Cô đoán chừng Vĩ Trang cũng rất ít khi video cùng người khác.
Vậy có thể làm thế nào đây?
Chủ đề thì cũng không thể không cách nào nghĩ sẵn trước, như vậy thì quá cố tình rồi. Hơn nữa Vĩ Trang lại là cái miệng như hũ nút không thích nói chuyện, chắc chắn là sẽ tẻ ngắt.
Tiểu Viên bụm mặt nấc một tiếng, trong phút chốc cảm thấy đầu như phình to ra.
Nguyên một ngày dần trôi qua chỉ trong tâm trạng chờ mong và hồi hộp, buổi tối thật mau liền đến.
Hình ảnh video vừa mới mở ra, khuôn mặt của Vĩ Trang hiện lên rõ nét.
Di động của cô ấy được kê lên, cho nên góc nhìn không phải là cận cảnh gương mặt, mà là nghiêng xa một chút. Mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo cởi ra hai nút, lộ ra một khoảng xương quai xanh và chiếc cổ trắng như tuyết. Dưới ánh sáng sáng ngời, làn da thấm một tầng ánh sáng dịu nhẹ.
Tiểu Viên là dùng tay cầm, cô thoáng nhìn ngó lại mình, cô mặc một chiếc váy đầm nhỏ màu trắng, đã thoa son môi, nhìn qua rất được.
Đã thật lâu không gặp.
Thế nhưng khi video, Vĩ Trang nhìn cô, cô nhìn Vĩ Trang.
Mất đến mấy giây lại không biết nói gì.
"Hi ~" Tiểu Viên thậm chí vẫy vẫy cái tay cứng đờ với cô ấy.
Vĩ Trang nhìn cô với khuôn mặt không biểu hiện chút gì, đôi mày thanh tú dường như hơi nhíu lại.
"Người đang ở nơi nào đấy?"
"Thành phố Bội."
Trước đấy Tiểu Viên đã tìm tòi trên mạng, biết được một ít thông tin về Đồng Hoa, với lại hỏi thăm qua anh trai xuất thân từ học chuyên ngành tài chính và anh Thái Quyển hành nghề người đại diện. Tập đoàn văn hóa và kinh doanh dưới trướng Đồng Hoa có trụ sở chính ở thành phố Thân, mà tập đoàn bất động sản đặt trụ sở chính ở thành phố Bội, trụ sở chính tập đoàn đầu tư thì ở thành phố Tây, còn nghiệp vụ khác ở nước ngoài......
Cô ấy quả thật trăm công nghìn việc.
Mấy ngày trước nữa khi cô ở chỗ Vĩ Trang nơi đó, thời gian cô ấy về nhà đều rất sớm, thật sự là đã tốn thời gian để ở cùng mình.
Trong lòng Tiểu Viên bốc lên bong bóng ngọt ngào, trên mặt trấn định mà nhìn cô ấy: "...... Bên kia lạnh không?"
Thời tiết sắp vào tháng 4, phương nam nhiều mưa, phương bắc có thể sẽ khô hanh hơn một chút, gió cũng khá lớn, thật ra cô đã kiểm tra thời tiết.
Các cô không có thói quen tán gẫu, Tiểu Viên chỉ có thể hỏi thời tiết, nghe thấy thật vô nghĩa thật nhàm chán.
Vĩ Trang thoáng im lặng, nói: "Sẽ không."
Hai người lại lần nữa rơi vào yên lặng, hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói một câu, dần trôi theo thời gian, sự yên lặng này liền dần trở nên thật buồn cười.
Tiểu Viên không khỏi phụt cười ra thành tiếng, đối diện với màn hình, cô tựa như cũng thấy được đôi mắt Vĩ Trang khẽ cong, dường như cô ấy cũng cười cười.
Tiểu Viên hoài nghi là ảo giác của mình, cô thật vui mừng bất ngờ, vì thế buột miệng thốt ra: "Ngươi đã cười ư?"
......
Vĩ Trang không nói một lời.
Bầu không khí chợt có hơi trở nên gượng gạo.
Tiểu Viên cũng hơi không biết làm sao xử lý cục diện thế này.
Vĩ Trang bỗng mở miệng, giọng cô ấy nghe có vẻ hơi xa: "Tôi còn có việc, đêm nay trước cứ như vậy?"
