"Ừm, cuối cùng cũng hạ sốt rồi." Có người khẽ giọng, nói ở bên tai cô ấy, trán của cô ấy được một cái chạm dịu dàng.
Tiểu Viên sao......
"Ngủ cho tốt đi." Cô hơi dém chiếc chăn của cô ấy, sau đó bên người chợt trống, hẳn là cô đứng dậy rồi.
Lại ngủ một hồi, Vĩ Trang muốn nói với cô, tiếc rằng cô ấy thật sự quá mỏi mệt, mới vừa cựa quậy một cái đã liền tiếp tục ngủ mê mệt.
Cũng không biết ngủ tiếp được bao lâu, rốt cuộc thì cô ấy đã tỉnh lại, rồi qua vài giây ngồi đấy, cô ấy rũ mắt thoáng nhìn sườn bên, lấy tay xoa xoa. Thật sự là dấu vết có người từng ngủ, không phải cô ấy đang nằm mơ.
Bên môi Vĩ Trang giương lên chút ý cười, cô ấy lại đến buồng vòi sen đi tắm một cái, sau khi ra tới thì cảm thấy tinh thần cùng thân thể đều nhẹ nhàng hơn nhiều, rồi cô ấy lại đi ra ngoài.
Cô ấy đã đi tới phòng bếp, phát hiện hình bóng quen thuộc kia đang trong lúc bận rộn.
Cô đã mặc chiếc áo len màu be ngả xám, có vẻ là quần áo của cô ấy, độ dài vừa khéo đến bẹn đùi, phía dưới chỉ lồ lộ một đôi chân dài thật thẳng tắp, da dẻ nhẵn mịn.
Cô đang làm sandwich, lẩm bẩm mãi trong miệng: "Bác sĩ nói phải ăn đồ dễ tiêu hóa, thanh đạm......"
"Sau đó lại cho chị ấy ăn chút trái cây......"
"Dâu tây, cam, với lại nho xanh......"
Vĩ Trang dựa vào tường, đã nhìn một hồi thật dài, mãi đến khi Tiểu Viên bưng đĩa xoay người qua: "Í?"
"Tỉnh rồi?" Nụ cười của cô xán lạn đến mức khiến tim người ta rung rinh: "Cháo cũng xong rồi."
Bữa trưa kết hợp bữa sáng là cháo thịt nạc rau diếp, sandwich trứng + thanh cua + rau xà lách, đĩa trái cây.
Tiểu Viên hơi nhoẻn cười: "Chị biết đầu bếp của chị đã đem cái gì cho em chứ? Ha ha, ông ấy thế mà lấy đồ chua tự làm cho em!"
"Ôi, chị đừng ăn đấy, cái này là đồ cay, đặc sản thành phố Dung (*), ăn thật ngon!"
(*) tên khác của Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc (theo vtudien)
"Vất vả lắm em mới quay phim xong, em phải ăn đồ ngon hơn chút, ông ấy nói đêm nay làm đồ xiên que (xiên que nhúng cay của Trùng Khánh) cho em!"
Tiểu Viên vui vẻ đến độ rung đùi đắc ý.
"Cháo em làm ăn ngon chứ? Ăn nhiều chút."
"Tuy rằng không sốt nữa, nhưng tí nữa còn thuốc khác phải uống đấy."
"Với cả, chị nghỉ ngơi hai ngày đi, đừng có đợi tí liền đi làm đấy." Cô chu môi lên, ngó người kia một cái, vẻ quở trách.
Vĩ Trang phát hiện mình chẳng nói ra được lời nào nữa, ánh mắt cũng không cách nào dời đi, cô ấy đã thuận theo chấp nhận như vậy.
"Chị ngoan thật nha! Trang Trang bé bỏng!" Tiểu Viên chớp chớp mắt với cô ấy, trong mắt dường như có làn sóng mùa xuân dập dờn.
Vĩ Trang phát hiện một chuyện, hình như mỗi khi Tiểu Viên nhận một bộ phim, mỗi lần sau khi kết thúc quay phim trở về từ đoàn phim, thì cô liền thêm một phần thu hút, thêm một phần phong thái, dáng vẻ tỏa sáng rạng rỡ.
Chỉ là, sắc mặt Vĩ Trang có hơi thoáng mất tự nhiên: "...... Có thể đừng kêu tôi là 'Trang Trang bé bỏng' không?"
"À? Không thể kêu như vậy sao?" Tiểu Viên bưng lấy má: "Thế gọi chị là Trang Trang bé bự nhé?"
Vĩ Trang: "......"
"Đúng không, em vẫn cảm thấy là Trang Trang bé bỏng dễ nghe! Ha ha ha ha!" Điểm cười của cô đã bị kích trúng, cười đến cái mũi cũng hơi hơi nhăn lên rồi.
Vĩ Trang thở dài ra một hơi, lần thứ N phát hiện mình cũng chẳng có một tí biện pháp nào.
Ăn xong bữa sáng, Tiểu Viên giám sát Vĩ Trang uống thuốc, lại đo nhiệt độ cơ thể lần nữa cho người kia, 36.6.
