Trong đám nhân vật ở kinh đô, Vô Song là một người rất phiền toái và khó chơi. Hắn không câu nệ thế tục lễ nghi nhưng lại độc lai độc vãng, không cho ai mặt mũi. Người này còn có một ham muốn lớn nhất đó chính là hiếu chiến, thấy được đối thủ càng lớn mạnh càng hưng phấn. Mặc kệ đối thủ có đồng ý hay không, đều mạnh mẽ khiêu chiến một cách bá đạo. Nếu không ứng chiến, hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn bức đối thủ xuất chiến.
Trong thời gian một năm ngắn ngủi. Vô Song ở kinh đô khiêu chiến vô số cường giả, không có võ giả nào mà không có thực lực bất phàm thậm chí còn bao gồm một số người tu tiên. Từ lúc nửa năm trước, Vô Song đã từng đến Vương phủ khiêu chiến Yến Vương. Thân phận Vũ Văn Liệt cao như thế nào nên khinh thường ứng chiến.
Kết quả không ngờ người này xâm nhập Vương phủ gây náo loạn, thậm chí còn chút xíu nữa làm bị thương nhị quận chúa được Vương gia yêu thích nhất. Vũ Văn Liệt giận dữ chạy tới đánh một trận với Vô Song, cuối cùng kết quả là: Vô Song bị thua, mặc dù Yến Vương thắng, nhưng cũng bị thương không nhẹ.
Từ đó về sau, thanh danh Vô Song chấn động được thế lực khắp nơi mời gọi nhưng hắn đều tránh xa. về phần Vô Song có thân phận và lai lịch đặc biệt gì lại chỉ có một số rất ít người biết mà Yến Vương chính là một trong số đó.
Giờ phút này, khi Dương Phàm đứng đây trông thấy phần đông đại nhân vật kinh đô, Vô Song đột nhiên đứng dậy, hiển nhiên lại muốn tìm người khiêu chiến. Mà hôm nay Dương Phàm là một trong nhân vật chính ở buổi tiệc trong Vương phủ, lại là đối tượng có ơn với Yến Vương Vũ Văn Liệt. Nếu bị người này khiêu chiến, vậy hậu quả thiết tưởng không chịu nổi
Dương Phàm cũng cảm nhận được chiến ý không rõ từ trên người Vô Song, trong lòng kinh ngạc không ngừng, Chẳng lẽ hắn muốn khiêu chiến với mình?
Toàn bộ đại điện một mãnh tĩnh mịch, ngay cả tiếng thở cũng rất rõ ràng, Vũ Văn Liệt siết chặt nắm tay, trong mắt lờ mờ lộ ra một chút sát khí giận dữ: "Nếu người này còn dám gây náo loạn thì"
Phần đông khách mời trong Quần Anh Điện có đủ loại tâm tư, có người lo lắng, có người xem kịch vui, có người vui mừng khi người gặp nạn. Lỗ thần y ngồi ở chỗ cách Dương Phàm không xa, cảm thấy mừng rỡ, hận không thể Vô Song lập tức xuất thủ quẩy rối. Dương Phàm biết lúc này không thể lui bước, ngược lại nhìn Vô Song cười dài, nói:
- Vị tiểu bằng hữu này! Ngươi có kiến giải gì?
Tiểu bằng hữu?
Mọi người thoáng ngạc nhiên, ở kinh đô này, còn không có bao nhiêu người dám lấy thái độ như thế xưng hô với Vô Song. Tuy nhiên, niên kỉ của Vô Song mới chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, Dương Phàm xưng hô như thế nếu đối với thiếu niên bình thường, vậy cũng không tính là gì. Nhưng đối tượng của hắn võ si khó chơi nhất điên cuồng nhất ở kinh đô, kỳ tài có một không hai trong vạn người. Mọi người ở nơi này, bao gồm Vũ Văn Hàm, đám người Yến Vương, đều toát ra mồ hôi vì Dương Phàm.
