Hai lần Thiên Nhân Mô Thức trước đây, đều là một kỳ ngộ lớn của Dương Phàm, linh hồn cảnh giới có biến hóa về chất. Mà lúc này đây có ngoại lệ hay không?
Dương Phàm tự cho mình bảo trì một loại trạng thái tự nhiên vững vàng vẫn lấy một loại bước đi không nhanh không chậm tiến vào sâu trong trúc lâm. Hắn không dám ngừng, cũng không dám tăng tốc, suy nghĩ đến vì từng biến hóa nhỏ bé nhất dẫn phát ra xung đột hợp với thiên nhiên, do đó sẽ rơi xuống hoàn cảnh như thế. Cảm quan phạm vi hai trăm khiến hắn nhìn thấy toàn bộ Dược Tiên cốc, thậm chí ngay cả khí tức đám người Thiết Ma Sơn ngoài cốc đều có thể nhìn thấy.
Có lẽ là cảnh giới vì hắn giờ phút này cũng không đủ, người nhìn thấy đều là một đám dòng chảy sinh mệnh cùng hình người. Nếu không, hắn có thể nhìn thấy diện mạo của mỗi người, thần thái và động tác.
- ủa?
Nơi nào đó của Dược Tiên cốc, thân hình Ngọc cốc chủ đang bay trên không, đột nhiên dừng một chút. Bà cẩn thận cảm thụ dị động linh khí chung quanh, còn có một luồng sinh mệnh dao động mờ mịt. Nếu không như thế bà còn có một loại ảo giác bị rình.
- Là ai?
Ngọc cốc chủ khẽ quát một tiếng, triển khai thần thức nắm trong tay khu vực chung quanh, nhưng không có nhận thấy khác thường gì. Sau đó mặt bà lộ ra vẻ mê man bay về phía xa.
Mộng Trúc Tiểu Hiên.
Dương Phàm bước chân tự nhiên phiêu dật không nhanh không chậm đi từng bước đến chỗ đó. Trung tâm trúc lâm phòng trúc tinh xảo tinh khiết kia chính là nơi ở của Vân Vũ Tịch. Mà tiếng sao du dương thần bí kia chính là đến từ phòng trúc kia. Tiếng sáo càng thêm rõ ràng, cảm quan của Dương Phàm càng rõ ràng hơn. Đến cuối cùng hắn thậm chí thấy rõ Vân Vũ Tịch đứng lặng yên tĩnh trong phòng trúc, tay cầm sáo ngọc trong suốt. Khuôn mặt xinh đẹp như dung nhan thiên sứ ngọc ngà, lần đầu dưới tình huống không mang khăn che mặt hiện lên trong đầu Dương Phàm.
Vậy dài màu lục không nhiễm bất cứ hạt bụi nhỏ nào, tóc đen rối tự nhiên tung bay hình dáng ngũ quan, ngọc dung tiên tử, con mắt sáng như viên ngọc. Tất cả mọi thứ đều giống như kiệt tác đều luyện sắc sảo, hợp thành một màn như bức tranh như họa trông phong cảnh rất sống động. Mà tất cả mọi thứ đều chính là cảnh tượng bắt được trong cảm quan của Dương Phàm so với chân thật còn muốn sống động hơn.
Ánh mắt Dương Phàm từ sau khi tiến vào Thiên Nhân Mô Thức liền tự nhiên nhắm lại. Gạt bỏ tạp niệm ra khỏi cảm quan của mình, có lợi cho việc hắn hoàn toàn dung nhập vào cảnh giới hoàn toàn mới. Vô tình Dương Phàm đi tới trước phòng trúc. Hắn không biết mình đi bao nhiêu, có lẽ là một trăm bước lại có lẽ là hai trăm bước điều này cũng không quan trọng.
Giờ phút này, Dương Phàm thậm chí nghĩ tới một khả năng nếu minh mạo muội tiến vào đã quấy rầy Vân Vũ Tịch thổi sáo khiến cho tiếng sáo gián đoạn như vậv mình rất có thể từ trong cảnh giới huyền diệu khó giải thích này đi ra. Nhưng bước chân của hắn không dừng lại mọi thứ cũng không thể khống chế, nếu không cảnh giới hắn vất vả duy trì này, sẽ lập tức hỏng mất.
Tự nhiên bước vào phòng trúc như vậy, hành động của Dương Phàm hợp với tự nhiên, đến nổi khiến Vân Vũ Tịch chưa từng cảm giác thấy. Có lẽ nàng cảm thấy được nhưng cảm giác mọi thứ dường như hợp lẽ liền không phản ứng.
Dương Phàm cẩn thận nghe tiếng sáo này, hắn dừng lại cũng không phải không cố ý hành động, tâm thần ngược lại càng thêm chú ý. Cảm quan của hắn cùng dung hợp với tiếng sáo của Vân Vũ Tịch đã nhìn chăm chú vào nàng ở cự ly gần. Đôi mắt xinh đẹp như suối mát chảy của Vân Vũ Tịch dừng ở hắn, một mảnh yên tĩnh kỳ ảo trong phòng.
Vô tình nàng ký thác tâm thần vào trong nốt nhạc cùng theo cảnh giới Dương Phàm dẫn dắt đi, cảm ứng cho nhau bù lại khoảng trống cho nhau. Tâm thần Dương Phàm chấn động, cảm giác tinh thần lực của mình có được một luồng khí tức hoa cỏ tinh khiết gia nhập cảm quan rõ ràng gia tăng. Nếu không như thế hắn lờ mờ cảm thấy được linh hồn cảnh giới của mình tiến vào một loại trình độ có thể dẫn phát ra biến ảo thiên địa linh khí
Đây là một loại cảnh giới nào đó.
Trong quá trình này Dương Phàm tiếp xúc với một luồng ý thức tâm thần quen thuộc mà thân thiết, lẫn nhau bắt đầu thử trao đổi kết nối, chia xẻ vui mừng cùng sầu lo cho nhau. Thời gian từng chút trôi qua Dương Phàm cảm giác luồng ý thức tâm thần khi càng ngày càng quen thuộc, một chút nội dung giao lưu kia không ngờ còn bao quát mình nguyên lai nàng chính là Vân Vũ Tịch!
Dương Phàm mừng rỡ như điên muốn tiến thêm một bước đột phá phòng tuyến trong lòng đối phương, để hiểu được càng nhiều tin tức. Tuy nhiên đúng lúc này, tiếng sáo liên tục không ngừng chợt đình chỉ, bên tai truyền đến một giọng nói mềm mại như nước:
- Dương công tử!
Dương Phàm lập tức từ trong cảnh giới mờ mịt vô cùng kia buông bỏ, đúng lúc thấy Vân tiên tử thanh tú với một thân tập hợp thiên địa linh khí.
- Dương công tử? Ha ha!
Dương Phàm mĩm cười:
- Chẳng lẽ Vũ Tịch quên lời nói lúc chia li lần trước sao?
- Vũ Tịch biết sai nhưng vẫn ghi nhớ cách gọi đại ca.
Vân Vũ Tịch hé miệng cười trong con mắt sáng lộ ra một chút cười khẽ trong lúc nhất thời như gió nhẹ thoáng qua chính là thân cận lòng người như vậy. Giờ khắc này, hai người cùng ở trong phòng, không ngờ bất giác không có ngăn cách nào dường như đã sống một chỗ với nhau trăm ngàn năm. Nguyên lai mới vừa rồi Dương Phàm mượn dùng tiếng sáo kỳ ảo của Vân Vũ Tịch. Thiên Nhân Mô Thức, duyên cớ hai người dung hợp cùng một chỗ. Vân Vũ Tịch cũng do vậy cũng ở trong cảnh giới huyền ảo như vậy.
Một khắc kia trong tâm thần giao hòa, ý niệm hai người kết nối, đây là kết nối trực tiếp nhất bản chất nhất của sinh linh. Trải qua sau khi dung hòa kết nối nhau, hai người đều có trình độ hiểu biết nhau sâu sắc đó là một loại phương thức trao đổi dùng ngàn vạn lời nói cũng không thể chuyển đạt.
Từ trong giao tiếp dung hợp, Vân Vũ Tịch cảm nhận được. Dương Phàm quyết tâm cùng chân thành đeo đuổi mình một cách chấp nhất, cảm động mà vui mừng. Dương Phàm cũng cảm nhận được Vân Vũ Tịch mơ hồ có hảo cảm và nhớ nhung mình, vui sướng mà mong chờ.
Loại trao đỗi cùng hiểu biết mở rộng tấm lòng này, khiến quan hệ giữa bọn họ có thể kích động tiến lên về chất còn hơn vô số lần cầm đuốc soi đèn trong đêm.
- Chẳng lẽ vừa rồi là tinh thần song tu trong truyền thuyết.
Dương Phàm có một loại cảm giác chấn động. Tinh thần song tu là một loại phương thức song tu vượt qua thể chất, điều kiện là giữa nam nữ đều có tình cảm với nhau, về mặt cảnh giới tinh thần đạt tới một kết nối bù trừ cùng có lợi huyền ảo. Dương Phàm không nghĩ tới mình Ỡtrong hoàn cảnh như thế cùng tha thiết mơ ước Vân tiên tử đã bước vào tinh thần song tu, về mặt ghi lại liên quan đến tinh thần song tu Dương Phàm chỉ nhớ rõ một chút. Loại phương thức huyền ảo này, bình thường vượt qua thân thể song tu. Có thể làm được thân thể song tu vị tất có thể làm được tinh thần song tu hơn nữa rất khó rất khó.
Nhưng nếu có thể làm được tinh thần song tu như vậy thân thể song tu liền như cách một sợi chỉ mỏng manh vừa đâm liềm vỡ dễ dàng.
- Dương đại ca làm sao vào trong cốc được?
Vân Vũ Tịch có chút mừng rỡ, thậm chí cảm giác mọi thứ không chân thật. Dương Phàm mĩm cười nói:
- Con rắn nhỏ ở lối vào Dược Tiên cốc kia không đáng nhắc tới, nó đã sớm bị Lưu Ly Hàn Tinh Xà của huynh đông lạnh thành khối băng rồi.
- Con rắn nhỏ, huynh nói là Tam Mục Thông Linh Mãng?
Khuôn mặt đẹp của Vân Vũ Tịch hiện lên chút lo lắng:
- Bình thường nó rất ngoan. Dương đại ca không làm tổn thương nó chứ?
- Huynh nào dám bằng không sư tôn Kim Đan Đại Tu Sĩ của muội như thế nào cho huynh tiến vào?
Dương Phàm cười ha ha.
Vân Vũ Tịch tỉnh ngộ lại, cảm thấy Dương Phàm có ý chọc ghẹo mình có chút buồn bực nhưng cùng không tức giận kinh ngạc nói:
- Sư tôn lại cho huynh tiến vào, đây chính là phá lệ lần đầu tiên. Huynh hãy nói, huynh dùng cái gì đả động sư phụ của muội?
Vừa nghe lời ấy, Dương Phàm đột nhiên nhớ tới chính sự vì thế gỡ xuống chiếc Thông Linh Ngọc Trụy đeo bên người, đưa nó cho Vân Vũ Tịch.
- Huynh đây là
Vân Vũ Tịch mặt cười hơi hơi đỏ lên đoán được cái gì.
- Đây là vật duy nhất mẫu thân lưu lại cho huynh. Hiện tại, ta tặng nó cho nàng. Hy vọng nàng cả đời mang theo nó trên người.
Dương Phàm trịnh trọng nói vô cùng, ánh mắt nhìn Vân Vũ Tịch đối diện sau đó trong đôi mắt sáng xẹt qua một tia ngượng ngùng.
- Khối ngọc này quá kỳ quái, cầm nó muội lại có một loại cảm giác tâm linh tương thông, dường như trước đây lâu rồi, nó đã luôn theo muội.
Vân Vũ Tịch nhẹ nhàng chạm đến khối ngọc trong suốt êm dịu trong suốt, mặt lộ ra vẻ kinh mê man.
- Thế nào? Vũ Tịch có thích hay không?
Dương Phàm cười dài nói.
- Thích.
Vân Vũ Tịch vui vẻ cười biểu đạt lòng biết ơn với Dương Phàm.
- Thích là tốt rồi.
Dương Phàm gật đầu dò xét nói:
- Đây là tín vật định tình xin Vũ Tịch bảo quản tốt
- Tín vật định tình?
Trong đôi mắt đẹp của Vân Vũ Tịch xẹt qua một tia kinh hoảng cùng ý xấu hổ, hai má ửng đỏ, nhẹ nhàng liếc nhìn Dương Phàm dường như có chút hờn giận. Nàng tuy biết hàm nghĩa tặng khối ngọc này, lại không nghĩ Dương Phàm tự nhiên nói ra như vậy.
- Ha ha! Huynh đến Dược Tiên cốc một chuyến thật không dễ dàng. Vũ Tịch có thể đi dạo một lát với ta?
Dương Phàm chủ động chuyển đề tài, hai canh giờ thời gian không còn nhiều.
- Dương đại ca là khách, tự nhiên như thế.
Vàn Vũ Tịch thu khối ngọc tinh xảo lại liền đưa Dương Phàm rời khỏi Mộng Trúc Tiểu Hiên. Dương Phàm thuận thế triển khai thần thức lập tức bao phủ phạm vi mười lăm dặm. cả người kinh hãi nhảy dựng. Thần thức của mình khi nào trở nên cường đại như thế?
Đột nhiên, hắn phát hiện cảnh giới linh hồn của mình đã đạt tới một trình độ vượt qua bậc thấp. Ba khắc này, Dương Phàm mừng rỡ như điên không nghĩ tới cảnh giới linh hồn tăng lên chính là tự nhiên như nước chảy thành sông. Lúc này vượt qua cảnh giới linh hồn đó là cửa khó lớn thứ nhất giữa bậc thấp và bậc cao.
Từ đó. Dương Phàm tấn chức bậc cao gần như chuyện nắm chắc. Có lẽ cảm thấy được gì Vân Vũ Tịch cũng kinh hô một tiếng:
- Thần thức của muội đạt tới bậc cao.
Trong con mắt sáng của nàng còn mang theo mấy tia kinh dị và nghi ngờ thậm chí hoài nghi chuyện thật trước mắt.
- Đúng vậy! Đúng vậy! Nếu không phải nàng, hai người chúng ta cùng nhau tinh thần song tu vượt qua bức tường tinh thần giữa bậc thấp và bậc cao.
Dương Phàm kiềm chế vẻ mừng như điên trong lòng. Tất cả mọi thứ đều là hiệu quả thần kỳ mà Tiên Hồng Quyết nghịch thiên mang tới. Nếu ở tình huống bình thường mà nói lấy tính đặc biệt của công pháp Dương Phàm hắn muốn vượt qua Kim Đan bậc cao hẳn là không gặp bình cảnh quá lớn, ngắn thì ba hay năm năm, lâu thì mười năm. Nhưng sau khi hắn đột phá bức tường tinh thần này, mọi thứ liền dễ dàng hơn, thời gian đủ có thể giảm bớt một phần mười. Nếu nói. nửa năm trước, bậc cao đối với Dương Phàm mà nói coi như xa vời. như vậy hiện tại, bậc cao Kim Đan gần ở trước mặt hắn vươn tay liền có thể chạm đến.