Di động nạp pin vào, lật được trong túi ra hai loại thuốc, là cái mà bác sĩ gặp lần trước kê cho cô, giúp ngủ ngon với cả điều tiết tâm trạng.
Tối hôm qua, cùng lúc khi cô đang không quá tỉnh táo lại còn vơ theo hai loại thuốc trong túi, thật là không thể tưởng tượng nổi. Cộng thêm thuốc ngủ mà vị bác sĩ kia kê cho cô sáng nay, cô có thể ở chỗ này cả một tháng.
Cô thoáng gãi đầu, sao có thể có ý nghĩ như vậy chứ?
Cô mau chóng mở di động ra, vội vã thoáng lướt qua cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, lại gửi một tin nhắn WeChat cho Thái Quyển —— "Đừng lo lắng, em ở nhà cô ấy."
Cô ngồi một hồi, rồi đứng dậy đến gian để quần áo thay áo choàng ra, chọn chiếc váy dài rộng rãi mặc vào.
Bỗng nhiên, có một suy nghĩ đuổi tới, đừng bảo là Vĩ Trang quay về sớm vì cô đấy chứ?
Có, có khả năng này sao?
Vĩ Trang không uống hết ly rượu kia, cô ấy ngồi ở sofa trong sảnh phụ. Trước kia, giờ này cô ấy còn ở công ty, hiện tại bỗng nhiên trở nên nhàn nhã rảnh rang.
Mặt mày cô ấy thoáng nghiêng qua, khuôn mặt trắng bóc trong trẻo kia của Tiểu Viên ló vào, thấy cô ấy nhìn qua, cô liền rụt về.
Hai giây sau, cô lại ló ra nhìn cô ấy lần nữa, Vĩ Trang thoáng nhướng mày, trước khi cô ấy nói gì thì Tiểu Viên lại rụt trở về.
Vĩ Trang: "......"
"Tôi có thể đi phòng nghe nhìn của cô xem phim chứ?" Không thấy được người, trái lại nghe được tiếng của cô: "Tôi sẽ đối xử cẩn thận với đồ cô cất giữ."
Ngược lại Vĩ Trang không có ý kiến, nhưng cô cũng không chờ câu trả lời của cô ấy. Vĩ Trang nghiêng tai thoáng nghe, Tiểu Viên hẳn là tự chạy vào rồi.
Vĩ Trang khẽ nhắm mắt.
Ngoài sự thận trọng, không thích ứng lúc đầu gặp gỡ, thì Hướng Tiểu Viên không sợ cô ấy, cũng không bài xích cô ấy, càng sẽ không thử cô ấy, cũng đủ tôn trọng sự riêng tư và ranh giới, tuy rằng đôi khi cô sẽ đưa ra một ít "yêu cầu".
Thật ra những lời cô đưa ra "Frances, qua đây" "ở chỗ này của cô mấy ngày" hoặc là "đi phòng nghe nhìn xem phim" sơ sơ chút ít này không tính là yêu cầu.
Ở trước mặt cô ấy, cô thật thoải mái, thật tự do, cũng thật đơn thuần, không nhìn thấy chút mưu tính nào. Vĩ Trang biết có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với cô ấy, tiếp cận cô ấy đều là có mục đích. Cô ấy đã không còn tin trên thế giới này có người không chút mong mỏi gì đối với cô ấy.
Ngay từ lúc đầu nhìn thấy trên hợp đồng cô nêu ra không cần bất cứ tài nguyên và trợ giúp tiền bạc nào cho cô, Vĩ Trang không cho là đúng, về sau nhận ra được là cô nghiêm túc.
Trong lòng Vĩ Trang vẫn hơi vi diệu, với tất cả thành tựu đạt được cho tới nay của mình, thế mà lại không đáng để cô lăm le sao?
Cô là kiểu người yêu biểu diễn lại được người nhà bảo vệ rất tốt, còn mang theo một chút thanh cao của phái trường lớp, cùng với một chút ương ngạnh trong tính cách.
Vĩ Trang cũng không nghĩ "đối tượng hợp đồng" của mình quá phiền phức.
Cô ấy cũng vẫn luôn không rõ vì cớ gì cô ấy lại bị Hướng Tiểu Viên thu hút, ham muốn của cô ấy nhạt nhiều năm, đều không nhấc nổi hứng thú với bất kì ai.
Ánh đèn từ sườn mặt rơi xuống bả vai cô ấy, lông mi dài mà rõ ràng hơi hơi nhấp nháy.
Từ nhỏ cô ấy đi học chính là trường tư quý tộc, lui tới đều là gia cảnh bối cảnh không khác biệt nhiều với cô ấy. Nhưng như vậy cô ấy cũng không có bạn học, thường xuyên đi đi về về một mình.
Khi còn rất nhỏ, cô ấy đã có người theo đuổi, nam có nữ cũng có. Cô ấy cảm thấy thật phiền phức, liền càng thêm ít giao du với bên ngoài. Trừ đi học thì hoàn toàn không lui tới với người ngoài.
Trường học có rất nhiều chương trình học thú vị, thuật cưỡi ngựa, đấu kiếm phương Tây, nhạc cụ, chơi cờ, thậm chí có võ thuật. Có thể theo đánh giá của cô ấy, chương trình học so với cái gọi là "tiếp xúc yêu đương" còn muốn thú vị hơn nhiều, cô ấy hoàn toàn sẽ không cảm thấy đơn điệu cùng buồn chán. Dần dần, cũng có tin đồn ở sau lưng trong trường học rằng cô ấy không hòa đồng không ở chung được.
Người bố khó gặp mặt được một lần với cô ấy, còn phê bình cô ấy không hiểu được tới lui quan hệ cá nhân, không hiểu được tích lũy mạng lưới quan hệ.
Cô ấy là "dê đen" trong trường học và trong nhà, đi đến nơi đâu cũng không được chào đón.
Thời niên thiếu cô ấy cảm thấy bố có thật nhiều bộ mặt. Luôn thật lạnh nhạt, thật xa cách với cô ấy, mà với mẹ của Vĩ Đình, trước mặt người vợ thứ hai của ông thì thường xuyên cười, nói chuyện với bà ấy cũng là nhỏ nhẹ mềm mỏng, đối với Vĩ Đình thì vừa nghiêm khắc lại không phải yêu thương.
Vì sao chứ?
Sau mấy phen suy nghĩ, Vĩ Trang cho rằng bố cùng người vợ thứ hai của ông là có tình cảm, cho nên ông cũng rất yêu Vĩ Đình.
Ông không thích cô ấy như vậy, có lẽ là bởi vì mẹ của cô ấy?
Năm ấy, vào năm 12 tuổi lần đầu gặp được mẹ của cô ấy, có mấy ngày ngắn ngủi ở chung với bà, sau đó lại phát hiện bản thân cô ấy chẳng qua là công cụ thử nghiệm kịch bản của bà.
Sau khi về nhà, mẹ cũng không còn chủ động liên hệ với cô ấy nữa. Bà như là một sợi khói, bất chợt xuất hiện, khi cô ấy còn chưa bắt được thì đã tản đi mất.
Hai năm đó cô ấy thậm chí còn hoài nghi có phải cô ấy đang nằm mơ hay không, cô ấy đã quá tò mò mẹ của mình là ai, đến nỗi cho rằng nữ diễn viên Chu Ngạc Hoa trong truyền thuyết là mẹ của cô ấy.
Nhất định là như thế, cô ấy nói với chính mình, cho nên không cần phải có sự khổ sở "bị trở thành công cụ hình người".
Thẳng đến khi cô ấy 15 tuổi, Chu Ngạc Hoa lại xuất hiện trước mặt cô ấy lần nữa.
"Lớn lên thật cao nha, có muốn đi chơi cùng ta mấy ngày không?" Trông bà vẫn xinh đẹp như thế, trên người một bộ sườn xám màu đen, mái tóc uốn xoăn vén qua một bên, đôi môi đỏ tươi cắn điếu thuốc.
Đó là một ngày tuyết, ở cửa lớn ngoài biệt thự của gia đình, bông tuyết rơi xuống, hóa thành bọt nước tô điểm trên lông tơ màu trắng của áo choàng bà.
Khi bà xuất hiện, Vĩ Trang bỗng cảm nhận được một loại khổ sở như kim châm, cô ấy không thể không nhắm mắt lại.
Không phải giấc mơ, chuyện xảy ra năm 12 tuổi ấy là thật.
"Bà lại nhận phim mới gì cần sự phối hợp của tôi?" Cô ấy lạnh lùng nói.
Chu Ngạc Hoa nhìn cô ấy chằm chằm, cười "ây dà" một tiếng, lại không hề giải thích cho bản thân.
"Tôi không có hứng thú ở mỗi nhà cùng bà." Vĩ Trang xoay người muốn chạy, lưng ưỡn thẳng.
"Được thôi, vậy bé đổi ý rồi thì đến địa chỉ này tìm ta." Chu Ngạc Hoa cười thở dài phía sau cô ấy, nói một cái địa chỉ.
Vĩ Trang cũng vào cửa không quay đầu lại.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, cô ấy cứ đi học như thường lệ.
Chờ tới ngày thứ tư, buổi tối hôm đó, bố mang theo mẹ kế cùng Vĩ Đình đi ra ngoài, chẳng hiểu sao cô ấy cảm thấy nôn nóng. Cô ấy chợt nghĩ, có lẽ là bản thân đã hiểu lầm Chu Ngạc Hoa, dù gì cũng nên nghe thử giải thích của bà, biết đâu sự thật không phải như vậy. Hay là cô ấy nên đi hỏi rõ lại, vì sao bố chán ghét cô ấy, có phải bởi vì liên quan đến bà?
Bọn họ vì sao lại kết hôn, rồi vì sao lại chia tay? Vì sao sinh cô ấy ra? Vì sao ly hôn rồi không giành quyền giám hộ cô ấy?
Trong lòng cô ấy có quá nhiều nghi vấn, gần như biến thành nỗi buồn phiền của cô ấy mười lăm năm qua, tóm lại nên đi hỏi một câu rõ ràng!
Vĩ Trang ra cửa, tự kêu taxi đi tới địa chỉ mà cô ấy chỉ nghe qua một lần liền nhớ kỹ kia.
Người gác cổng nghe thấy tên cô ấy, liền thả cô ấy đi vào.
Một ngôi nhà nhỏ kiểu Tây cùng vườn hoa.
Cô ấy đi vào, ngồi ở phòng khách đợi một hồi, vẫn không thấy người, cô ấy đành phải tự mình đi tìm, đảo một vòng.
Bỗng nhiên nghe được có âm thanh kỳ dị truyền đến từ một căn phòng.
Đến gần, phát hiện một nam một nữ ôm ấp nhau bốn vầng môi liền kề.
Quần áo của nữ cởi nửa, nam một vẻ mặt mê say, khuôn mặt hai người đều tỏa ánh sáng đắm chìm trong dục vọng, khó mà chia lìa, ngã trên thảm dưới đất......
Vĩ Trang quay đầu liền chạy.
Chạy một đường thẳng ra sảnh lớn, chạy ra vườn hoa nhỏ, chạy đi rất xa mới dừng lại, vịn một cây long não ven đường nôn ra ghê tởm.
Người nữ kia chính là Chu Ngạc Hoa mẹ của cô ấy.
Về tới nhà, cô ấy đi với tinh thần hoảng hốt, lên thang máy, đi một vòng rồi mới nhận ra bản thân đã ấn nhầm tầng. Lúc đang muốn trở về, thì nghe được cuộc thảo luận trong thư phòng.
"Ông nổi nóng cái gì chứ, con cái cũng không dám nói chuyện trước mặt ông," Âm thanh mềm mại này là của mẹ Vĩ Đình, mẹ kế của Vĩ Trang. Bà ấy là một bác sĩ khoa ngoại, tướng mạo chỉ có thể xem như bình thường, khí chất rất tốt, khi cười lên là một đôi mắt như vầng trăng khuyết hiền dịu.
Thật ra gia tộc họ Vĩ vẫn còn rất truyền thống, nữ giới khi gả vào đa số đều làm bà chủ toàn thời gian. Bình thường giúp chồng dạy con, thời gian còn lại thời gian làm đẹp một tí, du lịch này kia, làm chút từ thiện, xã giao với các phu nhân khác là được.
Mẹ của Vĩ Đình gả vào nhà giàu quyền thế, lại khăng khăng giữ công việc, còn là bác sĩ khoa ngoại cực bận, thường xuyên phải tăng ca, cho nên thời gian cô ấy ở chung với bà ấy cực ít.
Sau Vĩ Trang lại nghĩ, bố nhất định rất yêu bà ấy, mới ủng hộ bà ấy như vậy.
"Vĩ Đình là con trai tôi, nhất định phải nối nghiệp tôi, vậy mà nó lại nói với tôi muốn học y?" Tiếng của bố hết sức nôn nóng: "Y khoa chịu khổ chịu nhọc còn không kiếm được bao tiền, con trai tôi còn cần phải đi làm công việc thế này sao?"
"Tôi cảm thấy ủng hộ mơ ước của con cái là rất tốt. Lại nói, cũng không nhất định phải là Vĩ Đình nối nghiệp ông, Vĩ Trang cũng có thể mà."
"Nó một đứa con gái gả cho nhà tốt là được rồi, nối nghiệp tôi thế chẳng phải chuyện vớ vẩn sao? Với cái tính tính bỏ đi kia của nó? Không được, Vĩ Đình không thể học y khoa."
"Kia cũng là con gái ông đó! Tôi không thể tưởng tượng được ông còn trọng nam khinh nữ!" Trong giọng nói của mẹ kế tràn đầy chỉ trích: "Tính cách của con bé chỉ là có hơi lầm lì mà thôi, ông ngẫm lại con bé mới chỉ lớn hơn Vĩ Đình một tuổi...... Lúc ấy chúng ta không công khai với bên ngoài......"
"Không có không công khai với bên ngoài gì cả, tôi và bà là yêu nhau thật lòng, tôi với mẹ con bé đã sớm không tình cảm rồi. Bà ấy nói tôi trói buộc bà ấy, không cho bà ấy đóng phim, ngày nào cũng cãi nhau hôm nào cũng ầm ĩ, nói bà ấy muốn tự do. Tôi thật phiền bà ấy muốn chết, sau đó cũng không biết ra sao, đã có Vĩ Trang rồi."
"Việc tự ông làm, còn 'không biết ra sao'?" Giọng của mẹ kế mang chút châm chọc: "Vậy ông còn nhớ chứ, năm đó là ông nói với tôi ông đã sớm ly hôn rồi."
Bố hơi cười làm lành, nói: "Tôi đã ký thỏa thuận trước hôn nhân với bà ấy, tới ly hôn đương nhiên tốn thời gian. Lúc ấy làm cho tôi đến sứt đầu mẻ trán, tôi và bà ấy đã sớm ở riêng không còn tình cảm, có con đó là ngoài ý muốn."
Mẹ kế khẽ hừ một tiếng: "Tôi cũng đã ký thỏa thuận với ông."
"Đó thì không giống, tôi và bà ký thỏa thuận là vì bảo vệ bà. Bà cũng biết cha mẹ tôi bọn họ không muốn bà đi làm."
"Ông vẫn nói thử xem rốt cuộc ông có chuyện gì, rốt cuộc Vĩ Trang đã chọc ông làm sao?"
Bố thoáng im lặng, sau đó nói: "Không gạt bà, năm đó khi mẹ con bé cấn bầu, tôi nghi ngờ không phải con của tôi. Chờ sau khi con bé ra đời, tôi âm thầm làm xét nghiệm ADN mới dám xác định là con của tôi......"
"Ông......" Mẹ kế kinh ngạc.
Trong đầu Vĩ Trang vang ong ong, cái loại thôi thúc muốn nôn này lại cuồn cuộn trong ngực, lòng bàn tay cô ấy đổ mồ hôi, dưới chân không còn cảm giác.
"Ôi, đứa nhỏ này cũng cứ vậy đi, dù sao tôi cũng sẽ không bạc đãi nó, nhưng tôi vẫn muốn bồi dưỡng tiểu Đình như là người nối nghiệp tôi......"
Cô ấy không nghe tiếp nữa, chậm rãi đỡ tường di chuyển bước chân từng chút từng chút, sững sờ một chốc, mới cất bước chạy đi.
Cô ấy ngồi ngây đơ trong phòng mình thật lâu.
Bưu kiện trên bàn là mấy quyển tạp chí giải trí, cô ấy lật mở ra, quả nhiên nhìn thấy gương mặt kia.
—— Ảnh hậu Lữ Việt mừng sinh nhật cho bạn trai Từ Thù Dân.
Mặt cô ấy không biểu hiện gì, lướt qua mấy dòng chữ: "Nhờ sự ăn khách của phim 《XX》, có thể nói danh tiếng biên kịch Từ Thù Dân đột ngột vang dội. Trên phố phường đồn chỉ cần diễn kịch bản của ông, là có thể lấy giải diễn viên nam nữ xuất sắc...... Ông yêu đương cuồng nhiệt với ảnh hậu Lữ Việt ba năm, nghe nói hai người sắp cưới......"
Từ Thù Dân chính là người nam mà Vĩ Trang nhìn thấy kia, dây dưa cùng Chu Ngạc Hoa......
Vĩ Trang che miệng lại, lại chạy đến phòng vệ sinh nôn lần nữa.
Đêm 15 tuổi này, Vĩ Trang đã bị buộc nhìn thấy, nghe phải, biết được rất nhiều chuyện. Cô ấy cảm thấy những người này ích kỷ lại dơ bẩn, cái gọi là tình yêu của bọn họ cũng thật ghê tởm.