"Chẳng lẽ hôm nay buổi tiệc Vương phủ nhất định không yên bình sao?
Lão tổng quản cười khổ dùng ánh mắt ám chỉ thị vệ trong đại điện, đã làm tốt chuẩn bị thu tàn cuộc. Quả nhiên, Vô Song vừa nghe lời ấy, lông mi nhướng lên, tuy nhiên hắn lại không có bất cứ phản ứng gì lớn. Dưới cái nhìn chăm chú của đám nhân vật ở đây, Vô Song hít sâu một hơi, đột nhiên khom người, nói với Dương Phàm:
- Cảm tạ dược sư xuất thủ, chữa khỏi bệnh của nhị quận chúa, hiện tại Vô Song nói lời cảm ơn.
Dương Phàm thấy nao nao, không nghĩ tới Vô Song không phải hướng mình khiêu chiến, trái lại hướng minh bày tỏ lòng biết ơn.
Xôn xao!
Trong đại điện dâng lên chấn động ngắn ngủi, tất cả mọi người lộ vẻ kinh ngạc, rất bất ngờ. Ngay cả Yến Vương Vũ Văn Liệt đều có chút kinh dị, lại quan sát đôi mắt của Vô Song, dường như có chút hoài nghi người này có phải có chút vấn đề hay không.
- Các hạ quá lời! Cứu sống là bản chức của thầy thuốc.
Dương Phàm cười nhạt. Nếu Vô Song không có địch ý gì với mình, hắn cũng nên khách khí một chút. Sau khi Vô Song khom người nói lời tạ ơn lại đứng thẳng lên, nói với vẻ thản nhiên:
- Tuy nhiên dược sư ngài mặc dù cứu nhị quận chúa một mạng, nhưng vẫn là đối tượng khiêu chiến của ta ở kinh đô.
Dứt lời, một luồng chiến ý hưng phấn tới cốt tủy ngưng tụ trong con ngươi của Vô Song. Dương Phàm thậm chí có thể nhìn thấy hai tay hắn rung động, cùng với huyết mạch bành trướng trong cơ thể.
Vù vù!
Vô Song lưng đeo một thanh bảo kiếm cổ xưa, một trân kêu gào không ngại dường như cảm nhận tâm tình của chủ nhân cũng dâng lên một luồng chiến ý. Giờ phút này, trong cơ thể Vô Song tích tụ một luồng lực lượng đáng sợ muốn phá không mà ra xé rách hết thảy trói buộc của thế gian. Tinh thần Dương Phàm chấn động, lập tức cảm nhận được một luồng áp lực và nguy cơ tiềm ẩn, trong lòng không khỏi kinh hãi: "Kiếm khách thế tục mười lăm mười sáu tuổi này, không ngờ có thể mang đến cho mình nguy cơ mãnh liệt như thế"
Lúc trước khi đối mặt với Yến Vương Vũ Văn Liệt, hắn cũng có loại cảm giác này nhưng vẫn chưa mãnh liệt như vậy.
Vào thời điểm bị ánh mắt Vô Song nhìn chằm chằm. Dương Phàm có một loại cảm giác kỳ quái: Mình cho dù chạy đến chân trời góc biển cũng trốn không khỏi chấp niệm bất khuất của đối phương.
- Phanh!
Vũ Văn Liệt mạnh mẽ vỗ bàn, lạnh nhạt nói:
- Làm càn! Đại điện Vương phủ sao để ngươi vô lý chứ? Nếu ngươi không biết phân biệt, đừng trách ta đánh ngươi ra khỏi kinh đô!
- Đánh ra khỏi kinh đô? Ha ha ha.
Vô Song ngửa mặt lên trời cười lạnh. nói:
- Vô Song ta không quan tâm lễ nghi thế tục, cũng coi thường tất cả qui tắc kia. Nếu ông có thể đuổi ta ra khỏi kinh đô chuyện không thể tốt hơn, chỉ tiếc
Nói xong lời cuối cùng dường như Vô Song có vẻ có chút tiếc nuối. thở dài:
- Chỉ tiếc hiện tại ta vẫn có thể bị trói buộc ở kinh đô.
