Trâu Nhất Nhụy cùng Lục Tĩnh Niên thì nửa là trêu chọc nửa là an ủi cô ở trong nhóm nhỏ của ba người.
"Tôi bỏ một phiếu cho Chu Ngộ, Từ Mộc Dịch quá non rồi." Trâu Nhất Nhụy gửi.
"Tiểu Viên cũng nói không thích bọn họ rồi, ha ha, cô Trâu à, cô đừng quá nhiều chuyện nhé." Lục Tĩnh Niên cười mà gửi.
"Cô có phát hiện chăng, đối với đời sống tình cảm của cô Hướng hai người chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, chẳng lẽ cô Lục cô cũng không hiếu kỳ sao?"
Lục Tĩnh Niên im lặng hết một giây, rồi gửi tới một cái biểu tượng cảm xúc "lỗ tai".
"Cô Hướng à, không phải tôi xử lý tin đồn này xong giúp cô thì cô nói với tôi rằng thích ai sao?"
"Hiện tại cô có thể nói rồi."
"Hửm???"
"Ơ ơ ơ, có phải cô chuồn rồi không?"
Tiểu Viên chẳng để ý tới họ.
Bởi vì Từ Mộc Dịch đã gửi một đống lớn tin nhắn tới cho cô, Tiểu Viên bị cậu quấy nhiễu đến đau đầu. Mấy ngày kế tiếp, đến WeChat cô dứt khoát cũng không mở ra nữa.
Hôm nay, cô đã nhận được điện thoại của Chu Ngộ.
"Hy vọng chưa tạo nên quấy nhiễu cho cô," Anh ta nói, bộc lộ thẳng thắn mà lại chân thành: "Quả thật tôi rất có cảm tình đối với cô."
Ánh mắt Tiểu Viên hơi nhấp nháy.
"Cô trông rất xinh đẹp, tôi cũng rất tán thưởng tài hoa của cô trong đóng phim, tôi cảm thấy chúng ta có điểm chung, quan điểm đối với rất nhiều chuyện cũng rất nhất trí......"
"Ừm......" Tiểu Viên không biết có nên ngắt lời anh ta hay không.
"Nói xong nha, đến phiên cô rồi." Chu Ngộ thoáng cười khẽ.
Cô cũng cười cười, nói: "Cảm ơn anh, có thể được anh thích, tôi rất vinh hạnh, chỉ là tạm thời tôi chưa có tâm tư nói yêu đương, thật ngại quá."
"Ừm......" Giọng điệu của Chu Ngộ là đã sớm đoán được: "Thật ra tôi cũng hiểu rõ, có lẽ duyên phận của chúng ta vẫn cần càng nhiều hơn."
"Chẳng qua, Tiểu Viên à, cho dù chúng ta không có cách nào làm người yêu, thì tôi cũng muốn duy trì quan hệ bạn bè với cô, có thể chứ?"
"Đương nhiên." Ấn tượng của Tiểu Viên đối với anh ta vẫn luôn rất tốt, cũng thích làm bạn với anh ta. Người yêu không nhất định có thể lâu dài, bạn bè có người lại là cả đời.
"À, có một tin tức muốn chia sẻ cho cô," Chu Ngộ chuyển sang nói tới chuyện vui vẻ để lảng tránh sự lúng túng lờ mờ này: "Đêm qua người đại diện của tôi nói với tôi, có chương trình giải trí cấp bậc rất thu hút muốn tôi đi làm khách mời thường trú (thành viên cố định)."
"Ồ, anh muốn đi chứ?"
"Khi trước tôi vẫn rất muốn đi, nhưng toàn là đối phương không coi trọng tôi, lần này thế mà đã chủ động mời tôi, tôi còn rất bất ngờ. Hơn nữa, phí thù lao rất khách quan (đúng giá trị, không có ảnh hưởng cá nhân), tương đương tới mức tôi đóng đến mấy bộ phim rồi."
"À, thế rất tốt nha!" Tiểu Viên vui vẻ thay anh ta.
"Ghi hình là ở thành phố Bội, thành phố Quỳnh, còn có thành phố Băng, phỏng chừng trong vòng nửa năm tôi cũng không về được thành phố Thân rồi."
Dường như anh ta có ý ám chỉ, Tiểu Viên quyết định lờ đi, cười nói: "Công tác quan trọng."
Anh ta khẽ thở dài, lại phấn chấn lên rất nhanh: "Vậy sau khi tôi trở về lại gặp (*)?"
(*) Chỗ này Chu Ngộ bảo 那我回来后再见, 再见 ở trong câu thì ý bảo lại gặp, nhưng riêng cụm chữ này thì cũng có nghĩa là tạm biệt. Tiểu Viên cố tình hiểu lầm ý anh ta nói tạm biệt nên cô mới nói tạm biệt theo và cúp máy, chứ không phải ông nói gà bà nói vịt:)
"Tạm biệt."
