Trần Vân Tú đã vừa lòng mà hô một tiếng, kết thúc được cái cảnh quay này, kế tiếp là thời gian phim trường nghỉ ngơi.
Chuyên viên trang điểm qua tới chỉnh sửa trang điểm cho Tiểu Viên. Cô chuyên chú lật kịch bản, Thái Quyển đưa ly nước tới trước mặt cô, cô cúi đầu hút vào một ngụm to.
Một bên khác, Hà Thần Ảnh cũng đang dặm lại trang điểm, chuyên viên trang điểm dịu dàng nói với cô ấy: "Chị à, mấy ngày nay có phải giấc ngủ của chị không tốt lắm hay không?"
Hà Thần Ảnh cười nhạt nhạt: "Là chẳng ngủ ngon mấy, quầng thâm mắt rất đậm nhỉ?"
"Có hơi, để em dặm tốt cho chị."
"Ừ." Hà Thần Ảnh đã đáp một tiếng mà lòng dạ đâu đâu, rồi ngước mắt nhìn hướng chỗ Tiểu Viên. Trong hơn nửa tháng này, trạng thái của Tiểu Viên rất không tệ, số lần NG càng ngày càng ít, thậm chí thỉnh thoảng có thể một cái liền qua. Nếp nhăn của Trần Vân Tú cũng cười giãn ra hết, không khí toàn bộ đoàn phim thì cũng tích cực cùng hưng phấn kể từ khi bắt đầu quay tới nay, tiến độ quay phim rớt lại cũng đã đuổi kịp tới. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, thì có thể hoàn thành đúng hạn.
Sau khi bù chỉnh trang điểm xong, Hà Thần Ảnh nhận lấy bình giữ nhiệt trợ lý cho cô ấy, uống vào ngụm nước, rồi nghe thấy Tiểu Viên gọi cô ấy: "Chị Thần Ảnh."
Hà Thần Ảnh ngước mắt lên, cô đã đi qua tới trong tầm nhìn, một khuôn mặt trắng mịn phơi phới, ngập tràn là rực rỡ cùng sức sống của tuổi trẻ. Cô ngồi xuống ở kế bên, đưa kịch bản tới trước mặt cô ấy, hỏi: "Chỗ này em tính xếp đặt thế này, Lâm Lật đi qua giữ chặt Thẩm Nhuế trước......"
Cô ấy nhìn vào đôi môi chợt đóng chợt mở của Tiểu Viên, dường như đã nói một đoạn lời nói dài, bỗng nhiên cô dừng một chút, rồi nở nụ cười: "Chị Thần Ảnh, có phải chị không thoải mái lắm hay không? Hay là em nói đến vụn vặt quá rồi?"
Hà Thần Ảnh cũng biết sự chú ý của mình không đủ tập trung, lúc muốn nói gì đó theo bản năng, thì Tiểu Viên đã nói với vẻ săn sóc trước: "Chị hãy nghỉ ngơi một chút trước, đợt lát em lại qua đây tìm chị......"
Cô đứng dậy thật mau, chạy chậm mà đi rồi.
Hà Thần Ảnh nhìn chăm chú theo hết hai lượt, rồi rũ mắt thở hắt ra một hơi.
Cô ấy đã từng rất nhiệt tình mong muốn Tiểu Viên ký với Đồng Hoa, thậm chí từng đề cử ở trước mặt cấp cao của công ty, mà bà chủ lớn của họ khi đó thế mà đã hỏi một câu "Cô hỏi qua ý kiến của cô ấy chưa?" Lúc đó, cô ấy liền cảm thấy có hơi không bình thường, chẳng qua thì không nghĩ nhiều.
Bởi vì đó thật sự quá phi lý rồi.
Ở trong giới này, người đi lối tắt thật sự là quá nhiều, cũng không phải người nào cũng có thể đi lối tắt. Cô ấy cũng biết Tiểu Viên đã từng có qua mấy năm rất vật lộn rất gập ghềnh, cô ấy cũng cho rằng cô là dựa vào chính mình, từng bước từng bước đi đến vị trí ngày hôm nay, trở thành nhân vật đi đầu của diễn viên thế hệ trẻ trong nước, cho nên cô ấy hết sức tán thưởng cùng yêu thích Tiểu Viên.
Nhưng hôm nay, có lẽ, cô cũng không có đơn thuần đến vậy như bản thân cô ấy tưởng tượng.
Cảm giác trong lòng của Hà Thần Ảnh thật phức tạp, kinh ngạc, bất ngờ, tiếc nuối, mâu thuẫn, thậm chí còn sẽ có cảm giác nhận phải lừa dối.
Bản thân cô ấy cũng cảm thấy những cảm giác này thật kỳ cục, đã cưỡng ép tháo gỡ tinh thần cùng cảm giác rất nhiều lần, mới có thể tạm thời vứt bỏ sang một bên lúc làm việc, nghiêm túc công tác.
Nhưng rảnh xuống thì cô ấy không biết cớ sao bản thân đi lật Douban của Tiểu Viên, giống như là mong muốn đi chứng thực cái gì.
Cô ấy gặp mặt lần đầu tiên với cô là ở phim trường 《 Lựa chọn 》. Năm đó Tiểu Viên là được Trần Vân Tú thử vai, lão Trần nói lúc ấy lão cũng sốt ruột chết được, chủ yếu là sát nút không tìm thấy diễn viên nữ thích hợp, Tiểu Viên là Hạ Khoa Văn đề cử.
Cũng là ở chỗ này, Tiểu Viên đã từ chối Vĩ Gia Bảo, đã làm mích lòng cậu ta, cho nên 《 Đôi ba chuyện của họ 》 sau đó của Tiểu Viên cũng đã bị thay vai.
Trong hai năm kế tiếp, cô đã đóng ba bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp.
Mãi đến 《 Túy tiêu dao 》, nhưng phỏng vấn khi đó nói Tiểu Viên là do biên kịch tự mình chọn, hơn nữa biên kịch kia là người trong sạch hiếm thấy trong ngành, cho nên cũng không thể nào có giao dịch thầm kín.
Giờ đây nhớ lại tới, hình như vào lúc đấy thì Vĩ Gia Bảo chưa từng có làm khó dễ với Tiểu Viên, bởi vì cậu ta ra nước ngoài du học rồi.
Hiện tại nghĩ về đến, là Vĩ Trang đưa cậu ta ra nước ngoài đây, như vậy cũng chính là vào khi đó bọn họ liền...?
Tiểu Viên trong 《 Trường dạ 》 là Hoắc Bích Quân chọn trúng, 《 Cung đình thâm sâu 》 cũng là cái mà Tiểu Viên tự mình thử vai thành công. Nói thật thì, ngoại trừ Tiểu Viên, Hà Thần Ảnh cũng không nghĩ ra ai khác tới diễn Lương Tịch.
Xuôi một lượt con đường phát triển sự nghiệp cho đến nay của Tiểu Viên, có lẽ có bóng dáng hỗ trợ của Đồng Hoa, nhưng điều không thể phủ nhận chính là, Tiểu Viên quả thật dựa vào năng lực của bản thân cô. Ngôn Tình Cổ Đại
Hà Thần Ảnh cũng không nói rõ được rằng mình đang để ý cái gì, đang bức bối cái gì, dù sao thì dẫu nhiều hoặc ít cảm thấy có tí không thoải mái ở trước mặt Tiểu Viên.
Cô ấy ở Đồng Hoa là nghệ sĩ quyền hạn cao nhất trong cấp A, nhưng cơ hội gặp mặt với Vĩ Trang cũng không quá nhiều, rốt cuộc ở dưới trướng tập đoàn Đồng Hoa thì Phim ảnh Đồng Hoa chỉ có thể xem như là một cái công ty nhỏ, bà chủ lớn thỉnh thoảng mới có thể tới một lần.
Ở trên mặt Vĩ Trang, trước nay cô ấy chưa từng nhìn thấy qua vẻ mặt thân mật không chút vướng bận như thế.
Cô ấy cũng không dự đoán được sau khi Vĩ Trang tới rồi, thì Tiểu Viên giống như là đã hoàn toàn dỡ xuống gánh nặng trong lòng, có thể phát huy như thường rồi. Từ một phương diện khác, đã chứng minh khuyên bảo cùng tâm sự trước đó của cô ấy đối với cô là hoàn toàn không có tác dụng.
Một màn cô ấy trông thấy ở bãi đỗ xe kia, chẳng hiểu sao khắc vào trong tâm trí cô ấy, rõ ràng lại phiền lòng, đã quá sốc đến nỗi làm sao cũng không thoát khỏi được.
Tạm thời cô ấy vẫn chưa có sắp xếp rõ ràng tâm trạng lắm phức tạp như vậy, may mà còn có thể công tác như thường. Cô ấy cũng nên đóng phim bình thường, không rối rắm về đời sống tình cảm riêng tư của Tiểu Viên thêm nữa.
"Phù ~" Hà Thần Ảnh lại hắt ra một hơi, vẫn là công tác cho tốt đi.
Một màn này hôm nay là cảnh quay đêm, cũng là cảnh diễn quan trọng trong 《 Gặp được 》.
Sau một cái hôn của Thẩm Nhuế cùng Lâm Lật, hai người liền đã bắt đầu qua lại. Thẩm Nhuế là bác sĩ điều trị chính của bệnh viện công lập, Lâm Lật vừa mới lên năm hai đại học, đời sống của hai người cũng không có bất kì kết nối gì, khác biệt tuổi tác cũng có độ chênh lệch. Thẩm Nhuế mong muốn quan hệ qua lại khiêm tốn mà bí mật, Lâm Lật chỉ có thể đáp ứng.
Từ nhỏ, gia đình Lâm Lật ly hôn, lớn lên trong cuộc sống với nhà toàn những người già. Bà cũng chỉ chăm lo cô ấm no, rất ít có quan tâm nhiều hơn đối với cô. Sau khi phải lòng Thẩm Nhuế, cô liền sa vào trong đó, cái gì cũng chẳng lo, chỉ mong muốn ở cùng với chị ấy. Cô vô cùng ỷ lại vào chị ấy, cũng không có cảm giác an toàn. Nếu tin nhắn của Thẩm Nhuế đáp lại chậm thì cô cũng sẽ không vui, cô bảo Thẩm Nhuế đồng ý mỗi tuần nhất định phải gặp mặt một lần. Đáng tiếc là công việc của Thẩm Nhuế bận rộn, không trực ban thì cũng sẽ bận một vài công việc về mặt phương thức trình tự, không cách nào bảo đảm mỗi tuần đều có thể gặp mặt.
Dần dà, quan hệ của hai người các cô mất cân bằng, bùng nổ tranh cãi, đây cũng là một cọng rơm cuối cùng khiến Thẩm Nhuế sẽ lựa chọn kết thúc đoạn tình yêu này.
Hà Thần Ảnh với Tiểu Viên cùng nhau dợt diễn, thảo luận cũng như dàn dựng chi tiết.
Tiểu Viên đọc lên lời thoại: "Mỗi ngày em đều nhớ đến chị, muốn cùng gặp mặt, nhưng chị thì luôn là đang bận. Em cũng biết chị bận, chỉ là đến cả trả lời cái WeChat của em mà chị cũng chẳng có thời gian ư? Có phải em khiến chị thấy phiền rồi hay không?"
"Chị nói đi, nếu chị nói ra rồi em cũng sẽ biết cách cân đối thôi."
"Em cũng rất bận, việc học của em cũng không nhẹ nhàng, nhưng em vẫn cố hết sức tìm thời gian trò chuyện với chị, vì sao chị cứ......"
Tiểu Viên dừng một chút, nói phân tích: "Em cảm thấy ở chỗ này, khi nói chuyện thì Lâm Lật là ngồi đó, đôi mắt nhìn vào Thẩm Nhuế. Cô ấy là oán giận trong lòng, thậm chí là đang trách móc đây."
Hà Thần Ảnh tiếp lấy lời cô nói: "Ừ, có thể hiểu được, Lâm Lật đợi thật lâu ở cửa nhà cô ấy rồi cô ấy mới về, quan hệ của cả hai vốn dĩ chính là mất sự cân bằng rồi."
"Cô ấy có chìa khóa của Thẩm Nhuế, chỉ là làm mất rồi, cho nên chỉ có thể ở cửa chờ Thẩm Nhuế trở về, vì vậy đã gửi WeChat rất nhiều lần thúc giục chị ấy, nhưng Thẩm Nhuế lại đang tăng ca công tác, tất nhiên không có cách nào kịp thời trả lời cô ấy." Sắc mặt của Tiểu Viên có hơi nặng nề.
"Lúc về đến nhà thì sắc mặt Thẩm Nhuế đã không tốt lắm. Cô ấy cũng mệt mỏi, có điều khi vào cửa thì gắng gượng giương tinh thần lên mong muốn xoa dịu bầu không khí, nhưng bị truy hỏi liên tiếp, thật sự thì thể xác và tinh thần cũng kiệt quệ." Hà Thần Ảnh khẽ than, nói.
Cho nên Thẩm Nhuế đã nói: "Chúng ta thôi dẹp đi."
Phân tích tới chỗ này rồi, hai người đều lặng yên cả.
Thẩm Nhuế cùng Lâm Lật, một là sự động lòng thanh xuân rực rỡ, một là nỗi rung động thành thục ấm áp dịu dàng. Bắt đầu ngọt ngào như thế, hết sức chân thành, lại bởi vì kiến thức xã hội, mâu thuẫn mang đến do chênh lệch tuổi tác cùng với thân phận mỗi người mỗi khác mà càng đi càng xa. Người khác trông thấy rõ ràng, người ở trong cuộc lại hoang mang, rối rắm, hoàn toàn thay đổi.
Tiểu Viên rầu rĩ trong lòng, thở dài, nói: "Đối với Lâm Lật mà nói thì câu này quá nặng rồi."
Giọng điệu của Hà Thần Ảnh cũng đã biến thành trở nên lướt nhẹ: "Thẩm Nhuế ly hôn cũng chưa được một năm, còn có con cái, nơi này cũng đã thuyên chuyển công tác cô ấy."
"Việc thuyên chuyển công tác cũng không nói rõ ràng với Lâm Lật trước, vậy là đã chứng minh trong quy hoạch cuộc đời của cô ấy cũng không có Lâm Lật. Chờ khi cô ấy nói ra cô ấy sắp thuyên chuyển đi, thì giây phút này Lâm Lật đột nhiên liền hiểu rõ được, lòng đã chết, biết rằng giữ lại nữa cũng không có ý nghĩa."
Hà Thần Ảnh lặng im một lúc, nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười cười: "Không ngờ rằng em có cảm xúc sâu như vậy, là nói từ kinh nghiệm sao?"
Rất nhiều cảm xúc nháy mắt đã nổi lên trong lòng, trong một lúc cũng không biết nói thế nào, cũng không biết có nên nói với Hà Thần Ảnh hay không, cho nên Tiểu Viên chỉ cười cười.
Buổi tối, nhiệt độ không khí thấp, các cô choàng vào áo khoác, hơi nóng từ trong bình giữ nhiệt toả ra tới, nhân viên công tác ở phim trường đang bận tới bận lui, hết thảy vẫn đều thu xếp ổn định.
Hà Thần Ảnh nhẹ giọng mà nói: "Thật ra chị rất thấu hiểu Thẩm Nhuế. Người đến tuổi trung niên, có con, mỗi một bước đều phải đã thận trọng rồi lại thận trọng hơn, vì yêu bất chấp tất cả mà đã đánh mất đi tuổi trẻ, cùng nhiệt tình xông xáo không ngại ngần."
Trong lời nói với tình cảm sâu sắc của cô ấy đều lộ ra một tia buồn bã, dường như người cô ấy nói không phải Thẩm Nhuế, mà là chính cô ấy.
Bất chợt, Tiểu Viên không nỡ đành lòng: "Thật ra ở trong lòng em, chị Thần Ảnh vẫn luôn là một người mẹ tốt, rất ấm áp dịu dàng......"
Dường như nghe loại khích lệ này thì Hà Thần Ảnh nghe nhiều rồi, trên mặt lập tức chất lên nụ cười bất đắc dĩ theo phản xạ có điều kiện. Tiểu Viên quan sát nụ cười của cô ấy, ấp ủ một chút, rồi nói tới chuyện của mẹ cô cùng cô ấy.
Nói khi bà ly hôn, một mình nuôi dạy cô là không dễ cỡ nào, cũng thật cô quạnh, cho nên khi có người đối xử tốt với bà thì bà liền đã sa vào trong đó, tới cuối cùng rồi thì đã không cách nào quay đầu lại.
Hà Thần Ảnh càng nghe càng giật mình, Tiểu Viên nói đến thật thẳng thắn đơn giản, cảm giác cứ như đang nói chuyện xảy ra với người khác trong tin thời sự.
Trong lòng phải trải qua chông gai như thế nào, mà hiện giờ mới có thể dửng dưng nói ra đau khổ trong ký ức.
Hóa ra trong khoảng thời gian cô ấy thờ ơ đứng ngoài cuộc kia, là thời khắc u ám nhất trong cuộc đời của Tiểu Viên.
Hiện tại cô chịu nói lời mang tiếng lòng mình như vậy với cô ấy, là một loại tín nhiệm cùng cởi mở tâm tình với cô ấy rồi. Hà Thần Ảnh thầm hít một hơi, vẻ mặt cũng đã nghiêm túc lên, chỉ là nghe rồi nghe, trong lòng càng buồn bực mỗi lúc một ghê gớm, cảm giác chua xót từ trong lòng lan tràn suốt một mạch, đã truyền tới mặt mày của cô ấy.
Đêm khuya lạnh ngầm, ánh đèn màu vàng nhạt trong phim trường đã khuếch ra một mảng lớn, động phải vật dụng trong nhà thì đều uốn vòng. Hai người các cô ngồi ở sofa chỗ phim trường, Tiểu Viên ngồi ở nơi ngược sáng, ngoại trừ cô, cảnh và người đều là sự bận rộn cùng lu mờ, chỉ có mặt mày của cô là sự tĩnh lặng mà rõ ràng.
Đến cả lông tơ mềm mịn trên mặt cũng có thể nhìn thấy, hàng mi dài chớp vỗ, dẫn dụ người ta mơ mộng.
"Thật ra tới năm nay rồi, em cũng đã mới bắt đầu hiểu được vất vả cùng cô độc của mẹ em, đương nhiên em cũng sẽ đau lòng bản thân trong quá khứ...... Chỉ có thể nói rằng con người ta đều có sự lựa chọn, chỉ cần không oán trách không hối hận là được."
"Em cảm thấy người mẹ là sự nghiệp vĩ đại nhất trên đời, nhưng có khi lại cảm thấy gánh nặng của ba chữ 'vĩ đại nhất' quá nặng rồi, cho nên vẫn hy vọng là 'những người mẹ' đều có thể tìm được hạnh phúc của chính mình, vui vui vẻ vẻ mà sống."
Cánh môi cô chu lên, nghiêng mặt qua tới, cong mắt cười với cô ấy.
Hà Thần Ảnh cũng đã nở nụ cười theo, rồi nhìn cô một cái thật sâu. Hai người bốn mắt nhìn nhau, có đến mấy giây, ai cũng không có dời mắt đi.
Tiểu Viên bỗng nhiên xoay đi, nói phá vỡ lặng yên: "Ôi chao, hình như lạc đề rồi, chị Thần Ảnh, chúng ta chuẩn bị đi?"
Hà Thần Ảnh đã "ừ" một tiếng, tầm mắt vẫn cứ dừng ở trên người cô.