Cảm nghĩ đoạt giải của cô hết sức ngắn gọn, trọng điểm là đã cảm tạ từng người nhóm đồng nghiệp chung đoàn phim với cô, bày tỏ rằng bản thân sẽ càng nỗ lực, càng diễn tốt mỗi một nhân vật về sau đến nơi đến chốn.
Phản hồi trên mạng, ngoại trừ số ít người hơi không phục, cảm thấy nên cho Trịnh Hoàn hoặc là Hà Thần Ảnh, thì người ta đa số cảm thấy Tiểu Viên lấy giải thưởng này là danh xứng với thực.
Xã giao xong Tiểu Viên trở về nhà, váy đầm thật chặt, cô cũng lười chẳng đi đổi, tư thế ưỡn ưỡn ẹo ẹo mà đổ liệt nện xuống sofa, giơ tay giật sáng cây đèn sàn, quầng sáng vàng ấm chiếu vào làn da sạch bong không tì vết của cô.
Tiểu Viên thả hồn hết một hồi, rồi nâng tay vân vê lỗ tai mình, chiếc khuyên tai cánh bướm quen thuộc kia còn ở nơi đó.
Đêm nay lúc sớm hơn tí, khi cô hoá trang xong, nhà tạo mẫu vốn dĩ chọn một cái vòng cổ nhãn hiệu cô làm đại diện phát ngôn rồi, cô đã cự tuyệt. Mãi đến một phút trước khi đi thảm đỏ, trước lúc xuống xe, cô mới cầm lấy khuyên tai này, đeo ở trước ngực của mình. Đi xong thảm đỏ rồi, chiếc khuyên tai kia đã cọ sát làn da đến hơi đỏ lên tí, cô sợ rớt, bèn đã sẵn tiện cài ở lỗ tai mình.
Cô nói với chính mình: "Mình mang khuyên tai này cũng không phải bởi vì Vĩ Trang, cũng không phải vì cái gì khác, đơn thuần là bởi vì chiếc khuyên tai này có thể mang đến vận may cho mình."
Các lễ trao giải khi trước cô đều mang —— Bạch Ngọc Lan, Venice, giải Phi Yến, là cô đã quen đeo, đeo thì đeo thôi, không có hàm nghĩa đặc biệt gì.
Cô tháo khuyên tai xuống, khuyên tai đặt giữ ở đầu ngón tay của cô, cánh bướm loang loáng lay động, kim cương trắng vây quanh từng một hạt ngọc trai, phát sáng rạng rỡ.
Thật đẹp.
Đây là quà tặng sinh nhật cô muốn được, tối hôm đó Vĩ Trang mang lên cho cô.
Nó đã chứng kiến qua rất nhiều thời khắc tỏa sáng trong cuộc đời sự nghiệp của cô. Mỗi lần cô mang, thì dường như Vĩ Trang cũng cùng ở bên cạnh cô.
Tiểu Viên đã ngồi dậy, nhìn cúp hoa Bạch Ngọc Lan trên bàn trà.
Năm trước cô không lấy được giải thưởng, khi đó cô đã thật tủi thân, chỉ muốn Vĩ Trang dỗ dành cô chút, nhưng người ấy nói "Chỉ là một giải thưởng nhỏ".
Lúc ấy, nghe được lời này thì bản thân đã rất tổn thương, cảm thấy người ấy đã quá không thấu tình người, đã quá lạnh nhạt, cũng không dỗ mình một chút, đã trộm khóc thầm rất nhiều lần.
Nếu như các cô còn ở bên nhau thì cô liền có thể cầm cúp lắc lư ở trước mặt người ấy: "Xem đi, em vẫn lấy được 'giải thưởng nhỏ' của người này! Lêu lêu lêu!" Cũng không biết Vĩ Trang sẽ là vẻ mặt kiểu gì?
Tiểu Viên nhìn cúp dần dần mất hồn, biểu cảm cũng dần dần ảm đạm.
Cô nằm về lại, co mình ở sofa, không biết qua hết bao lâu, là tiếng chuông di động đã đánh vỡ sự yên tĩnh của cả căn phòng này.
Cô nửa chống dậy đi mò di động, ở một chớp mắt này, tim đã đập nhanh hai cái, chờ khi thấy tên trên màn hình di động kia thì cô thở dài, nhếch môi dậy cười cười tự giễu, tiếp lên: "Alo, Chu Ngộ?"