Cúp điện thoại rồi, lúc này Tiểu Viên mới nhẹ nhàng thở ra được.
Sau này ngẫm lại, đây là cái điềm báo đầu tiên, chỉ có điều là lúc ấy cô hoàn toàn chẳng nghĩ nhiều.
Tối hôm ấy, vẫn là Thái Quyển cho cô xem đầu đề tin tức, đạo diễn Vu quay phim mới của cô với Chu Ngộ, bị chụp được hôn nhau nồng cháy với "cô bạn thân" người mẫu.
Ảnh chụp không phải độ nét cao, nhưng cũng có thể nhận ra rõ mặt của Vu Ngọc, mặt của cô ta cùng một quý cô khác cùng dán vào nhau sít sao.
"Đây vẫn là lần đầu tiên Vu Ngọc bị chụp được hình 'thân mật' chừng mực lớn như vậy đấy," Thái Quyển tấm tắc có ý hóng hớt: "Đoán chừng thì cô ta phải phiền não một lúc rồi."
"Bị chụp phải thì cũng không có gì nhỉ?" Tiểu Viên nói.
"Ha ha chính là trước nay cô ta đều phủ nhận, đều là đánh con bài tình bạn bè," Thái Quyển khẽ cười tít: "Cô ta cũng không dám come out (công khai xu hướng tính dục), thậm chí cũng không dám im lặng, nhất định phải đứng ra phủ nhận, bằng không thì cô ta không còn quyền thừa kế nữa."
"Thật ra mọi người đều biết rõ trong lòng, cô ta phủ nhận thì phủ nhận đi, dù sao thì cô ta vui vẻ là được, đều là thể hiện ngoài mặt."
"Trước kia cô ta đều chưa có từng bị chụp sao?"
"Ha ha sao có thể không có, có điều là bỏ tiền giải quyết rồi chăng?"
"À, hóa ra là như thế này." Tiểu Viên gật đầu: "Dù sao tạm thời cũng không ảnh hưởng đến phim, không hề gì ha."
《 Tiểu Ngải 》 mới vừa tiến vào giai đoạn sản xuất hậu kỳ, nghe nói tin tức về đạo diễn Vu này thì cũng thường hay có, cũng không ảnh hưởng tới bộ phim này.
Đây hẳn là cái điềm báo thứ hai, Tiểu Viên vẫn chưa để ý.
Qua một ngày sau, Từ Mộc Dịch đã tới thẳng cửa rồi.
Là Nguyễn Thanh đưa cậu qua đây, cô ấy nói riêng với Tiểu Viên, không thể làm ầm ĩ đến quá bế tắc. Từ Mộc Dịch vẫn rất có mối quan hệ cùng tài hoa, chủ yếu là mạng lưới quan hệ phía sau cậu đều rất lớn mạnh, bảo Tiểu Viên nói rõ ràng cho tốt với cậu, cố gắng hết sức duy trì khoảng cách "điềm đạm mà thân thiện".
Nể mặt mũi người đại diện của mình, Tiểu Viên đã gặp cậu, chẳng qua thì không ở trong phòng mình, mà là căn Thái Quyển và Điền Điền ở kia.
Trong phòng khách, Từ Mộc Dịch ngồi xuống rồi uống một hớp nước lớn, nói cảm khái: "Chị Viên à, gặp chị một lần thật sự không dễ dàng nha! Di động chị giống như vô dụng rồi vậy."
"Mấy ngày nay tôi cũng chẳng dùng di động." Tiểu Viên hơi nhún vai.
"Chị cũng thật thần (thần thánh/phi thường), thế mà có thể không cần di động." Từ Mộc Dịch chọn ăn quả nho trên bàn.
"Cậu tìm tôi chuyện gì?"
Tiểu Viên nói chuyện với cậu cũng tương đối trực tiếp, có thể sâu trong lòng cô cũng cảm thấy Từ Mộc Dịch người này thật ra bụng dạ chẳng phức tạp như vậy, nói chuyện không cần cẩn thận dè dặt.
"Chu Ngộ thích chị à?" Từ Mộc Dịch nâng mắt kính gọng đen, cười hì hì hỏi.
"Tôi thấy rằng cậu nghĩ nhiều rồi." Tiểu Viên không tiếp đề tài của cậu: "Cậu vẫn chưa nói cậu tìm tôi chuyện gì đấy?"
"Ôi, tôi nói với chị này, tôi quá thảm rồi!" Từ Mộc Dịch nói với vẻ thật cay đắng: "Không phải tôi vẫn đang luôn viết kịch bản sao? Nhưng mà kịch bản viết xong, phía trên của Đồng Hoa thế mà không chấm."
"Mấy vị biên kịch lớn ký cấp A cũng đã sửa cho tôi mấy bản rồi, nhưng luôn là không có sau đó. Tôi từng đi tìm thử sếp Liêu, sếp Thẩm, sếp Lý, đều nhìn cả rồi, toàn chả có một câu chắc chắn."
"Tôi bèn hạ thấp yêu cầu, không quay cái mà bản thân tôi viết này nữa, đi hỏi thử xem có hạng mục thích hợp với tôi hay không, cũng đều nói không có."
"Dù sao đi nữa thì tôi rất quái lạ, giống như thoáng cái tôi đã bị đóng băng rồi?" Từ Mộc Dịch bối rối không hiểu ra sao.
Tiểu Viên tập trung tinh thần mà nghe.
"Tôi chỉ là không hiểu lắm, tôi là ký A mà tới, mỗi năm đều có thể có được hai cái hạng mục, hợp đồng nói Đồng Hoa sẽ hỗ trợ tôi vô điều kiện, này sao mà không giống như nói với tôi đây?" Cậu xoắn mày cay đắng, nhìn cô như thể xin giúp đỡ: "Chị nói có thể là nguyên nhân gì đây?"
Tiểu Viên giật mình chợt ngẩn ra, tiếp đó hơi lắc đầu.
Thái Quyển hơi mím môi, âm thầm cười trộm.
"Ôi, tôi cũng chỉ là muốn tìm chị nói chuyện chút kể khổ tẹo," Từ Mộc Dịch đứng dậy, tuy rằng cậu thì đang rầu rĩ, nhưng vẫn cười với cô như cũ: "Chị cũng không cần không chơi di động vì tôi nhé, chúng ta làm bạn bè vầy được chứ? Tôi đi trước đây, còn muốn đi chỗ mẹ nuôi tôi, liên hệ sau!"
Tiểu Viên đầy vẻ đăm chiêu, lơ đễnh đáp một tiếng.
Từ Mộc Dịch ra ngoài gọi xe, rồi đi thẳng tới chỗ Chu Ngạc Hoa.
Quý bà đang hóng mát ở sân sau của biệt thự nhỏ, nghe kịch.
Từ Mộc Dịch đi qua đến, nằm dài xuống ở ghế dựa bên cạnh, thở ngắn than dài: "Mẹ nuôi à, con đây là đã làm mích lòng ai nhỉ, con cũng chẳng có một chút manh mối nào."
Chu Ngạc Hoa đeo kính râm, trang điểm gọn gàng, tông giọng uể oải: "Chính ngươi cũng không biết, ta biết cái gì?"
"Ôi chao!" Cậu vớt ra mấy cục đá từ thùng ướp lạnh champagne, ném vào trong miệng, rôm rốp rôm rốp.
Nằm hết chốc lát, cậu móc di động ra để gửi WeChat cho Hướng Tiểu Viên: "Này! Tôi đã nói với chị chuyện thê thảm như vậy, thế mà chị không an ủi tôi à?"
Cậu cũng không ngờ rằng cách một hồi thì Tiểu Viên đã trả lời cậu rồi: "À, nén bi thương chấp nhận số phận!"
Cậu nhoẻn miệng thoáng cười, hi hi hi ha ha.
Chu Ngạc Hoa liếc nhìn cậu một cái sau tròng kính: "Gửi tin nhắn với ai đấy?"
"Hướng Tiểu Viên á!" Giọng của Từ Mộc Dịch lập tức liền sáng sủa lên rồi.
Khóe môi Chu Ngạc Hoa cong cong: "Ngươi thích cô đó?"
"Ôi, này không phải rất rõ ràng sao!" Từ Mộc Dịch cười: "Con tuổi trẻ sức khoẻ dồi dào, lại không phải người cong, chị ấy lại đẹp như vậy, con không động lòng mới kỳ quái, được chứ?"
"Xì......" Chu Ngạc Hoa nhìn chằm chằm cậu với ý tứ sâu xa: "Thằng nhóc, ta khuyên ngươi vẫn là đừng tới gần cô gái kia."
"Vì cớ chi?" Từ Mộc Dịch ngồi dậy: "Con vốn thích kiểu chị gái mà, chị ấy lớn hơn con bốn tuổi, chính là vừa khéo! Cớ gì 'ngọ' không thể thích cổ?"
Chu Ngạc Hoa nhàn thong dong nói: "Có thể rồi thì có thể, tới lúc đó ngươi đừng theo đuổi không được rồi khóc nhè!"
"Con khóc nhè? Sao có thể!" Từ Mộc Dịch hơi nắm tay, thề thốt son sắt: "Con mới không tin con không theo đuổi được chị ấy!"
Chu Ngạc Hoa cười cười lặng lẽ, không nói chuyện, mà là nhàn nhã thong dong ngâm nga lên theo ca khúc.
Sau khi Từ Mộc Dịch đi, Tiểu Viên đã rơi vào nghĩ ngợi sâu xa.
Chu Ngộ đi nơi khác công tác, Vu Ngọc bị phơi bày ảnh chụp với bạn tình, kịch bản của Từ Mộc Dịch bị đóng băng, điểm chung của mấy sự việc này chính là —— bản thân cô.
Trong lòng cô đã thoang thoáng có suy đoán, nhưng lại cảm thấy liệu có phải mình nghĩ nhiều rồi hay không?
Tối hôm đó, cô dùng bữa với Thái Quyển, hỏi thăm dò: "Gần nhất anh có tám qua với Alex chứ?"
"Ừ hử," Thái Quyển uống vào miếng nước, cũng không che giấu chút gì, trực tiếp ngửa bài: "Của sếp Vĩ làm."
"...... Cái gì?" Tiểu Viên hoang mang: "Anh nói sao cơ?"
Thái Quyển bắt đầu thu dọn chén đũa: "Đương nhiên Alex không có nói rõ với anh rồi, có điều anh lại không ngốc, ngoại trừ khụ khụ, you know who (ai-kia-em-biết) thì còn có ai chứ?"
Tiểu Viên sững sờ hồi lâu, cố gắng tiêu hóa: "Người ấy...... Người ấy? Hơ? Vì sao?"
Thái Quyển cầm lấy khăn lau nhanh chóng lau bàn: "Lòng dạ phụ nữ anh mới chẳng muốn đoán, em muốn thì hỏi chính em đi." Anh ấy đã đứng lên, thoáng quơ lấy chén đũa rồi đi mất.
Tiểu Viên: "......"
Đầu óc cô toàn bộ xoắn nùi lại với nhau, không cách nào nghĩ suy.
Khi tối muộn hơn cùng ngày, cô tắm rửa xong, đến nằm ở trên giường, nắm di động lên. Thật sự thì cô không hiểu người phụ nữ kia đang nghĩ cái gì, có động cơ gì, cô chuyển qua nghĩ tới lịch trình công tác mấy ngày sắp tới.
Hình như có phỏng vấn?
Với lại yêu cầu chụp ảnh gì đó?
Cô nhéo nhéo giữa mày, thật sự không tập trung được tinh thần, thở dài hết một hơi, rồi cam chịu số phận mở khung trò chuyện được ghim đầu ra.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Nhấn thích trong vòng bạn bè, quà tặng sinh nhật, chúc mừng cô đoạt giải, còn chưa đủ, còn muốn tiễn hết người từng bày tỏ cảm tình với cô đi ư?
Cô thoáng khẽ cắn môi, lại một chữ rồi xóa bỏ một chữ.
"Hộc......" Tiểu Viên ngửa đầu nhìn trần nhà, tích cóp lên vài phần phẫn nộ trong lòng. Dám làm nhiều như vậy, lại không dám tới tìm cô?
Ý nghĩ này thành hình ở trong đầu cô, lập tức đã bị cô đánh tan.
Người ấy đã quyết định kết thúc rồi, sao còn có thể có loại ý nghĩ này, kỳ dị quá rồi.
Cô đã nhảy ra ngoài, đi lướt vòng bạn bè, nhìn thử Trâu Nhất Nhụy hoặc là Lục Tĩnh Niên có đăng thứ gì thú vị để cô dời đi sự chú ý.
Đột nhiên, cả người cô chợt cứng đờ, giống đã bị làm phép bất động, lại chậm rãi, vô thức ngồi dậy, nhìn màn hình mà không dám tin.
Người muôn đời không đăng vòng bạn bè thế mà đã đổi mới: "Son môi dùng gần đây."
Hình kèm theo là một cây son môi Lancôme, trong giữa ánh đèn trông thấy rõ rệt lại quen thuộc, chi tiết cũng chụp đến thật sự rõ ràng —— M804.
Cô nhìn vòng bạn bè hết một thời gian rất lâu, từ không thể tin nổi dần dần chuyển sang đến khó mà miêu tả, sau đó, ma xui quỷ khiến mà cô đã ấn sáng trái tim kia nhanh như cắt, liệng di động qua một bên như thể bị di động giật phải vậy. Cô chộp gối ôm qua, che lại gương mặt nóng lên chả hiểu vì sao của mình.
- -------------------------------------------
Có ai còn nhớ câu Tiểu Viên hỏi Vĩ Trang về son môi không? ;)