Chúng tu sĩ ngừng thở, toàn tâm dồn vào hai mắt, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi.
Thử nghĩ mà xem, hai đại thần thông khủng bố như thể nếu va chạm cùng một chỗ sẽ phát sinh ra chuyện đáng sợ thế nào?
Kết quả tốt một chút chính là hai người đồng quy vu tận, còn kết quá xấu có thể là một cỗ năng lượng gió lốc sinh ra khó có thể khống chế giết chết tất cả mọi người trong dược phòng mật thất này.
Ngay tại thời điểm hai đại cường giả sắp phát động một kích cuối cùng quyết một trận sống chết, bên ngoài dược phòng mật thất đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô:
- Không tốt! Chu Hồng đến rồi!
Thanh âm đó rất lớn, tràn ngặp kinh ngạc và sợ hãi.
Cái gì! Chu Hồng?
Thạch Thiên Hàn cùng Kim Giao Tiểu Long sắc mặt đều biến đổi, Hai người nhìn nhau, trong thời gian ngắn trao đổi cùng một ý kiến.
"Vù vù"
Kim Giao Tiểu Long cùng Thạch Thiên Hàn đồng thời thu hồi hỏa diễm bản mạng, đều lui ra phía sau mấy trượng.
Chúng tu sĩ tại trận nghe nói đến tên Chu Hồng, cũng lộ vẻ kiêng kị sợ hãi, đồng loạt nhìn về phía cửa vào dược phòng mật thất.
Nhưng qua một hồi lâu, phía đó cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
- Đáng giận, bị giỡn cợt rồi.
Tử Huyền hung tợn nói, hắn ở trong dược phòng mật thất này thu hoạch không lớn, lại tổn hại mất một cánh tay.
- Nếu nói chuyện này cũng không đúng, vậy có thể là âm mưu của người nào đây?
Một gã yêu tu khác lãnh đạm nói.
Nhưng thật ra Đặng Thi Dao đứng ở ở đó mặt lộ vẻ kinh dị, thầm nghĩ:
"Thanh âm đó tuy rằng cố ý thay đổi bất định, nhưng nghe ra có chút quen tai"
- Cô đi ra ngoài trước, Kim Giao Tiểu Long ta còn có thể ngăn cản một lát.
Thạch Thiên Hàn thối lui đến trước người nàng hạ giọng nói.
- Ngươi cũng phải cẩn thận.
Đặng Thi Dao thật sâu nhìn vào mất hắn một cái, yêu hận lần lượt thay đổi, sau đó phi thân chạy ra khỏi dược phòng mật thất.
Ánh mắt Đặng Thi Dao trước khi rời đi, khiến trong lòng Thạch Thiên Hàn chấn động: "Chẳng lẽ nàng đã nhìn ra rồi?"
- Ngươi đuổi theo nữ tu nhân loại kia, nhất định phải bắt sống ả!
Kim Giao Tiểu Long phân phó cho thủ hạ còn lại duy nhất.
- Rõ, tiểu điện hạ!
Nam tử thanh sam kia gật mạnh đầu một cái, rồi chớp động thân hình đuổi theo Thi Dao.
"Bá bá"
Thạch Thiên Hàn cùng Kim Giao Tiểu Long nhất tề lắc mình, đứng giằng co, kiềm chế lẫn nhau tại hai bên cửa vào.
Thực lực hai người thua kém nhau không lớn, dưới tình huống đối diện nhau tại lối vào nhỏ hẹp trên bậc thang Thanh Ngọc này, ai cũng không dễ dàng xông qua một cửa của đối phương.
Kim Giao Tiểu Long nhìn theo thủ hạ truy kích âm thầm cười lạnh nói:
- Thủ hạ dưới tay kia của ta chính là tình anh Giao Long Nhất Tộc, thực lực có thể so vói Kim Đan đại tu sĩ, để xem đồng bạn bị thương kia của ngươi chạy thế nào?
"Ngươi cứ chờ nhặt xác cho thủ hạ của mình đi. Đúng rồi, thân thể giao long, yêu đan, máu huyết giao long đều là tài liệu rất quý hiếm, bản tôn khẳng định sẽ không bỏ qua.
Thạch Thiên Hàn cười càng thêm sáng lạn, phỏng chừng Kim Giao Tiểu Long ngay cả cơ hội nhặt xác cũng không có.