"Vẫn chưa ngủ chứ?" Giọng nói của Chu Ngộ nghe tới rất nhẹ nhàng.
"Ừm chưa có......" Cô thoáng sờ gương mặt, bỗng nhiên chợt ngẩn người.
"Tiểu Viên, Tiểu Viên?"
"A, anh nói đi." Cô để điện thoại di động xa một ít, đi rút khăn giấy, xoa xoa khóe mắt.
"Khi nào có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa đi?" Chu Ngộ cười hỏi.
"......" Tiểu Viên chớp chớp mắt.
"Chúc mừng cho cô á."
"À......"
Cúp điện thoại rồi, cô còn đang lặng im suy nghĩ, thì di động lại vang lên lần nữa.
Lần này là Từ Mộc Dịch: "Đang làm gì á?"
"Không có làm gì." Tiểu Viên cảm thấy lời dạo đầu của hai người này cũng quá vô bổ rồi, chẳng qua thì cân nhắc ngẫm nghĩ, hình như lời dạo đầu thì cũng rất khó nói được thú vị nhỉ? Có lẽ là tùy người mà khác?
"Lần trước không phải nói mời chị đi ăn sao, vừa lúc chị lấy được giải thưởng, cũng muốn chúc mừng đàng hoàng, khi nào có thời gian á?"
Tiểu Viên: "...... À."
Cô mới vừa cúp điện thoại, thì WeChat liền sáng lên rồi, Trâu Nhất Nhụy đã gửi tin nhắn âm thanh đến.
"Sao điện thoại cô gọi không nối máy được á? Gần nhất chẳng công tác đi? Ba người chúng ta, cô, tôi, lão Lục cùng nhau đi ăn đi?"
Tiểu Viên: "......"
Cô hít sâu một hơi, môi đỏ khẽ mở: "Tôi không đói!!!"
Trâu Nhất Nhụy: "??? Hả?"
Chờ sau khi Trâu Nhất Nhụy biết nguyên nhân kết quả thì cô nàng cười to ở bên kia điện thoại: "Ha ha ha lão Chu cùng tiểu Từ đang làm cái gì á? Có phải bọn họ muốn theo đuổi cô hay không nha?"
Tiểu Viên lại không cho là như vậy: "Chỉ đi ăn thôi mà?"
Dù sao mọi người đều là từ trong đoàn phim "Cung đình thâm sâu" đi ra, cô còn đã hợp tác lần hai với Chu Ngộ, giữa bạn bè, ăn một bữa thì cũng chả có gì nhỉ?
"Khó nói nhen, đàn ông ấy, sẽ không mời phụ nữ họ không ưng đi ăn đâu, đặc biệt là đàn ông trẻ tuổi! Ha ha ha ha, hơn nữa hai người bọn họ còn là độc thân."
"Tôi nói với cô nha, lúc trước lão Chu có người bạn gái ở ngoài giới đấy, hình như kéo được hai ba năm, sau đấy con gái người ta nói chờ ổng không nổi nữa, liền đã vứt ổng đi kết hôn rồi. Lão Chu thiệt thảm mà, từ đấy liền nhiệt tình với sự nghiệp nghệ thuật biểu diễn, chẳng còn lòng dạ nào với tình cảm trai gái nữa."
"Tiểu Từ ấy, cô đừng thấy cậu ấy nhỏ tuổi ha, cậu ấy rất được lòng phụ nữ đấy, chẳng qua thì hiện tại hẳn là độc thân."
Tiểu Viên cà khịa cô nàng: "Sao cái gì cô cũng biết thế?"
Trâu Nhất Nhụy cười hì hì: "Đấy là đương nhiên rồi, ôi ôi ôi, thế cô đã chọn ai đi ăn với cô á? Chu Ngộ hay là Từ Mộc Dịch?"
Tiểu Viên cười một cái: "Tôi chọn cô, được rồi chứ?"
"Ể?" Trâu Nhất Nhụy chợt cười khúc khích: "Được được được, cô thật sự có mắt nhìn lắm đấy!"
Sau đó cô nàng đã đưa một biện pháp cho Tiểu Viên, dứt khoát đều gọi hết tất cả đến, mọi người ăn cái lẩu náo nhiệt tưng bừng, như vậy thì thể diện ai cũng giữ được, coi như là đoàn phim 《 Cung đình thâm sâu 》 sum họp.
