Trợ lý Cao sợ hãi bừng tỉnh, trái tim đập bùm bùm điên cuồng.
Chẳng có chuyện gì khủng bố hơn cuộc gọi đến vào đêm khuya.
Cô ấy tóm lấy điện thoại nhìn lướt qua trước, thầm trút ra nửa hơi thở —— không phải từ nhà. Lại hít thở sâu mấy hơi, cất giọng vững vàng bắt máy: "Sếp Vĩ?"
Ngó đồng hồ đeo tay một cái —— 12 giờ 40.
Trễ như vậy?
Hơn nữa có hơi kỳ quái, Vĩ Trang cũng không nói chuyện ngay lập tức.
Trợ lý Cao nhíu nhíu mày, rồi giãn ra thật mau. Cô ấy dừng một chút, lúc muốn hỏi lại thì Vĩ Trang đã mở miệng: "Alex, hợp đồng tôi ký được bao lâu rồi?"
Trợ lý Cao tên tiếng Anh là Alex, cô ấy nói theo tình hình thực tế: "78 ngày ạ."
Vĩ Trang bên kia lại yên tĩnh.
Trợ lý Cao ngẫm nghĩ, sau đó thấp giọng hỏi: "Sếp Vĩ à, đầu ngài lại đau sao?"
Lúc trợ lý Cao đến làm việc bên cạnh Vĩ Trang, là đang lúc Đồng Hoa bắt đầu thời kì mở rộng nghiệp vụ phim ảnh. Mỗi ngày đều mở họp không ngớt, chủ đề thảo luận không dứt, mấy thư ký của Vĩ Trang bận đến chân không chạm đất.
Cũng chính khi đó, Vĩ Trang bị đau nửa đầu, nghiêm trọng đến hàng đêm mất ngủ. Sau đó đã tìm bác sĩ tư vấn, cộng thêm hỗ trợ của thuốc men, chứng bệnh mới có chuyển biến tốt đẹp. Lại dưỡng một đoạn thời gian, mới xem như khỏi hẳn.
Theo ghi chép của trợ lý Cao, đã mấy năm rồi Vĩ Trang đều không có nói mình đau đầu hay là mất ngủ. Giấc ngủ của Vĩ Trang không dài, năm đến sáu tiếng đồng hồ là đủ, sẽ không thức đêm, nhiều năm duy trì thói quen này không đổi.
Đột nhiên đêm khuya gọi điện thoại qua đây, nếu thật là bệnh cũ tái phát, thế thì dành thời gian rảnh đến gặp bác sĩ, còn phải trao đổi tình hình với thư ký Mã điều chỉnh lại lịch trình.
Nhưng Vĩ Trang thoáng im lặng, nói: "Vẫn tốt."
Trợ lý Cao tiếp tục hỏi: "Vậy......"
Giữa mày cô ấy khẽ giật: "Ngài muốn kết thúc hợp đồng trước thời hạn với cô Hướng sao?"
Lần này thời gian Vĩ Trang im lặng càng lâu, nói: "Chờ thêm một chút, không có việc gì, cô nghỉ ngơi đi."
Sau khi kết thúc lần gọi này, trợ lý Cao quay trở về giường, ngáp một cái, trở mình một phát. Mệt mỏi quá đi, phải ngủ đủ giấc thì cô ấy mới có sức tám chuyện. Chờ ngày mai cô ấy thức dậy rồi mới suy nghĩ lưu loát, làm rõ xem sếp mình vì sao đêm nay khác thường như thế.
Sau khi buông di động xuống, Vĩ Trang đi ra khỏi phòng.
Căn hộ im phăng phắc.
Cô ấy đứng trong chốc lát, giữa làn váy lay động, cô ấy đi vào phòng Hướng Tiểu Viên. Trong phòng bật một ngọn đèn tường vàng ám tro, trên giường cũng không có người.
Vĩ Trang im lặng vài giây, đi vào trong, đi tới mặt bên kia giường thì mới nhìn thấy cô. Ánh đèn lờ mờ, cô bọc chăn đến kín mít, chỉ lộ ra một khuôn mặt.
Ở vị trí này, đứng ở cửa không phát hiện được, phải đi đến mặt bên kia giường. Cả người cô co lại thành một cục tròn nhỏ dựa lưng vào giường ngủ, cảm giác rằng chỉ có cách này cô mới có thể ngủ được an ổn.
