Lần cuối cùng mặt đối mặt như vậy, vẫn là lúc Vĩ Trang 12 tuổi.
"Ta già đi nhiều rồi, đúng không?" Chu Ngạc Hoa chợt cười.
Vĩ Trang ngước mắt nhìn bà tỉ mỉ.
Tóc bà vẫn đen nhánh như trước, da dẻ còn tính là căng mịn, vết chân chim cũng không ít, cũng có một vài đốm đồi mồi. Nhưng người đẹp từ trong xương, nếp nhăn đồi mồi vẫn không thể giảm đi sức quyến rũ của bà, ngược lại càng có phong tình hơn.
Vĩ Trang chỉ nhìn bà, lại không nói lời nào.
Thông thường khi người khác nói bản thân già, mặc cho là lời khách sáo hay là lời thật lòng, đều sẽ nói những lời như: "Không có, không hề, vẫn rất đẹp, tháng năm trôi qua không làm giảm bớt phong thái", hoặc là "Nào có ai không già chứ, tôi cũng già rồi" gì gì đó.
Nhưng Vĩ Trang lại chẳng nói gì, không tiếp lời mở đầu của bà.
Chu Ngạc Hoa cũng đang quan sát cô ấy. Cảm xúc nhạt nhẽo, nhìn vào hai mắt của bà tựa như có thâm ý gì mà lại như chẳng có, khóe môi mang vẻ hơi vểnh một cách tự nhiên. Chỗ này giống bà, nếu cười rộ lên sẽ càng giống, nhưng khí chất cả người cô ấy đều là sự xa cách, lại có một sự cao ngạo coi thường mọi thứ.
Chu Ngạc Hoa thu lại cảm xúc chân thật nổi lên trong lòng, lúc này Vĩ Trang đã cất lời:
"Nếu bà là vì cái này mà đến," Ngón tay thon dài của cô ấy gõ gõ lên bàn trà thủy tinh: "Vậy tôi nói thẳng với bà, Đồng Hoa sẽ không đầu tư vào hạng mục này."
Vẻ mặt của Chu Ngạc Hoa không thay đổi, vẫn ẩn chứa nụ cười: "Ta biết ngươi sẽ không đầu tư hạng mục này, ta cũng không phải lấy tư cách mẹ ruột ngươi tới gặp ngươi. Ta chính là lấy thân phận diễn viên Chu Ngạc Hoa tới tìm tổng giám đốc Vĩ đầu tư."
Giọng nói bà không lớn, lại rất có sức xuyên thấu, đây là trình độ đọc thoại của tự chính diễn viên, lời nói bình thường cất lên cũng rất có cảm xúc tạo nên câu chuyện.
Bầu không khí bị một câu như vậy khơi dậy gợn sóng.
Vĩ Trang thoáng thu mi, ẩn ý không rõ trong ánh mắt.
"Trái lại cũng không phải chuyện đầu tư," Chu Ngạc Hoa cười nói: "Bản thảo kịch bản đầy đủ cũng chưa ra, lão Từ cứng đầu cứng cổ, này cũng không thể sửa, kia cũng muốn giữ lại, cho nên tổ biên kịch hiện tại rất đau đầu, nhà sản xuất càng đau đầu hơn. Warner cũng sợ tiền thưởng cắt xuống mất, kẹt lại ở xét duyệt phía sau, không phát sóng được, vậy sẽ lãng phí đi tâm huyết của rất nhiều người."
"Cho nên Warner thật sự là rất muốn hợp tác với Đồng Hoa."
Suy cho cùng, Đồng Hoa có mạng lưới quan hệ sâu rộng của mấy thế hệ. Kể từ sau khi Vĩ Trang tự mình trông coi tập đoàn văn hóa, một trong bốn tập đoàn lớn của Đồng Hoa, thì phát triển chủ yếu là tập đoàn phim ảnh, đã đem mối quan hệ sâu rộng ở hai giới chính trị - kinh doanh do mấy thế hệ người nhà họ Vĩ tích lũy nên, kéo giữ tới nơi này.
《 Cung đình thâm sâu 》 nếu muốn quay dựa theo kịch bản sau khi "chỉnh tí" của Từ Thù Dân, thì cần phải có năng lực xã giao siêu phàm để đi đả thông thành lũy xét duyệt của phía trên.
Mà năng lực này chỉ có Vĩ Trang có.
