Ngay sau đó, Dương Phàm lại xuất hiện trước mặt một thân ảnh được hắc phong bao phủ, đưa tay ra, chuẩn bị bắt lấy.
- Làm gì dễ dàng như thế?
Hắc Phong Ma Hoàng cười lạnh một tiếng, đoàn hắc phong kia đột nhiên rung lên, cuốn lấy Dạ Hạm Thánh nữ về một phía khác.
Chợt chiếc áo choàng màu đen sau lưng Hắc Phong Ma Hoàng lại vung lên, lưu chuyển một đoàn oánh quang. Vù một tiếng, thân hình hắn hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ, tốc độ không ngờ không thua kém Dương Phàm chút nào.
Dương Phàm vừa muốn đuổi bắt Dạ Hạm Thánh nữ thì chợt nghe kình phong sau lưng ập tới.
Kim sí run lên, một mảnh quang nhận màu vàng như gió lốc cuốn về phía Hắc Phong Ma Hoàng.
Hưu
Thân hình Hắc Phong Ma Hoàng nhoáng lên một cái, vượt qua đòn tập kích này, xuất hiện ở một khu vực khác.
Dương Phàm chấn động, công pháp thần thông của đối phương quả thật đặc biệt hiếm thấy.
Càng thêm khó tin chính là chiếc áo choàng sau lưng Hắc Phong Ma Hoàng có khắc một đồ văn vô cùng xa xưa thần bí, không gió tự động.
Vật này có một loại khí tức vô cùng đặc biệt khiến Dương Phàm cảm giác có điểm quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ tới là gì.
- Dương lão đại, ta đi tiếp nữ nhân kia.
Đúng lúc này, Hồ Phi từ trong phòng nhảy ra, trên mặt có chút áy náy.
Vừa rồi chỉ là vì hắn sơ suất cho nên Dương Phàm mới mất đi ưu thế vốn có.
Dứt lời hắn hóa thành một đạo ánh sáng màu tímlao về phía Dạ Hạm Thánh nữ.
Dạ Hạm Thánh nữ bị pháp thuật quỷ dị của Hắc Phong Ma Hoàng mang đi nhưng khẳng định chưa thể đi xa được.
Một khi khoảng cách quá xa pháp thuật tất nhiên sẽ tự tiêu tán.
Dị sắc chợt lóe lên trong mắt Hắc Phong Ma Hoàng, hắn vừa muốn truy kích thì cây Thanh Can Mao Bút trong tay Dương Phàm đã vẽ ra từng đạo ánh sáng màu xanh mờ mờ, chặn hết tất cả đường tiến của hắn.
Thân hình hắn ngừng lại một chút, hắc phong quanh thân chấn động, ánh sáng mờ mờ màu xanh với khí thế hoành tráng kia khi tiếp cận hắc phong liền bị chệch đi.
Cho dù xẹt qua bên người hắn cũng chỉ khiến Hắc Phong Ma Hoàng hơi chấn động một chút mà thôi.
Ba ba ba-
Đúng lúc này, Hồ Phi vừa đuổi kịp tới Dạ Hạm Thánh nữ, lại bị một tên tu sĩ Man Di cản trở.
Hồ Phi tự nhiên vung tay lên, nhưng tên kia thực lực cũng không tầm thường, trong khoảnh khắc cũng khó có thể giải quyết.
Dương Phàm và Hắc Phong Ma Hoàng giằng co từng giây một. Trong hư không không ngừng lay động, triển mở những đòn công kích quỷ dị khó lường, nhất thời ảo ảnh liên tục lóe lên, không kịp quan sát.
Khi đang giao chiến, đột nhiên ý niệm Dương Phàm khẽ động, Độc Hạt Vương dài tới ba trượng xuất hiện trước người hắn.
Hưu
Tốc độ của Độc Hạt Vương nhanh như tia chớp, mạnh mẽ đánh tới Hắc Phong Ma Hoàng.
Hắc Phong Ma Hoàng lộ ra dị sắc, trong mắt hiện lên một tia hàn mang, vung tay lên. Hắc quang trước mặt lóe lên, một con hắc xà với cặp mắt đỏ ngầu xuất hiện, Không ngờ đây cũng là yêu thú đã hóa hình.
Độc Hạt Vương và con hắc xà này lập tức quấn lấy nhau.
Theo sau, Dương Phàm và Hắc Phong Ma Hoàng nhảy vọt lên hư không, đứng xa xa giằng co nhau.
Hai người đều có sự kiêng kị, không ai nắm chắc, không ai làm gì được đối phương.
Ngao
Từ phương xa đột nhiên vang lên một tiếng rít gào.
Hồ Phi đột nhiên ngửa đầu lên, trong miệng phun ra một hạt châu màu tím đen, một mảnh lôi quang kinh nhân bắt đầu nhộn nhạo mở ra khiến tên tu sĩ Man Di đang giao chiến kia kêu thảm một tiếng, cả người bị cháy đen.
- Bảo vật truyền thừa
Hắc Phong Ma Hoàng chấn động, không ngờ chỉ liếc mắt đã nhận ra lai lịch của thứ này.
Dương Phàm âm thầm cười lạnh. Viên châu này đã danh chấn Nội Hải, chính là một trong bảy viên linh châu truyền thừa.
Chợt bàn tay Hồ Phi đánh ra một mảnh thủ ấn màu xanh, điện mang không ngừng lóe lên, lập tức thiêu cháy tên tu sĩ kia.
Tên kia bị cháy sém, hóa thành tro tàn theo gió bay đi.
Hưu
Lôi quang chợt lóe, Hồ Phi lại truy đuổi theo Dạ Hạm Thánh nữ, tốc độ không ngờ không kém hai người Dương Phàm chút nào.
- LôiLôi Linh Châu?
Hắc Phong Ma Hoàng hơi thất thần, không ngờ còn nhận ra vật này.
Còn chưa đợi cho hắn kịp có phản ứng, thân hình Dương Phàm đã lóe lên tiếp cận, một chiếc xà tiên vô thanh vô tức cuốn tới.
Thịch
Hắc phong quanh thân Hắc Phong Ma Hoàng chợt cổ đãng, đánh văng Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên ra, hóa thành một đạo tàn quang, nhanh chóng lao về phía Hồ Phi.
Dương Phàm lập tức truy kích, chỉ thấy chiếc áo choàng sau lưng đối phương run lên, một cỗ phong lực lập tức quét tới.
Ngay khi cỗ hắc phong kia ập tới, Dương Phàm liền cảm giác được mọt cỗ lực lượng khiến linh hồn run rẩy, cỗ lực lượng này chỉ xuất hiện khi hắn quyết chiến với Tam U lão ma mà thôi.
Theo bản năng, hắn lướt người sang tránh né.
Hô
Cỗ hắc phong này xẹt qua người hắn, đánh về một tòa phòng ốc đằng sau.
Căn phòng kia không có gì biến hóa nhưng khi gió nhẹ phất qua, nó lập tức hóa thành bột ph宮
Cỗ hắc phong này quét qua một đường thẳng tắp với phạm vi mấy chục trượng, tất cả đều biến mất sạch sẽ,
- Cái áo choàng kia
Dương Phàm nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng sau lưng Hắc Phong Ma Hoàng, cỗ khí tức truyền thừa xa xa rốt cục khiến hắn biến sắc,
- Linh bảo truyền thừa
Vật ẩy không ngờ cũng chính là một linh bảo truyền thừa
Linh bảo truyền thừa bình thường đều vượt xa cổ bảo, có uy lực tương đương với Thông linh pháp bảo.
Nghĩ tới điều này, hắn lại càng thêm cẩn thận, đôi kim sí sau lưng lại chấn động, đồng thời khởi động Tường Vân Ngoa.
Một đạo lưu tinh chói mắt hiện lên ở cuôi chân trời nháy mắt đã xẹt qua bảy tám mươi dặm.
Dương Phàm không ngờ không xen vào Dạ Hạm Thánh nữ nữa mà lao thẳng về phía chiến trường bên ngoài cổ Lương Thành.
- Ồ?
Hắc Phong Ma Hoàng chợt kinh dị một tiếng, cảm thấy khó hiểu.
Rồi đột nhiên hắn biến sắc:
- Không ổnBị lừa rồi!
Gần như đồng thời, mấy chục vạn đại quân giằng co bên ngoài cỗ Lương Thành bỗng nhiên sinh ra biến hóa.
Khi hai quân giằng co, thời gian một nén nhang đã trôi qua một nửa.
- Cần gì phải làm điều thừa?
Một thanh âm lạnh thấu xương đột nhiên vang lên trong mảnh tĩnh mịch đầy áp lực này.
Hưu!
Một thân ảnh lãnh, khốc từ trên không hạ xuống, cách không chụp một cái, một lũ cương phong liền đánh cho cây hương đang cháy kia dập nát.
- Cái gì?
Đám tu sĩ Man Di sợ ngây người.
Ba đại Thiên Sư cũng ngẩn cả ra.
Loại tình huống này, bọn họ căn bản cùng chưa từng nghĩ tới.
Thực tế là thời gian một nén nhang cũng là do phe bên chúng cố ý tạo ra không khí khẩn trương, dụng ý chân chính là để yểm trợ Hắc Phong Ma Hoàng đi cứu Dạ Hạm Thánh nữ mà thôi.
Khi hầu hết cao tầng của cổ Lương Thành đang dốc toàn bộ lực lượng và sức chú ý đặt lên chiến trận thì Hắc Phong Ma Hoàng đã tiềm nhập vào trong thành.
Nhưng một chưởng của Thạch Thiên Hàn đã khiến cục diện mà phe bọn chúng bố trí tiêu tan.
- Giết!
Trong tay Thạch Thiên Hàn xuất hiện một thanh vũ khí dữ tợn có mũi giống như mũi mâu! Dưới pháp lực mạnh mẽ mà hắn rót vào, kiếm quang kinh thế hãi tục hai màu xanh đỏ lập tức gào rít, hóa thành kiếm long lao về trận doanh rậm rạp tu sĩ của phía Man Di.
- A a a
Những âm thanh thảm thiết liên tục vang lên. Những nơi đạo kiếm long này đi qua, không có bất kỳ tu sĩ nào có thể sống sót, thân thể và pháp bảo đồng thời bị xé nát thành mảnh nhỏ.
Cũng có một vị Nguyên Anh Kỳ của Man Di bị đạo kiếm quang này chém thành hai đoạn, ngây ngốc ở giữa không trung một lúc rồi rơi bùm một tiếng, thi thể tan nát.
Dưới một kiếm này, không ngờ giết chết hơn trăm tên tu sĩ, bao gồm một gã Nguyên Anh bậc cao và mấy tên Kim Đan bậc cao.
Ông
Ma Hoàng Kiếm lóe lên quang hà hai màu đỏ xanh, hắc quang lủi động bên ngoài, thậm chí vang lên tiếng hồ quang ma sát.
Thanh kiếm này bỗng nhiên tăng vọt, hóa thành mười trượng dài, tản mát ra uy lực không thể chống đỡ lạnh thấu xương.
Ba đại Thiên Sư Man Di nhất tề biến sắc:
- Thông linh pháp bảo
- Còn chưa động thủ sao?
Phong Vô Tuyệt hét lớn một tiếng, há mồm phun ra một đạo huyễn quang màu vàng. Một đạo kiếm quang màu vàng liền đâm về phía trận doanh của Man Di.
Tam Thanh tán nhân, Huyết Luyện lão tổ đều liếc mắt nhìn nhau, lập tức truyền lệnh tấn công.
- Giết!
Mấy chục vạn tu sĩ của liên minh Bắc Tần mênh mông bát ngát lấy uy thế kinh thiên giết về phía trận doanh của Man Di Cửu Tộc.
- Không ổn!
Ba đại Thiên Sư của Man Di thất kinh. Lúc này Ma Hoàng Kiếm của Thạch Thiên Hàn cũng đã chém tới, chém lui kẻ có thực lực mạnh nhất trong ba người là tên Thiên Sư mặt đen.
- đinh!
Pháp bảo Nhất Diện Đồng La trong tay tên Thiên Sư mặt đen đã bị Ma Hoàng Kiếm chém lưu lại một đạo liệt ngân, kiếm khí khiến tầng phòng ngự của hắn đã bị phá toái, vô cùng nguy hiểm.