Lộp cộplộp cộp
Đúng lúc này, bên ngoài chạy đến gần một trăm thị vệ Vương phủ từng người cầm vũ khí trong tay.
- Các ngươi muốn cậy mạnh?
Sắc mặt Vô Song lạnh lùng nhẹ nâng tay lên trên hư không, hàn quang lóe lên.
- Dừng tay!
Ánh mắt Vũ Văn Liệt thoáng ngưng, gấp giọng ngăn cản. Nhưng ông vẫn chậm một bước. Vô Song căn bản không nhìn người nào, một mãnh kiếm khí hoang tàn xuất hiện trong tay hắn, chỉ nghe được một trận âm thanh xuy xuy xuy.
Ngay sau đó. một vòng thị vệ chung quanh hắn ngay cả tiếng kêu thảm cũng không phát ra, đều ngã xuống đất cổ họng bị cắt đứt, máu chảy ra một mảnh đỏ thẳm như đóa hoa nở rộ. Nhẹ khoát tay, liền giết chết hơn hai mươi thị vệ Vương phủ.
Mắt mọi người nhìn thảm trạng như thế không khỏi hít một ngụm lãnh khí, mặt lộ ra cảm xúc hoảng sợ. Trong lúc nhất thời, một mãnh hỗn loạn trong Quần Anh Điện, có một số phàm nhân đưa lễ vật bị dọa đến đày cả ra, điên cuồng run sợ chạy ra bên ngoài.
- Ngươi muốn chết! Một khi đã như vậy, hôm nay ta cùng ngươi đánh một trận.
Yến Vương Vũ Văn Liệt lóe lên hàn quang trong mắt hóa thành một luồng tàn ảnh màu xanh, trong nháy mắt đánh đến trước người Vô Song. Tốc độ và thân pháp kia khiến những người tu tiên như Dương Phàm đều cảm thấy rung động.
Con ngươi Vô Song co rút lại, bàn tay Vũ Văn Liệt trong tầm mắt hắn giống như lớn hơn mấy lần. Một đoàn kim quang sáng chói bạo phát từ trên cánh tay phồng lên của ông hóa thành một luồng lưu quang áp lực không gian cường đại đánh tới trước mặt hắn.
Ần ầm!
Vô Song nâng tay, vỗ nhẹ hai chưởng, chưởng thứ nhất đánh ra, hóa thành một luồng lực liên miên cùng với lực lượng áp lực hư không va chạm nhau thân hình hơi lui. Chưởng thứ hai đánh ra hóa thành một luồng lực lượng như núi lửa mạnh mẽ giao kích cùng một chỗ với Yến Vương.
Ầm ầm!
Một luồng sóng xung kích mạnh mẽ vô cùng giao kích bắn ra, thổi quét phạm vi hơn mười trượng liên tiếp giết chết mấy tên không may, thậm chí đánh trọng thương một gã tu tiên Luyện Khí Kỳ.
Thịch! Thịch! Thịch!
Hai người tiếp tục giao kích hóa thành hai bóng tàn ảnh biến mất trong đại điện.
- Ôi!
Lão tổng quản thở dài một hơi vội phân phó đám thị vệ và người hầu thu tàn cuộc.
- Các vị không cần kinh sợ, ở đại điện này quan sát chờ Vương gia đánh lui người đó rồi cùng nhau dự tiệc tối
Lão tổng quản nói với đám khách mời.
Có một sổ người tự xưng là thực lực không thấp đều đi ra Quần Anh Điện ở bên ngoài quan sát.
- Hì hì! Phụ thân lại đánh nhau với võ si kìa.
Dương dược sư, nhị tỷ, chúng ta cùng ra ngoài xem đi.
Tiểu quận chúa nhảy nhót nói, kéo tay Vũ Văn Hàm hướng Dương Phàm ý bảo giống như một chút cũng không lo lắng cho an nguy của phụ thân.