Trong con ngươi hai người đều lộ ra cười nhạo châm chọc, một bộ nắm chắc thắng lợi.
Sau một lát, trong rừng trúc phía trên dược phòng mật thất truyền đến một tiếng rít gào của giao long, vang lên một tiếng rồi lập tức im bặt.
- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? Bắt sống một tu sĩ Kim Đan trung kỳ bị thương còn cần bổn long gia phải hiện thân sao?
Kim Giao Tiểu Long trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Lúc này hai người chờ đợi một lát lâu, ngoại trừ tiếng giao long rít gào vang lên rồi im bặt ra, bên ngoài không còn có bất cứ động tĩnh gì.
- Không đúng
Kim Giao Tiểu Long đột nhiên bộc phát, chuẩn bị phóng đi ra ngoài.
- Đừng hòng!
Thạch Thiên Hàn một chưởng đánh ra, hóa thành một cương phong màu đen quét ngang tới.
Nhưng là lân giáp hồn thể bao trùm Kim Giao Tiểu Long kia lóe lên tình quang, không ngờ cường ngạnh chống lại một chưởng, thậm chí còn mượn lực mà phóng đi, chỉ khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, không ngờ không có tạo thành thương tổn thực chất nào.
"Thân thể Thần thú không ngờ biến thái như thế, đại tu sĩ cùng giai căn bản ngay cả phòng ngự của nó cùng không phá được, xem ra nếu chính diện chiến đấu ta đích xác không thắng được hắn."
Thạch Thiên Hàn thì thào tự nói, nhìn theo bóng Kim Giao Tiểu Long rời đi, cố ý giảm tốc độ lại, đuổi theo tới phía trước được mấy trượng thân hình đột nhiên biến mất.
Kim Giao Tiểu Long vừa mới nổi lên tầng nước phía trên liền thấy được một khối thi thể khô héo bị chia năm xẻ bảy.
Ngưng mắt nhìn kỹ, đây không phải Đồ Cấm thì là ai?
Đồ Cấm đã chết, hắn là bị ai giết chết?
Kim Giao Tiểu Long nhìn thấy thảm trạng của thi thể này không khỏi hít một hơi khi lạnh.
Trên mặt đất cũng không có dấu vết chiến đấu gì, hiển nhiên thực lực đối thủ hơn xa Đồ Cấm, gần như chưa kịp phản kháng đã bị tru sát.
Ngoài ra Kim Giao Tiểu Long còn nhìn thấy cách đó không xa có một vết máu, thẩm thấu trong phạm vi mười mấy trượng.
- Đâylà máu của Giao Long Nhất Tộc ta!
Kim Giao Tiểu Long thân thể run lên, vẻ mặt nộ hỏa:
- Rốt cuộc là ai? Lăn ra đây cho ta!
Hắn dò xét bốn phía, phát hiện trong rừng trúc cũng không có ai. Sau một lát, Kim Giao Tiểu Long lại tỉnh táo âm thầm suy tư:
"Thực lực đối thủ cường đại trước nay chưa từng thấy, có thể thoái mái giết chết Kim Đan đại tu sĩ. Đối thủ thực lực như vậy tại trong Thiên Lan Điện này liệu có mấy người?
Ít nhất tiểu Khổng Tước trong trận doanh yêu thú bên ta sẽ không làm như vậy, như vậy trong tu sĩ nhân loại ngoại trừ Thạch Thiên Hàn còn có ai?"
Kim Giao Tiểu Long trong mắt tình quang chợt lóe.
Chu Hồng!
Rất nhanh, trải qua một phen loại trừ hắn rốt cuộc nghĩ tới một nhân tuyển.
Chu Hồng là con cháu Thác Thiên Ma Vương, được xưng là đệ nhất nhân dưới Nguyên Anh Kỳ, hắn tuyệt đối có đủ thực lực làm được hai điểm này.
Hơn nữa vừa rồi khi hắn so đấu với Thạch Thiên Hàn đến thời điểm kịch liệt, phía trên có người kinh hô một tiếng: "Không tốt! Chu Hồng đến rồi" '
Kim Giao Tiểu Long cũng nghĩ đến có người cố ý vu oan cho Chu Hồng, nhưng trong trận doanh tu sĩ nhân loại ngoại trừ Thạch Thiên Hàn và Chu Hồng, hắn cũng không thể tưởng được có người thứ hai có được thục lực như vậy, đồng thời phù hợp với điều kiện lúc đó.
