Mục lục
Ảo Ảnh Chợt Lóe
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trợ lý Cao đã ý thức được trong một thoáng nhạy bén, sếp tổng lớn thật sự muốn để ý Hướng Tiểu Viên nhiều hơn so với sếp thể hiện được. Tuy rằng "hợp đồng" kết thúc là bản thân sếp quyết định trước, nhưng nhìn qua đủ loại dấu vết, thì rõ ràng chính sếp chưa buông Hướng Tiểu Viên xuống được.

Cô ấy cảm thấy vô cùng dễ hiểu. Sếp tổng lớn trước kia chưa từng yêu đương, hơn nữa tính tình lại ù lì như vậy, cái gì cũng nghẹn ở trong lòng. Sếp không nói, không chủ động, người trẻ tuổi lại biết sao mà được chứ?

Cô ấy còn nhớ, giải Bạch Ngọc Lan năm trước, hai người đây đã om sòm đến khó chịu. Nhóc Tiểu Viên chẳng lấy được giải thưởng, bản thân đang khó chịu, đang chờ mong an ủi của Vĩ Trang, ai dè sếp tổng lớn thì hay rồi, đã quẳng một câu thẳng thừng "Chẳng qua chỉ là giải thưởng nhỏ". Cô ấy ở kế bên cũng sững sờ cả, tuy rằng lúc sau kia sếp đã thấy được Tiểu Viên ở Venice, mới bồi thêm một câu "Đây mới là sân khấu thuộc về cô ấy, cho nên mới có thể nói Bạch Ngọc Lan là giải thưởng nhỏ", phán nhưng nhóc Tiểu Viên người ta cũng không biết đấy.

Khi trước cô ấy cũng đã ám chỉ cô gái nhỏ cần dỗ một chút, nên hôm nay trợ lý Cao quyết định ám chỉ thêm một lần.

"Sếp Vĩ à, thời gian qua đến thật mau, lại đến giải Bạch Ngọc Lan nữa rồi á!"

Cô ấy nhìn thấy ánh mắt sếp tổng nhà mình hơi lóe, mạnh dạn phỏng đoán sếp hẳn là nghe lọt được rồi, liền chẳng nói nhiều thêm.

Alex Cao cho rằng các cô sẽ có bước ngoặt xoay chuyển, không nghĩ tới rằng đã thấy được tìm kiếm hàng đầu vào buổi sáng của cách một ngày sau, càng không nghĩ tới cả ngày hôm nay ngoại trừ áp lực không khí thấp hết một xíu, thì sếp tổng lớn cũng chả có biểu cảm gì khác.

Nhiều nhất, là đã nhìn thêm vài giây ở câu "Trước mắt đang độc thân" kia.

Không thích hợp, không thích hợp, thật sự không thích hợp.

Tuy rằng không nhìn ra bất thường chỗ nào, nhưng là giác quan thứ sáu nói cho cô ấy biết rằng sự việc rất gay go, cô ấy ngửi được một mùi lặng yên le lói trước bão táp.

Đêm nay sếp tổng có xã giao.

Trợ lý Cao đã thay bộ trang phục nghiêm túc, sếp tổng lớn tùy ý hơn so với cô ấy, sếp chỉ là đổi đôi giày, đổi cái màu son môi, quấn mái tóc lên, âu phục ban ngày như cũ.

Alex thoáng cảm khái, với kiểu địa vị xã hội và năng lượng tỏa ra này của sếp tổng lớn mà nói, đã không cần dựa quần áo để tôn lên, sếp cứ tùy tùy ý ý là tự mang một kiểu cao quý rất không dễ chọc rồi.

Địa điểm là ở một hội sở rất cao cấp, yên tĩnh, rất ít người, người tới đều là sếp sòng có máu mặt trong giới kinh doanh, chỉ có một mình sếp tổng là nữ giới.

Tầm mắt trợ lý Cao đảo qua đến, giữa một đám nam giới có lẽ tuyệt đỉnh hoặc bụng bia, hay là bề ngoài không có gì tốt để khen ngợi, sếp tổng lớn quả thật chính là ngọn tuyết dưới ánh trăng, đẹp sững sờ cùng quạnh quẽ lóa mắt.