Cầm bán linh bảo Ma Hoàng Kiếm trong tay, một vị đại tu sĩ bình thường chỉ sợ không thể chịu nổi công kích của Thạch Thiên Hàn.
Hơn nữa, khi Ma Hoàng Kiếm trong tay hắn chém xuống, bình thường cũng loại bỏ tất cả tu sĩ trong phạm vi trăm trượng, chỉ có Nguyên Anh bậc cao mơi miễn cưỡng bảo mệnh dưới dư ba của nó.
Giao phong diễn ra vài hiệp, tên Thiên Sư mặt đen có thực lực mạnh nhất rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, rốt cục phải chạy trối chết.
Nếu không trốn, hắn sợ rằng sẽ trở thành Nguyên Anh đại tu sĩ đầu tiên bị giết chết trong gần ngàn năm của Man Di.
Hưu
Chính vào lúc này, một đạo lưu tinh hoa mỹ màu bạc từ phía chân trời xẹt tới, rơi vào trong trận doanh của Man Di.
Người tới đúng là Dương Phàm.
Dương Phàm từ bỏ tranh đấu với Hắc Phong Ma Hoàng, lại xuất hiện nơi này.
Hơn nữa, nơi hắn vừa hạ xuống vừa lúc chặn đứng đường lui của tên Thiên Sư mặt đen kia.
- Cái gì?
Tên Thiên Sư này nhìn thấy thân ảnh vừa hạ xuống thì thất sắc.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một xà tiên cuốn lấy hai chân, thân mình tê dại.
Phù
Một đạo quang hà đỏ xanh cũng vừa chém xuống, kiếm khí khủng bố bao phủ toàn thân hắn,
Hắn hoảng sợ vô cùng, toàn thân pháp lực được vận chuyển, miễn cưỡng tránh được một kiếm này nhưng một cánh tay cùng bị chém dứt, kiếm khí cường đại nhập thể, phải phun ra một búng máu tươi.
Xà tiên trong tay Dương Phàm đột nhiên giật lại, giật hắn ngã sấp xuống mặt đất.
- Dừng tay!
Đột nhiên một tiếng quát lạnh, từ xa truyền tới, một đạo hắc phong âm lãnh cũng đánh tới.
Thân hình Dương Phàm chợt lóe lên, chỗ hắn vừa đứng lập tức xuất hiện một cái động sâu không thấy đáy.
Tên Thiên Sư bị chặt đứt một cánh tay kia sắc mặt trắng bệch, tại chỗ lăn qua mấy vòng rồi hóa thành một đạo tử quang, bỏ chạy trối chết.
- Ma Hoàng các hạ, ngươi tới chậm rồi.
Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên.
Tiếng nói vừa dứt, Ma Hoàng Kiếm trong tay Thạch Thiên Hàn đã hoa phá trường không, với khí thế cường đại vô kiên bất tồi chém về phía Hắc Phong Ma Hoàng,.
Chiếc áo choàng sau lưng Hắc Phong Ma Hoàng chợt rung lên, thân ảnh hắn tiêu tán, sau đó hắc phong cổn đãng, tràn ra phạm vi cả trăm trượng.
Dương Phàm cười lạnh, kim sí sau lưng chấn động, một mảnh quang phong màu vàng lóe lên, khiến hắc phong kia tiêu tan.
Mà giờ phút này, đại quân của mười ba quốc gia Bắc Tần tiến quân thần tốc, đánh cho phe của Man Di liên tục bại lui.
Huyết Luyện lão tổ và Tam Thanh tán nhân chế trụ hai tên Thiên Sư Man Di khác, Phong Vô Tuyệt dẫn dắt mấy chục vạn tu sĩ, sắc bén không thể chống đỡ, liên tục chém giết đám tu sĩ Man Di đã lâm vào đại loạn.
Hắc Phong Ma Hoàng thấy hết thế cục, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Hắn đã hiểu được cuộc chiến này đã thất bại, lực lượng một mình hắn khó có thể vãn hồi.
Huống chi, chỉ một Dương Phàm đã rất khó đối phó, còn có một Thạch Thiên Hàn thì hắn căn bản không có phần thắng.