Khi sự việc phát sinh, Thạch Thiên Hàn đang giằng co với hắn tuyệt đối có thể loại bỏ.
- Hay cho Chu Hồng ngươi, dám phá hỏng chuyện tốt của bản long gia, ta nhất định phải băm thây ngươi vạn đoạn!
Kim Giao Tiểu Long rít gào một tiếng, hóa thành một đạo tàn ảnh kim sắc, cũng không quan tâm đến dược phòng mật thất này, sau thời gian mấy lần hô hấp đã xuyên qua phía ngoài rừng trúc.
"Bá bá"
Sau khi Kim Giao Tiểu Long rời đi được một lúc, từ trong một góc bí mật nơi rừng trúc đột nhiên xuất hiện hai nhân ảnh.
Một nam một nữ, như thần tiên quyến nữ dắt tay nhau hiện thân, đúng là Dương Phàm và Đặng Thi Dao.
- Dương đại ca! Vì sao huynh còn muốn cứu Thi Dao, đây là đã lần thứ hai rồi, ở trong mật thất một lần, trong rừng trúc này lại một lần nữa
Đặng Thi Dao rút tay khỏi tay Dương Phàm, trên khuôn mặt thanh nhã thoát tục lộ ra vài phần đau xót, ngạc nhiên vui mừng, yêu hận cùng xen lẫn.
Xa cách bảy tám năm nay lại gặp được Đặng Thi Dao, tâm tình Dương Phàm cũng rất phức tạp, trong mắt có vài phần thân thiết trìu mến cùng không đành lòng.
- Quả nhiên muội đã nhìn ra. Dương Phàm nhẹ nhàng thở dài.
- Dương đại ca và Thạch Thiên Hàn, các ngươi đồng thời tiến vào trong Thiên cầm Nội Hải lại đồng thời xuất hiện tại trong Thiên Lan Điện, trên thế giới chuyện trùng hợp làm sao có chuyện trùng hợp như vậy. Hơn nữa, Thạch Thiên Hàn cùng Dương đại ca khí vận đều rất tương tự, đặc biệt khi Thi Dao nhìn vào mắt hai người.
Đặng Thi Dao lại mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền, từ trong hai mất trong sáng ngây thơ
chảy ra mấy giọt nước mát trong suốt, chảy xuống tiêu tan vào trong dòng nước xanh biếc.
Dương Phàm ngẩn ra, đưa tay lau khô nước mắt cho nàng. Đặng Thi Dao cũng không có ngăn cản, cứ cười tươi như hoa vậy, ngay cạnh nhìn hắn chăm chú, trong đôi mắt trong sáng không chứa một tia tạp chất, không dính một tia khói lửa nhân gian.
Hai người đứng ở nơi đây có thể cảm nhận được nhịp đập con tim của nhau.
Trong nháy mắt đó, Dương Phàm ngây dại hỏi:
- Muội vì sao vừa cười vừa khóc, rốt cuộc là vui mừng hay là bi thương?
- Thi Dao rất vui sướng, từ lần đầu tiên gặp mặt tại La Sơn Quốc, rồi đến nơi Chiến trường cổ tại Triệu Quốc cùng Dương đại ca trao tình rồi ly biệt, đến lần thứ ba ở Thiên Nho Đảo dứt bỏ bi thương, giờ phút này ở trong hiểm cảnh tại Thiên Lan Điện lại được gặp lại Dương đại ca, Thi Dao đã hiểu được Dương đại ca là duyên phận mà ông trời ban cho muội, nó khiến muội trải qua thăng trầm, càng lĩnh ngỠra huyền ảo của Thái Thượng Vong Tình Quyết. Nếu phải vong tình, vậy trước hết phải trải qua tình kiếp.
Nét mặt tươi cười với hai má lúm đồng tiền của Đặng Thi Dao như trong sáng rực rỡ, những giọt nước mắt rơi xuống kia giống như thanh lưu, so với mĩ nữ trong bức họa điển tích càng thêm trong sáng tràn đầy sức sống hơn.
- Thái Thượng Vong Tình Quyết
Thân hình Dương Phàm run lên, lâm vào biến sắc, hắn đương nhiên cũng từng nghe biết được truyền thuyết về cấm điển của Nho Môn Thái Thượng Vong Tình Quyết này.
