- Vì sao Ám Huyết Vương Triều lại nhúng tay vào chuyện này?
Trong trân doanh Dương gia kinh đô, tộc trưởng cùng với các vị trưởng lão đều nhìn nhau. Bọn họ súc tích thực lực buông tha một ít vật phẩm đấu giá trước đó vốn dự định vào lúc cuối cùng tranh đoạt Trúc Cơ Đan nhưng quên mất Ám Thiên Quân Vương tồn tại
- Một vạn linh thạch, còn có giá cao hơn hay không?
Tu sĩ béo dùng ánh mắt kính nể nhìn Ám Thiên Quân Vương, sau đó dò xét bốn phương, vẻ mặt nghiêm túc. Cả hội đấu giá tẻ ngắt một lát cũng không ai tham dự.
- Người nắm giữ phía sau Vân Phong Bảo Các này chính là Ám Huvết Vương Triều, chúng ta không cần phải đi tranh đoạt, hơn nữa Ám Huyết Vương Triều cũng không dễ đắc tội
Trong sương phòng khách quý Vũ Văn gia tộc. Vũ Văn Nhu hoa dung vẫn bình tĩnh, thấp giọng nói.
Vũ Văn Lân thu hồi ngạo khí, gật đầu nói:
- Tiểu thư nói rất đúng.
Tiếp đó, hắn lại thở dài một hơi thoáng có vẻ bất đắc dĩ. Hiện giờ hắn đang ở giai đoạn Ngưng Thần đại viên mãn, nếu như có thể được một viên Trúc Cơ Đan sẽ rất nắm chắc tiến vào Trúc Cơ kỳ. Nếu như có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ, như vậy bằng tuổi cùng thành tựu của hắn sẽ lao thẳng đuổi theo tam đại tân tú Ngư Dương quốc, thậm chí có thể chen chân thành đệ tứ tú. Chỉ tiếc, Ám Thiên Quân Vương nhúng tay, đã định trước hắn vô duyên với viên Trúc Cơ Đan này.
- Không ai tăng giá như vậy viên Trúc Cơ Đan này thuộc về Ám Thiên Quân Vương.
Tu sĩ béo khẽ thở phào nhẹ nhõm, khom người thật sâu với nam tử mang mặt nạ thần bí ngồi ở hàng ghế đầu, biểu đạt kính ý của mình. Thẳng đến cuối cùng cũng không có người phản đối hay ra giá.
Dương Phàm ngồi ở phía sau, mắt nhìn Ám Thiên Quân Vương sâu không thể lường, có một tia cảm giác kỳ dị. Tất cả thần thức thăm hỏi nơi này, chỉ cần đến gần mặt nạ thần bí của Ám Thiên Quân Vương, đều sẽ như đá chìm đáy biển, biến mất vô tung.
"Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, ta chung quy là thế đơn lực bạc không cách nào chen vào kẻ hở giữa đông đảo thế lực cướp được viên Trúc Cơ Đan này."
Dương Phàm có chút tiếc hận nhưng không tính là thất vọng. Hắn đã sớm lường trước kết quả này. Tuy nhiên, hội đấu giá lần này hắn cũng thu hoạch không ít. Chiếm được mười tấm phù triện tam giai, còn có một đôi giày lai lịch thần bí, về phần Trúc Cơ Đan hắn chỉ còn cách là tự mình thử luyện chế, dù sao tài liệu cơ bản đều chuẩn bị.
- Đại nhân, Trúc Cơ Đan xin ngài thu lấy.
Tu sĩ béo cho tu sĩ đưa Trúc Cơ Đan sang, bộ dạng hết sức cung kính. Khóe miệng nam tử thần bí khẽ nhếch lên, dưới đông đảo ánh mắt nhìn vào, tiếp nhận Trúc Cơ Đan. Hắn không hề bận tâm, ánh mắt lạnh nhạt vô tình nhẹ nhàng đảo qua mọi người, mơ hồ có một tư thế quân lâm thiên hạ. Dương Phàm va chạm với ánh mắt hắn phát hiện Ám Thiên Quân Vương cố ý vô ý nhìn thoáng qua mình, loại cảm giác này hết sức vi diệu. Người bên cạnh Dương Phàm lại không có cảm giác này.
Trúc Cơ Đan đấu giá thành công cũng có nghĩa Hội đấu giá này đã kết thúc, các đại thế lực cùng tán tu đều tản đi.
- Dương dược sư, nhiều ngày không gặp vẫn luôn tốt chứ?
Lúc Dương Phàm vừa đi ra, một cô gái tú lệ áo màu lam dáng vẻ ưu nhã đi tới.
- Không ngờ Vũ Văn tiểu thư còn nhớ tới Dương mỗ.
Dương Phàm mĩm cười. khách khí nói.
Cô gái trước mắt chính là Vũ Văn Nhu gặp được ở Tiên Hồng Y Quán, đại tiểu thư Vũ Văn gia tộc.
- Ta giới thiệu cho ngài một chút, vị nàv là sư huynh Vũ Văn Lân.