Vả lại Đồng Hoa chiếm tỉ lệ cổ phần rất lớn của Jinku, cũng là một nền tảng truyền phát đặc biệt tốt.
Nói đến cùng, Warner không cần đầu tư của Đồng Hoa, cái cần chính là nguồn tài nguyên của Đồng Hoa.
"Bà là vì Từ Thù Dân?" Vĩ Trang hỏi, giọng nhạt nhẽo.
Chu Ngạc Hoa thở dài, cười một tiếng: "Không phải, là tiểu Từ, tiểu Mộc Dịch."
Từ Mộc Dịch, con trai vừa thành niên mới tốt nghiệp kia của Từ Thù Dân. Lão Từ vì nâng đỡ cậu ta, nói với Warner rằng không cần thù lao, để con trai ông ta làm đạo diễn.
Đây cũng là một trong những mạo hiểm lớn theo đánh giá của Warner.
Vĩ Trang khẽ nhíu mày, Từ Thù Dân thì cũng thôi đi, cả Chu Ngạc Hoa cũng......
Sắc mặt cô ấy đột nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên một tia sáng sắc bén: "Hắn là con trai bà?"
Chu Ngạc Hoa mới đầu thì kinh ngạc, kế đó bật cười: "Không không không, ha ha ha, ta không có con trai."
Vĩ Trang nhìn bà chằm chằm.
Chu Ngạc Hoa lắc đầu, giọng điệu sâu kín: "Sinh đẻ một lần cũng đã đủ rồi."
Tầm mắt của hai người khẽ giao cắt một thoáng ngắn ngủi giữa không trung. Vĩ Trang lạnh nhạt, trong ánh mắt của Chu Ngạc Hoa tựa như có một tia dịu dàng ấm áp.
"Quyết định của tôi sẽ không thay đổi." Vĩ Trang dời tầm mắt đi.
Chu Ngạc Hoa im lặng.
Vĩ Trang đứng lên, đến bên cạnh quầy bar, chọn rượu, rót rượu.
"Kịch này thiếu số tập, chỗ này có kịch bản ba tập đầu, ngươi vẫn xem thử đi," Chu Ngạc Hoa mỉm cười: "Có một hai nhân vật rất thích hợp cho bạn gái nhỏ của ngươi diễn."
Ly rượu trong tay Vĩ Trang đụng vào cửa tủ kính, phát ra một tiếng giòn trong lanh lảnh.
Đôi mắt cô ấy nhìn thẳng vào cửa tủ, mặt kính bóng loáng phản chiếu gương mặt Chu Ngạc Hoa trên sofa. Qua một hồi, Vĩ Trang đem nút bần nhét về miệng chai, bưng cái ly lên, uống vào một ngụm, lúc xoay qua, ánh sáng nơi con ngươi vẫn lạnh như cũ.
Giọng điệu trái lại cũng không có dao động rõ ràng gì: "Làm sao bà biết?"
Chu Ngạc Hoa giật mình chớp mắt một cái, nhếch miệng cười cười: "Thật là bạn gái nhỏ của ngươi?"
Nơi giữa mày của Vĩ Trang càng thêm mấy phần nét phiền muộn không thể phân biệt rõ, không trực tiếp trả lời câu hỏi này của bà, nhíu mày liếc bà: "Lẽ nào là Hướng Chi Thạch?"
Chu Ngạc Hoa phủ nhận: "Không phải, sao có thể chứ? Cậu ấy không phải là người như vậy."
Bà nói: "Tiểu Thạch Đầu và ta tuy là bạn bè, nhưng cậu ấy càng che chở em gái cậu ấy hơn."
Vĩ Trang lạnh lùng nói: "Giữa bà và Hướng Chi Thạch có trò gì tôi cũng không quan tâm."
Chu Ngạc Hoa nhìn về phía Vĩ Trang: "Trò? Ha ha ha, vậy vẫn thật sự không có," Bà cũng không tức giận, ngược lại cười khẽ hai tiếng: "Ngươi cư xử với ta thế nào cũng chẳng sao, ta chỉ là không muốn ngươi hiểu lầm cách làm người của tiểu Thạch Đầu. Anh em bọn họ tình cảm sâu sắc, thành kiến của ngươi sẽ ảnh hưởng quan hệ của ngươi và Hướng Tiểu Viên."
Vẻ mặt Vĩ Trang ngưng trọng, nét giận dữ hiện lên trong mắt, lại nhấn chìm trong chớp nhoáng.