Nhưng những vị nam giới này cũng không dám khinh thường sếp, không dám lấy sếp ra trêu chọc, lựa lời khéo léo mà lại biết đúng mực.

Bọn họ có người mang theo bạn, có người mang theo trợ lý hoặc là thư ký. Họ (bạn, thư ký, trợ lý) cũng không thể tiến vào, chỉ có thể ở một chỗ khác.

Qua một lát sau thì có vài vị nữ tay vịn tiến đến giúp vui.



Nói là nữ tay vịn, thật ra là gái gọi tương đối cao cấp, kiểu trường hợp này mà nói thì thường thấy quá rồi, nhưng mí mắt Alex giật giật không biết vì sao.

Cô ấy ở cách xa, nhìn thấy có một vị thật sự đã ngồi xuống cùng hàng sofa với sếp tổng.

Trước kia cô ấy từng đi xã giao cùng sếp tổng vài lần, mỗi lần thì sếp Vĩ tổng đều khước từ, hơn nữa lúc trước người tới đều là nam, cớ sao hôm nay là nữ?

Trợ lý Cao đã bưng ly champagne lên, rồi đến gần một tí với mặt tỉnh bơ, lại gần chút xíu.

Tiếng cười đùa chuyện trò bên kia đã nhẹ bay qua đây: "Sếp Vĩ à, mỗi lần thấy ngài một mình quạnh quẽ lạ kỳ, nên hôm nay để cô ấy ở bên cạnh ngài một chút, rót rượu tới cho ngài là được, không có ý gì khác."

"Đúng vậy, đều là nữ, ngài không ngại nhỉ?"

"Vị này là Abby, mọi người có cảm thấy trông cô ấy có vài phần giống vị diễn viên nữ hiện tại rất nổi kia, người họ Hướng......"

"Hướng Tiểu Viên đúng không? Vị kia quả thật trông đẹp."

Vừa lúc, vị tên gọi Abby kia đứng dậy đi lấy rượu, ánh mắt trợ lý Cao sáng ngời vút qua đến, khóe môi co giật:

【 Chỉ vậy? Chỉ cô ta? Giống nhóc Viên của tôi? Cặp mắt mấy người chắc có vấn đề? 】

【 Dựa vào cô ta? Đầu - mười lần - thai nữa cũng không bì nổi một nụ cười từ nhóc Viên của tôi được chứ? 】

Trợ lý Cao cứ nhìn chằm chằm vào Abby kia để coi, trông bất quá cũng mới hơn đầu hai mươi, đôi môi đỏ hồng, làn da trắng nõn, cười rộ lên thì nhìn rất tươi sáng rực rỡ, người có thể làm 'dịch vụ' cao cấp thì ngoại hình đương nhiên không kém.

Cô ấy mãi nhìn chòng chọc vào Abby kia mà xem, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một tiếng.

Sao sếp Vĩ cũng không cự tuyệt nữa? Còn để Abby kia rót rượu cho sếp, để Abby kia ngồi bên cạnh sếp?

Đôi mắt trợ lý Cao cũng sắp bắn bay vèo qua đến rồi.

【 sao lại thế này? Sếp Vĩ là bị kích thích bởi tìm kiếm hàng đầu sao? Không phải làm sáng tỏ hết rồi à? 】

Nguyên cả đêm cô ấy không dám lơ là, tầm mắt khóa chặt bên kia không chớp lấy một cái. Trái ngược, cô gái kia lại yên tĩnh, chẳng nói chuyện với sếp tổng mấy, cô ấy đã để ý được sếp tổng lớn cũng chẳng nhìn cô gái kia thế nào.

Lòng trợ lý Cao thả lỏng được hơn phân nửa, vất vả lắm mới xã giao xong được, cô ấy bám theo Vĩ Trang đi ra ngoài.

"Sếp Vĩ......" Nhưng vào lúc này, Abby kia đã đuổi theo lại đây, ánh mắt Alex Cao thoáng hung ác, rồi nhấc chân đi hai bước chắn ở trước mặt bà chủ nhà mình mà không lộ biểu cảm gì.

Thân thể Abby chợt co rụt chút chút, ánh mắt nhảy qua cô ấy rồi nhìn về phía Vĩ Trang, gò má đỏ bừng.

"Sếp Vĩ à, thật ra tôi cũng cũng không muốn tới nơi này, tôi là sinh viên đại học thành phố Thân, chỉ là vì học phí......"

Trợ lý Cao nhíu mày, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.

【 đại học thành phố Thân là trường học không tệ, cô còn tới làm cái này? Nói cái đây làm chi? Sếp Vĩ của chúng tôi không có chút hứng thú nào với cô hết!!! Không có!!! 】

Abby rũ thấp mặt, thật thẳng thắt lưng, cố gắng hết sức bày vóc người với dáng vẻ đẹp của bản thân ra tới, nâng mí mắt lên để nhìn Vĩ Trang: "Về sau tôi còn có thể gặp ngài chứ?"

Trong lòng trợ lý Cao tựa như thể nước sôi cuộn trào, đuôi mắt len lén hướng về sau ngó bà chủ nhà mình.

【 sếp Vĩ à, thật sự dẫu sao thì sếp không thể dính phải hồ đồ nha! 】

Cô ấy nghe thấy tông giọng lành lạnh kia của Vĩ Trang cất lên: "Đồng Hoa có mở ra học bổng ở đại học Thân (đại học thành phố Thân). Nếu như miễn cưỡng, thì không cần phải dùng loại phương thức này để tới kiếm học phí."



Nói xong thì sếp tổng xoay người đi liền rồi.

Trợ lý Cao mím môi nhịn cười, Abby kia thoáng ngẩn ra, mặt ngay lập tức đã đỏ bừng lên. Cô nàng đi tới trước còn muốn nói cái gì nữa, thì Alex Cao đã mỉm cười mà chặn lại cô nàng: "Cô Abby à, học tập cho tốt nha, cố gắng lấy học bổng."

Sau khi ngồi trên xe, tâm trạng của trợ lý Cao nhẹ nhàng. Đêm sâu lạnh man mác, hương hoa thoang thoảng, cảnh đêm phồn hoa chưa ngủ, khắp chốn là sự tưng bừng.

Cô ấy thoáng lặng lẽ quan sát sếp tổng, thấy sếp nhắm mắt nghỉ ngơi, có một nửa khuôn mặt ẩn trong tối, tựa như đọng vài phần nét mệt mỏi.

"Ngài mệt rồi?" Trợ lý Cao thử dò hỏi.

"Ừ." Không nghĩ tới Vĩ Trang đã nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Trong xe yên tĩnh hết vài giây.

Trợ lý Cao muốn nói lại thôi.

"Muốn nói cái gì thì nói đi." Vĩ Trang vẫn còn khép mắt.

Trợ lý Cao hít sâu một hơi, dừng chút xíu, lại hít một hơi, mạnh dạn hỏi: "...... Tôi còn tưởng rằng...... Sếp có hứng thú đối với Abby kia đấy?"

Sau khi vừa nói xong, thì trong lòng cô ấy nhảy loạn bình bịch, căng thẳng đến suýt chết.

Vĩ Trang mở mắt ra, hơi thoáng ngơ ngác, nhìn cô ấy một cái: "Tôi chẳng nghĩ tới như vậy."

Trợ lý Cao cũng giật mình sửng sốt, không nghĩ tới Vĩ Trang sẽ trả lời trực tiếp câu hỏi này của cô ấy.

Cô ấy và sếp tổng, trừ trao đổi về công việc thì chưa từng có bao bước giao lưu bất kì về việc riêng tư. Trợ lý Cao luôn cho rằng bản thân phải phân biệt rõ ràng với sếp, cô ấy có thể quan tâm sếp tổng, nhưng không thể dò la nhiều quá mức đối với việc riêng tư của sếp tổng.

Len lén chèo cặp đôi sếp với Hướng Tiểu Viên là đã đủ công tư nhập nhằng, đủ kích thích rồi.

Cô ấy chẳng ngờ rằng tới giây phút này, đối đáp một đến một đi này lại có chút ngầm ý trò chuyện riêng tư với bạn bè.

Trong lòng trợ lý Cao bỗng nhiên nổi lên vài phần phức tạp.

Thật ra, sếp tổng tuy rằng là cấp trên, mặc dù nhìn lạnh lẽo chút, cũng rất khó gần với người khác, nhưng thật ra sếp đối xử với người bên cạnh rất tốt.

Chiếc Benz chú Vương lái hiện tại là chiếc sếp Vĩ tổng cho ông ấy, đăng ký luôn dưới tên ông ấy.

Mà chiếc xe thể thao đầu tiên trong đời cô ấy, cũng là cái sếp tổng thưởng cho cô ấy.

Sếp chỉ là không biết biểu đạt, chứ thật ra có một mặt rất ấm áp, rất biết tốt với người ta.

"Rốt cuộc thì ngài nghĩ như thế nào đối với cô Hướng?" Trợ lý Cao 'nhất thời kích động mất đi lý trí', liền đã buột miệng hỏi thốt ra.

Vẻ mặt Vĩ Trang hơi hơi thoáng cứng đờ, khẽ mím môi.

Trợ lý Cao không nhịn được đánh bạo hỏi lại: "Cô Hướng ưu tú như vậy, nếu ngài chẳng có hành động, nói không chừng thì rất mau cô ấy......"

Giọng nói của cô ấy chợt ngưng lại, dường như Vĩ Trang đã biết cô ấy muốn nói gì, biểu cảm lạnh xuống tới rồi.

"Rất mau liền bị người, người khác theo, theo, theo...... đuổi, đuổi được......" Trợ lý Cao không ngờ rằng bản thân đã nói lắp, giọng nói dần dần xìu xuống, còn nói ra được một chút hiệu ứng vang vọng.

Không khí cứng lại hết một hai phút.



Bỗng nhiên Vĩ Trang rũ mắt, sự ủ rũ đã tràn ra tới từ đuôi mắt ấy, đốt ngón tay thon dài trắng lạnh xoa xoa cái trán, sườn mặt ngưng đọng một tầng chán ngán ảm đạm.

"'Hợp đồng kết thúc' là tôi nói trước, đúng không?"

Trợ lý Cao khép miệng, lặng lẽ gật đầu.

Sếp nghiêng mắt nhìn ngoài cửa sổ, nói chậm rãi: "Tối hôm qua tôi nhắn tin cho cô ấy, cô ấy chẳng đáp lại tôi."

A? Thế?

Hóa ra là như thế này?

Trợ lý Cao đem tin tức thu được tập hợp hòa lẫn ở trong đầu —— nhóc Viên chẳng trả lời tin của sếp tổng gửi cho, ngược lại đã cùng các đồng nghiệp đi ăn, sau khi ăn xong còn bị chụp phải.

Trâu Nhất Nhụy và Lục Tĩnh Niên thì đã xuất hiện làm rõ là liên hoan chung, nhóc Viên cũng đã nói trước mắt độc thân, nhưng cô cũng không có phủ nhận Chu Ngộ cùng Từ Mộc Dịch có ý với cô......

Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được hai nam kia có ý với cô.

A, này......

Hiện tại nghĩ, nhóc Viên thì đã đeo khuyên tai kia, nhưng cũng không có mang lắc tay sếp Vĩ tặng cô, có lẽ thật sự coi sếp Vĩ là người cũ rồi nhỉ?

Trong xe lại trở nên lặng im lần nữa, bỗng nhiên trợ lý Cao cũng không biết nói cái gì thêm.

Khi đi ngang qua quảng trường Đồng Hoa, có đèn tín hiệu giao thông khoảng một phút.

Trong màn ảnh lớn trên quảng trường đang phát quảng cáo.

Bờ biển, du thuyền chập chờn lên xuống theo làn sóng, cô gái váy đen đứng trong đó, dáng người lả lướt phập phồng quyến rũ, nhẹ nhàng lay động. Màn ảnh kéo lại gần, vành mũ rơm đen buông xuống lụa đen mỏng, không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ có một chiếc môi đỏ đầy đặn, xinh tươi mơn mởn, quầng sáng đong đưa trên da dẻ trắng như tuyết.

Bỗng dưng, gió biển thổi tới, lụa đen mỏng tung bay mà đi, đường nét mặt mũi của cô gái đã lộ ra tới, môi đỏ chu lên, nhìn về phía ống kính với đôi mắt khẽ cong.

Bắt thẳng lấy lòng người.

Giây tiếp theo, lời quảng cáo son môi đã đánh ra tới —— Lancôme M804, mê hoặc trí mạng, giấc mộng khó quên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK