Mục lục
Ảo Ảnh Chợt Lóe
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng bệnh thật yên tĩnh.

Tiểu Viên hôn mê, khi cô té ngã thì Vĩ Trang chẳng tiếp được cô kịp lúc, may rằng đã cản được một chút giữa không trung, cô mới chưa ngã đến quá nghiêm trọng, nhưng cho dù như vậy, thái dương cũng đọng ra một khối màu xanh lá.

Là Vĩ Trang quyết định, để bác sĩ bỏ vào thuốc tiêm để cho trợ giúp giấc ngủ chút đỉnh, để cô nghỉ ngơi cho tốt một lát.

Gương mặt gầy đến hóp xuống một khoảng, vành mắt nhuộm xanh, lông mi lộ ra càng dài càng dày, môi tái nhợt đi, ngay cả dưới trạng thái ngủ sâu cũng ngủ không được yên ổn.

Vĩ Trang ngồi ở ghế dựa, để tay định thần nhìn cô không rời, tựa như cũng đắm chìm trong mạch suy nghĩ khó biểu đạt.

Lúc ban đầu khi phát hiện cô đã xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của Vĩ Trang chính là tức giận, cô ấy không chút suy nghĩ liền nhúng tay. Mặc kệ như thế nào, Tiểu Viên không phải người xa lạ không liên quan gì. Tuy rằng hiện tại hợp đồng kết thúc, nhưng Vĩ Trang cảm thấy mình vẫn có trách nhiệm giúp một phen vào khi cô cần, đây là nên làm, không ai có thể ở trước mặt cô ấy ức hiếp cô.

Trong cuộc đời từ đó tới nay, chỉ có Tiểu Viên vượt khỏi tầm kiểm soát của cô ấy, quyết định mà cô ấy làm ra, cho rằng bản thân sẽ không hối hận sẽ không có phần nào dao động, nhưng cô ấy lại không về được nơi mình đã quen ở nữa rồi.

Cô ấy cho rằng qua một đoạn thời gian nữa thì bản thân sẽ thích ứng, lại nhận ra chính mình vẫn không bỏ xuống được.

Khi Vĩ Trang còn không kịp xử lý những cảm xúc "không thích ứng" "không bỏ xuống được" chẳng hiểu vì sao này kia trong lòng mình, giữa bất chợt lại biết được quá khứ của Tiểu Viên nhiều như vậy. Thật ra cô ấy có thể lờ đi không biết đến, nhưng cô ấy vẫn muốn biết.

Hóa ra là như thế này.

Thật ra Vĩ Trang đã có suy đoán từ lâu, từ khi đôi lúc trong phản ứng vô thức, Tiểu Viên sẽ lộ ra bất an cùng sợ hãi, nhưng cô ấy không muốn tìm hiểu xa thêm nữa.

Bây giờ suy nghĩ, cô ấy ngăn chặn thôi thúc bản thân đi tìm hiểu, chính là lo mình sẽ có loại cảm giác đau lòng không kiểm soát này.

......

Cô sợ hãi ngồi dậy, khi cô ngủ, mới nhãng đi một chút thì liền sẽ co lại thành một cục, lúc được cô ấy bế lên thì sẽ có sự cảnh giác căng thẳng, chẳng qua thì sẽ mềm nhũn ra rất nhanh vì trong vòng ôm của cô ấy, rồi ôm qua lại với vẻ yếu mềm.

"Frances ~"

"Trang, Trang......"

"Sếp Vĩ......"

Những thứ bao gồm nhiệt độ cơ thể này, những cảnh tượng với hơi thở cùng giọng nói thoáng hiện chồng chéo ở trong đầu người phụ nữ kia, càng lúc càng rõ nét, càng ngày càng rõ ràng chính xác, cứ tựa như đổ bê-tông thật sệt sôi nóng trong trái tim cô ấy, đau thấu cõi lòng.

Ánh mắt Vĩ Trang bởi vì hồi ức mà sâu sâu nhạt nhạt, bởi vì cảm xúc mà khuôn mặt tinh tế trơn mịn cuồn cuộn trỗi cơn sóng dậy, đau đớn dồn dập bốc lên. Nơi mày cô ấy nổi lên nếp uốn, cô ấy thở dài sâu kín, nhéo nhéo giữa mày.

Loại cảm giác này quá xa lạ rồi.

Cô ấy đứng dậy, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve đường nét gương mặt Tiểu Viên, giữa mày cô khẽ nhíu, hốc mắt sưng đỏ của cô, với cả cánh môi thiếu nước trắng nhợt đi của cô......

Loại đau lòng thấu xương trong phút chốc này càng lúc càng nghiêm trọng, phảng phất như chỉ có hôn cô một cái thì mới có thể xoa dịu.

Vĩ Trang cúi thấp mặt xuống lúc nào không hay, mãi đến khi cách mặt Tiểu Viên khoảng còn có một chút xíu thì cô ấy mới ý thức được mình muốn làm cái gì. Ánh mắt của cô ấy thoáng nhảy giật, dường như có tiếng đập "thình thịch" trong không khí. Do dự giữa mấy cơn hít thở, cô ấy mới lùi ra chút.

Chính vào lúc này, lông mi Tiểu Viên run run, mở bừng mắt, rồi đối diện với tầm mắt người phụ nữ kia.

Bốn mắt đột nhiên hướng về nhau, biểu cảm hai người mỗi một vẻ riêng mà lại không cách nào trốn tránh.

Ánh mắt Tiểu Viên từ trống rỗng mông lung dần dần tập trung lại, ánh mắt Vĩ Trang thì lại thêm sâu sắc từng chút từng chút, từ từ chuyển thành sự dịu dàng ấm áp khôn kể.

Không biết qua hết bao lâu, có lẽ rất dài, hay là rất ngắn, Tiểu Viên bối rối xoay mặt đi, ngón tay đã nắm chặt chăn không biết lúc nào.

Vĩ Trang cũng đứng thẳng dậy hơi không được tự nhiên.

Tiểu Viên khẽ mím môi, chống đỡ ngồi dậy, Vĩ Trang rũ mắt thoáng nhìn cô, thò tay lấy gối đầu nhét ở phía sau cô. Hương thơm dìu dịu nhàn nhạt truyền tới, trái tim Tiểu Viên khẽ lỡ nhịp, cô mau chóng cụp mắt xuống, nhẹ giọng, nói: "Cảm ơn."

Vừa mở miệng thì mới phát hiện cổ họng mình khô khốc đến gay gắt, cô khe khẽ ho hai tiếng, giương mắt thì phát hiện một chiếc ly trong suốt đựng đầy nước ấm đã đưa tới trước mặt cô. Ly tròn ánh ngọc rọi lên những ngón tay thon dài đẹp đẽ của người ấy, nhích về sau một chút, là một đoạn cổ tay trắng lạnh của người ấy.

Tiểu Viên nhìn đến hơi hoảng hốt, thu tầm mắt lại thật mau, tiếp nhận tới, liên tục uống lên đến mấy ngụm, cảm thấy thoải mái nhiều rồi thì lại thấp giọng nói cảm ơn.

Người phụ nữ đứng ở trước mặt cô, chẳng đáp lời cảm ơn của cô, cũng không có đi khỏi.

Tiểu Viên cảm giác được ánh mắt của người phụ nữ kia vẫn luôn dừng ở trên người cô, cô không dám giương mắt, chỉ có thể tiếp tục uống nước, vừa căng thẳng thì liền sặc phải rồi.

"Khụ khụ khụ......" Cô che lại môi ho liên tục, giây tiếp theo, cái ly đã bị người phụ nữ kia cầm đi. Cô ho đến ánh nước ứa lên trong mắt, trên giường khẽ động đậy, rồi mặt Vĩ Trang xuất hiện trong tầm mắt. Ánh mắt người phụ nữ kia giống như ánh trăng nổi lên nơi biển sâu, có chút lạnh lẽo vắng lặng, lại rất êm dịu.