"May rồi may rồi, hiện tại đã không khó chịu mấy nhỉ?"
"Tôi đã sớm không sao rồi."
"Vậy là tốt rồi." Tiểu Viên sáp tới gần người kia, chớp mắt: "Bây giờ em có thể nói rồi sao, dáng vẻ khi chị bị bệnh siêu cấp đáng yêu í."
Vĩ Trang: "......"
"Có điều vẫn là đừng bị bệnh thì tốt!" Cánh tay mềm mại của cô đã cuốn lấy eo cô ấy, ánh mắt của Vĩ Trang hạ xuống, chuyển từ chân đến mặt của cô, tâm tư của cô ấy đều chậm mất nửa nhịp, chỉ có thể đáp: "...... ừm."
Lặng im đến vài giây.
Vĩ Trang hỏi: "Quay phim vẫn được thuận lợi chứ?"
"Rất thuận lợi, khá tốt." Tiểu Viên nhìn vào cô ấy.
"...... thế......"
Tiểu Viên hơi cong môi, ôm lấy cô ấy rồi hôn hôn.
Vĩ Trang đã giơ tay xoa xoa mái tóc của cô: "...... tôi còn tưởng rằng em ở đoàn phim thì liền vui đến quên mất đường về rồi đấy!"
"Sao có thể? Mỗi ngày em...... vẫn nhớ tới chị nha."
Lời này thật ra thì có hơi nói quá. Ở đoàn phim, cô mà bận lên là bận thật sự. Đặc biệt là lúc sau, trong lúc điều chỉnh trạng thái đuổi kịp tiến độ, có khi bận lên thì nói chuyện phiếm cũng lời ít mà ý nhiều, cho nên Tiểu Viên cứ nói rồi nói liền hơi sựng lại, biểu cảm cũng đã có hơi sượng.
Vĩ Trang thoáng híp mắt, rồi khẽ xoay mặt cô lại đây: "...... vậy em chưa quên em đồng ý với tôi cái gì nhỉ?"
"A?" Tiểu Viên chớp chớp mắt.
Ở lần trước, khi thăm đoàn phim, vì trấn an, hoặc là nói để dỗ Vĩ Trang, cô đã nói chờ khi cô quay xong phim rồi, về thành phố Thân thì cái gì cô cũng nghe theo Vĩ Trang hết, tuyệt đối không "phản kháng".
"Ừm, đương nhiên em nhớ mà!" Tiểu Viên cười: "Kế tiếp thì em đều nấu cho chị ăn được không?"
"Không cần em nấu."
"A? Chị ghét bỏ rằng em không biết làm bàn tiệc lớn à, sandwich em làm vừa rồi ăn không ngon sao?"
"Ăn ngon." Vĩ Trang đã ôm cô qua, tông giọng đè thấp: "Vừa nãy tôi ăn no rồi, hiện tại muốn ăn em."
Cô ấy cực hiếm khi nói lời trêu chọc như vậy, cho nên uy lực của lời vừa nói ra tới quả thực không cách nào đỡ, mặt Tiểu Viên lập tức liền đã đỏ lên. Âm cuối của người phụ nữ kia đã truyền tới màng nhĩ của cô, mang đến một nỗi tê dại quen thuộc.
"...... chị, chị còn chưa khỏi hoàn toàn đâu......" Tiếng Tiểu Viên lầm rầm, dáng vẻ phát sốt của Vĩ Trang ngày hôm qua đã lại hiện lên trong đầu. Đôi mắt của người ấy nhẹ khép lại, gương mặt trắng như lông ngỗng ngưng đọng một chút đỏ ửng, một đường vòng cung mềm mại trước ngực vẽ nên chút quầng sáng, theo hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp của cô ấy mà phập phồng. Hình ảnh quá mức rõ ràng sinh động, đến nỗi cô càng mặt đỏ tim đập hơn nữa.
"...... hửm? Em vừa rồi mới nói cái gì?" Người phụ nữ kia đã ôm cô qua, giây tiếp theo thì hai người liền đã bắt đầu hôn môi.
Nhoáng cái thì hai tháng trôi qua rồi, mỗi lần tạm xa nhau, khi cùng tụ lại thì có vẻ hết sức quý báu, cũng nồng cháy vô cùng.
Tiểu Viên thì vẫn hơi bận tâm đến cảm cúm của Vĩ Trang, hô hấp của cô cũng không nhịp nhàng nữa, thở gấp mà khuyên nhủ: "Nếu, hay là, ngày mai, ngày mai lại......"
Cô cảm giác thân thể của người phụ nữ ở phía sau cũng đã trở nên nóng lên, bèn cuống quýt muốn giơ tay đến sờ cái trán của người kia, rồi bị người phụ nữ kia nắm lấy. Chóp mũi của người phụ nữ kia đã cúi thấp xuống tới, cọ cọ vào cổ của cô, đã lộ ra một tí ti ngầm ý làm nũng cực kỳ hiếm hoi: "Tiểu Viên......"
Tầm mắt Tiểu Viên trở nên mê mang, tay cũng buông xuôi.
Môi của người phụ nữ kia hôn ngấu nghiến từng chút chút ở sườn tai đến da thịt nơi cổ của cô, cô không dằn nổi, đã ngẩng cổ lên.
Ngồi xoay lưng ở trong lòng người phụ nữ kia, hai người như dây leo cùng quấn lấy nhau, dây dưa tới thân mật, lan tràn ra hương thơm của ướt át.
Trong giữa hoảng hốt, Tiểu Viên cảm thấy có thứ gì đó chảy xuống từ giữa hai chân của mình, hô hấp cùng nhịp tim của cô trở nên ngắt quãng theo động tác của người phụ nữ kia......
Sau thật hồi lâu, Tiểu Viên vùi ở trong lòng của Vĩ Trang, hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, cảm nhận nhịp tim của đôi bên.
Cô rất lưu luyến khoảnh khắc ở chung của giờ phút này, bỗng nhiên cười rồi hỏi: "Nếu hai người chúng ta rúc ở nơi này không ra khỏi cửa, cũng không đi làm, chị cảm thấy bao lâu thì chúng ta sẽ ngấy?"
Vừa hỏi ra miệng, mới phát hiện đây là một câu hỏi nguy hiểm.
Vĩ Trang cụp mắt xuống, nhìn cô chăm chú: "Em nói xem?"
"Hầy, chị thật gian xảo, rõ ràng là em hỏi chị mà."
Vĩ Trang cười khẽ: "Một năm? Hai năm? Ba năm?"
Tiểu Viên cào người kia một cái: "Chị này, hoàn toàn không phải là trả lời, chị là đang hỏi lại ấy!"
"Có tùy chọn thì để quyền chọn cho em."
"Này nào đâu phải câu hỏi trắc nghiệm! Chị là đã quăng câu hỏi lại cho em! Hừ!"
Vĩ Trang chỉ cười không đáp.
Tiểu Viên chơi xấu không thành, cố ý xụ mặt lên: "Em thấy quá lắm là một tháng, cái người như chị á, hoàn toàn là không vứt bỏ công tác được."
Vĩ Trang nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, tựa cười mà như không cười: "Em thì có thể một tháng không nhận diễn, thế một năm thì sao?"
"......" Tiểu Viên cũng cảm thấy mình không tài nào nghỉ một năm không công tác, ai cũng chớ nói ai. Cô đành phải thôi, xoay mặt đi: "Được rồi."
Vĩ Trang hơi nhìn cô: "Giận rồi?"
"Không có." Tiểu Viên cố ý quay ót về phía người kia.
Vĩ Trang vân vê ngón tay cô: "Đương nhiên tôi muốn thời gian ở cùng với em được nhiều chút."
Tiểu Viên chẳng nhịn nổi, xoay người ôm lấy người kia, nét cười ngọt hết cả mặt: "Em biết ngay mà! Ha ha ha ha!"
Vĩ Trang đã ôm lấy cô, cảm khái trong lòng, kỹ thuật diễn xuất này...... thật sự quá phô bày ngoài mặt, dễ đoán quá rồi!
Đôi mắt của cô ấy cũng đã tràn nét cười.
Hai người hi hi ha ha một hồi, lại rúc vào nhau khó rời khó buông.
Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ có thứ gì đó phất bay, Tiểu Viên chớp đôi mắt một cái, ngửa đầu nói với Vĩ Trang: "Hình như tuyết rơi rồi."
Thành phố Thân ở phía nam, nhiệt độ không khí vào mùa đông rất thấp. Trời hay mưa, trước giờ đều rất ít khi đổ tuyết, thỉnh thoảng có rơi thì cũng rất khó tích tụ lên được.
Vừa nói, quả nhiên, từ cửa sổ sát sàn trông ra, vô số bông tuyết nhỏ bé lượn vòng vòng, bay lả tả, đang rơi xuống, hình ảnh giống như trong cảnh phim mới có.
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, tuyết đầu mùa.
Vô số tác phẩm phim đều rất thích ý tưởng tuyết đầu mùa này. Tuyết là phong cảnh mùa đông mới có, mùa đông có nghĩa đã tới phần nửa sau của một năm. Con người ở mỗi điểm kết giai đoạn thì sẽ luôn có chút cảm xúc, sẽ thẫn thờ khi trôi đi, cũng sẽ chờ mong đạt được. Là kết thúc, cũng là bắt đầu.
Đủ loại cảm giác xúc động phức tạp này sẽ làm người ta có kiểu ham muốn biểu đạt cùng truyền đạt, cũng sẽ khiến người ta trở nên vô cùng nhẹ nhàng, giống như các cô giờ phút này.
"Ừ." Vĩ Trang ôm lấy cô, cùng cô ngắm nhìn bông tuyết, cô ấy nói: "Tiểu Viên, cùng đi nghỉ phép với tôi đi."
Đột nhiên Tiểu Viên liền hiểu được sự lãng mạn của tuyết đầu mùa.