Vũ Văn Nhu giới thiệu với Dương Phàm vị nam tử áo bào tím, diện mạo bất phàm bên cạnh. Vũ Văn Lân này Dương Phàm cũng chỉ thấy qua trên hội đấu giá, lúc này Vũ Văn Nhu giới thiệu, hắn tự nhiên không thể chậm trễ, khách sáo vài câu. Chỉ là Vũ Văn Lân này tuy biểu hiện ra bảo trì lễ nghi cơ bản nhưng trong thần sắc mơ hồ có vài phần ngạo khí, đối với Dương Phàm cũng không coi trọng, nhàn nhạt nói hai câu liền theo Vũ Văn Nhu rời đi.
Lần đầu gặp mặt, Dương Phàm cũng không có ấn tượng tốt với người này. Hắn rõ ràng dụng ý của Vũ Văn Nhu, chỉ sợ là muốn trãi ít chăn đệm cho hành trinh Cửu u ngày sau.
- Dược sư đại nhân, Các chủ đại nhân muốn gặp ngài!
Lúc đi ra cửa Vân Phong Bảo Các, vị lão nhân Ngưng Thần KỲ trước kia liền tới đón.
- Các chủ?
Dương Phàm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là Các chủ Vân Phong Bảo Các?"
Hắn thân là dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô, người muốn gặp hắn thường có thân phận rất cao, hắn cũng không dễ cự tuyệt
- Đúng vậy, Các chủ có chuvện quan trọng tìm ngài thương lượng.
Lão nhân Ngưng Thần Kỳ trịnh trọng nói.
- Được. ta theo ngươi đi.
Dương Phàm gật đầu, nói với Yến vương, Vũ Văn Hàm một tiếng, sau đó theo lão nhân Ngưng Thần KỲ này vòng lại Vân Phong Bảo Các. Theo lão nhân Ngưng Thần KỲ này dẫn đường, Dương Phàm đi tới lầu bảy Vân Phong Bảo Các. Do kiến trúc hình tháp, không gian bên trên ngày càng nhỏ nhưng trang trí càng thêm xa hoa.
- Ngươi có thể xuống rồi.
Một cô gái áo xanh lạnh như sương ở lầu bảy nhàn nhạt nói.
- Vâng. Linh Phượng cô nương
Lão nhân Ngưng Thần KỲ rất cung kính vói cô gái này, khom người thối lui.
- Dược sư mời vào, Quân vương đang chờ ở trong.
VỊ Linh Phượng cô nương này nhìn Dương Phàm vài lần, trong mắt hiện một tia quỷ dị, có vài phần khó giải thích.
- Quân vương?
Dương Phàm nao nao, thầm nghĩ: "Không phải Các chủ sao? Làm sao hiện giờ lại biến thành Quân vương. Chẳng lẽ là vị Quân vương của Ám Huyết Vương Triều?"
Linh Phượng rõ ràng là một lãnh mỹ nhân, không có giải thích, đưa Dương Phàm tới một phòng khách tao nhã.
- Quân vương, người đã tới.
Linh Phượng đi vào thông báo với người bên trong, ngữ khí mềm nhẹ, hết sức tôn kính.
- Cho hắn vào đi.
Một giọng nam tử hơi khàn truyền đến.
- Vâng.
Linh Phương vội nâng tay ra hiệu để Dương Phàm đi vào còn mình lại khom người rời đi.
Dương Phàm bước vào gian phòng khách này, thấy được một nam tử áo bào đen đầu đội mặt nạ đen đang ngồi ngay trên ghế, đôi mắt không hề có sắc thái cảm tình lạnh nhạt cực điểm.
- Là ngươi, Ám Thiên Quân Vương.
Dương Phàm bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực.
Vị quân vương thần bí nhất Ám Huvết Vương Triều, lại gặp riêng mình?
"Lẽ nào vì chuyện Ngân Bài Sát Thủ lúc trước, Ám Huyết Vương Triều muốn gây bất lợi với mình?"
Trong lòng Dương Phàm có chút thấp thõm nhưng nghĩ tới đối phưong thân phận, địa vị, tiềm lực. hẳn khinh thường làm vậy.
- Mời ngồi.
Ám Thiên Quân Vương ra hiệu.
Giọng hắn có chút khàn dường như cố ý làm ra như vậy để che giấu gì đó. Điều này làm cho Dương Phàm cảm thấy kỳ quái, Dương Phàm ngồi xuống, hỏi:
- Xin hỏi quân vương tìm một tu sĩ Luyện Khí KỲ như Dương mỗ rốt cuộc là có chuyện gì?
- Luyện Khí Kỳ?
Nam tử mặt nạ thần bí nghe lời này liền nói một câu kéo dài, nhàn nhạt nói:
- Tu vi chân thực của ngươi, ở trước mặt bản Quân vương liền nhìn không sót chút nào. Chẳng qua bản Quân vương cũng rất bội phục thuật ẩn nấp của ngươi, dường như hiệu quả không kém Hư Không Di Thiên Thuật của ta.
Dương Phàm nghe vậy, sắc mặt kịch biến. Khô Mộc Công của mình đã tu luvện đến cảnh giới như vậy, lúc này cảnh giới thần thức cũng không thấp lại không thể gạt được ánh mắt đối phương,
- Quân vương quả nhiên rất cao, sợ rằng đã bước vào hàng ngũ tu sĩ cấp cao rồi
Dương Phàm thử thăm dò:
- Luận thuật ẩn nấp, Dương mỗ làm sao có thể vượt qua danh tiếng Ám Thiên của ngài được?
- Ha ha.
Nam tử thần bí cười khẽ giống như thật vui mừng quan sát Dương Phàm một lát, nói:
- Không tệ. không tệ.
Hắn không phủ nhận lời Dương Phàm nói, hiển nhiên chính là đứng ở hàng ngũ tu sĩ cấp cao trên đỉnh tu tiên giới.
Tu sĩ cấp cao.
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi, lòng ngược lại buông xuống. Dưới tình huống như vậy, đối phưong muốn mạng của mình, căn bản không cần phí nhiều sức như vậy. trong mắt tu sĩ trình độ này, tu sĩ cấp thấp không khác gì kiến hôi, ngay cả cao nhân Trúc Cơ Kỳ cũng không ngoại lệ. Đối phương đã là tu sĩ cấp cao, lại là hành gia am hiểu thuật ẩn nấp, tu vi thực của Dương Phàm phơi bày rõ ràng cũng bình thường.
- Xin hỏi Quân vương tìm tới Dương mỗ có mục đích gì?
Dương Phàm bình thản như thường, trực tiếp hỏi ra, ở trước mặt tu sĩ cấp cao, hắn căn bản không có dự định quanh co lòng vòng.
Nam tử thần bí thoáng có vẻ tán thưởng liếc nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Ám Huyết Vương Triều ta mời ngươi gia nhập tổ chức, không biết ngươi có đồng ý không?
- Gia nhập tổ chức?
Dương Phàm hết sức bất ngờ vẻ mặt cổ quái:
- Ta lại không phải sát thủ mà.
- Ám Huyết Vương Triều cũng cần có dược sư y thuật cao siêu.
Nam tử thần bí nói đương nhiên.
- Nếu như đại nhân lấy sinh mệnh áp chế. Dương mỗ tự nhiên không dám không theo.
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi.
Ám Thiên Quân Vương cười cười:
- Ngươi thật là đủ trực tiếp nhưng bản Quân vương nói rõ, không bức bách ngươi gia nhập.
- Điều nàycó phải nên cho Dương mỗ tự hỏi một chút.
Dương Phàm do dự nói.
- Ngươi tốt nhất ra quyết định ở đây, bởi vì sắp tới bản Quân vương có khả năng phải rời kinh đô.
- Nếu như Dương mỗ không gia nhập ngài thật sự sẽ không uy hiếp tính mạng của ta?
- Ha ha! Tấm bảng hiệu treo trên cửa y quán của ngươi, bất cứ tu sĩ cấp cao nào nhìn thấy, muốn hạ thủ với ngươi cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, bản Quân vương sao lại làm việc ngu xuẩn như vậy?
Nam tử thần bí cười nói.
- Bảng hiệu?
Dương Phàm nao nao. liền giải thích:
- Đó là một vị kỳ nhân khoáng thế chỉ điểm ta đề lên, chính là ngài ấy truyền cho ta y thuật.
- Vị kỳ nhân khoáng thế kia thật làm người ta khâm phục, thời gian một năm, không chi cho ngươi sửa tu y đạo còn đạt được thành tựu như vậy.
Nam tử thần bí khẽ thở dài một hơi:
- Nếu có cơ hội hy vọng ngươi có thể dẫn tiến cho bản Quân vương.
- Vãn bối đã biết.
Dương Phàm gật đầu, ở trước mặt vị tu sĩ cấp cao sâu không thể lường này, hắn sửa thành xưng vãn bối.
- Kỳ thật gia nhập Ám Huyết Vương Triều đối với ngươi cũng không có chút chỗ xấu, ngay cả đối thủ Vô Song của ngươi cũng gia nhập.
Nam tử thần bí nhàn nhạt nói.
- Ngay cả Vô Song cũng gia nhập Ám Huyết Vương Triều?
Dương Phàm cảm thấy rất bất ngờ, bằng tính cách cao ngạo bất quần của Vô Song, còn có thể gia nhập tổ chức bị người ta ước thúc.
- Đúng vậy, hiện giờ hắn không phải là đối thủ của một trong ba vị Quân vương Ám Huvết Vương Triều, vì vậy gia nhập tổ chức. Trước khi không siêu việt chúng ta sẽ không rời khỏi tổ chức.
Nam tử thần bí chậm rãi nói.
- Xin hỏi Quân vương, nếu như ta gia nhập Ám Huyết Vương Triều, sẽ có chỗ tốt gì?
Dương Phàm thẳng thắn hỏi.
Không có lợi ích thúc đẩy, ai sẽ vô duyên vô cớ gia nhập tổ chức?