Tiểu Viên nghĩ nghĩ, cảm thấy đây vẫn đúng là một ý kiến hay, liền tính làm dựa theo cô nàng nói.
Cô lần lượt gửi WeChat cho hai người Chu Ngộ cùng Từ Mộc Dịch, đang đánh chữ đấy thì di động đột nhiên chợt rung, sau khi cô gửi xong thì nhảy ra thoáng nhìn, ấy lại là tin của vị mà WeChat được ghim đầu chưa bao giờ thay đổi kia gửi đến.
Frances: Chúc mừng cô lấy thưởng.
Tiểu Viên đếm từng cái, tổng cộng năm chữ, tim cô nhảy tưng lên bình bịch không cách nào kiểm soát, sửng sốt hết hồi lâu, lại nhìn kỹ càng với vẻ không dám tin, quả thật là Vĩ Trang gửi qua tới.
Cô đứng lên, vô thức đi rồi đi, vô thức mà ngồi xuống lại, xoa xoa mặt, thật sự là không biết đáp cái gì.
Muốn đáp, nhưng đáp cái gì? Nói cái gì đây?
Tháng trước hai người ầm ĩ đến rất không dễ chịu, cái lắc tay kia còn bảo quản ở chỗ Thái Quyển.
Người ấy rốt cuộc là có ý gì?
Chủ động tỏ ra thân thiện, này không giống tác phong của Vĩ Trang.
Liệu có phải người ấy cho rằng mình đã nhận lấy lắc tay rồi hay không? Cho nên người ấy cho rằng mình đã ngầm chịu rằng các cô đã làm hòa?
Từ từ, sao từ làm hòa lại có thể chạy ra đến?
Các cô từng cãi nhau ư?
Lần trước tính cãi nhau rồi sao? Hẳn đã coi là vậy, hai bên đều cáu đến không xong.
Nhưng người phụ nữ này đang có ý đồ gì? Không phải nói "hợp đồng" đã đến kỳ hạn rồi sao? Sao đột nhiên tặng bù quà sinh nhật cho mình, còn nhất định muốn mình nhận lấy, bây giờ thế mà lại tới chúc mừng mình lấy thưởng rồi?
Không phải người ấy từng nói đây là một giải thưởng nhỏ sao?
Trong đầu Tiểu Viên loạn ầm ầm, hoàn toàn không tài nào nghĩ ngợi được.
Lại tới nữa, cảm giác phiền muộn kiểu bực bội cực độ mà lại không biết đối phó ra sao, giống cơn mưa vô tận vây kín cô, không cách nào thoát thân.
Cô nhìn chằm chằm vào năm chữ kia, xem đến lâu thật lâu, sau cùng bực bội mà vứt di động đi, dứt khoát không đáp.
-
Cuối cùng là do Tiểu Viên kiên trì mời khách, mời mấy người bọn họ cùng nhau đi ăn. Sukiyaki được nhóm các quý cô quyết định, các quý anh thì cũng không có ý kiến với ăn cái gì, cũng đã đồng ý.
Vài người cũng chẳng vướng bận công tác, nên cũng không mang trợ lý, gần như là đến phòng bao cùng một lúc. Một đám người vô cùng náo nhiệt, chỉ là chọn chỗ ngồi thì hơi lúng túng chút đỉnh.
Trâu Nhất Nhụy đã ngồi ở bên trái Tiểu Viên trước, Chu Ngộ muốn đi qua đến thì đã bị Từ Mộc Dịch giành trước một bước.
"Anh Chu, anh ngồi đi." Cậu đã kéo ghế ra thay Chu Ngộ, ngăn anh ta lại một chút, bản thân thì đã ngồi xuống ở bên phải Tiểu Viên rất tự nhiên.
Chu Ngộ cười cười, ngược lại cũng chẳng nói cái gì, rồi ngồi xuống.
Lời nói sắc bén nhỏ giữa hai người đàn ông qua trong chớp mắt, những người khác đều chẳng phát hiện, trừ Lục Tĩnh Niên đang ở gần yên lặng quan sát. Cô ấy nhếch môi mỉm cười nhè nhẹ, cuối cùng đi đến ngồi xuống bên cạnh Trâu Nhất Nhụy.
Đề tài khi mấy người họ liên hoan thì đều rất bình thường, cũng đều là việc bọn họ quen thuộc. Chuyện thú vị trong đóng phim, sắp xếp lịch trình làm việc, cùng với tán dóc chút về đồng nghiệp, hóng hớt gì đó.
Có mặt Trâu Nhất Nhụy cùng Từ Mộc Dịch, thì nơi đấy sẽ không yên tĩnh. Chu Ngộ muốn lớn hơn mấy tuổi so với bọn họ, lại chẳng khác biệt gì, thỉnh thoảng chêm vài câu, cũng có thể hòa nhập vào trong đó. Lục Tĩnh Niên nói không nhiều, có điều cô ấy rất thích loại bầu không khí này, lắng nghe rất nhiệt thành. Tiểu Viên sẽ thường hay mất hồn một chút, nhưng rất mau thì cô có thể kéo về lại ngay.
Một bữa ăn đến xong thì mọi người đều cảm giác rất vui vẻ, đây một lời kia một tiếng, thời gian liền trôi đi qua lúc nào không hay biết, ăn tới hơn mười một giờ tối rồi thì cuối cùng bọn họ rút quân rời đi.
Mọi người mặt đối mặt nói chuyện phiếm, Tiểu Viên cũng chẳng cảm thấy Chu Ngộ cùng Từ Mộc Dịch có suy nghĩ mập mờ gì với cô. Đang lúc cô cho rằng bữa tiệc đêm nay cứ trôi qua thuận lợi vui vẻ, thì Trâu Nhất Nhụy 'e thiên hạ không loạn' bên cạnh cô bỗng nhiên rời khỏi, kéo Lục Tĩnh Niên đi, quay đầu lại chớp mắt một cái với cô vẻ ý nghĩa sâu xa.
Thế là, Tiểu Viên đã liền rơi vào giữa Chu Ngộ cùng Từ Mộc Dịch.
Cô chợt ngẩn ra, trừng mắt nhìn Trâu Nhất Nhụy một cái.
Trâu Nhất Nhụy sợ đến khẽ le lưỡi, Lục Tĩnh Niên quay đầu bất đắc dĩ muốn nói gì đó với Tiểu Viên, còn chưa kịp thì đã bị Trâu Nhất Nhụy lôi đi rồi.
"Mọi người đi trước, hai chúng tôi đi phòng vệ sinh."
Làm cái gì đấy? Chả nghĩa khí như thế?
Tiểu Viên khinh bỉ trong lòng, vừa rồi cô đã đi một chuyến rồi, hiện tại cũng không tiện đi theo nữa, huống chi Từ Mộc Dịch vẫn luôn ở bên cạnh nói chuyện với cô.
"Trợ lý của chị tới đón chị sao?" Cậu nhiệt tình mà hỏi.
"Ừm, chờ chút anh Thái Quyển tới đón tôi." Tiểu Viên lấy di động ra để xem, Thái Quyển nói anh ấy mua chút đồ ở gần đấy, rất nhanh liền qua tới đón cô.
"A, anh Thái Quyển à, tôi nhớ được người khác tốt lắm, anh ấy là độc thân sao?"
"Sao nào, cậu muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy à?" Vừa nói đến Thái Quyển, thì Tiểu Viên vẫn đúng là nghe tới nghiêm túc.
Hai người đi ra ngoài mà không hay biết, Chu Ngộ ở phía sau bọn họ, anh ta cũng không cảm thấy bị lạnh nhạt, lẳng lặng đi theo bọn họ. Từ Mộc Dịch âm thầm liếc mắt nhìn anh ta một cái, Chu Ngộ thoáng cười khe khẽ với cậu.
Ba người chờ xe ở cửa quán ăn.
"Đúng vậy, tôi quen biết một người anh em, ngoại hình đẹp trai, tính cách cũng tốt, chủ yếu nhất là sẽ không xằng bậy, hay là chờ xíu tôi đưa chị về, chúng ta tán gẫu trên đường?"
"Xe của tôi ở bên này, hai người đều ngồi xe của tôi đi, tôi đưa hai người vậy." Chu Ngộ cười, mở miệng nói: "Cũng đừng ở chỗ này nữa, chờ xíu bị chụp phải đấy."
"Hầy, chúng ta chỉ là ăn một bữa, bị chụp phải cũng chả có gì." Từ Mộc Dịch hơi nhướng mày: "Anh Chu, anh sợ bị chụp à?"