"Là Gia Bảo nói cho ta." Chu Ngạc Hoa chủ động nói.
Vĩ Trang đứng lẳng lặng vài giây, nét mặt lại khôi phục sự lạnh nhạt, đi trở về sofa, ngồi xuống.
"Năm ngoái hắn đã gọi cú điện thoại cho ta, ngành hắn học là đạo diễn chuyên nghiệp, cuối kỳ có cái bài tập là phải quay một bộ phim ngắn, bảo ta giúp đỡ một chút."
"Thằng nhãi con này, cười đùa tí tửng, ta đã nhận lời hắn."
"Sau đó tự hắn uống say, tức giận, nói lời lúc say xỉn cho ta nghe, nói ngươi đối với hắn, đứa con trai ruột này chẳng ngó chẳng ngàng, đối với người phụ nữ khác thế mà thật để bụng."
"Ta liền hỏi là ai đấy, hắn nói là Hướng Tiểu Viên."
Chu Ngạc Hoa nhớ đến sự tức tối của Vĩ Gia Bảo khi ấy, cười không nhịn được: "Vừa rồi ta liền thử hỏi ngươi một chút, không ngờ còn đúng thật."
Vĩ Trang nâng hàng mi nhìn bà: "Các người vẫn luôn có liên hệ?"
Chu Ngạc Hoa nói: "Thỉnh thoảng gọi điện thoại, gặp mặt cũng chỉ gặp qua hai lần."
Khóe môi Vĩ Trang hơi thoáng nhếch lên, vẽ nên độ cong không chút độ ấm, dáng vẻ từ chối bình luận.
Chu Ngạc Hoa vốn dĩ không nghĩ trên người Vĩ Gia Bảo có gì để nói nhiều thêm, thấy thái độ như thể mỉa mai này của cô ấy, thở dài một hơi, nhìn cô ấy nói: "Lần đầu gặp mặt, là hắn tới tìm ta."
"Hắn khi đó 16 tuổi hay là 17 tuổi gì đấy. Hắn cho rằng cuối cùng cũng tìm được mẹ ruột của 'chị gái' hắn, bèn tìm ta để dấy binh hỏi tội."
"Ta mới nói với hắn, ta quả thật là mẹ ruột của ngươi, nhưng ngươi không phải chị gái hắn."
Ba câu nói như thế, bà nói ra một cách bình thường, nhưng thông tin ẩn giấu trong lời nói tựa như sóng to gió lớn vỗ đánh tới, xen lẫn theo đá vụn lởm chởm sắc nhọn bay nhào tới trên mặt, để lại từng một cơn đau nhói.
Vĩ Trang hơi nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Tôi vẫn luôn không biết là ai nói cho nó, hóa ra......"
"Vì sao không nói cho hắn?"
"Tôi cũng không nói cho nó, bà lấy quyền đâu ra?"
Tới một câu về một câu nối tiếp thế này, màu mắt Vĩ Trang u tối, trong lòng giống như có ngọn lửa mạnh mẽ nào đó sinh sôi vang lách tách, nỗi đau nhức nhối chôn sâu nhiều năm lúc này rốt cuộc đã tìm được thời điểm chủ nhân không bố trí phòng vệ nhất, nuôi dịp bò ra, há ra mồm răng dữ tợn.
Đôi mắt Vĩ Trang bởi vì cơn giận dữ mà lóe sáng bừng bừng, gằn từng câu từng chữ từ trong lòng: "Cả đời nó có thể chẳng cần biết."
Mười sáu năm đầu đều vui vui vẻ vẻ, tự do chẳng ràng buộc, được cưng chiều đến ngang ngược vô lối. Vốn dĩ cả đời đều có thể như vậy, tất cả mọi người đều sẽ bảo vệ hắn, chăm sóc hắn.
Gia sản nhà họ Vĩ lớn như vậy, hắn có là người thừa kế hay không thì đều đã định trước là số giàu sang.
Năm ấy mẹ kế 50 tuổi, từ chức công việc bác sĩ, ở nhà làm bạn với bố. Hai vị mang Gia Bảo theo bên người dạy dỗ, ở bên cạnh, hết sức nuông chiều hắn, còn thường thường mang hắn theo ra nước ngoài gặp mặt vợ chồng Vĩ Đình.
Vĩ Gia Bảo trước khi thành niên tính tình sôi nổi, đi đến nơi đâu cũng có rất nhiều bạn bè, cũng hiểu biết đúng mực, nói năng lễ phép, miệng lưỡi khéo léo.
Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, luôn cười hi hi, sáp tới gần người cô ấy mà kêu "chị hai, chị hai".
Sau đó hắn trở nên ương bướng ngông nghênh, ưa gây chuyện, đây đều là muốn khơi gợi sự chú ý của cô ấy, càng giống như là một loại phản ứng từ áp lực tâm lý.
"Bà vì cái gì muốn nói cho nó?" Từ giữa mày trở xuống, đến dưới hàm, đường cổ, làn da trắng lạnh mịn màng bật ra từ đường cong phập phồng mãnh liệt.
"Ngươi cho rằng thật sự có thể giấu hắn cả đời sao?" Có lẽ là bị thái độ của cô ấy kích động, Chu Ngạc Hoa nói: "Vậy ngươi hà tất sinh hắn ra?"
Lời này vừa nói ra, bà liền hối hận, ảo não 'ai' một tiếng.
Một sự im lặng chết chóc.
Bên tai Vĩ Trang phát tiếng ầm ầm, có thứ gì đó đâm vào vực sâu trong ký ức của cô ấy. Tiếng vang qua đi, mơ hồ hiện lên là cảnh tượng rất nhiều năm trước.
Vũ hội lễ thành niên, gia tộc xã giao, bố bảo cô ấy đi tiếp xúc với mấy đứa con trai của các gia tộc đối tác kinh doanh, nói có thể tiếp xúc xem thử, về sau chọn một người thành chồng của cô ấy.
Gia tộc liên hôn, cường cường liên hợp (*), trong kiểu gia đình này như bọn họ thì còn hết sức bình thường hơn.
(*) Nói một cách dễ hiểu nhất là: gia tộc tạo quan hệ qua hôn nhân, sự sáp nhập/hợp tác giữa những bên mạnh.
Giúp chồng dạy con, phụ giúp cho sự nghiệp của chồng, nếu không có gì ngòai ý muốn thì có thể trải qua cả đời giàu có ổn định suôn sẻ. Nhưng 'mật ngọt với người này, lại là thạch tín với người khác', Vĩ Trang thoáng tưởng tượng đến cuộc sống như vậy liền muốn nghẹt thở, cảm giác giống như là búp bê bị chơi đùa chơi trò gia đình, không có năng lượng sống của chính bản thân.
Cô ấy phản đối, cô ấy nói cô ấy muốn về sau vào tập đoàn làm việc, cô ấy còn phải làm người thừa kế. Chỉ cần đạt tới một độ cao nhất định, tới vị trí của bố, thì mới có thể không bị người khác khống chế.
Vĩ Đình càng tức giận hơn so với cô ấy, đứng ở bên cạnh cô ấy, lớn tiếng chỉ trích bố bọn họ là bố mẹ phong kiến áp đặt ép duyên, nhắc lại một lần nữa là cậu ấy sẽ không tiếp quản công việc trong gia tộc, cậu ấy muốn làm bác sĩ.
Bố giận tím mặt, đều khước từ hết bọn họ.
Vĩ Đình to gan hơn cô ấy, cậu ấy là đứa trẻ ngấm trong yêu thương và tự do mà trưởng thành nên, muốn làm cái gì thì liền tự mình đi giành lấy. Vì bảo vệ lý tưởng của cậu ấy, tỏ rõ lập trường của cậu ấy, buổi tối hôm đó cậu ấy liền rời nhà trốn đi.
Tuy rằng hôm sau đã bị tìm trở về, rồi cậu ấy bắt đầu tuyệt thực.
Không ăn không uống gần ba ngày, bố rốt cuộc thỏa hiệp.
Trong lòng Vĩ Trang rõ ràng, nếu là cô ấy tuyệt thực thì không có ai để ý, cuối cùng sẽ là tự cô ấy làm một cú ầm ĩ chẳng ai quan tâm, đành ngoan ngoãn ăn cơm. Cô ấy rời nhà trốn đi, không có người sẽ đi tìm cô ấy, cô ấy cũng không có chỗ có thể đi.
Cô ấy chỉ có thể đàm phán với bố.
......
Vĩ Trang nhắm mắt lại, đem bản thân rút ra từ trong ký ức.
"Bà đi đi."