"Thật ngại quá, không có hứng thú."
Ban đêm, Hướng Tiểu Viên ở trên giường trở mình tới lui.
Lâu rồi không đến phim trường, niềm hưng phấn phảng phất như thể còn sót lại trong máu khiến cô không cách nào ngủ được.
Cô dứt khoát ngồi dậy, đèn bàn đầu giường chưa tắt, phát quầng ánh sáng vàng mờ ảo, ngoài cửa sổ âm ỉ tiếng côn trùng kêu vang.
Tiểu Viên ngẩn người trong chốc lát, lấy di động ra, trước tiên là lên Baidu (trình duyệt tìm kiếm thay thế Google ở Trung Quốc) gõ tên của mình. Trên trang bách khoa toàn thư Baidu hiển thị giới thiệu tác phẩm ít ỏi. Mở Douban ra, cũng chỉ có hai bộ phim điện ảnh, một bộ phim tài liệu ngắn.
Một bộ tham gia đóng từ hồi đại học là 《 Tiểu Văn 》, Douban chấm 8.4 điểm, bình luận ngắn hay dài ở trong đó cô đã lật ra đọc vô số lần, thậm chí còn có thể nhớ rõ những bình luận kỹ thuật diễn xuất của cô trong phim.
Một bộ khác chỉ có ghi chép, không có cho điểm, bởi vì phim không có công chiếu.
Bộ phim ngắn duy nhất là hồi mới tốt nghiệp năm ấy, vẫn là được đạo diễn của 《 Tiểu Văn 》- đạo diễn Hạ giới thiệu cho, tham gia công chiếu tại liên hoan phim điện ảnh sinh viên, cầm giải nhất hạng mục phim ngắn.
Cô lại nhấn vào Douban, chuyên mục "Hướng Tiểu Viên". Chỉ có 219 người yêu thích.
Mục giới thiệu sự nghiệp chỉ có hai câu ngắn ngủn:
- ------
Hướng Tiểu Viên, 23 tuổi, lí lịch không rõ cụ thể.
Tốt nghiệp hạng ưu của Hoa hí khóa 20XX, từng tham gia diễn hai bộ điện ảnh 《 Tiểu Văn 》, 《XX》, có cách thức phân tích biểu diễn sinh động.
Giải thưởng: Liên hoan phim Cannes lần thứ 69 ( năm 20XX) tranh giải hạng mục nữ chính tốt nhất ( đề cử).
- ------
Cô lại qua Weibo tìm kiếm tên của mình, kết quả nhảy ra cũng chỉ có tài khoản Weibo của cô, người hâm mộ khoảng 50,000, có thể đa số toàn là fan giả (Zombie fans).
Phần tìm kiếm thời gian thực thì chẳng có ai bàn luận đến cô.
Chỉ cần là trong giới giải trí, trong mảng phim ảnh, không có ai không hy vọng chính mình nổi tiếng, ai cũng đều khát vọng nhận được sự công nhận cùng khen ngợi từ người xem. Chẳng có ai lại không muốn được mọi người biết đến, cô cũng vậy.
Nhưng mà hiện thực luôn tàn khốc thế đó.
Ở trong giới này, chỉ có một nhóm ít người ở đỉnh kim tự tháp, tốp nhiều người hơn ở vào tầng giữa, mà chính cô chỉ ở tầng dưới đáy.
Cũng không phải không có danh thiếp tìm đến cô, không phải không có công ty muốn kí với cô. Chỉ là cô càng muốn dùng phương thức mà mình thích để mọi người biết đến, được tất cả đồng cảm, yêu thích, cũng tự thân đạt đến đỉnh kim tự tháp.
Nhưng tốt nghiệp mấy năm rồi, tác phẩm không tăng, danh tiếng cũng không có, muốn thứ gì cũng dường như xa tít tận chân trời, xa xôi không thể với tới, dị thường mịt mờ.
Cô thật sự ngủ không được, bèn cầm di động ra ngoài. Bên ngoài im ắng, đèn trên tường u ám, cô dẫm lên cái bóng của chính mình, vừa đi xuống dưới lầu vừa bấm điện thoại gọi đi.
Cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy.
Khóe môi Tiểu Viên hiện ý cười: "Anh ~~"
Âm thanh ở đầu bên kia trước sau vẫn dịu dàng như cũ, như sắc đêm êm dịu.
"Trễ vậy còn không ngủ?" Anh ấy nói.
"Anh hai, anh cũng còn chưa ngủ, em đây chính là đặc biệt 'bắt gian' nha!" Tiểu Viên cười suốt cả đường đi tới dưới lầu, ngửa đầu trông một cây xoài tươi tốt, chóp mũi ngửi được hương trái tươi mát hơi chua.
Đây là người anh ruột lớn hơn cô mười hai tuổi, là người bạn tốt nhất của cô. Từ khi bọn họ gặp lại nhau, người đối xử tốt nhất với cô là anh ấy, bọn họ không giấu nhau bất cứ chuyện gì.
Hướng Chi Thạch ở đầu bên kia khẽ ho hai tiếng, vẫn mang theo ý cười: "Anh chuẩn bị ngủ đây, làm sao vậy? Hôm nay có chuyện gì vui sao?"
Hướng Tiểu Viên đem tất cả việc lớn nhỏ vụn vặt trong quá trình quay phim hôm nay kể ra chi tiết, lải nhải dông dài, vừa nói vừa cười.
Hướng Chi Thạch là người am hiểu lắng nghe, anh ấy chưa bao giờ ngắt lời cô, có thể nghe thấy tiếng anh ấy đang đi lại, uống nước, cười khẽ hai tiếng đúng lúc tỏ ý khích lệ, sau đó nói: "Thích thì tốt, anh biết với em không có vấn đề gì, còn có diễn viên mà em thích nữa phải không?"
Ý anh ấy chỉ chính là Hà Thần Ảnh.
"Đúng vậy, em còn chưa nhìn thấy chị ấy, xem chừng thì ngày mai là được như ý rồi!"
Hướng Chi Thạch ở kia đầu ừ hử hai tiếng, đột nhiên cơn ho kéo đến.
"A, anh ơi, anh làm sao mà lại ho rồi? Còn khỏe không ạ?" Tiểu Viên hơi nôn nóng: "Đều là em không tốt, em không nói nữa, anh mau ngủ đi!"
"Khụ khụ," Hướng Chi Thạch cười nói: "Đừng lo lắng, anh chỉ là uống nước rồi bị sặc thôi!"
Tiểu Viên chần chừ: "Thật ư? Được được, không nói nữa không nói nữa, anh mau mau đi ngủ đi!" Cô không đợi Hướng Chi Thạch lên tiếng mà giành nói trước: "Em biết, em cũng về ngủ đây, anh hai ngủ ngon."
"Ngủ ngon, cố lên, bé Tiểu Viên!"
Hướng Tiểu Viên cúp điện thoại, cảm thấy tâm trạng tốt lên một chút. Lúc đang muốn quành về ngủ, đi ngang qua cây xoài, dưới bầu trời đêm tím than, ánh trăng sáng rõ tròn vành vạnh, bỗng nhiên nghe được tiếng nói của một nam một nữ.
......
"Anh không có khả năng thay đổi diễn viên, với lại anh cảm thấy Hướng Tiểu Viên rất thích hợp."
"Em mới là nữ chính, anh từng nói bộ phim này chính là lấy em làm trung tâm, hết thảy để em làm chủ, giờ anh lại nói chuyện không giữ lời đúng không?"
Hướng Tiểu Viên nhăn mày, nghe lén góc tường chuyện người ta không phải là chuyện sáng sủa gì. Chỉ là người ta nhắc tới mình, còn để lộ ra tin tức cũng không mấy tốt đẹp, nghe thế thì đôi chân liền không muốn đi nữa.
"Tiểu Nhụy, em không thể không nói phải trái như vậy. Kịch bản này cũng vì em mà sửa lại, tùy chỉnh viết riêng cho chính em. Hiện tại nếu đổi Hướng Tiểu Viên, ngoài kia biết đi đâu mà tìm người khác đến thay cô ấy?"
"...... Đó là chuyện của anh, anh đường đường là sếp nhỏ của 'Đồng Hoa', chút bản lĩnh này mà anh cũng không có sao?"
"......"
Cô càng nghe lông mày càng nhăn chặt, ngón tay vô thức siết lại.
Cái đạo diễn bao cỏ này hẳn sẽ không muốn đồng ý đi?
Cô ló đầu ra nhìn nhìn một cái, chỉ sợ mình oan uổng nhầm người, mà cũng lo lắng sẽ bị thay.
Không sai, một nam một nữ kia chính là Vĩ Gia Bảo cùng Trâu Nhất Nhụy.
Vĩ Gia Bảo bên kia lui về phía sau một bước, hai tay khoanh chặt, trên mặt có hơi không kiên nhẫn: "Em đừng náo loạn nữa!"
Cô nàng kia càng làm ầm ĩ hơn, nói: "Em náo loạn? Được, vậy giờ anh nói đi, anh giữ em hay Hướng Tiểu Viên kia?"
Vĩ Gia Bảo không có lập tức trả lời, cô ta đuổi theo nói tiếp: "Anh đừng nói là anh làm không được, Vĩ Trang chẳng phải là chị của anh sao? Toàn bộ 'Đồng Hoa' đều là của cô ấy, chẳng lẽ cô ấy còn làm không được sao?"
Hướng Tiểu Viên nghe được lòng liền khẩn trương.
Lát sau, nghe được Vĩ Gia Bảo chậm rãi nói: "Người ấy đương nhiên là làm được, chỉ là em kí hợp đồng cấp bậc B, chỉ có nghệ sĩ cấp A ở Đồng Hoa mới có tư cách được gặp mặt người đó bàn chuyện trực tiếp."
Trâu Nhất Nhụy khựng lại, mới nói: "Vậy anh đưa em lên tới cấp A đi!"
"Anh làm không được. Em chỉ có thể là cấp B; còn đạo diễn Trần, chị Hà, cả biên kịch của bộ điện ảnh này của chúng ta là Trình Diệc, ba người bọn họ mới là cấp A. Trên thực tế, điều kiện để Đồng Hoa kí hợp đồng với nghệ sĩ là vô cùng nghiêm ngặt, có thể kí hợp đồng cấp bậc B với em đã là đặc cách rồi."
Vĩ Gia Bảo tạo cho Hướng Tiểu Viên ấn tượng chính là bao cỏ bị gái mê hoặc đến không có chủ kiến, không có đầu óc. Trái lại lúc này, nghe thấy lời của hắn rõ ràng rành mạch, đầu óc bình tĩnh, thái độ lạnh nhạt, hoàn toàn giống như một người khác vậy.
Tiểu Viên có hơi hoài nghi mắt nhìn của mình, nhịn không được lại lén nhìn một cái.
Dưới ánh trăng, một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng đối mặt, nam khoanh hai cánh tay, hơi nâng cằm. Công bằng mà nói, Hướng Tiểu Viên cũng cảm thấy với thực lực của Trâu Nhất Nhụy thì không thể kí được hợp đồng cấp bậc B, chẳng qua nói ra trước mặt thì hơi thẳng thừng quá, đặc biệt là người đàn ông này mấy tiếng trước còn mang vẻ mặt tình cảm sâu sắc, săn sóc với Trâu Nhất Nhụy.
Sự tương phản này làm người khác nhìn cũng thấy hơi lạnh lòng.
Người trong cuộc càng chịu không được, tức giận đến quyết định dứt khoát nói: "Vậy tóm lại em đây không diễn là được chứ gì?"
"Tùy em, chỉ là......" Giọng của hắn lạnh hơn, khóe miệng lại có ý cười mà nói: "Em bỏ được hãy nói, bỏ qua chốn này thì em chẳng còn nơi khác để đi (cơ hội hiện tại không nắm bắt thì sau này sẽ hối hận)."
Trâu Nhất Nhụy ngẩn ra, trong mắt tức khắc ngập tràn nước. Cái người trước mặt này quá xa lạ, trước giờ vốn ngoan ngoãn phục tùng với cô ta, nay không chịu lùi bước lại không còn tốt nữa. Đàn ông thay đổi quá nhanh luôn có lí do, cô ta giật mình, gặng hỏi hắn: "Có phải anh thích Hướng Tiểu Viên kia không?"
Hướng Tiểu Viên nghe đến đó: "......"
Càng đáng hận hơn chính là Vĩ Gia Bảo chỉ nhướng mày, cười mà không đáp.
Trâu Nhất Nhụy oán hận thầm nói: "Đúng là con quỷ không biết từ xó xỉnh nào chui ra mà!" Ngẩng đầu lại liếc hắn một cái: "Tôi nói cho anh biết, đồ đã cho tôi thì đừng hòng nghĩ lấy lại!"
"Em có thể quý trọng như vậy thì còn gì hơn!" Giọng Vĩ Gia Bảo tựa như đã khôi phục một chút dịu dàng, nói: "Em cũng biết là anh thích em mà."
Trâu Nhất Nhụy cắn môi nhìn hắn, trong mắt dâng đầy nước mắt uất ức.
Cái gọi là tình yêu này thật là kì quái lại kì diệu. Nét mặt của Trâu Nhất Nhụy lúc này tự nhiên chân thật, khá hơn nhiều so với kỹ thuật diễn xuất của cô ta, mà Vĩ Gia Bảo biểu hiện không hề đơn điệu như trước.
Hướng Tiểu Viên nhìn đến không chớp mắt, nảy sinh mấy phần hứng thú như đang xem phim vậy, cũng không thèm để ý hai người bọn họ tự tiện kéo cô vào trong đó. Trong nhận thức của cô, mọi ý nghĩ, những gì nhìn thấy, hoài niệm của người diễn viên đều có thể trở thành tích lũy riêng của bản thân. Cô rất kiêu ngạo với năng lực của mình, trong mắt thầy cô bạn học cô luôn luôn là sinh viên xuất sắc. Tuy cô kiêu ngạo nhưng không tự mãn, trong lòng tự biết mình còn non nớt, trải nghiệm sống còn chưa đủ, còn chưa hình thành hệ thống biểu diễn hoàn chỉnh của riêng mình.
Tiểu Viên nhìn đến lạc vào suy tư, vốn ban đầu cho rằng người con trai này thích người con gái nhiều hơn chút nên sẽ nhường nhịn, ai ngờ lúc này tình cảnh nơi đây lại biến đổi thành như vậy.
Trong lòng cô xuất hiện một loại cảm giác mới mẻ khó mà hiểu được. Cô cũng không phải là người chưa từng thử qua cái gọi là yêu đương. Cô tự biết mình lớn lên xinh đẹp, vẫn luôn không thiếu người theo đuổi. Cô từng thấy nỗi khát vọng trong đôi mắt của họ, dù là những người khác giới tính hay cùng giới tính.
Thời đại học, cô từng nhận lời theo đuổi của một đàn anh học hệ đạo diễn, hoàn toàn là xuất phát từ sự tò mò. Kết quả không đến hai tháng, hai người hẹn hò rồi chia tay trong êm đẹp, nhớ lại lần trải nghiệm đó cũng không có gì đặc biệt......
Cô nghĩ đến xuất thần, trước mặt bỗng có bóng người che khuất đi ánh sáng. Cô ngẩng đầu lên thì phát hiện Vĩ Gia Bảo đang đứng trước mặt, nhìn cô đầy hứng thú, Trâu Nhất Nhụy thì không biết đã đi từ lúc nào rồi.
Hướng Tiểu Viên không muốn nói chuyện với hắn, tùy ý gọi một tiếng 'anh Vĩ'', xoay người muốn đi. Người này á, cô mới không thèm gọi hắn là đạo diễn đâu.
"Ây," Vĩ Gia Bảo ngăn cô lại: "Cô nghe thấy hết rồi à?"
Bị bắt tại trận cũng không thể nói dối được, Tiểu Viên gật đầu: "...... Nghe được một chút."
Vĩ Gia Bảo cười hỏi: "Vậy cô có hứng thú không?"
Hướng Tiểu Viên mới đầu nghi hoặc, ngay sau đó phản ứng lại, lập tức lắc đầu: "Thật ngại quá, không có hứng thú."
"A? Thật sao? Tôi nghe nói cô cũng không có kí với công ty nào, thật sự không có hứng thú tới Đồng Hoa sao?" Vĩ Gia Bảo nói: "Tôi cảm thấy cô cũng nhận biết bản thân cô có tư cách kí hợp đồng cấp bậc B với Đồng Hoa chúng tôi. Đồng Hoa chúng tôi có đạo diễn, biên kịch, diễn viên của riêng mình, lại toàn hàng đầu trong giới, tuyệt đối có thể nâng đỡ cô nổi tiếng. Việc cô kí được hợp đồng cấp bậc A chỉ là vấn đề thời gian, đó cũng không phải không có khả năng."
Nói thật, Hướng Tiểu Viên cũng có hơi thầm động lòng, chẳng qua cô hiểu từ trước đến nay trên đời không có chuyện bỗng dưng có cái bánh lớn từ đâu rớt xuống.
Cô chẳng có chút biểu cảm nào, mặt không đổi sắc mà hỏi: "Vậy yêu cầu tôi phải làm cái gì?"
Vĩ Gia Bảo khẽ cười nhạt: "Tôi cảm thấy cô rất có cá tính, có muốn cân nhắc hẹn hò yêu đương với tôi không?"
Hướng Tiểu Viên lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn: "Không phải anh đã có bạn gái rồi sao?"
Vĩ Gia Bảo nhún nhún vai: "Tôi có thể chia tay với cô ấy trước."
Nghe đến đó, Hướng Tiểu Viên hoàn toàn liền không muốn nói chuyện tiếp với hắn nữa: "Thật ngại quá, tôi vẫn là không có hứng thú, trời không còn sớm, tôi về trước." Nói xong cô liền quay người đi, cũng không chừa cơ hội để Vĩ Gia Bảo kêu réo cô lại.
"Này! Cô thật sự không suy nghĩ lại một chút sao?"
"......" Cô cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là đưa tay lắc lắc.
Nhìn từ sau lưng, vòng eo cô tinh tế, từ mông đến đôi chân thon dài kéo dài nối liền đường cong hoàn mỹ. Mỗi bước đi, vòng eo liền hơi hơi chuyển động, ở trong bóng đêm, ấy là một sự quyến rũ đơn thuần thấu triệt.