"À, được." Tiểu Viên bị chậm nửa nhịp, mới nói.
Vĩ Trang lại thoáng nhìn cô, mới tắt video đi.
Tiểu Viên nhìn giao diện chính của WeChat, hơi bĩu môi, nhoài tới sofa.
Lần thứ hai video là một tuần sau, đã tới tháng tư.
Tiểu Viên hỏi cô ấy: "Người còn chưa trở về thành phố Thân?"
"Tôi ở thành phố Tây."
Tiểu Viên hơi hơi thở dài, cô ấy thật sự rất bận.
Có một đoạn thời gian chẳng được gặp cô ấy, cô còn rất nhớ Vĩ Trang. Hơn nữa gần đây nhất cô đã và đang chọn kịch bản, có thể rất nhanh thì phải làm việc rồi, một khi vào việc thì hai người liền càng không có thời gian gặp mặt nữa.
"Vậy người có ăn uống đúng giờ chứ, giấc ngủ nữa?" Tiểu Viên hỏi.
Vĩ Trang nghe thấy vậy thì nhìn cô một cái, tựa như có hơi thấy kỳ quái khi cô hỏi như vậy. Sau khi qua tuổi 35, đời sống làm việc và nghỉ ngơi của cô ấy đã có quy luật của mình, không tồn tại bất kì hành vi thói quen bất lợi gì đối sức khỏe cơ thể chính mình.
Tiểu Viên nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy liền đã hiểu, chắc hẳn Vĩ Trang cảm thấy vì sao cô muốn hỏi một câu vô nghĩa như thế.
Ôi, người này căn bản không hiểu thời kỳ yêu đương là cần phải có những lời vô bổ này.
Cô chợt có ý tưởng hiếm thấy: "Vậy em qua tìm người được không?"
Vĩ Trang yên lặng vài giây, chỉ nhìn cô.
Ngày trước khi cô đề ra yêu cầu, Vĩ Trang chưa từng bao giờ cự tuyệt, ngay cả đêm đó cùng ngủ chung chiếc giường với cô, cô ấy cũng đã đáp ứng. Tiểu Viên càng thêm hứng khởi, ý nghĩ muốn đi tìm cô ấy càng lúc càng mãnh liệt.
Thành phố Tây và thành phố Thân vốn dĩ cũng không xa, đáp xe lửa cao tốc thì cũng không cần đến hai tiếng.
"Thế nào, em đi thành phố Tây tìm người được chứ?"
Vĩ Trang ngay lập tức không nói gì, nét mặt nhìn bình thường, nhưng lông mày cô ấy lại hơi nhíu nhíu lại, nhỏ đến khó phát hiện.
Vầng môi khẽ cong lên của Tiểu Viên dần dần rũ xuống, cô chớp chớp mắt, bỗng nhiên hiểu được ý của Vĩ Trang.
"...... được rồi."
Cô đã biết.
Lần này là cô đóng video trước.
Cô vùi cả người trên sofa lười không hề nhúc nhích, giống bé mèo ngủ say.
Mấy ngày kế tiếp, cô chủ yếu bận rộn trong công việc.
Ba giải thưởng lớn về phim truyền hình trong nước vào nửa cuối năm đã phải lục tục triển khai liên tiếp. Bước vào tháng tư, Tiểu Viên cũng cần phải lộ diện nhiều hơn, tiến hành một vài hoạt động giao tiếp quan hệ công chúng.
Năm nay Tiểu Viên nhờ vào 《 Túy tiêu dao 》 đã vào vòng trong giải nữ phụ của giải Bạch Ngọc Lan và nữ diễn viên được người xem yêu thích nhất của giải Phi Hạc. Bởi vì phần diễn của cô là nữ phụ, không cách nào bình chọn vào mục xét duyệt "Nữ diễn viên hay nhất" này.
Cách thức của giải thưởng Phi Hạc là căn cứ từ khán giả, hội viên Hiệp hội truyền hình Trung Quốc (*), ban giám khảo sẽ đánh giá theo phương thức bình chọn gồm ba bên cùng tham gia này. Đây là một giải thưởng nghệ thuật phim truyền hình lớn cấp quốc gia duy nhất trong nước mà khán giả có thể tham gia bình chọn, biểu trưng cho sự công nhận của khán giả và trong ngành. Nhưng đây cũng là con dao hai lưỡi, có sự tham gia của khán giả, thì cũng có cả không gian để ra tay, đặc biệt là mấy năm gần đây, càng ngày càng nhiều ngôi sao lưu lượng thực lực tàm tạm được chọn, đã làm cho 'hơi nước' (*) trộn lẫn vào giải Phi Hạc càng ngày càng nhiều.