Có một khoảnh khắc, Tiểu Viên cho rằng người ấy muốn nghiêng người lại đây ôm lấy mình, nhưng người ấy không có.

"Vẫn tốt chứ?" Người phụ nữ kia mở miệng, tông giọng lành lạnh trước sau như một, nghe vào tai lại rất có cảm xúc cao.

"...... Vâng." Tiểu Viên hơi chậm lại, hít thở sâu một chút, lúc này mới ngước mắt nhìn người ấy.

Hai người lại đối diện nhau lần nữa.

Tiểu Viên cảm thấy cô hẳn phải nói tí gì đó với Vĩ Trang, nhưng cô lại ít lời, cảm xúc khó giải chứa chan khắp cõi lòng, nhìn đôi mắt người ấy nữa thì càng có một loại xung động muốn rơi nước mắt, cô đã bèn quay mặt đi.

"Anh trai cô không sao đâu, yên tâm đi." Giọng nói của Vĩ Trang càng gần lại một chút, hơi thở của người ấy cũng càng gần hơn.

Anh trai......

Tiểu Viên dồn giữa lưng chừng, nước mắt thấp thoáng lấp lánh. Dưới ánh mắt của Vĩ Trang, cô nhịn xuống sự chua xót khổ sở cuộn trào mãnh liệt trong lòng, nghẹn ngào thút thít mấy chút, gật gật đầu.

Đột nhiên, cô được quây vào một vòng ôm mềm mại quen thuộc, toát hương thơm hơi thở vốn rất có cảm giác an toàn, cũng rất quen thuộc đặc biệt có ở người nọ.

Tiểu Viên ngơ ngẩn, rồi nước mắt lập tức liền rơi xuống.

Vĩ Trang chẳng nói gì, cô cũng không.

Các cô ngầm hiểu, sa vào trong chiếc ôm im ắng này.

Cô rất muốn vùi mặt vào hõm vai của người phụ nữ kia, hoàn toàn trọn vẹn rúc vào trong lòng ngực người ấy, ôm lấy người ấy thật chặt, cứ giống như trước kia vậy. Nhưng cô đã cứng rắn nhịn xuống, cắn môi, nhịn đến cả người cũng đang run rẩy.

"Tiểu Viên......" Vĩ Trang cất tiếng gọi cô, giọng điệu tựa như cũng có chút trúc trắc, lòng bàn tay của người ấy xoa lên tóc cô, ấm áp lại an ủi không một tiếng động.

Tiểu Viên đã đấu tranh trong lòng thật lâu, cuối cùng cố sức cắn môi một cái, giãy ra khỏi vòng tay của người ấy. Cô cúi đầu, tóc dài đã che khuất nửa mặt cô, giọng nói khàn khàn lại chật vật đã vang lên: "...... Tôi đi xem thử anh tôi."

Nói rồi, cô chuyển tới một bên khác của giường, hai chân chạm đất, xỏ giày, không dám lại dừng lại một khắc nữa.

Vĩ Trang ngồi ở bên giường, nhìn cánh cửa đóng lại kia, ánh mắt đột nhiên thoáng ảm đạm.

Tiểu Viên dựa vào cạnh cửa, cắn môi, gắng sức hít thở sâu mấy hơi, rồi nuốt hết nỗi khổ sở chua xót kia xuống dưới.

Trong hành lang không có người, bọn họ hẳn là đều đi nghỉ ngơi hết rồi đây. Vì hai anh em bọn họ mà mọi người đều thật vất vả, cô càng không thể mềm yếu thêm nữa.

Thái Quyển cùng trợ lý Cao đã nghe được động tĩnh ở hành lang, bèn từ trong phòng họp nhỏ đi ra, rồi gặp được Tiểu Viên, hai người đều lộ ra vẻ tươi cười: "Tiểu Viên......"

