"Viên à, năm nay sắp qua được một nửa rồi, em mới nhận có một bộ phim đấy em biết không?" Nguyễn Thanh gom đà chuẩn bị khóc lóc thảm thiết, mới bắt đầu làm nóng cái ti tí: "Chị cũng là muốn ăn cơm mà!"
Tiểu Viên: "......"
Cô xoa xoa cái trán, bỗng chợt cười.
"Em biết rồi chị, vậy cứ nhận đi, với lại chị nhận quảng cáo cho em, tạp chí cũng sắp xếp lịch trình đi, ngày mai em liền bắt đầu đi phòng tập thể dục."
Nguyễn Thanh thoáng sửng sốt, thế mà dễ nói chuyện như vậy à?
Hàng mi Tiểu Viên hơi rũ, quay sang giương mắt cười một cái với cô ấy: "Em chỉ là nghỉ ngơi hết mấy tháng, lại không phải bãi công."
Trong lòng Nguyễn Thanh đột nhiên chợt đau xót, mấy tháng này em đâu là nghỉ ngơi, em là 'lịch kiếp'(*) ấy chứ? May mà cũng quay lại rồi, cũng trở nên càng trưởng thành hơn.
(*) lịch kiếp: (历劫/曆劫) Cũng gọi Kinh kiếp, Cửu viễn. Trải qua nhiều kiếp, hình dung thời gian lâu xa, dài dặc. (theo phatgiao.org.vn)
Cô ấy nghiêng đầu quan sát nghệ sĩ nhà mình, thân hình đã gầy ốm mỏng manh một ít, cảm giác làn da mộc mạc ửng sáng phai nhạt chút, mày đen nhánh mắt thanh tú, giữa ánh mắt gợn sóng lay động đã nhiều thêm chút sự quyến rũ khôn kể so với trước đây.
Nguyễn Thanh thưởng thức đến mấy giây nữa, rồi lại giới thiệu đạo diễn với cô: "Còn có một việc, là về đạo diễn Vu."
"Vâng?" Tiểu Viên thắc mắc: "Sao vậy ạ?"
"Khụ, đạo diễn Vu chưa từng công bố qua với bên ngoài, chẳng qua thì cũng là bí mật được công khai ở trong giới, cô ta thích người cùng giới tính."
Tiểu Viên ngớ ra một cái: "Đây là đời sống tình cảm cá nhân của người ta, chẳng liên quan với đóng phim chứ."
"Bố cô ta là tài phiệt có tiếng, mẹ cũng là nghệ thuật gia, bản thân cô ta xuất thân từ học nhiếp ảnh, lúc trước là nhiếp ảnh gia rất có tên tuổi, 30 tuổi mới quay bộ phim đầu tiên, năm nay 37, tổng cộng có bốn bộ phim, bộ sau càng tốt hơn bộ trước, tiếng lành đồn xa, năng lực công tác không có vấn đề, thẩm mỹ cũng rất cao, chỉ là đời tư......"
Đầu Nguyễn Thanh thoáng đau: "emmmm, có hơi quá phong phú rồi......"
Biểu cảm của Tiểu Viên là vẻ mặt "Đời tư cá nhân người ta phong phú có liên quan gì với em".
"Chị, chị nói thẳng xem chị đang lo lắng cái gì?"
Nguyễn Thanh đã cho cô một ánh mắt phức tạp, cô ấy vốn dĩ cũng không cần quá lo lắng.
Tiểu Viên phản ứng lại tới, cười một cái bất đắc dĩ: "Chị, hiện tại em chẳng có tâm trạng yêu đương gì, hơn nữa......" Hơn nữa trong lòng cô có người, tạm thời sẽ không ngó ngàng người khác.
"Chị biết, ôi," Nguyễn Thanh kéo ghế qua, mặt đối mặt với cô: "Mặc dù nói chuyện riêng của người khác là không tốt, nhưng chị vẫn muốn nói, đạo diễn Vu này rất ư có sức hấp dẫn, hơn nữa cô ta thích gái đẹp, người cũng tương đối cởi mở......"
Nguyễn Thanh hơi không tiện mở miệng nói những tin hóng hớt này, tuy rằng đều nói với bên ngoài là 'bạn', nhưng quần chúng cũng không phải đồ ngốc, hầu hết mọi người vẫn đều biết rõ trong lòng. Mà 'bạn' của đạo diễn Vu, có người là gái thẳng như sắt thép, có người cũng không phải độc thân, có người còn là đã kết hôn, hơn nữa cô ta rất biết 'bẻ thẳng'.
Này vốn là chuyện riêng của người khác, Nguyễn Thanh cũng không tiện nhiều chuyện, đều là vì đứa nhỏ nhà mình. Để phòng ngừa bên sản xuất có thể lăng-xê bừa bãi, cô ấy đã lo liệu chu đáo ở trên hợp đồng, cũng đã làm bảo đảm ở các phương diện liên quan.
Tiểu Viên thấy giữa mày Nguyễn Thanh cũng xoắn ra nếp uốn rồi, trong lòng chợt ấm áp. Nửa năm vừa qua, cô càng thêm cảm thấy Nguyễn Thanh đối xử với cô là tốt thật lòng thực ý, bản thân cũng đã khiến chị ấy nhọc lòng không ít.
"Chị," Tiểu Viên bỗng nhiên giơ tay sờ sờ đầu tóc Nguyễn Thanh: "Được rồi được rồi, chị cứ yên tâm đi."
Nguyễn Thanh bị động tác nảy sinh bất chợt của cô làm cho thoáng sửng sốt, khi Tiểu Viên khuynh lại gần cô ấy, chóp mũi cô ấy ngửi thấy được chút mùi hương thoang thoảng, hết sức dễ ngửi, nhìn gần làn da dẻ của tuổi trẻ thật trắng trẻo non mịn như tuyết, cũng chẳng thấy được tì vết ở khoảng cách gần.
Bỗng dưng Nguyễn Thanh cảm thấy có tí thẹn thùng, khó ở mà kéo tay cô ra: "Em đứa nhóc này, nói chuyện thì nói, sao có thể sờ đầu người lớn!"
"A?" Tiểu Viên mím môi cười, đôi mắt uốn nên độ cong đẹp đẽ tinh tế: "Chị, chị cũng lớn hơn em mười tuổi đấy, nói chuyện đừng ra vẻ già cỗi thế."
Nguyễn Thanh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng véo mặt cô trút giận, suýt chút nữa đã bị cô ghẹo được rồi!
"Lớn hơn em mười tuổi còn chưa đủ? Hả? Em cái con bé này!"
Nụ cười của Tiểu Viên chợt khựng lại ti tí, lần thứ n trong đầu hiện lên khuôn mặt của Vĩ Trang. Con người bé nhỏ trong lòng đã quen thuộc thông thạo với việc đối mặt loại tình huống này, cái cần phải thể hiện ngoài mặt chính là ung dung thản nhiên, coi như chẳng xảy ra chuyện gì ấy cả, chuyển khỏi chủ đề: "Chị à, vậy em khi nào vào đoàn?"
"Cuối tháng đi, chờ đón sinh nhật rồi lại nói sau nhé?" Nguyễn Thanh nói.
Sinh nhật năm ngoái rất khó quên, Vĩ Trang tới đón cô, cô còn đòi một chiếc khuyên tai cổ điển của người ấy làm quà sinh nhật, các cô đã trải qua một đêm hết sức ngọt ngào tốt đẹp......
Không thể lại nghĩ nữa, cứ nhớ hoài thì cái con người bé nhỏ trong lòng kia sẽ sụp đổ mất.
"Sau khi em chụp quảng cáo xong thì vào đoàn luôn đi, dù sao...... chỉ là sinh nhật mà thôi." Qua vài giây rồi, Tiểu Viên chờ lòng lặng yên xuống.
"A?" Nguyễn Thanh kinh ngạc, thế cũng tích cực quá rồi?
"Cứ định như vậy rồi đi chị." Tiểu Viên nhẹ nhàng đứng dậy, kề qua khẽ ôm cô ấy, gò má Nguyễn Thanh chợt nóng lên vô cớ, lập tức quên đi mất mình muốn nói gì.
Chờ sau khi Tiểu Viên đi rồi, Nguyễn Thanh còn đang cảm khái, đúng là thân thể tươi trẻ tốt đẹp mà! Rõ ràng gầy như vậy, nhưng đúng thật 'điện nước đầy đủ'!
Không được, cô vẫn phải đi nghe ngóng lần nữa xem vị đạo diễn Vu kia có phải độc thân hay không. Cô ấy không biết hiện tại sếp tổng lớn họ Vĩ kia với Tiểu Viên là tình trạng gì, chẳng qua thì cô ấy luôn muốn cố định góc tường thay cho sếp tổng lớn, bởi vì tháng trước Jim mới bắn năm mươi triệu (khoảng 173 tỷ VND) cho Phi Dực, lấy của người thì chính là rụt tay với người ta, thật sự là cô ấy cũng không còn cách nào.
Cuối tháng năm, Tiểu Viên đã vào đoàn phim. Bởi vì ngân sách có hạn, giai đoạn trước đoàn phim cũng không định tuyên truyền với bên ngoài, cho nên cũng chả có bất kì rò rỉ và tin tức, vừa lúc phù hợp với ý của cô.
Tiểu thuyết nguyên tác 《 Tiểu Ngải 》 là kể về câu chuyện hầu gái Tiểu Ngải, từ nhỏ cô bị bán vào nhà họ Tịch, chịu đựng mọi ức hiếp của bà Năm - vợ kế, dì Ba - vợ lẽ, với lại bọn tôi tớ lâu năm. Sau khi bị ông chủ nhà họ Tịch là ông Năm cường bạo mang thai, bị bà vợ lẽ phá mất con, thì đã để lại mầm bệnh trong cơ thể.
Sau này Tiểu Ngải lại cùng nam chính Phùng Kim Hòe, hai người có tình cảm với nhau cũng kết hôn, vượt qua một khoảng ngày tháng nghèo túng mà tốt đẹp. Không lâu sau kháng chiến bùng nổ, xưởng in Kim Hòe làm việc dọn đến Hong Kong. Sau khi Kim Hòe đi theo qua Hong Kong thì lăn lộn nhiều chỗ, hai người chia lìa hai nơi, không cách nào gặp nhau.
Tiểu Ngải đang tiếp tế mẹ chồng cùng chú em chồng, những người bởi vì địa chủ bóc lột mà đi nương nhờ vào cô, vất vả làm việc sống qua ngày, rồi bệnh nặng sau khi bệnh cũ chưa trị dứt phát tác ——
Kết cục của tiểu thuyết nguyên tác có ít nhất là hai phiên bản. Một cái là Tiểu Ngải với Kim Hòe gặp lại, nhưng lúc này cô đã bệnh nặng, không có nói kết cục của bọn họ, đến đấy thì đột nhiên ngắt ngang rồi. Một cái phiên bản khác, nghe nói là 49 năm sau tiên sinh Trương Ái Linh đã sửa lại cái kết tương đối sáng sủa, sau khi giải phóng Tiểu Ngải trị được hết bệnh, đã vào xưởng in của Kim Hòe làm việc, sống cuộc đời hạnh phúc.
Nguyên tác sửa thành tiểu thuyết, một là sửa tuổi tác ban đầu của Tiểu Ngải lớn hơn, bị bán vào nhà họ Tịch thì đã thành niên, hai là kết cục, lấy cái kết cục tương đối mở (lạc quan), nghe nói là chủ ý của đạo diễn Vu Ngọc.
Tiểu Viên rất thích kết cục kịch bản này.
Cô với Chu Ngộ lần lượt tiếp bước vào đoàn, vai diễn của Chu Ngộ đương nhiên là Kim Hòe, phim của họ là quay từ sau đến trước.
Nghe nói đây cũng là chủ ý của đạo diễn.
Trước khi đến, Tiểu Viên thật sự còn đi Baidu chút về đạo diễn Vu Ngọc, thấy người thật rồi mới phát hiện trông càng có phong thái hơn so với trong ảnh chụp.
Tóc ngắn gọn gàng linh hoạt, khoảng giữa đôi mắt hơi gần, kiểu dáng mắt hẹp dài, có ánh mắt giống như hồ ly, ăn mặc trung tính (unisex).
Đạo diễn Vu là vị đạo diễn khá lười nhác, tuy rằng ngân sách có hạn, nhưng trình tự của cô ta thì lại chậm rì rì, không quay tới vừa lòng cô ta thì cô ta thà rằng gác lại đấy, thật sự không được thì liền nhảy qua quay lại, cho nên đã làm đến mức người phụ trách sinh hoạt cùng trù tính chung rất khó xử lý, giám chế mỗi ngày dậm chân ở phim trường, nhà sản xuất cả ngày đăm chiêu ủ dột.
Cô cũng không can thiệp thế nào được.
Có lúc cô ghét bỏ bọn họ quá ồn ào, liền chạy qua một bên nghỉ ngơi; có khi gọi điện thoại, nghe nói là tán dóc với "bạn". Trong lúc vô ý, Tiểu Viên cùng Chu Ngộ nghe được một lần, "cục cưng à ơi ngắn dài" cực kỳ buồn nôn, làm hai người này ngấy ra da gà gai ốc cả người.
Tiểu Viên và Chu Ngộ cũng chẳng còn cách nào, ở ngoài hai người đã thường hay tìm thời gian diễn riêng với nhau, nhưng có khi hai người bọn họ cảm thấy tất cả đều ổn rồi, thì Vu Ngọc vẫn lắc đầu.
Tiểu Viên hỏi cô ta nguyên nhân, thì Vu Ngọc nhìn cô cười với ý tứ sâu xa: "Không phải nói diễn xuất của cô có vấn đề, là tôi cảm thấy không ổn, không phù hợp với thẩm mỹ của tôi."
Tiểu Viên tự cảm thấy kiên nhẫn của bản thân đã đủ tốt rồi, mà vẫn bị cô ta khích đến đôi mày xinh đẹp chợt nhíu.
Chu Ngộ ngỏ ý mong cô ta giảng giải cách diễn một chút cho bọn họ, hoặc là nói một câu về cảm giác mà cô ta mong muốn.
Vu Ngọc châm một điếu thuốc, kéo hết một hơi, nheo mắt liếc xéo anh ta một cái, chẳng nói năng, tiếp đấy lại đưa ánh mắt lên người Tiểu Viên.
Lần này đến Chu Ngộ cũng cảm thấy có vài phần bất bình, để ý tới ánh mắt Vu Ngọc nhìn Tiểu Viên thì trong lòng anh ta chợt khựng lại, đã mau mau tìm cớ đi khỏi cùng Tiểu Viên.
"Về sau nếu cô muốn tìm đạo diễn, thì nhớ kỹ phải kêu tới tôi." Chu Ngộ coi như trai thẳng cực kỳ, khó mà nói chuyện hóng hớt của phụ nữ, chỉ có thể nói với Tiểu Viên như vậy.
Tiểu Viên đáp lại một tiếng, nhưng vẫn cau mày.
Về phần diễn của bọn họ thì kéo xuống dưới, bắt đầu quay cốt truyện khác, trong đó có một lần Chu Ngộ không có phần diễn nên anh ta không có ở đoàn phim, nhưng còn Tiểu Viên, ngoại trừ nghỉ ngơi thì đều ở đoàn phim. Cô phát hiện, Vu Ngọc chỉ là yêu cầu đặc biệt ở cảnh diễn tình cảm, phải "phù hợp cảm giác cùng thẩm mỹ của cô ta", cốt truyện khác thì đều thông qua liền rất thuận lợi.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, với tư cách là nữ chính, cô vẫn cần phải trao đổi tốt với đạo diễn.
Thế là vào thời gian nghỉ ngơi cuối tuần của mình, cô đi tìm Vu Ngọc, không có đi phòng cô ta, mà là gọi điện thoại trực tiếp từ trong sảnh lớn cho cô ta, mời cô ta xuống dưới.
Ước chừng qua hai mươi phút sau, Vu Ngọc xuống đến tới. Cô ta mặc áo T-shirt màu trắng quần jeans, cả người thoải mái gọn ghẽ, rồi đi tới trước mặt Tiểu Viên, cười đến chân mày đuôi mắt cong cong.
"Cô cũng cẩn thận quá rồi đi?" Cô ta ngồi xuống mà vẫn còn cười, bộ dáng kia, giống một con hồ ly đắc ý dào dạt.
Tiểu Viên khẽ mím môi, rất muốn nói thẳng bởi vì tôi với cô không thân, chẳng qua thì cô chả nói gì, chỉ là đem cafe đá kiểu Mỹ (Iced Americano) đã mua đẩy đến trước mặt cô ta.
"Có tìm hiểu rồi ha, biết tôi thích uống cái này." Vu Ngọc cũng không khách khí, cầm lên liền uống.
Đây là Thái Quyển hỏi thăm phía trợ lý của cô ta, cũng là Thái Quyển đi mua.
"Đạo diễn Vu......"
"Ôi, bây giờ không phải ở phim trường, cô gọi tên của tôi là được rồi, đừng nghiêm túc như vậy."
Sắc mặt Tiểu Viên không chút gợn sóng, từng câu từng chữ: "Đạo diễn Vu, là tôi muốn xin ngài chỉ bảo, cảnh của Tiểu Ngải cùng Kim Hòe......"
Tiếp theo thì toàn là cảnh diễn của cô và Chu Ngộ rồi, nhưng dẫu trước hay sau cũng đã quay hết 35 ngày thời gian làm việc, cảnh quay tay đôi giữa bọn họ được Vu Ngọc thông qua còn chưa tới mười cái.
Về sau phải quay thế nào đây?
Dù sao cũng phải cho bọn họ một phương hướng đi chứ?
"Hôm nay cô tự mình tới tìm tôi là đúng, có mặt Chu Ngộ thì tôi cũng không tiện nói rõ với cô." Vu Ngọc nhấc mắt, khe khẽ cười với cô.
Lòng Tiểu Viên chợt thót lại, chẳng lẽ vấn đề là đến từ bản thân mình? Cô vẫn diễn cảnh tình cảm không tốt sao? Trong 《 Cung đình thâm sâu 》 rõ ràng thì rất tốt mà, có điều cảnh tình cảm của 《 Cung đình thâm sâu 》 cũng không đủ thuần chất, cho nên phải làm sao đây?
Tiểu Viên hơi hơi suy tư, hàm răng đều đặn vô thức cắn lấy môi dưới mềm mại, vầng sáng mùa hạ lướt qua nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi cô, gương mặt trắng như tuyết, giống sóng gợn hiu hiu dập dờn.
Vu Ngọc bỗng nhiên ngứa tay, đầu ngón tay duỗi qua tới, muốn sờ vết vầng sáng kia một cái.
Người Tiểu Viên chợt nhích, ngồi về sau chút xíu với vẻ cảnh giác, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm cô ta một cái, nhìn chằm chằm đến độ Vu Ngọc hơi quáng: "Chỗ nốt ruồi này của cô nổi lên cũng đáng yêu quá đi......"
Vẻ mặt Tiểu Viên thoáng nghiêm lại, quay mặt đi, không đáp lời của cô ta.
Vu Ngọc kinh ngạc, vẻ mặt lạnh lùng này trông cũng có sức quyến rũ khác hẳn, ồ, thật sự rất thú vị đây.
"Tôi không làm được tốt chỗ nào?" Tiểu Viên ngồi đến đứng đắn hơn vài phần, đè xuống khó chịu trong lòng, kiên nhẫn hướng trọng tâm câu chuyện dẫn tới việc chung.
Vu Ngọc hút cafe đá kiểu Mỹ chậm rì rì, lộ ra "nụ cười hồ ly", cố ý hỏi lại: "Cô cảm thấy sao?"
Tiểu Viên hít sâu một hơi, đường xương ức thoáng phập phồng: "Tôi không rõ ràng lắm, mong ngài nói tôi biết."
"Ừm...... được thôi," Vu Ngọc đặt ly giấy xuống, cong môi chợt cười: "Cô từng có phụ nữ nhỉ?"
Tiểu Viên bị hỏi cái rồi trở tay không kịp, dòng máu cả người nhanh chóng xộc lên trên mặt, biểu cảm đã liền lộ tẩy vài phần, bị Vu Ngọc tóm cái ngay chóc, cô ta mỉm cười sáng tỏ thỏa mãn: "Quả nhiên cảm giác của tôi là đúng!"