Vĩ Trang đứng tại chỗ bất động, ánh mắt dừng ở tư thế ngủ của cô lâu thật lâu, mặt mày thoáng mềm đi đến mức gần như không thể nhận ra, một chút cảm xúc khó có thể giải thích xẹt qua trong mắt.
Cô ấy khuynh lại gần một chút, bóng dáng dừng trên chăn của Tiểu Viên.
Tiểu Viên hình như có cảm giác, nhíu nhíu mày, cọ cọ gối đầu.
Vĩ Trang lui lui về sau, Tiểu Viên đã đề phòng, cô theo phản xạ che chăn mà giật lùi, tay hướng không trung vung một cái thật mạnh, đồng thời co rút về sau. Lưng của cô vì động tác hung hăng này mà đụng vào giường một chút. Hai mắt cô trừng lớn, qua vài giây vẫn không nhúc nhích, nét mặt ngây ngốc mà kinh sợ.
Giữa mày Vĩ Trang hơi nhíu lại, vừa muốn nói gì, thì liền thấy nét mặt Tiểu Viên dần dần dịu lại. Cô chớp chớp mắt, giống như lúc này mới thấy rõ trước mặt cô là ai.
Ánh mắt Vĩ Trang lấp lóe.
"A, sếp Vĩ......" Tiểu Viên hít vào mấy hơi, phục hồi lại tinh thần, bả vai căng chặt cũng lơi lỏng xuống. Cô suýt nữa thì khóc, hơn nửa đêm tự dưng chạy đến phòng của cô, cũng không lên tiếng, dọa chết người ta. Cô có gì mà không thể nói thẳng, ai mà biết vị lớn tuổi này muốn tới làm gì?
Tiểu Viên liếc nhìn chăn của mình một cái, lại thoáng liếc chiếc giường, hơi ngượng ngùng: "Tôi...... ngủ không quen giường."
Như thế này không phải đơn thuần là do ngủ không quen giường.
Vĩ Trang nhìn cô chăm chú, trên người cô mặc đồ ngủ tay dài bằng lụa của khách sạn, vài chấm xanh lá trên nền trắng, ngủ làm hơi nhăn, cổ áo lộ ra một khoảng cổ trắng trẻo, xương quai xanh trũng xuống nhẹ nhàng rung động.
Cô thật trẻ tuổi.
Trẻ tuổi mà lại cũng là một người phụ nữ thành thục.
Vĩ Trang thu tầm mắt về từ phía dưới cổ của cô.
Chuyện riêng tư của người trưởng thành hẳn là phải được tôn trọng xứng đáng. Chỉ cần Vĩ Trang chịu, thì cô ấy liền có thể biết được tất cả những chuyện từ lớn đến bé trong cuộc đời Hướng Tiểu Viên trước 25 tuổi rất dễ dàng. Nhưng cho dù các cô đã ký "hợp đồng", Vĩ Trang cũng không có cái ý tưởng này.
"Như vậy có thể ngủ được sao?" Vĩ Trang hỏi.
Tiểu Viên chần chờ "vâng" một tiếng, do dự hỏi: "Ngài...... ngủ không được sao?"
Vĩ Trang yên lặng hai giây, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Tiểu Viên trong lòng kêu khổ, vì chuyện vừa rồi tức giận đến không thể nói sao? Sau đó tức đến mức tiến vào phòng của cô sao? Nói vậy tội lỗi của cô chẳng phải quá lớn rồi ư?
Xem ra vẫn là phải xin lỗi rồi.
Chỉ là, cô biết được bản thân mình sai ở đâu đã, mới có thể xin lỗi nha.
Tiểu Viên lén lút giương mắt nhìn Vĩ Trang, Vĩ Trang cũng đang nhìn cô, không có ý muốn đi, ngược lại ngồi xuống ghế sofa đơn đối diện giường.
"Sếp Vĩ à, chuyện diễn tập vừa rồi...... là tôi không suy nghĩ chu đáo, tôi không bận tâm đến cảm xúc của cô." Tiểu Viên kiên trì xin lỗi, vừa nói ra, suy nghĩ cũng theo đó rõ ràng hơn, cô giải thích rõ ràng cách nghĩ của mình: "Thật ra tôi muốn xin chỉ bảo, hỏi ý kiến của ngài, không có ý khác, nếu có ảnh hưởng đến tâm tình của ngài chỗ nào thì thật sự xin lỗi."
Tiểu Viên thuận lợi suôn sẻ nói xong, rồi rũ mắt chờ Vĩ Trang lên tiếng.
Đợi trong chốc lát, mới nghe thấy cô ấy nói: "Chuyện không liên quan đến cô."
Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn cô ấy, Vĩ Trang nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ.
Mưa vẫn chưa dứt.
Cô ấy còn đang ngắm mưa.
Rốt cuộc là vụ gì đây? Vì sao sẽ luôn lộ ra vẻ mặt tịch mịch như thế?
Không phải lần đầu tiên cô có loại cảm giác này, cô cũng buồn bực chính mình vì cớ gì lại cảm thấy Vĩ Trang như vậy.
Trong một lúc chẳng ai nói gì, cô ngồi trên thảm, cô ấy ngồi trên ghế. Chỉ có mưa phùn ngoài cửa sổ, chỉ có không gian yên tĩnh ăn ý giữa các cô, chỉ có bầu không khí chung ngăn cách với thế giới ồn ào náo động.
Tiểu Viên ngồi cuộn lại đến mức chân tê dại, chậm rãi duỗi thẳng chân ra, khớp xương "xoạch" một tiếng, vừa tê lại nhức, nhịn không được khẽ "Ai" một tiếng.
Cô nhìn về phía Vĩ Trang, đúng lúc cô ấy nhìn qua, Tiểu Viên liền không nhúc nhích.
"Cô sợ tôi?"
"......"
Thế này sao trả lời, Tiểu Viên đột nhiên bị một câu liệng tới làm cho ngây ngốc, nhớ lại một chút về số lần ở chung với cô ấy, lại cân nhắc suy nghĩ của chính mình —— cũng không sợ lắm, chỉ là căng thẳng.
Cô thật sự không hiểu suy nghĩ của Vĩ Trang.
Vĩ Trang phảng phất như cũng chỉ là thuận miệng một câu, cũng không mong chờ cô trả lời.
Tiểu Viên lại phát hiện một đặc điểm ở cô ấy. Chắc trừ chuyện công việc, hứng thú của cô ấy đối với những chuyện khác rất nhạt nhẽo, thoáng động qua trong nháy mắt. Có phải ký hợp đồng với cô cũng là ý định bất chợt của cô ấy? Với cả hành động đêm trước đó?
"Tôi không sợ ngài, chỉ là......"
Chỉ là chênh lệch tuổi tác hơi lớn, khác biệt lớn, cô ấy lại không thích nói chuyện......
Không dễ nói chuyện.
So với một trăm Trâu Nhất Nhụy còn muốn khó nói chuyện hơn.
Đương nhiên Tiểu Viên không đem lời này nói ra, bằng không nói làm Vĩ Trang lại tức giận thì "chuyện liên quan đến cô" rồi.
Cô không biết khi cô khó xử, khuôn mặt nhỏ sẽ hơi hơi nhăn lại, làm khuôn mặt cô vốn dĩ đã xinh đẹp quyến rũ lại thêm vài phần ngây thơ. Tuy đã là phụ nữ thành thục, nhưng còn rất trẻ tuổi. Vĩ Trang sẽ không khó xử cô nhóc trẻ thơ như vậy.
"Cô nghỉ ngơi đi." Vĩ Trang nhẹ nhàng nói, đứng dậy đi ngang qua Tiểu Viên ra ngoài.
Tiểu Viên nhìn theo hướng cô ấy biến mất, nghiêng đầu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đứng lên, đi theo ra ngoài.
Trận mưa này hẳn là sắp ngừng rồi, Vĩ Trang rót rượu, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái. Chất lỏng màu hổ phách làm nổi bật những ngón tay nắm cái ly càng thêm thon dài trắng nõn.
Bên tai nghe thấy động tĩnh, Vĩ Trang nhìn qua, Hướng Tiểu Viên đã đi theo lại đây.
"Sếp Vĩ, nếu như ngài ngủ không được, tôi cùng trò chuyện một chút với ngài vậy." Cô nói.
Tiểu Viên nghĩ dẫu sao cũng đã ký hợp đồng, cho dù trong hợp đồng này không quy định cô phải làm cái gì, nhưng quả thật là Vĩ Trang đã giải trừ thành công lệnh cấm sóng của Vĩ Gia Bảo, cô mới có thể thử vai thành công. Với lại cô cũng đã ăn một bữa của người ta, cô chẳng làm gì hết thì cũng không hay.
Vĩ Trang cũng là con gái mà, tạm quên đi thân phận cấp trên có chức có quyền bình thường đứng trên cao quen ra lệnh chỉ huy lâu năm trong giới, thì cô ấy cũng chỉ là một vị đồng tính lớn hơn mình mấy tuổi.
Bình tĩnh, mình cũng không cần đòi hỏi tài nguyên trong tay cô ấy.
Tiểu Viên càng bóc tách càng rõ ràng, càng đào sâu càng to gan: "Tôi uống rượu với ngài nhé." Cô nhìn chai rượu Whiskey mà Vĩ Trang lấy ra kia một chút, thoáng ngừng lại, lông mi run rẩy trong chớp mắt.
Từ lúc Tiểu Viên bắt đầu nói "tôi cùng trò chuyện một chút với ngài vậy" đến "tôi uống rượu với ngài nhé" thì Vĩ Trang nhìn cô chằm chằm, trong mắt vút nhanh lóe lên một tia hoang mang. Vài giây sau, thoáng chỉ quầy rượu.
Tiểu Viên hiểu ý thở phào nhẹ nhõm, đi quầy rượu lấy rượu, trên mặt cô còn vương vài phần buồn ngủ, hứng thú lại rất đủ. Mấy hàng dãy rượu, cô cũng không rành, chọn lấy một chai rượu vang đỏ, cầm ly rượu, đổ một chút, đặt lên trên cái bàn thủy tinh nhỏ.
Ánh sáng ấm áp từ một chiếc đèn sàn, tỏa ra một khoảnh vầng sáng nhỏ, bao trùm lấy hai người các cô.
Tiểu Viên uống một ly rượu, cảm giác hương vị cũng không tệ, lại rót một ly.
Cô nhìn lướt qua cái ly của Vĩ Trang, cô ấy uống chậm rãi.
Không thể chỉ uống mà không nói chuyện, cô lại tìm đề tài, tìm cái gì đây? Dù sao cũng không thể là son môi rồi.
Ánh mắt Tiểu Viên hướng qua, bên kia hình như có cảm ứng, cũng nhìn qua.
Tầm mắt hai người giao nhau, tại một khung cảnh đêm mưa nơi đây, giữa sự yên tĩnh ngượng ngùng mà vi diệu.
Thời gian đêm khuya rạng sáng thì cũng là luôn không nâng cao cảnh giác đề phòng, hơn nữa thêm chất cồn, rốt cuộc Tiểu Viên hỏi: "Sếp Vĩ, tôi có thể hỏi ngài vì sao lại ký hợp đồng với tôi không?"
Chỉ là ý định bất chợt, hay là?
Cô ấy cái gì cũng không thiếu như vậy, đã là người đạt tới đỉnh cao sự nghiệp, hẳn là không thiếu bạn tình đi? Vì sao lại có "hứng thú" với mình?
Có thể đối tượng mà cô ấy có cảm giác trước kia đều là "Vương Tập" thể loại toát ra nam tính kia chăng?
Ánh mắt Vĩ Trang giữa quầng sáng cũng không rõ ràng, giọng cô ấy truyền đến: "Vậy còn cô?"
Tiểu Viên uống một ngụm rượu, không đem chuyện Hướng Chi Thạch muốn cô đi thành phố Bằng thăm mẹ nói ra, chỉ nói chuyện biên kịch Thi Hải nhìn trúng cô cho vai nữ hai, bên sản xuất thì lại bởi vì liên quan Vĩ Gia Bảo mà chậm chạp không đồng ý cho cô đi thử vai, cô nói: "Tôi thật sự rất muốn đóng một bộ phim tốt một chút."
Nói tới đây, cô phát hiện trước kia đã không chú ý đến điều kiện tiên quyết trong tiềm thức của mình —— cô cũng không chán ghét Vĩ Trang, thậm chí còn nghĩ qua cái khác một chút.
"Tôi có thể diễn nhân vật Lăng Dao, đều là nhờ phúc của ngài, vẫn chưa nói cảm ơn với ngài."
"Là năng lực của cô thôi."
Vĩ Trang đáp lại nhàn nhạt, không có cảm xúc dao động gì.
Tiểu Viên lại cảm thấy cảm xúc của cô ấy hình như tốt lên một chút, nét mặt càng nhìn không rõ hơn, có lẽ chính mình đã uống say, cô vốn dĩ không giỏi uống rượu.
Trong đầu hơi mê man, hơn nữa da dẻ chỗ mặt và cổ âm ỉ nóng lên, giống như có hô hấp của người khác phất qua. Tiểu Viên lại nuốt xuống một ngụm rượu, phần xúc động muốn biết rõ ràng cũng trào dâng lên.
"Sếp Vĩ, ngài có thể nói với tôi, vì sao ngài lại ký hợp đồng với tôi chứ?"
- --------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.