Kế tiếp, Dương Phàm còn muốn luyện chế một số Giải độc đan. Loại linh đan này cần phải có đầy đủ công hiệu giải trừ những loại độc phổ biến. Dương Phàm dự định dựa trên cơ sở này. cộng với một số ý tưởng khác nữa. để luyện chế ra Giải độc đan có thể đối phó với trùng độc bình thường. Đây cũng là một trong những chuẩn bị của Dương Phàm dành cho trận tỷ thí với Hồ Bán Tiên sau này. Ý tưởng này nảy sinh trong đầu hắn chính là lúc xem bệnh cho Lưu Mạn Hương.
Muốn làm liền làm. Dương Phàm từ trong túi trữ vật lấy ra mười mấy loại tài liệu. Cuối cùng hắn còn lấy ra một loại tài liệu đặc biệt: một con ngô công (con rết) thân thể có màu hơi hơi xanh lam. Từ trên ánh sáng xanh đen từ trên lưng nó phát ra có thể thấy được con ngô công này kịch độc cỡ nào. Con ngô công này chính là Lam Nguyệt Ngô công. nếu trộn đều cùng với cỏ Tử Lân Hoa có thể tạo nên một độc lực vô cùng đáng sợ.
Thời điểm còn ở Dật Hà Thôn. những lúc Dương Phàm và Lạc Thủy cùng nhau đi hái thuốc liền thu được cỏ Tử Lân Hoa. về phần con ngô công Lam Nguyệt này chính là một độc vật hiếm thấy. ngày đó trong khi Dương Phàm tiến vào một nơi tuyệt cảnh liền bắt được. Lam Nguvệt Ngô Công bình thường sinh sống tại những khu vực ẩm ướt. tuyệt đối đen tối không thấy ánh sáng.
Giờ phút này, Lam Nguyệt Ngô Công bị Dương Phàm nhốt trong một chiếc bình nhỏ đặc biệt màu đen. Hắn hiện tại luyện chế giải độc đan nên cần Lam Nguyệt Ngô Công làm phụ liệu. Dương Phàm thong dong bình tĩnh thả Lam Nguyệt Ngô Công ra. lập tức đưa tay bắt nó, không có sợ hãi độc vật giống như người bình thường.
Khi bị hãm sâu vào trong tuvệt cảnh. Dương Phàm từng không cẩn thận bị Lam Nguyệt ngô công cắn một cái. làn da sưng hồng lên một lát rồi lập tức trở lại như cũ không thương tổn gì. Có được thân thể Thánh Nông. Dương Phàm nghiễm nhiên trở thành khắc tinh cùng thiên địch của đám độc vật!
Luyện chế giải độc đan có chút thuận lợi, Dương Phàm cho vào một lượng lớn tài liệu. mắt thấy trăm cái chân của Lam Nguyệt ngô công cũng bị hắn tháo mất một nửa. hấp hối nằm trên mặt đất. xem ra cũng không sống được bao lâu nữa.
Sau hai ba canh giờ. một vầng sáng mập mờ từ trong Lò Luyện Đan tỏa ra. Dương Phàm liền dập tắt lửa từ than đá tinh luyện. Trong Lò Luyện Đan xuất hiện một đám đan dược màu tuyết trắng, mỗi một khỏa ước chừng lớn bằng đầu ngón tay út Dương Phàm đếm đếm. tổng cộng thu được ba mươi bảy khỏa. thành công ba mươi bốn khỏa. chỉ có ba khỏa luyện chế thất bại.
Hiệu suất tạo đan quá cao rồi!
Dương Phàm vội vàng lấy ra một chiếc bình ngọc màu trắng, thả ba mươi bốn khỏa Giải độc đan này vào trong đó, rồi cất vào trong túi trữ vật. Sau khi luyện chế ra Giải độc đan. Dương Phàm liếc mắt nhìn con Lam Nguyệt ngô công đang sắp chết kia thì thào lẩm bẩm:
- Nếu đã luyện chế Giải độc đan. vậy không thể không luyện chế độc dược được.