"...... Viên...... cô Hướng......"

Nguyễn Thanh mới vừa nói chuyện điện thoại xong, đẩy cửa mà ra đến: "Bé cưng!"

Nhiều người như vậy đang quan tâm cô, đang bảo vệ cô, Tiểu Viên nhếch môi, rồi cũng cười với họ.

"Em đi xem anh chút." Cô nói, dùng ánh mắt an ủi bọn họ: "Yên tâm, em sẽ xử lý tốt."

Cô đã đi tới cửa phòng của Hướng Chi Thạch, rồi đẩy đi vào.

Ba người ở hành lang không hẹn mà cùng thở dài ra một hơi.

Nguyễn Thanh cũng thoáng nâng hơi lên (hít vào một hơi sâu), nói với Thái Quyển: "Chị phải về công ty rồi, cậu ở chỗ này trông nhé."

"Được ạ, chị Thanh." Thái Quyển đáp.

Nguyễn Thanh mới dợm bước một cái, lại thu chân về, nhìn hướng về một nơi với vẻ chần chừ. Cô ấy hẳn là phải đi nói một chút với sếp tổng lớn nhỉ? Không thể chả chào hỏi mà cứ rời đi như này.

Còn chưa đợi cô ấy do dự thì sếp Vĩ đã đẩy cửa ra rồi, trong hành lang lập tức rơi vào yên tĩnh triệt để.

Vĩ Trang nhìn về phía Nguyễn Thanh, cất gọi tên cô ấy, ý bảo cô ấy cùng đi qua.

Nguyễn Thanh bất giác hơi thẳng người lên, vừa đi vừa liếc nhìn trợ lý Cao một cái.

Ánh mắt trợ lý Cao hơi chợt lóe, khe khẽ mỉm cười với cô ấy.

Khóe môi Nguyễn Thanh giật giật nhè nhẹ, chỉ có thể căng mình tiến lên.

Trợ lý Cao thoáng cong môi, vừa rồi sau khi Thái Quyển nói chuyện của Tiểu Viên với họ xong, thì sếp tổng lớn đã liền cho cô ấy nhiệm vụ, bảo cô ấy bất kể ra sao phải tìm ra được cái người tung tin đầu tiên kia, hiện tại đã hai giờ trôi qua rồi.

Cô ấy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hẳn là suýt soát rồi.

Trợ lý Cao xẹt vào trong nhóm 'người làm vườn' mà cô ấy tham gia nhìn thử, rất nhiều thành viên trong nhóm đều tức đến không xong, cãi cọ ầm ĩ lướt hết mấy trang.

Trong cái nhóm lớn này đều là fan 'người làm vườn' tương đối lý trí, mà cũng là những người đã đi làm rồi, bình thường mọi người tụ họp cộng chung lại đều là thảo luận về tác phẩm của Tiểu Viên với lại "liếm" giá trị nhan sắc của cô, rất ít khi nói một tí về việc riêng tư của cô.

Cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn quan sát tiến triển của sự việc, cũng có không ít người đã thêm nhóm người làm vườn độ tuổi trẻ hơn một chút khác, bắt kịp sát chiều hướng trên mạng bất cứ lúc nào.

Từ sau khi chủ bài viết "hàng xóm" bóc tin kia, thì rất nhiều người trong nhóm này cũng nhịn không được, ào ào gia nhập vào chiến trường xé tung với anti-fan.

Chỉ có hai người —— Đa Miêu Tương cùng lão Trương, còn đang bình tĩnh lý trí mà hợp nhất dữ liệu, hỏi thăm tin tức phía phóng viên truyền thông trong giới.

Nhưng trợ lý Cao mới nhảy vào trong nhóm thì liền nhìn thấy Đa Miêu Tương đang nhảy tưng: "Tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi!"

