Tiểu Viên phát hiện thời gian mình nhìn người kia đã rất lâu trong hay biết mưộn màng, bèn nín giữ hít thở rồi dời tầm mắt đi, bắt đầu tìm đề tài: "Kỳ thực cô không cần đưa tôi, không phải cô không thoải mái sao?"
Vĩ Trang thấp giọng, nói: "Cô không muốn ở chung một chỗ với tôi?"
"A? Không phải!" Tiểu Viên vội phủ nhận, thật ra cô còn rất thích người ấy làm như vậy.
Cho nên người ấy đưa mình về nhà là vì cùng ở chung chỗ với mình được lâu một chút?
Tiểu Viên còn đang thích ứng với Vĩ Trang để lộ cảm xúc ra ngoài và biểu đạt 'chuẩn xác' như thế, nhưng cô rất thích một mặt này của người ấy. Xem ra hai lần cãi nhau trước là có tác dụng, với lại điều Vĩ Trang nói ra đêm nay đều thật khiến cô hoảng hốt, cô cần phải tiêu hóa thật tốt.
Vĩ Trang nói người ấy không phân rõ được mình nói yêu người ấy, là xuất phát mấy phần từ thật lòng thật dạ, hay là đơn thuần thể nghiệm vì đóng phim.
Hiện giờ cô đã nhớ tới, đêm đó ở đảo Loan, Chu Ngạc Hoa cũng hỏi cô, là yêu thật sự, hay là cô đã khiến bản thân gửi tình yêu vào.
Câu hỏi của Chu Ngạc Hoa lúc ấy quả thật là đòn cảnh tỉnh, một trong hai nguyên nhân cô ký hợp đồng với Vĩ Trang đích xác là muốn tìm người yêu đương, thể nghiệm cảm giác yêu đương.
Cô đã chọn Vĩ Trang, cũng là vì thoát khỏi Vĩ Gia Bảo, cho nên đã ký hợp đồng nửa năm, nhưng nếu không thật sự bị người ấy hấp dẫn, thì sẽ không lại gia hạn hợp đồng hai năm với người ấy.
Câu hỏi của Chu Ngạc Hoa là đòn cảnh tỉnh, cũng là trong lòng cô đã chắc chắn tình cảm của mình, cho nên càng thêm không đáng nhắc tới, sau này biến cố lũ lượt kéo đến hoàn toàn chẳng cho cô thời gian suy xét.
Tiểu Viên ghé mắt nhìn nhìn người phụ nữ kia.
Sau khi đã biết được ý nghĩ trong lòng Vĩ Trang và nguyên nhân hủy hợp đồng, cô đã có sự thoải mái 'bỗng nhiên tỉnh ngộ', lại cảm thấy thật uất ức.
Người ấy hỏi cô thật lòng thật dạ mấy phần, mấy phần vì thể nghiệm.
Cô làm thế nào biện giải thay bản thân? Định lượng tình cảm của mình ra sao? Làm cái bảng biểu ư?
Cầu vồng lộng lẫy ngoài cửa sổ xe, Vĩ Trang lái không tính đến là chậm, nhưng rất vững, mùi hương trong xe nhạt như có mà không. Hương cam quýt sau cơn mưa, một cái hoàn cảnh chỉ có của các cô.
So với cách nhau qua đường điện thoại, so với hành lang tầng cao nhất, so với phòng khách tầng 33 trống trải, giờ phút này các cô càng gần, vừa duỗi tay thì đụng tới đối phương hết sức.
Trong xe chỉ có hít thở của các cô, tĩnh mịch mà dịu nhẹ.
Kiểu yên tĩnh này khiến người ta đắm chìm vào, tim đập nhanh loạn nhịp, cũng làm tình cảm rất khó giấu kín.
"Cô thật sự cho rằng tôi cùng ở bên cô là vì thể nghiệm đóng phim sao?" Tiểu Viên lặng lẽ hỏi.
Trong mắt Vĩ Trang đã nổi lên sóng dậy, ngón tay bấu chặt tay lái, cổ họng cô ấy giật giật, trong một lúc chẳng có nói ra nên lời, chỉ là chiếc xe bỗng nhiên xóc hết một chút.
Người phụ nữ kia hơi định thần, ổn định được thân xe.
Tiểu Viên thở hơi ra, cũng biết giờ phút này không thể lại nói thêm nữa, có điều vẫn nhẹ giọng mà nói: "Tôi chỉ là muốn nói, nếu tôi thật sự ở bên cô vì đóng phim, vậy tôi đã nhập vai cũng lâu lắm, đủ hơn hai năm đấy......"
Ánh mắt Vĩ Trang thoáng run run, bộ dáng có hơi choáng váng.
Kế tiếp, có một khoảng thời gian rất dài các cô đều thật yên lặng.
Tiểu Viên nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, nhưng Vĩ Trang trong lúc quay đầu lại (ngó kính bên để lái xe an toàn) đã nhìn cô vài lần.
"Mệt mỏi thì có thể chợp mắt trước một chốc, đoán chừng còn nửa tiếng mới đến." Vĩ Trang nói.
Người kia còn rất quen thuộc đối với tuyến đường chỗ ở của mình, Tiểu Viên quay đầu nhìn người kia, lần này ánh mắt hai người cùng đan chéo nhau.
Tiểu Viên nhìn chằm chằm vào tròng kính trong suốt của người kia, bỗng nhiên hỏi người kia: "Năm ngoái trước khi đi đảo Loan, có phải cô từng đi nhà tôi đi tìm tôi hay không?"
Vĩ Trang bấu bấu tay lái, ánh mắt vẫn ở phía trước, không có phủ nhận: "...... Ừ."
Ánh mắt Tiểu Viên chợt mềm ra, thật ra ở nơi mình không có chú ý tới, Vĩ Trang cũng đã làm không ít. Lấy tính cách người này, nói không chừng làm được càng nhiều, chỉ là mình đã không biết thôi.
Thật ra là các cô hấp dẫn lẫn nhau, cũng không nhiều giao lưu, tính cách mỗi người mỗi khác, cơ hội hiểu biết lại thiếu hụt, cho nên đã có sai lệch về mặt tình cảm. Hiện tại điều nên nói các cô cũng đều cố gắng hết mức nói xong rồi, hai bên đều đã biết nguyên nhân, thật ra cũng có thể chẳng tiếc nuối mà "gặp gỡ chia tay êm đẹp" rồi đi?
Nhất định phải "gặp gỡ chia tay êm đẹp"?
Các cô còn có thể lại tiếp tục sao?
Mình còn có thể làm gì để chứng minh đây? Chỉ sợ gắng sức đi chứng minh, ngược lại có vẻ quá giả, đến mình cũng không thể tiếp nhận.
Mắt Tiểu Viên lộ ra mờ mịt.
Cảm xúc của cô đã sụt giảm xuống đột ngột, đường đi còn lại cũng chẳng nói chuyện thêm nữa, rất mau liền đã đến tiểu khu của Tiểu Viên.
Người phụ nữ lặng tiếng chạy xe vào tầng hầm ngầm rồi, bảo an trẻ tuổi của trạm bảo vệ chỗ lối vào đã đi ra.
Tiểu Viên thoáng ngồi thẳng, cái tiểu khu này của cô tuy rằng an ninh không đạt đến nghiêm ngặt tột cùng thế kia như Quân Duyệt uyển, chẳng qua thì cũng khá là đáng tin cậy.
Vĩ Trang hạ cửa sổ xe xuống, bảo an hơi cúi đầu xuống chợt nhìn, nhìn thấy Tiểu Viên liền cười: "Cô Hướng, là cô à?"
Tiểu Viên khe khẽ cười, vẫy vẫy tay với cậu trai.
Tầm mắt của bảo an trẻ tuổi rất tự nhiên mà kéo tới Vĩ Trang rồi, giọng điệu sốt sắng: "À, đi chơi với chị gái cô ha."
Trong chiếc xe đã chậm rãi lái đi vào, Tiểu Viên hơi chúm chím ý cười, ghé mắt nhìn Vĩ Trang: "Khó trách cậu trai đó cũng còn nhớ rõ cô."
Người phụ nữ này quả thật có sức hấp dẫn khiến người ta nhìn qua là không quên.
Ánh mắt Vĩ Trang hơi lóe, nghiêng mắt nhìn dán vào cô một cái không rõ ý nghĩa, cô ấy đã chạy xe đến dưới lầu tòa nhà kia của cô, thuộc về khu E trong tiểu khu, rồi liền dừng lại.
Hai người lặng im mà ngồi trong chốc lát, khu E này chỉ có mấy ngọn đèn nguồn nhợt nhạt, đã đánh tan tối tăm của bãi đỗ xe với vẻ lốm đốm.
Tiểu Viên lơ đễnh mà nghĩ, hình như phí tài sản (phí dịch vụ quản lý) của tiểu khu này không thấp đi, khu E cũng không kịp thời đi sửa chữa những cái đèn có vấn đề kia.
Chẳng có chiếc xe khác vào đến, cực kỳ yên tĩnh, vừa mở miệng thì dường như rồi sẽ kinh động gì đấy.
Có gì đó vẫn luôn đẩy trái tim của Tiểu Viên hướng lên trên, đã đội tới bên miệng, gần biến thành lời nói thực chất, lại hạ xuống dưới, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cô thở dài ra một hơi thật sâu: "Vậy tôi đi lên trước đây." Cô chẳng thấy biểu cảm của Vĩ Trang, cũng chẳng nghe được đáp lại của người ấy, đành phải đẩy cửa xe ra rồi đi xuống.
Vị trí Vĩ Trang dừng cách cửa thang máy không xa, đi một đoạn đuờng ngắn thì có thể tới rồi. Tiểu Viên chậm rãi giẫm bước chân, đã đi tới một góc ánh sáng, ngửa đầu, chỉ có thiêu thân nhỏ không biết tên, nhiệt tình vòng quanh đèn huỳnh quang trắng lạnh băng.
Bỗng dưng, bên tai nghe thấy một tiếng vang của cửa xe đóng lại, tiếp theo là Vĩ Trang gọi cô: "Tiểu Viên......"
Cô lập tức quay đầu lại.
Vĩ Trang đứng ở nơi đó, đôi mắt nhìn cô thật sâu, xung quanh yên tĩnh, người ấy là động tĩnh cùng ánh sáng duy nhất.
"Qua......" Hai chữ qua đây mới vừa tới được bên môi, thì đã bị người phụ nữ kia nuốt đi xuống. Ký ức của Tiểu Viên ập về, nhớ tới câu "một lần cuối cùng tôi nghe 'qua đây' của cô, không có lần sau nữa!" mình đã từng hung dữ kia.
Cô gãi gãi mặt, nén ý cười, đi hướng về người phụ nữ kia, mà Vĩ Trang cũng hơi vểnh môi, đồng thời cất bước đi về hướng cô đã đi qua tới.
Hai người rất mau mà liền đã tới được trước mặt lẫn nhau, đứng mặt đối mặt.
"Sao......" Tiểu Viên vừa muốn hỏi, thì tay người phụ nữ kia đã kéo qua tới, mang cô vào trong lòng ngực của người ấy, giọng nói phía trên thanh tịnh đẹp đẽ lại động lòng người, hơi hơi kích dậy gợn sóng ở trong không khí.
Người ấy nói: "Tiểu Viên, tôi vẫn mong muốn em ở bên cạnh tôi."
Tiểu Viên không nhúc nhích tí nào, trái tim cũng sắp thiếu oxy rồi.
"Chúng ta không cần hình thức hợp đồng nữa," Mặt Tiểu Viên dựa gần vào chiếc cổ thon dài của người phụ nữ kia, bị hơi thở của người ấy bao quanh đến, cũng có thể cảm nhận được tần suất động mạch cảnh của người ấy nhảy lên cực nhanh: "Em quay về có được không?"
Máu khắp người Tiểu Viên đã sôi bùng tới trên mặt, lỗ tai nơi bên ngoài mái tóc đen nhánh cũng đỏ rực, choáng váng, chân cũng hơi đứng không vững, choáng váng mà nói năng loạn xạ: "Vậy cô khi trước nói tôi......"
"Chúng ta đều đừng nhớ trước kia nữa," Vĩ Trang dừng một chút: "Tôi có chỗ làm đến rất không đúng......"
Lòng Tiểu Viên đã mềm thành một vũng: "Tôi cũng......"
"Ừm......" Lòng bàn tay mềm ấm của người phụ nữ kia sờ sờ cái ót của cô, lướt qua sợi tóc của cô. Kiếm Hiệp Hay
"Cô nói là chúng ta bắt đầu lại lần nữa sao?" Tiểu Viên đã gắng gượng tìm được một tia tỉnh táo.
Vĩ Trang chợt dừng lại, vẻ trong mắt cũng đã hiện lên vài phần yếu ớt: "Thật ra tôi cũng không rõ lắm muốn làm thế nào, chỉ là tôi biết tôi không muốn em rời khỏi tôi."
"Vậy ý của cô là muốn tôi...... làm gì của cô......" Tiểu Viên run giọng mà hỏi.
"Bạn gái." Vĩ Trang tiếp lời của cô, lúc này sếp tổng lớn đã xác định nội tâm của mình, đã tìm được biểu đạt chính xác: "Tôi muốn em làm bạn gái tôi."
"Tôi cũng biết tôi khó ở chung, cho nên em suy xét cho tốt, tôi đều chờ em," Vĩ Trang nhìn cô: "Có điều trước đó, em không thể nhận lời theo đuổi và tiếp cận chủ động của những người khác."
Tiểu Viên ngơ ngác mà thẳng người dậy, nhìn người ấy.
Biểu cảm của sếp tổng lớn vô cùng đứng đắn, nghiêm túc, giọng điệu rõ ràng: "Khiêu vũ cùng người khác cũng không được."
-
Tiểu Viên đã nghền nghệt mà về tới trong nhà, ngồi ở sofa, dần dần, cô bưng kín lấy mặt, nóng hổi nóng phừng, sau đó cô đã cười lên.
Trời ơi, hóa ra người phụ nữ kia quả thật đã để bụng cô khiêu vũ cùng Từ Mộc Dịch!
Cô hơi ngoéo tóc, rồi lại cười.
Cầm di động lên, đi kiểm tra WeChat. Vừa rồi cô lên lầu liền đã gửi WeChat cho Vĩ Trang, bảo người ấy lái xe cẩn thận, sau khi về đến nhà thì WeChat cho cô.
Lúc này cô chăm chú nhìn khung trò chuyện ghim đầu. Sao cô có thể không đồng ý đây, cho dù là ở thời điểm mình khổ sở nhất buồn lòng nhất giận người ấy nhất, cô cũng chẳng có hủy bỏ ghim đầu.
Ở trong lòng cô, Vĩ Trang trước sau là vị trí thứ nhất.
Người phụ nữ kia nhất định là đang lái xe, Tiểu Viên lưu luyến buông xuống, đi tắm rửa một cái, không được nhịn lại thoáng cong môi cười.
Tắm rửa xong, cô mặc đồ ngủ, đẩy cửa tiến vào phòng ngủ, nằm tới trên giường rồi, tính tính thời gian, khả năng còn chưa tới.
Nhưng khung WeChat đã có hồi âm của Vĩ Trang: "Vừa đến."
Cô lập tức ngồi dậy: "Cô đua xe à?"
Vĩ Trang im lặng hết một chốc lát, mới chậm rãi đáp: "Tốc độ xe bình thường."
Cô đã bị chọc cười.
Tiểu Viên nhìn chằm chằm di động, cảm thấy mình thật là hí hửng rồi. Vĩ Trang bảo cô suy xét, suy xét cái gì đây? Chỉ mới nghe được là hai chữ bạn gái, thì nỗi lòng cô bay bổng không kiểm soát được, che giấu cũng che giấu không được.
Cô buông di động xuống, hít thở sâu mấy hơi, cảm xúc sục sôi trong lòng tàn nhạt đi chút, rồi suy tư sâu sắc một trận.
Thật ra các cô khi trước chỉ là đang kề cận dựa vào bản năng, sau này là cô cố gắng đi gần gũi người ấy, mà cảm giác ranh giới trong lòng Vĩ Trang thì sâu đậm. Người ấy sẽ bài xích, cho nên cô cảm thấy trầy trật, cảm thấy không cân bằng, cảm giác tín nhiệm giữa các cô còn chưa có dựng xây tốt đẹp, đã bị phá hỏng không còn lại gì.
Lập nên lại lần nữa yêu cầu thời gian, với lại dung hòa tính cách lẫn nhau.
Hiện tại là Vĩ Trang chủ động nói ra muốn cùng yêu đương với cô, bản thân vì sao không can đảm đồng ý?
Sau khi Tiểu Viên sắp xếp rõ ràng lại thật mau, liền muốn nhắn tin cho người ấy.
Từ từ, cô thoáng nhìn thời gian, không được, muộn quá rồi, Vĩ Trang vốn dĩ thì đã nghỉ ngơi không tốt, vẫn là để người ấy ngủ đi.
Sáng mai lại nói với người ấy.
Tiểu Viên đã có quyết định, cũng liền đã ngã người xuống đi ngủ. Nhưng trái tim cô hừng hực, cảm giác mình nằm mơ, ngay cả trần nhà giống như cũng đang cười.
Không được, vẫn là nhịn không được, cô lấy di động qua, nhắn cho người ấy: "Cô ngủ rồi sao?"
"Vẫn chưa." Vĩ Trang đáp thật nhanh.
Tiểu Viên đang muốn nói với người ấy hay là gọi điện thoại hoặc video đi, vừa ngó thời gian, một giờ hơn rồi.
Cô cố sức hơi mím môi, nhanh chóng đánh: "Mau ngủ mau ngủ mau ngủ!"
"...... em không nhắn cho tôi thì tôi đã ngủ rồi."
"Được rồi được rồi, tôi không gửi nữa. Cô ngủ nhanh lên."
"Tiểu Viên."
Cảm giác là Vĩ Trang đã bất đắc dĩ tới cực điểm, cái người này cũng không rành gửi biểu tượng cảm xúc gì, chỉ biết kêu tên trực tiếp.
Tiểu Viên gãi gãi cái trán mình: "Được rồi, cô mau ngủ, ngày mai tôi gọi điện thoại cho cô, được không?"
"Mấy giờ?" Vĩ Trang hơi im im, lại nhắn qua đây: "Tôi lo mình chẳng nhận được."
Trái tim Tiểu Viên đột nhiên chợt ê xót, tay cũng đã dừng lại.
"Ngày mai tôi không đi công ty, cả ngày em đều có thể gọi, hiện tại mau ngủ đi." Dường như người phụ nữ kia đã nhận ra được cái gì, bèn gửi qua đây một câu dài.
Chua xót khổ sở của Tiểu Viên nháy mắt đã bị ủi phẳng, vừa định gửi "được". Không ổn, nếu lại nhắn tin thì người phụ nữ kia cho rằng nhất định phải đáp, tiếp tục dây dưa không dứt như vậy thì không biết khi nào có thể ngủ. Cô đã chọn một cái biểu tượng cảm xúc một bé mèo con ngoan ngoãn đồng ý lắc lư cái đuôi gửi qua.
Đợi hết bốn năm phút, quả nhiên Vĩ Trang chẳng đáp qua lại, Tiểu Viên cong môi hơi đắc ý mà cười.
"Lúc này mới ngoan à!"