(*) Hội này có tên đầy đủ là Hiệp hội nghệ sĩ truyền hình Trung Quốc, (hay Hiệp hội Trực Quan Trung Quốc) được thành lập vào năm 1985, là một nhóm chuyên nghiệp do Đảng Cộng sản Trung Quốc và một số nghệ sĩ truyền hình quốc gia đứng đầu. Đây là một cầu nối và liên kết giữa đảng và chính phủ để kết nối với ngành công nghiệp truyền hình. Hiệp hội nghệ sĩ truyền hình Trung Quốc là thành viên của Liên đoàn văn học và nghệ thuật Trung Quốc. (theo wikipedia)
(*) Hơi nước: được thổi phồng quá với thực chất, ý nghĩ ám chỉ tương tự như 'gối thêu hoa'.
Cho nên giá trị giải thưởng này đã không bằng giải Bạch Ngọc Lan và giải Phi Thiên.
Đương nhiên, giải vẫn là giải thưởng lớn, có thể vào vòng trong nhận bình chọn đối với sự nghiệp của Tiểu Viên vẫn là sự trợ giúp rất lớn.
Cho nên Nguyễn Thanh cũng rất coi trọng hai lần bình chọn của giải thưởng lớn này, nếu có thể lấy hết thì ấy là tốt nhất, phúc lành của giải thưởng là sự khẳng định tốt nhất với chính mình.
Nội tâm Tiểu Viên trào ra lòng hơn thua hừng hực, phối hợp với sắp xếp của Phi Dực, tạm thời đem những cảm xúc cô không xác định được lắng dịu xuống.
Thời điểm tháng tư, Thái Quyển đã trở lại.
"Anh à, rốt cuộc tình huống là như thế nào?" Ở trong phòng Tiểu Viên, khi chỉ có hai người bọn họ, cuối cùng cô nhịn không được hỏi.
Thái Quyển im lặng trong chốc lát, chỉ nói: "Tình huống cụ thể của anh Chi Thạch anh cũng không rõ lắm."
"Anh nhìn thấy cái người nói là bạn gái của anh em rồi chứ?"
"Đã gặp được." Vẻ mặt Thái Quyển có hơi quái dị, nói: "Nhưng vượt trên mọi ngờ đoán của anh, anh nghĩ, chắc chắn em cũng không nghĩ tới lại có thể là cô ta."
Tiểu Viên thấy kỳ quái với ngữ khí của anh ấy: "Sao nghe lời anh nói, hình như em có quen biết với cô ta?"
Thái Quyển gật đầu: "Phải, đúng thật là em biết cô ta, người phụ nữ ở bên cạnh anh Chi Thạch chính là -- Du Thu Sắt."
"A? Ai?" Tiểu Viên lập tức bật dậy, cả mặt đều là không dám tin: "Người anh nói chính là vị nữ ca sĩ kia ư? Em không nghe lầm chứ?"
"Là cô ta."
"Vì sao anh em lại...... quen biết cô ta? Làm sao đột ngột như vậy?"
Tiểu Viên kinh ngạc ngồi xuống. Hai ba năm trước cô cũng có nghe bài hát của Du Thu Sắt, cô ta là loại hình ca sĩ sáng tác, có thể hát có thể viết, tác phẩm nguyên gốc không tính là nhiều. Thế nhưng giọng hát đặc biệt, âm sắc giàu sự đặc trưng cá nhân, là ca sĩ được ngợi khen rất tốt, mấy năm gần đây tương đối nổi danh.
Nhưng Du Thu Sắt trong tưởng tượng của cô là kiểu nghệ thuật gia rất có tài hoa kia, trong đời sống riêng tư là kiểu không hòa nhập với đám đông một cách đáng yêu, hoàn toàn không dính dáng với người phụ nữ kỳ quặc quái gở đấy trong điện thoại của anh trai.
"Bé Viên à, theo trực giác của anh," Thái Quyển sầm mặt phân tích: "Ca sĩ Du có thể đã có quen biết với anh Chi Thạch từ sớm, ít nhất là còn sớm hơn thời gian anh quen được anh em hai người."
"Sao có thể chứ, em không có ấn tượng!" Phản ứng đầu tiên của Tiểu Viên chính là phủ định, cũng suy nghĩ cặn kẽ: "Nếu trực giác là đúng, thì chính là ở trước tuổi 12 của em, bọn họ đã quen biết rồi."
"Một năm kia khi em gặp lại anh hai, em cũng không rõ ràng lắm những chuyện trước đó của anh ấy."
"Ừ, có khả năng." Đôi mắt Thái Quyển rũ xuống.
Anh ấy đã giấu đi càng nhiều lời không nói với cô.
Đặt nỗi thất vọng và buồn bã của mình qua một bên, anh ấy biết bản thân là yêu đơn phương, cũng biết rằng một ngày nào đó Hướng Chi Thạch chung quy cũng sẽ lập gia đình, anh ấy đã sớm không ôm hy vọng rồi.
Nhưng anh ấy cảm thấy hình thức Du Thu Sắt ở chung với Hướng Chi Thạch có một kiểu quái dị không thể nói rõ. Ca sĩ họ Du kia vô cùng tùy hứng, yêu cầu anh Chi Thạch có mặt bất cứ lúc nào, còn muốn anh ấy ăn cùng cô ta. Cô ta là nghệ sĩ, lại là ca sĩ, đối với quản lý dáng vóc cũng rất nghiêm khắc, hằng ngày còn phải chú ý chăm dưỡng cổ họng, không thể ăn đồ ăn gây kích ứng như lạnh buốt chua cay, còn phải cai thuốc, bỏ rượu.
Bản thân cô ta không thể ăn, rồi lại kêu Hướng Chi Thạch ăn cho cô ta xem.
Hướng Chi Thạch từ nhỏ đã sinh sống ở thành phố Thân, không giống với Tiểu Viên, anh ấy không ăn được cay. Bởi vì thân thể đã từng làm phẫu thuật lớn, thuốc lá và rượu anh ấy cũng không thể đụng vào.
Đoạn thời gian Thái Quyển ở thành phố Bằng kia, đã thấy qua anh Chi Thạch ăn cay rất nhiều lần, bị sặc đến chảy nước mắt. Hướng Chi Thạch còn bảo anh ấy đừng nói với Tiểu Viên, còn nói với anh ấy chỉ là ăn cay một chút, sẽ không hút thuốc uống rượu.
Thái Quyển biết lời này của Hướng Chi Thạch chắc chắn giữ nguyên, Thái Quyển không có lập trường ngăn cản yêu đương của anh ấy, cũng không cách nào can thiệp, dù sao ấn tượng của Thái Quyển đối với ca sĩ họ Du kia là rất kém cỏi.
Tiểu Viên quan sát nét mặt của Thái Quyển, khẽ ôm anh ấy: "Anh Thái Quyển vất vả rồi, nghỉ ngơi cho tốt mấy ngày đi."
Thái Quyển cười: "Anh nào có vất vả gì, anh nên lập tức làm việc mới đúng. Đợi tí anh đi tìm Điền Điền, xem một chút lịch trình gần nhất của em."
Có lẽ hiện tại Thái Quyển làm việc ngược lại thì càng tốt hơn một chút, Tiểu Viên bèn gật đầu đáp ứng: "Được."
Lại nói: "Em sẽ gọi điện thoại cho anh hai, nói chuyện lại với anh hai."
Thái Quyển thở dài: "Lúc anh đi, cô Du đang có công tác ở thành phố Bội, anh Chi Thạch cũng đi theo qua đó rồi."
Tiểu Viên ngây ngẩn cả người.
Anh trai là hậu thuẫn đáng tin cậy nhất vững vàng nhất trong suốt cuộc đời 26 năm của cô, cô cũng khẳng định bản thân là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh trai, nhưng như bây giờ thì có thể cô phải nhường vị trí rồi.
Sau khi Thái Quyển đi, Tiểu Viên một mình buồn bã hụt hẫng ngồi trong chốc lát, nước mắt đã ngưng lại bên rìa vành mắt. Cô khẽ khịt mũi, mở WeChat ra, nhẩm tính nói gì với anh trai, lại lần lữa đánh không ra từ.
Bỗng nhiên phát hiện chỗ danh sách liên hệ WeChat kia có cái chấm đỏ.
Tiểu Viên thêm bạn WeChat đều là làm trực tiếp trước mặt, mấy ngày này cô không có chủ động thêm ai, cũng không có cho ai mã QR, cho nên không hề chú ý.
Cô nhấn mở ra, nhìn thấy -- Chào em, Tiểu Viên, chị là bạn gái của anh em......
Âm hồn không tan!
Ca sĩ đã từng còn coi là thích đã biến thành bạn gái của anh trai mình, hình ảnh cố định dựng nên trong cô xem ra vẫn bị lật ngã rồi, trong lòng Tiểu Viên khó chịu thật sự, không muốn thêm cô ta, liền không để ý tới.
Đã có anh hai còn chưa đủ, còn muốn khoe khoang với mình sao?
Nhưng Tiểu Viên lại sợ cô ta đối xử không tốt với anh trai, đành phải miễn cưỡng thêm cô ta vào.
Nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không thể nhịn được nữa liền gửi cho cô ta: "Chào cô, cô Du, thân thể anh trai tôi không tốt lắm, xin đừng để anh ấy ăn đồ cay, anh ấy không thích ăn. Với lại anh ấy đã làm phẫu thuật, thuốc lá và rượu tuyệt đối không thể đụng vào."
Sau khi gửi đi tâm trạng của cô vẫn buồn bực, vì thế gửi tin cho Vĩ Trang cũng không tô vẽ nữa: "Em thật khổ sở."
Thật dài một hồi, Vĩ Trang cũng chẳng đáp, đoán chừng đang bận. Tiểu Viên tự nói mình phải thông hiểu, tâm trạng không tốt phải chuyển dời sự chú ý, không thể đắm chìm xuống, phải tìm chuyện khác để điều tiết.
Lúc này WeChat của Du Thu Sắt đã đáp lại: "A, nhưng mà tự anh ấy tình nguyện ăn nha."
Cô ta kèm theo một biểu tượng cảm xúc cười nháy mắt.
Còn có một video ngắn.
Tiểu Viên cau mày nhấn mở, Hướng Chi Thạch đang thở dài, đối mặt với một bàn đồ ăn cay: "Em xem tôi ăn liền vui?"
"Đúng á," giọng nữ ngoài màn hình đang cười: "Ăn đi ăn đi, mukbang bây giờ rất hot đấy có biết hay không." (*)
(*) Mukbang: hình thức phát sóng trực tiếp khi ăn.
Hướng Chi Thạch khẽ lắc đầu, nhặt đũa lên từ từ ăn vào. Anh ấy căn bản không thể ăn cay, ăn được một lát liền sặc phải rồi, vành mắt đỏ hết cả, cầm lấy cái ly bên cạnh uống nước.
Nữ kia ấy vậy mà còn đang cười.
"Đừng quay nữa." Hướng Chi Thạch thoáng liếc về phía ống kính, buông đũa xuống.
"Được rồi được rồi, không quay, vậy anh ăn." Giọng nữ cười, video đến đây thì kết thúc.
Tiểu Viên tức giận đến cả phổi muốn nổ tung rồi, người đàn bà ác độc này! Anh trai vì sao phải chịu đựng với con mụ kia như vậy! Này thì tính là yêu đương cái cửa nào!
Cô tức giận đến đôi mắt đỏ lên, muốn gửi mấy câu mắng người qua, tay vẫn cứ luôn run rẩy, hít thở thật sâu mấy lần, mới nhịn xuống được.
Anh trai còn muốn cô yên tâm, cô làm sao có thể yên tâm?
Nhưng cô lại không thể xen vào anh trai, đây là anh trai tình nguyện, huống chi anh trai cũng không có can thiệp vào chuyện của cô và Vĩ Trang. Tiểu Viên cảm thấy thật mờ mịt, khoảng một chốc, trong lòng cô đơn trống rỗng, khó chịu không nói nên lời.
Khung trò chuyện với Vĩ Trang vẫn trống trơn như cũ, cảm xúc của cô thoáng sụp đổ, ôm lấy đầu gối, rồi vẫn khóc lên.