Hơn nữa hắn cũng có thể nhìn ra con Lam Nguyệt ngô công này còn sống không được bao lâu nữa. Vì Thế. một ngày tiếp theo Dương Phàm lại bận rộn từ sáng đến tối Hắn thu hồi Lò Luyện Đan. bắt đầu tiến hành một loạt công việc phức tạp. Luyện độc là một quá trình cần rất nhiều giai đoạn. một số tài liệu đều cần phải trải qua xử lý đặc biệt. Ví dụ như độc tố trong cơ thể con Lam Nguyệt ngô công này, liền cần dùng thủ đoạn đặc biệt bắt nó bài tiết hết ra.
Dương Phàm quả thực rất nhức đầu, nhưng công việc vẫn cần kiên định làm tốt từng bước một, không thể qua loa đại khái. Cũng may hắn vốn là một khắc tinh của đám độc vật, trong quá trình luyện độc có thể thả tay phóng chân. Nếu đổi lại là một dược sư bình thường, chỉ sợ không có lá gan này. sai lầm một chút liền có thể nguy hiểm đến tính mạng mình.
Làm việc không ngừng nghỉ cho đến buổi tối ngày hôm sau. Dương Phàm mới thành công luyện chế ra một bình nọc độc nhỏ, đựng vào trong một cái chai đặc chế trong suốt. còn thiết lập một cấm chế tại miệng chai để ngừa độc dược tiết ra ngoài. Chất lỏng màu xanh đậm đó ở trong bình bập bềnh. mỹ lệ đến kinh tâm động phách, ai có thể lường được chỗ đáng sợ của nó đây?
Có thể nói bình nọc độc này đã tiêu hao một lượng lớn tâm huyết của Dương Phàm. Dùng bí thuật chế độc trong Tiên Hồng Quyết để tinh luyện ra.
- Đây chính là một lọ độc tố nguyên chất. nếu muốn dùng thứ này để đối địch còn cần có một số thủ đoạn nữa.
Dương Phàm nhẹ thở một hơi. lại bắt đẩu bận rộn. cả người tiến vào một loại trạng thái si mê. không quản đến việc ngoại giới. Cho đến buổi tối trước ngày tỷ thí y thuật. Dương Phàm mới từ trong tầng hầm nhà mình đi ra.
- Đại ca!
Khi Dương Tuệ Tâm ngước mắt lên vừa nhìn thấy hắn. cũng không kìm nổi hé miệng cười khẽ. Dương Phàm nhìn vào trong gương phát hiện tóc mình hỗn loạn như những cọng cỏ khô. trên mặt dính một số tài liệu và tro bụi quần áo lại rách nát. Phải biết rằng những tài liệu này của hắn cũng có chút lực sát thương vừa đủ. Chính Dương Phàm có lẽ cũng không để ý. nhưng quần áo trên người hắn lại không có bản lĩnh lớn như vậy.
- Ha ha! Huynh đi tắm rửa một cái đã.
Dương Phàm tâm tình thoải mái. tắm rửa xong thay một thân quần áo mới. Dương Tuệ Tâm rất thân thiết giúp hắn chuẩn bị bữa sáng, thậm chí còn lấy cho hắn một bình hảo tửu. Dương Phàm liên tục bận rộn mấy ngày, khối hạt kia cũng không thấm vào đâu, vừa lúc bụng có chút đói nhìn thấy một bàn thức ăn và bình rượu nhỏ. lập tức tới ăn ngon lành. Dương Tuệ Tàm mới chỉ là cô gái mười sáu mười bảy tuổi rất chờ mong hỏi:
- Đồ ăn tiểu muội làm thế nào?
- ừ. tốt lắm. không tệ!
Dương Phàm tán thưởng nói lại đột nhiên nghĩ tới Lạc Thủy cô nương ở thôn Dật Hà. Cô gái đó dáng vẻ thanh thuần xinh đẹp nho nhã. ngây thơ lãng mạn. càng hiếm có chính là tay nghề nấu ăn tuyệt điểm kia.
Cho tới hôm nay, Dương Phàm vẫn như cũ không thể quên mấy món ngon mà Lạc Thủy làm ra. Những ngày ngắn ngủi ở lại thôn Dật Hà. hắn cùng tiểu cô nương đó sớm chiều bên nhau khiến người ta khó có thể quên được.
- Hừ! Ca ca rõ ràng nói dối!
Dương Tuệ Tâm đầu tiên mặt lộ vẻ vui mừng. chợt lại có vẻ xấu hổ buồn bực không thôi.
- Muội muội! Muội đây là
Dương Phàm kinh ngạc.
- Ca ca khẳng định là không thích thức ăn muội làm. vừa rồi mới nói dối trực giác của muội sẽ không sai.
Dương Tuệ Tâm dường như thực sự tức giận rồi
Dương Phàm vừa kinh ngạc, đồng thời cũng không kìm nổi nở nụ cười. Liền kể tóm tắt đoạn thời gian mình ở lại thôn Dật Hà cho muội muội nghe một lần. Đương nhiên. Dương Phàm vẫn tôn trọng lời hứa với lão già lưng còng. không đề cập tới cái tên thôn Dật Hà. chỉ miêu tả đó là một thôn nhỏ lánh đời. Dương Tuệ Tám nhất thời nghe mê mẩn. kìm lòng không được hỏi:
- Ca ca! Lạc Thủy cô nương kia nấu ăn thực sự tốt như vậy sao? Nàng dung mạo rất xinh đúng không?
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Đúng vậy! Huynh làm sao dám lừa muội chứ?
- Vậy khẳng định đại ca thích nàng ta rồi đúng không?
Dương Tuệ Tâm ánh mắt chợt lóe. rất ngạc nhiên hỏi
Phù!
Dương Phàm trực tiếp phun thức ăn từ trong miệng ra. có chút bất đắc dĩ nói:
- Muội muội à! Muội không nên tưởng tượng nhiều như vậy được không.
Dương Tuệ Tâm che miệng cười:
- Ca ca! Tuổi của huynh cũng không nhỏ nữa. vậy mà còn nói muội
Hai huynh muội ở trong phòng quả thật nói chuvện rất thân thiết. Khi đứng dậy, nhìn ra ngoài thấy sắc trời đã là nửa đêm.
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền tới thanh âm một nam tử:
- Công tử có nhà không?
- Vào đi.
Dương Phàm biết người tới chính là Lâm Chung.
Dương Tuệ Tâm vội vàng đi ra mở cửa, chỉ thấy Lâm Chung vẻ mặt tiều tụy đi vào, hai mắt lõm xuống. Vừa nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Chung, Dương Phàm cũng có chút giật mình:
- Ngươi đây là
- Công tử! Ngày mai chính là ngày tỷ thí y thuật, ta đã làm ra lựa chọn.
Lâm Chung đặt mông ngồi xuống đối diện Dương Phàm. mở bình rượu ra, đưa lên miệng hung hăng uống một ngụm lớn.
- Nói đi. ngươi là cầu trường sinh. hay là muốn triền miên trong bể tình.
Dương Phàm tựa cười như không cười nói. Sai Dương Tuệ Tâm nhanh lấy cho Lâm Chung một bộ bát đũa.
- Công tử! Ta rốt cuộc nghĩ kỹ rồi, thật sự rất xin lỗiKhụ khụ!
Lâm Chung chua xót cười, mới vừa uống một ngụm rượu liền sặc sụa rồi trong đôi mắt lộ ra niềm day dứt rất đậm. Dương Phàm nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt biến đổi trong lòng cũng vô cùng thất vọng.