Đôi mắt trợ lý Cao chợt nheo lại, nhảy vào Weibo.

Quả nhiên tin giật gân mới nhất đã ra tới.

"Tôi biết 'nội tình' của Hướng Tiểu Viên là cái gì rồi, vì sao mẹ của Hướng Tiểu Viên tinh thần bất ổn, ở viện điều dưỡng, là bởi vì ngộ sát đã ngồi tù, ngồi ròng rã hết bốn năm, ra tới liền biến thành như vậy rồi. Quả thật rất dễ đoán, chính là bị bạo lực gia đình miết cuối cùng giết người tự vệ! Hướng Tiểu Viên, à, tên ban đầu là Phùng Hiểu Hiểu, lúc ấy mới 12 tuổi, người giám hộ lúc sau đã biến thành anh trai cô ấy."

"Tôi thì dựa vào quan hệ của mình đã tra được một chút, cũng tra được ở Công văn phán quyết Trung Quốc trực tuyến (*). Nếu là người địa phương thành phố Sơn, thì có thể tra báo chiều mười lăm năm trước, hẳn là có đưa tin."

(*) Công văn phán quyết Trung Quốc trực tuyến hay Mạng lưới tài liệu phán quyết Trung Quốc (中国裁判文书网) là một nền tảng công khai thống nhất cho các tài liệu phán quyết do Tòa án nhân dân tối cao nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa thành lập vào năm 2013.

"Thật ra câu nói kia của cô ấy cũng chẳng nói sai, 'người thân chỉ có anh trai ', tôi cảm thấy mọi người cũng không cần nghiêm khắc thái quá đối với cô ấy. Hai ngày nay rất nhiều các bạn cư dân mạng bị bạo lực gia đình cũng đều đang nói về trải nghiệm của bản thân, chỉ có người từng trải qua mới biết bóng ma này có bao nhiêu nặng nề."

Sau một bài tin này khui ra, còn có một cái.

"Ba tôi lái Didi (kiểu như Uber, GrabCar) ở thành phố Bằng, thường hay chạy tuyến bệnh viện, lái xe chạy từ rất sớm, thấy tôi nhắc tới chuyện Hướng Tiểu Viên, ông ấy mới nhớ lại, nói buổi sáng hôm nay dường như thấy được Tiểu Viên đã ngồi trên xe của nhà tang lễ."

"Cái gì, có ý gì á?"

"Ba cô liệu có nhìn lầm hay không?"

"Tôi cho ba tôi xem hình chụp Hướng Tiểu Viên rồi, ông ấy nói không sai. Lúc đó chỗ ông ấy đậu xe vừa vặn thấy được rõ ràng, vẻ ngoài Hướng Tiểu Viên xinh đẹp như vậy, lại rất có độ nhận biết."

"Không có chụp ảnh nhé, ba tôi lại không phải đám paparazzi, huống chi ông ấy cũng đã thấy nhiều loại chuyện sinh ly tử biệt này, lúc ấy còn cảm khái là cô bé này trẻ ruổi như vậy mà người thân đã đi rồi."

Hai cái tin khui ra này một trước một sau đủ để cho cư dân mạng xâu chuỗi lại hết cả sự việc, toàn bộ Weibo liền bùng nổ.

Tag "Hướng Tiểu Viên" vốn dĩ quanh quẩn trong mười hạng trên của bảng tìm kiếm hàng đầu, đã lên thẳng hạng đầu, còn có cái "Sôi trào" theo sau.

Trợ lý Cao thở dài thật sâu: Quả nhiên, vẫn không thể tránh khỏi đi tới bước này.

Ở cuộc chiến dư luận hai năm trước, Đa Miêu Tương vừa bóc xé một trận liền nổi tiếng, sau khi thành lập nhóm 'người làm vườn' rồi, thì cô bé liền trở về công việc ban đầu (*). Nhưng đêm nay cô bé lại quay về trạng thái tức giận đến máu nóng sục sôi muốn đi giết người khi đó.

(*) tức cắt ghép video, nhận xét về phim ảnh, diễn viên,... như đề cập ở chương 51.

"Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi! Phi Dực đang làm cái gì!!! Có phải Nguyễn Thanh đã già rồi không làm nổi hay không!"

"Ôi ôi ôi, tôi cảm thấy tình hình anh trai và mẹ chị Tiểu Viên hẳn là sự thật, Nguyễn Thanh hiện tại chắc là bận đến không dứt người ra được." Lão Trương đang khuyên cô bé.

"Dù cho như thế nào mà bận đến không dứt người ra được....... thì cũng nên...... A a a a a!!!" Đa Miêu Tương tức đến độ gửi giọng nói: "Tôi biết có khi không lên tiếng là cách giao tiếp công chúng tốt nhất, chờ nội tình toàn bộ bị tuôn ra tới thì mọi người liền càng có thể biết được nỗi khổ trong lòng chị Tiểu Viên, nhưng kiểu phương thức này cũng quá thê thảm hết sức rồi đi, mãi luôn bị người ta đuổi theo đánh!! Chị ấy có cái gì sai chứ? Chị ấy cũng chả làm gì hết!!! Tôi bực bội quá rồi!"

"Tôi cũng vậy."

"Tôi cũng thế!"

"Tôi cũng vậy, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông."

"Cho nên là thật vậy chăng? Mẹ cô ấy thật sự qua đời rồi?"

"Bức hình lúc trước quả thật là bị chụp phải ở bệnh viện bậc ba của thành phố Bằng......"

"Weibo chính thức Phi Dực cũng bị @ tung tóe rồi, Nguyễn Thanh cùng Dương Kiều cũng chưa nói gì, hơn nữa phía Phi Dực từ chối phỏng vấn truyền thông hết thảy, điện thoại phóng viên cũng gọi banh rồi, gọi không được, điện thoại hai vị này cũng gọi không thông."

"Weibo chính thức của Phòng làm việc Thạch Viên cũng yên tĩnh, xem ra anh cô ấy cũng...... sinh bệnh rồi."

"Tôi nhớ rõ người anh trai anh ấy hình như trước đó từng mắc bệnh nhỉ, nghe nói là ung thư, chắc là...... tái phát rồi."

Trong nhóm đột nhiên nghẹt hết một hai phút, tiếp theo tiếng thở dài nổi lên khắp nơi.

"Vì sao cô ấy thảm như vậy? Ông trời ơi! Đây là kịch bản xoay quanh về nữ chính xinh đẹp - mạnh mẽ - thê thảm cái gì chứ?!"

"Không được, tôi nhịn không được rồi, thế mà còn có người nói -- mấy cái này lại khớp 'không người thân chỉ còn lại một người anh trai' rồi?-- những người này còn đuổi theo mắng Tiểu Viên? Thật ác độc mà! Bà đây đây mắng chết hắn!"

"Tôi cũng đi! Không thể nhịn!"

"Còn đang nói Tiểu Viên tỏ vẻ đáng thương? Những người này là mù cặp mắt rồi sao?"

"Ôi, lúc trước cô ấy phất cao quá mạnh mẽ, lại là cầm giải thưởng, rồi lại lấy 'đại sứ quảng cáo châu báu', không biết có bao nhiêu người ghen ghét đâu, hiện tại lại có được độ thu hút, những tài khoản marketing ăn ké độ nóng rồi lại muốn ăn 'bánh bao tẩm máu người' (*)."

(*) Hình ảnh, biểu tượng kinh điển trong truyện ngắn Thuốc của nhà văn nổi tiếng Lỗ Tấn của Trung Quốc, các bạn chắc được đọc, học chán chê ý nghĩa, ngụ ý,... về cái này rồi nên mình không nói thêm, hiểu ngắn gọn ở đây là trục lợi trên nỗi đau của người khác.

"...... Tức chết tôi rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK