Mục lục
Tiên Hồng Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở Bắc Tần, Thông linh pháp bảo gần như chỉ có trong truyền thuyết, mà ở trong Thiên Lan điện lại có xuất hiện loại pháp bảo này.

Lần này, không ngờ không chỉ có một hai kiện mà thôi.

Sau khi Dương Phàm nhận được tin tức này, Thạch Thiên Hàn liền lao tới mật khố nơi Hàn Lưu Ly phát hiện ra.

Đây là một Binh khí khố được phong bế bốn phía, rộng hơn trăm trượng, tràn đầy hôn ám, ánh sáng bên ngoài gần như không thể chiếu vào trong này được.

Ý thức của Dương Phàm làm chủ thân thể Thạch Thiên Hàn, đầu tiên phát hiện một loạt giá bày binh khí, trên đó có đủ các loại vũ khí.

Hắn nhìn chằm chằm giá binh khí này bỗng nhiên phát hiện ra trên đó đều là cổ bảo, phát ra khí tức vượt xa những pháp bảo bình thường.

Toàn bộ đều là cổ bảo!

Dương Phàm rung động vô cùng, ánh mắt đảo qua các giá binh khí khác. Trên đó, không nơi nào mà không phải là cổ bảo.

Giờ khắc này, tim hắn lại đập nhanh hơn.

Đương nhiên, địa phương này cũng giống như các nơi khác của Thiên Lan điện. Đại đa số những thứ này đều có trận pháp cấm chế bảo vệ. Nếu không, ánh mắt của Dương Phàm không chỉ dừng lại ở rung động mà còn là tham lam, điên cuồng.

- Ngươi vào bằng cách nào?

Dương Phàm hỏi Hàn Lưu Ly bên cạnh.

- Chủ nhân, sàn nhà của mật khố này có cấm chế bị sơ hở, ta miễn cưỡng chui từ dưới đất lên.

Hàn Lưu Ly chỉ về lỗ nhỏ có đường kính tầm nửa thước dưới chân, vẻ mặt mang theo ý cười chất phác.

Ánh mắt Dương Phàm nhìn chằm chằm lỗ nhỏ kia, phát hiện trận pháp cấm chế đã phục hồi như cũ. Nếu không có Tiên Hồng không gian thì Hàn Lưu Ly chỉ sợ cũng có đi không về.

- Thông linh pháp bảo mà ngươi nói ở nơi nào?

Dương Phàm hỏi tiếp.

- Là ở nơi này!

Hàn Lưu Ly dẫn Dương Phàm tới một nơi có bậc thang trong mật khố. Theo bậc thang hướng lên trên, sẽ phát hiện một cái đài cao.

Trên đài cao này cũng bị cấm chế che kín, có mấy chục kiện pháp bảo đủ loại hình dáng đang lơ lửng, lóe ra các loại ánh sáng mông lung.

Dương Phàm tập trung nhìn vào, những kiện pháp bảo này quả nhiên đều đạt tới cấp bậc thông linh tản mát ra uy áp thậm chí khiến hắn cùng cảm thấy bất lực, nan an.

Thông linh pháp bảo cũng có cấp bậc. Những pháp bảo lơ lửng trước mắt này, mỗi kiện phát ra uy áp lớn nhỏ, mạnh yếu khác nhau.

Càng tới gần trung ương đài cao này thì uy áp phát ra càng mạnh.

Ở chính giữa, có một chiếc đỉnh đồng có hiện lên điều văn màu tím, cao tới mười trượng, quanh thân lôi quang không ngừng lóe lên. Nhìn nó rất thô ráp, phong cách cổ xưa, thần bí. Khí tức của nó phát ra thậm chí khiến Dương Phàm cảm thấy run sợ.

Cấp độ, phẩm chất của lôi đỉnh này rõ ràng thuộc loại cao nhất trong Thông linh Pháp bảo, khí tức cường đại nhất.

Dương Phàm lập tức bị điêu văn màu tím trên đỉnh đồng này hấp dẫn, trong đầu dường như hiện ra một cảnh tượng từ thời kỳ thượng cổ, lôi điện cuồn cuồn đánh xuống, bị chiếc cổ đỉnh này hứng hết.

Chân mày hắn nhíu lại, cuối cùng hít sâu một hơi lãnh, khí, Dương Phàm không khỏi thốt ra:

- Thứ này chính là Tụ Lôi đỉnh trong truyền thuyết chăng?

Thiên Lan điện: danh như ý nghĩa, là một cổ đỉnh thần bí có thể tụ tập, hấp thu lôi điện lực trong thiên địa.

Theo cổ tịch ghi lại, đặc điểm lớn nhất của Tụ Lôi đỉnh chính là không sợ lôi điện, cũng có thể thu giữ lôi điện vào trong đỉnh, chỉ cần pháp lực đủ mạnh, thậm chí có thể khu động thiên kiếp lôi ở trong cổ đỉnh này, đỉnh này chính là kỳ vật mà những tu sĩ Độ Kiếp hoặc những tu sĩ tu luyện pháp thuật lôi hệ điên cuồng tìm kiếm. Nhưng đỉnh này ngay cả ở thời thượng cổ cũng được liệt vào trân bảo hàng đầu.

- Giá trị của lôi đỉnh này là khó có thể tưởng tượng. Cho dù cường giả Thông Thiên tam giai cùng khó có thể chống cực được sự hấp dẫn này, đặc biệt là những tu sĩ Độ Kiếp kỳ.

Thân quang trong măt Dương Phàm lóe lên.

Đương nhiên, hắn cuối cùng thở ra một hơi dài, ánh mắt dời khỏi Tụ Lôi đỉnh này.

Bởi vì đỉnh này có cấm chế cường đại thủ hộ, mơ hồ ẩn chứa cả sát trận đáng sợ, cũng không có chút sơ hở nào.

Ánh mắt đảo qua phiến dài cao này, Dương Phàm tìm kiếm sơ hở và khe hở nào có thể lợi dụng được.

Thật lâu sau, ánh mắt Dương Phàm sáng bừng lên, nhận ra một chiếc cả kính đặt ở vòng thứ hai trong số các Thông linh Pháp bảo.

Cổ kính này ảm đạm vô quang, ngay cả ánh sáng chiếu xuống nhưng cũng phản xạ lại rất ít, quả thật vô cùng kỳ quái.

Càng quan trọng hơn là cấm chế vây quanh cổ kính này có sơ hở, và có thể phá được.

Dương Phàm hít sâu một hơi, chưa lập tức động thủ mà tiếp tục quan sát.

Rất nhanh, ở vòng Thông linh pháp bảo thứ ba, Dương Phàm cùng phát hiện một chiếc ngũ huyền cầm cổ kính, trên đó có năm sợ đàn lóe lên đạm quang ngũ sắc, phân biệt là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Dương Phàm dường như nhận ra lai lịch của ngũ huyếti cầm này, có chút không chắc chắn:

- Thứ này dường như là Ngũ Hành cầm.

Loại pháp bảo thuộc nhạc khí này người thường rất khó có thể thao túng, chỉ có người hiểu được nhạc lý mới có thể khống chế như ý, phát huy ra uy lực lớn nhất.

Theo Dương Phàm được biết, những loại pháp bảo cầm, kỳ, thi, họa thì xuất phát nhiều nhất là từ Nho môn.

Lại tìm kiếm rất lâu, Dương Phàm cũng không phát hiện ra pháp bảo nào khác trong số các Thông linh pháp bảo có thể cướp đoạt được.

Lấy Tụ Lôi đỉnh làm trung tâm, những pháp bảo trên lôi đài này được xếp theo bốn vòng.

Cổ kính thần bí kia được đặt ở vòng thứ hai.

Ngũ Hành cầm lại được đật ở vòng thứ ba.

Trong lòng Dương Phàm vừa động, điều này khiến hắn nghĩ tới sự phân cấp cấp bậc của Thông linh pháp bảo.

Trên thực tế, Thông linh pháp bảo không có sự phân biệt cấp độ phẩm chất một cách chặt chẽ. Nhưng người tu chân thượng cổ dựa theo uy lực thần thông, đại khái phân chia thành bốn cấp bậc: Thứ phẩm, phổ thông, trân phẩm, cực phẩm.

Thứ phẩm: là Thông linh pháp bảo khi luyện chế có chút khiếm khuyết nhưng uy lực hơn xa cổ bảo bậc cao nhất.

Dương Phàm thầm nghĩ Ma Hoàng Kiếm của hắn hắn chính là thuộc vào cấp bậc này, nằm giữa giữ loại thứ phẩm và phổ thông.

Phổ thông: Đại đa số Thông linh pháp bảo đều thuộc cấp bậc này, giống như Huyết Cấm Luyện Ngục Thư, Huyền Linh Chân Kiếm của Tam Sát Nam Đế.

Trân phẩm: cực kỳ hiếm thấy, uy lực vượt xa Thông linh pháp bảo phổ thông, chính là trân phẩm trên đời.

Cực phẩm: Gần như tuyệt tích ở hạ giới, nghe nói có uy lực hủy thiên diệt địa, gần với Thượng Giới Tiên Khí.

Mà trên đài cao này, tất cả các loại Thông linh pháp bảo lấy Thiên Lan điện làm trung tâm, vừa vặn chia thành bốn vòng, có phải cũng là ứng với bốn loại cấp bậc của Thông linh pháp bảo hay không?

Cổ kính thần bí kia ở vòng thứ hai, Ngũ Hành cầm ở vòng thứ ba khí tức càng mờ mịt, không chừng, không thể đoán định, Ngũ Hành cầm khí tức lại càng đáng sợ, thuộc loại Thông linh pháp bảo đã thành danh.

Xác định được hai mục tiêu này, Dương Phàm bắt đầu nghĩ cách thu hoạch.

Ý niệm vừa động, hai con Độc hạt đã biến hình với dáng người khôi ngô hiện lên hai bên trái phải Dương Phàm, nắm lấy Xà Đằng Tiên màu tím.

Bởi vì cảm nhận được sự đáng sợ của cấm chế bốn phía, Dương Phàm không tự mình ra tay.

Tính toán hồi lâu, thần quang trong mắt Dương Phàm sáng ngời.

Tiếng nói vừa dứt, hai con Độc hạt liền đồng thời cầm Xà Đằng Tiên ra tay. Theo khe hở của cấm chế, hai kiện pháp bảo này liền móc vào quấn lấy chúng.

Ống

Trên đài cao, lôi điện nổ vang. Hai kiện Thông linh pháp bảo bị xà tiên quấn lấy kia vừa mới rời khỏi vị trí ban đầu đã nghe một tiếng xuy yếu ớt vang lên, hai đạo hồ quang nho nhỏ lần lượt đánh trúng Xà Đằng Tiên.

Phốc,

Khó nhẹ tỏa ra, hai kiện pháp bảo có tài liệu không thua kém cổ bảo này đã hóa thành cháy đen, rơi ra bột phấn.

Hơn nữa, dư lực của chúng cũng lan tới hai con Đôc Kìa,

- A

Bên tai Dương Phàm nghe được hai tiếng kêu thảm thiết, còn chưa kịp thu chúng vào trong Tiên Hồng không gian vì tốc độ đạo hồ quang kia quá nhanh.

Nhân cơ hội này, ý niệm hắn khẽ động, hai cỗ trọng lực nhất tề đánh vào hai kiện Thông linh pháp bảo vừa rời khỏi vòng cầm chế thủ hộ kia.

Ầm ầm!

Cổ kính và cổ đàn đồng thời rơi xuống đất, phát ra âm thanh leng keng.

Vẻ mặt Dương Phàm lộ ra thần sắc vui mừng.

Nhưng ngay sau đó, một cỗ lôi văn như gợn nước lập tức quét về bốn phía, Đây chính là cỗ sát trận lực không thể ngăn cản.

Dương Phàm lần này có chuẩn bị, Tường Vân Ngoa lun lên, biến mất tại chỗ, xuất hiện ở ngoài mười trượng.

Hàn Lưu Ly cũng đã nháy mắt tiến vào Tiên Hồng không gian.

Kim lôi văn kia sau khi đảo qua thì dài cao lại khôi phục vào im lặng, lần này cũng không có thương vong gì.

Mà hai con Độc hạt Biến Hoá kỳ kia đã hóa thành tro bụi, chết ngay tại trận.

Trong lòng Dương Phàm toát ra một hôi lạnh cấm chế nơi này thậm chí còn mạnh hơn mấy lần so với trong mật thất Dược phòng kia. Ngay cả Hóa Thần kỳ cùng rất có thể bị diệt sát.

Rất nhanh, ánh mắt hắn lại nhìn vào Ngũ Hành cầm và cổ kính thần bí rơi trên mặt đất kia.

Hai thứ này đã thoát ly khỏi vị trí vốn có, dẫn phát sát trận khiến cho hai con Độc hạt chết thảm, Dương Phàm nhân cơ hội đó thi triển Trọng lực thần thông, buộc chúng rơi xuống đất.

Khi hai kiện Thông linh pháp bảo rơi xuống, dĩ nhiên đã thoát khỏi phạm vi của cấm chế trận pháp.

Dương Phàm không chút do dự tiến lên, thu lấy hai kiện Thông linh pháp bảo này.

Ánh mắt hắn lại nhìn vào Thiên Lan điện ở trên đài cao và Thông linh pháp bảo ở bốn vòng, cảm thấy không cam lòng, vẻ mặt lại hồi hộp.

Cấm chế trận pháp trên đài cao này thật sự rất đáng sợ, Dương Phàm đã được hai kiện Thông linh pháp bảo này cũng phải trả giá, đồng thời cũng có chút may mắn.

Theo sau, Dương Phàm lại đi khắp mật khố này, nghĩ cách thu lấy bảy tám kiện cổ bảo.

- Nơi này hóa ra là một Binh khí khố

Trước khi rời đi, ánh mắt Dương Phàm lại đảo qua toàn bộ nơi này, cuối cùng vẫn nhìn về phía Tụ Lôi đỉnh đang lóe ra lôi văn thần bí kia.

Đương nhiên, một nơi như thế này hắn cũng sẽ không quên lưu lại một ánh xạ vật!

Về sau, cứ qua mỗi hai mươi năm, một trăm năm, Dương Phàm lại có cơ hội tới đây vơ vét bảo vật!

Những thứ lúc này chưa thể lấy được không có nghĩa sau này cũng thế!

Mấy ngày cuối cùng của Đại hải nạn rốt cục cũng qua đi.

Địa Mạch Chi Tích phía dước Thiên Lan điện rốt cục khôi phục lại bình thường. Trước đó, chúng tu sĩ trong Thiên Lan điện đã nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không cũng sẽ vĩnh viễn nằm lại.

Sau khi Đại hải nạn chấm dứt, chúng chí cường giả Nội Hải cũng rời khỏi Thượng Giới Tiên Khí, bay đi các nơi.

Đám người Thiên Thu Vô Ngân không có vẻ mặt gì đặc biệt.

Đám người Thiên Dực Vương, Hỏa Vân tán nhân vốn có được Truyền thừa linh châu thì sắc mặt rất khó coi.

- Hừ, lần Đại hải nạn này cùng thật là thua lỗ.

Hồ Phi rầm rì một tiếng, quay đầu nhìn lại bảy viên Truyền thừa linh châu trên Thượng Giới Tiên Khí, vẻ mặt rất không cam lòng.

Dương Phàm đứng lặng bên Thượng Giới Tiên Khí, nhắm hai mắt lại, giống như đang kết nối với tiên khí này.

Thật lâu sau, hắn từ từ mở mắt ra, ánh mắt nhìn Thượng Giới Tiên Khí mang theo vài phần kính ngưỡng.

- Ha ha tiểu tử kia, thu hoạch của ngươi ở Thiên Lan điện quả không ít!

Trong đầu hắn lại vang lên thanh âm của nam tử kia.

Dương Phàm có chút xấu hổ, không nghĩ rằng động tác của mình vẫn không thể tránh khỏi được cảm tri của Thượng Giới Tiên Khí.

So với tổn thất của những chí cường giả khác, lần này Dương Phàm thu hoạch vô cùng phong phú. Những linh thạch, pháp bảo, linh đan dược liệu, tài liệu hắn vơ vét được toàn bộ đều là kỳ bảo hiếm thấy, thậm chí đủ để cao nhân Hóa Thần kỳ phải đỏ mắt.

Ở nơi này, Dương Phàm và Thiên Thu Vô Ngân chia tay cáo từ.

- Các ngươi không đi Vĩnh Hằng Đảo sao?

Thiên Thu Vô Ngân kinh ngạc hỏi.

- Không, chúng tôi lập tức rời khỏi Nội Hải.

Thanh âm của Dương Phàm có chút thẫn thờ.

- Ngày sau tái kiến!

Thân hình Thiên Thu Vô Ngân nhoáng lên, chìm sâu vào trong lòng biển mờ mịt, thanh âm từ xa xa truyền lại:

- Nếu có duyên thì lại tái kiến ở Đại Tần Vương Triều!

- Đại Tần Vương Triều? Thiên Thu Vô NgânNgươi xác định chứ?

Dương Phàm lẩm bẩm, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK