiện một thanh niên ma đạo ma khí âm u.
- Là ngươiThạch Thiên Hàn.
Âm Hồn thượng nhân cả kinh thất sắc, thân hình cấp tốc nhoáng lên.
Ba
Trong không khí ma quang chấn động, Thạch Thiên Hàn như bóng theo hình cách không một chưởng đánh nát thân thể hắn, lập tức ngã xuống đương trường.
Huyền U Ma Quân vẻ mặt kinh hãi, không phải bởi vì thực lực đối phương.
Luận thực lực, hắn thân là tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn, không kém nhiều so với đối phương.
điều hắn chân chính khó hiểu chính là đối phương làm sao trống rỗng xuất hiện tại phía sau Âm Hồn thượng nhân.
- Huyền U Ma Quân sao? Hôm nay để Thạch mỗ tiễn ngươi về Tây thiên.
Thân hình Thạch Thiên Hàn nhoáng lên một cái, ma khí cuồn cuộn ép tới, triển khai đại chiến kinh thiên với Huyền U Ma Quân nhân vật phong vân Nội Hải.
Chiến đấu một lát, Huyền U Ma Quân không địch lại, lập tức chạy trốn. Nhưng mà Thạch Thiên Hàn có Tường Vân Ngoa, tốc độ nhanh hơn hắn, bất kể thi triển loại bí thuật nào đều không thể bỏ chạy.
Càng làm Huyền U Ma Quân bất an chính là, hắn mơ hồ cảm giác bộ dáng dư sức của Thạch Thiên Hản trong khi chiến đấu, khóe miệng dường như còn chứa vài tia đùa cợt.
Hắn thầm hạ quyết tâm, hôm nay chỉ có không tiếc giá nào cũng phải thương nặng đối phương, mới có thể giành một đường hy vọng sinh tồn.
Đột nhiên, hắn hít sâu một hơi, khí âm tà tím thẫm quanh thân tăng vọt, trong mắt lóe lên hàn quang u hồng, trong tay tế ra một ngọn ma hỏa lớn bằng chậu rửa mặt như Hồng liên nở rộ.
Đây đúng là tuyệt kỷ thành danh của hắn, Huyền U Ma Liên Hỏa một trong mười đại Chân Hỏa Ma Diễm Nội Hải.
Hỏa này vừa ra, ngay cả chí cường giả bình thường cùng sẽ cảm thấy khó giải quyết.
Ma hỏa yêu dị kia bốc lên khí tức kinh hãi linh hồn, "phốc" một tiếng, ép tới Thạch Thiên Hàn.
Thạch Thiên Hàn cảm thấy một cỗ nguy cơ thản nhiên, nhưng mắt lại lộ trào phúng, cười lạnh nói:
- Nếu là Long Tức Sí Kim Diễm, có lẽ còn có tư cách cùng ta liều mạng
Tiếng nói vừa dứt, trên người Thạch Thiên Hàn bỗng bùng lên ma diễm cao hơn trượng. Một đoàn ma diễm u ám mang theo một trang tim đập rõ ràng hiện lên trong lòng bàn tay.
Nơi trung tâm u ám ma diễm kia không ngờ có bốn vệt u quang quỷ dị, lúc sáng lúc tối làm cho người ta kinh hãi run gan.
Thình thịchThình thịchThình thịch
Con ngươi của Huyền U Ma Quân co rụt lại, linh hồn run rẩy, một tia sợ hãi trên mặt lan tràn, cực kỳ sợ hãi:
- Tứ U Ma Diễm