- Cũng được! Nếu có người bị thương, ta cũng có thể tiếp ứng một chút.
Dương Phàm gật đầu theo hai vị quận chúa đi ra đại điện.
Thịch! Thịch! Thịch!
Lúc này, hư không ngoài đại điện có hai bóng người nhanh chóng lùi lại giao kích va chạm giống như thần nhân vang lên từng đợt nổ sấm rền. Từng luồng lực lượng ảnh hưởng chung quanh, phá hủy cây cảnh và hoa trong hoa viên Vương phủ.
Mỗi một khắc còn nghe thấy một tiếng âm vang, một tòa lầu các sập ầm ầm bụi bặm bay lên tung tóe.
- Đây còn là lực lượng phàm nhân có thể nắm giữ?
Dương Phàm nhìn trên hư không, thấy tình cảnh này, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn. Yến Vương và Vô Song tuy rằng đều không thể phi hành nhưng dường như có được một loại năng lực di động dừng lại ngắn ngủi trong không trung, mượn lực lượng va chạm lẫn nhau tựa như thần nhân giao chiến, mà không mượn bất cứ ngoại vật gì.
Theo Dương Phàm biết, người tu tiên ở ba cảnh giới đầu nếu muốn phi hành phải mượn Pháp Khí hay dùng đạo cụ gì đó, một số pháp thuật đặt biện hay là ngoại lệ.
Không dựa vào pháp bảo phi hành nhất định phải tu luyện Độn Quang thuật, nhưng Độn Quang Thuật cần sau khi tu sĩ bước vào Kim Đan Kỳ bậc cao mới có thể tu luyện. Tu sĩ Trúc Cơ KỲ tu luyện Độn Quang Thuật, chỉ sợ vẫn cố hết sức.
Nhưng hai người trước mặt, lấy thân phàm tục nhảy lên hư không, nắm trong tay lực lượng khó tin, trong lúc giơ tay nhấc chân phóng thích uy năng, đủ để cho người tu tiên bậc thấp sợ hãi cũng hơn xa sự tưởng tượng của Dương Phàm.
Cho dù bản thân hắn đối địch với bất cứ người nào trong hai người, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ cũng sẽ bị buộc luống cuống tay chân.
- Ha ha ha! Đánh nhau thống khoái. Vũ Văn Liệt! Tiếp ta một chưởng cuối cùng!
Trên bầu trời thân ảnh lờ mờ bỗng dừng lại, hóa thành bộ dáng Vô Song đứng ngắn ngủi trên hư không. Kình phong cuồng vũ chung quanh, hắn với một thân áo trắng như tuyết, ở trong cát bay mù mịt tiêu sái vô cùng hài lòng giống như nhân vật thần tiên.
Thần sắc Vũ Văn Liệt âm lệ trong mắt đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng hung tợn, hai tay lần lượt thay đổi hít thở ngưng thần. Một đoàn quang điểm màu vàng nhạt lóng lánh trên trán ông thần bí khó lường.
Cùng lúc như thế thân thể ông không ngừng phồng lên lờ mờ có thể thấy được một tầng ánh sáng da vàng nhạt giống như rắn hóa rồng.
- Hóa Long Phá!
Trong phạm vi một trượng quanh Vũ Văn Liệt, bị một tầng vầng sáng màu vàng bao bọc giống như một tầng kết giới. Cùng lúc như thế, một đoàn quang điểm màu vàng trên trán hóa thành một đoàn hư ảnh rồng, giương nanh múa vuốt xông về phía Vô Song. Một luồng uy năng siêu nhiên vượt ra lẽ thường bập bềnh phạm vi trượng, chỗ có thể đi qua linh hồn run sợ sợ hãi không thôi.
Dương Phàm ngưng thần cảm nhận luồng lực lượng kia khiến tim mình đập nhanh.
- Đây rốt cuộc lực lượng như thế nào chứ?
Giờ khắc này, trong con ngươi tối đen sâu xa của hắn hiện lên một chút sắc thái kỳ dị.