Chu Ngộ cười, thoáng nhìn cậu: "Cậu nói gì đấy, tôi là suy nghĩ vì Tiểu Viên."
Từ Mộc Dịch nhanh chóng nói: "À phải, Tiểu Viên, vậy chúng ta đừng ở chỗ này nữa, chị đi với tôi trước đi.
Nói rồi liền kéo giữ tay Tiểu Viên, Tiểu Viên cũng không biết tâm lý cạnh tranh của hai vị giống đực đột ngột từ đâu ra. Cô vừa nhíu mày, thì một bàn tay khác cũng bị Chu Ngộ kéo lại.
Cả một đêm đến giờ, Chu Ngộ bị Từ Mộc Dịch giành trước khắp chỗ, vẫn là đã bị kích ra một tí bực tức: "Cậu kéo Tiểu Viên làm cái gì, buông cô ấy ra trước."
"Anh buông ra trước."
"Ha."
Tiểu Viên quả thật chả hiểu ra sao, nói giọng lạnh lùng: "Buông tôi ra hết."
Hai người con trai trừng mắt lẫn nhau với đối phương, trong một lúc không muốn nhường nhau, ai cũng không muốn buông tay trước.
Sắc mặt Tiểu Viên chợt nghiêm nghị, ánh mắt đen nhánh sắc lạnh, đôi tay thoáng vung thật mạnh, thoát khỏi bọn họ rồi, không cất một tiếng, đi về phía trước.
"Tiểu Viên......"
"Tiểu......"
"Tạm biệt." Cô quay đầu lại, gió đêm đã dìu dắt tóc dài của cô bay cao, môi đỏ hé mở, xương quai xanh trắng toát vắt nơi cổ áo, váy dài đong đưa ra như một cánh hoa, toàn thân trên dưới là một luồng cảm giác điềm tĩnh dửng dưng nồng đậm.
Hai vị quý anh không hẹn mà cùng bị vẻ đẹp với lạnh giá của cô uy hiếp lấy, trong một lúc lại nói không ra lời.
Cô không nói năng thêm, xoay người rời đi thẳng.
-
Ba người bọn họ cũng chẳng ngờ được rằng một màn ngắn ngủn này sẽ bị chụp phải, hơn nữa hôm sau liền leo lên được điểm nóng.
Weibo nhóm paparazzi nổi tiếng được chứng thực đã tung mấy tấm ảnh chụp, góc độ rõ ràng, hình ảnh độ nét cao. Một tấm là Từ Mộc Dịch kéo tay Tiểu Viên, một tấm là Chu Ngộ kéo tay Tiểu Viên, còn có một tấm toàn cảnh, Tiểu Viên bị hai người bọn họ níu kéo, biểu cảm bối rối.
Không thể không nói, bức ảnh thứ ba chụp vội mà được đến thật là quá tốt rồi, màn đêm mùa hạ xanh thẳm, hai vị quý anh có vẻ ngoài anh tuấn thanh tú níu kéo một quý cô tươi đẹp rực rỡ lóa mắt, thể hiện ra cảm giác cấp bách cảnh phim của hai nam theo đuổi một nữ, tự mang khuynh hướng cảm xúc điện ảnh, thật sự là không thể phù hợp với tâm lý nhiều chuyện của đám đông hóng hớt hơn được nữa.
Tiêu đề còn rất thu hút bắt mắt —— "Đoàn phim 《 Cung đình thâm sâu 》 phim giả tình thật, đạo diễn cùng nam diễn viên song song yêu mê đắm nữ chính" "Chu Ngộ và Từ Mộc Dịch, Hướng Tiểu Viên tình về nơi nao"......
Hình ảnh xuất hiện ra tới cũng không cần người có lòng thao tác tác động, "Lộ diện tình yêu của Hướng Tiểu Viên" leo thẳng lên vị trí thứ nhất bảng xếp hạng tìm kiếm, rất mau thì lên men thành "sôi sục".
Hôm sau Nguyễn Thanh đi làm, còn đang uống cà phê đen để giảm chứng phù nề, nhìn thấy đầu đề tin tức bắn ra tới từ di động thì đã phun thẳng, bưng lấy ngực ho liên tục.
Trợ lý Cao nắm lấy di động, nhìn về phía sếp tổng lớn của cô ấy với vẻ nơm nớp lo sợ.
Thái Quyển mờ mịt mà quay đầu lại tìm Tiểu Viên: "......"