Đây chính là bí thuật kế thừa từ thời thượng cổ, lấy vong tình tuyệt tình làm công bằng công chính chân chính, phát ra uy lực huyền ảo của công pháp.
- Chẳng lẽ Dương đại ca không muốn Thi Dao tu luyện Thái Thượng Vong Tình Quyết sao?
Nước mắt đã khô trên hai gò má của Đặng Thi Dao, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Dương Phàm hỏi.
- Phải!
Dương Phàm gật gật đầu.
- Cho dù là tiên nhân cũng vị tất có thể tuyệt tình vong tình, nếu liên tục tu luyện tiếp, đối với muội mà nói sẽ rất tàn nhẫn.
- Tàn nhẫn?
Đặng Thi Dao buồn cười nói.
- Chẳng lẽ hết thảy điều này cũng không phải thiên ý sao? Muội có được Thanh Hà Ngọc Thể mà Nho Môn vạn năm khó gặp, có đầy đủ tư chất để tu luyện Thái Thượng Vong Tình Quyết. Mà Dương đại ca giúp muội trải qua thăng trầm tình yêu thế gian, giúp Thi Dao ngộ ra huyền ảo vong tình trong đó. Thử hỏi, hiện tại muội còn có đường lui nữa hay không?
- Thiên ý? Vậy không phải.
Dương Phàm lắc đầu hít sâu một hơi nói:
- Hết thảy chuyện này đều là do ta gây nên.
- Dương đại ca không cần tự trách, bản thân Thi Dao là Thanh Hà Ngọc Thể, có lẽ hết thảy đều là số mệnh đã định.
Đặng Thi Dao ngược lại an ủi Dương Phàm.
Trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia bá đạo, một tay ôm Đặng Thi Dao vào trong lòng, nhìn thẳng nàng nói:
- Nếu hiện tại huynh bảo muội dừng lại, Thi Dao muội có nguyện ý hay không?
Thân thể mềm mại của Đặng Thi Dao run lên, những giọt nước mắt trong suốt từ nơi khóe mắt lại lăn xuống, trong mắt hiện lên một tia yêu hận tình cừu cùng không nỡ cuối cùng.
- Dương đại ca! Huynh ở Thiên Lan Điện đã cứu Thi Dao một mạng, muội sẽ ở trong hai mươi năm hiểu thấu đáo Truyền Tống Trận thượng cổ, cũng vì huynh luyện chế ra một cái tương liên với Truyền Tống Trận thượng cổ tại chiến trường cổ Triệu Quốc, để đại ca quay về Bắc Tần.
Đặng Thi Dao lẳng lặng rúc vào trong lòng Dương Phàm, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng run rẩy như tiếng muỗi kêu.
- Quay về Bắc Tần? Muội thật sự có thể làm được sao? Vậy thì tốt quá
Dương Phàm sắc mặt vui mừng, việc quay về Bắc Tần vẫn là nan đề trong lòng hắn, hiện tại không ngờ lại được giải quyết một cách dễ dàng.
Đặng Thi Dao quả thật chính là một kỳ tài về trận pháp, ngay cả Truyền Tống Tiện thượng cổ cũng có thể xây dựng nên một cái.
- Đây là việc duy nhất Thi Dao có thể làm giúp đại ca ở Thiên cầm Nội Hải mà.
Đặng Thi Dao sâu kín thở dài, lại ở trong lòng Dương Phàm dựa sát vào một lát, sau đó khó khăn lên tiếng muốn cáo từ.
- Muội ở Thiên Lan ngoại điện làm sao có thể sinh tồn, nếu gặp phải Kim Giao Tiểu Long kia sẽ nguy hiểm vô cùng.
Dương Phàm có chút không đành lòng.
- Dương đại ca đã chữa khỏi thương thể cho muội, hiện tại trước mặt Kim Đan đại tu sĩ Thi Dao đủ năng lực tự bảo vệ mình. Hơn nữa sau khi rời khỏi, chắc chắn sẽ tìm một nơi bí mật, không tranh đoạt bất cứ bảo vật gì, sẽ không trở thành trói buộc cho Dương đại ca.
Đặng Thi Dao trước sau quật cường cao ngạo, nhẹ nhàng rời đi.
- Chậm đã, nếu ngày nào đó huynh có cơ hội trở về Bắc Tần, vậy muội sẽ đi con đường nào?
Dương Phàm đột nhiên gọi nàng lại hỏi.