Tiểu Viên vừa nghe được giọng điệu của người kia thì đã lập tức cảnh giác, cô đã kiến thức qua Vĩ Trang với giọng điệu kỳ dị ở tầng cao nhất Quý Đảo, lần này nghe có vẻ dường như càng nguy hiểm......
"Không không không!" Cô vội vàng phủ định: "Đương nhiên không phải vì cậu ta!"
"À?" Vĩ Trang nhướng mày nhìn nhìn cô, một bộ dáng chờ cô giải thích.
Tiểu Viên véo véo ngón tay, nghẹn lời trong một lúc. Cô cụp mắt rồi thấy được sữa bò trên bàn trà trước mặt, đại não đã lơ đễnh mấy phần.
Cô nhớ được đồ uống lần đầu tiên tới đến tầng 33 cũng là sữa bò, cô bưng cái ly lên, nhấp vào một ngụm lớn, hương sữa nồng đậm quanh quẩn ở đầu lưỡi cô, trong lòng cô cũng đã lắng đọng xuống được.
Giao tiếp của hai lần trước hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo quá nhiều cảm xúc, cũng không phải sự giao tiếp hiệu quả. Giờ phút này, ở nơi chốn đã từng quen thuộc lại ấm áp, hai người ngồi mặt đối mặt, vì sao không bình tĩnh hoà nhã mà trò chuyện một lần đây?
Ít nhất bản thân trước tiên muốn hòa nhã xuống, cũng muốn bộc lộ suy nghĩ của mình.
"Là tôi có chút thắc mắc muốn hỏi cô, với lại tôi gọi điện thoại hỏi Alex, cô ấy nói cô khó chịu, cho nên tôi liền......" Tiểu Viên thoáng ngắc ngứ, sau đó mới nói tiếp: "...... Cho nên tôi cứ bất giác mà đi qua tới rồi."
Đôi mắt đen nhánh sâu sắc của Vĩ Trang nhìn cô chăm chú đến mấy giây, đôi môi hơi mỏng gợi ra một tia chân thật, nét cười như có như không: "...... Muốn hỏi tôi cái gì?"
Tiểu Viên hơi hơi hít vào, cũng nhìn cô ấy: "Tôi có thể hỏi về Từ Mộc Dịch, là bởi vì trước kia tôi cũng từng có trải nghiệm tương tự, không biết cô còn nhớ hay không?"
Vĩ Trang hơi thoáng thu mi, hơi hơi suy tư, theo sau đó nói: "Việc của Từ Mộc Dịch không giống như của cô."
"A" Tiểu Viên ngạc nhiên mà hỏi: "Thật sự cậu ấy làm sai chuyện gì rồi mới bị hủy hợp đồng sao?"
"Ký hợp đồng giải ước cũng là chuyện rất bình thường trong ngành. Điều tôi có thể nói rõ với cô là, việc nhân sự trong ngành phim (của công ty) thì tôi đều không quản, tôi cũng là không hỏi qua." Vĩ Trang nói, giọng nhàn nhạt.
Ý của người kia là Từ Mộc Dịch ký hợp đồng và giải ước cũng không liên quan đến người kia?
Ngẫm lại cũng đúng, người kia là sếp tổng lớn của tập đoàn Đồng Hoa, sao có thời gian chuyên đi quản lý một nghệ sĩ ký hợp đồng của một cái công ty dưới trướng đây?
"À......" Tiểu Viên ngơ ngác mà ngó người kia, bắt đầu cảm thấy bản thân hình như là đầu óc quá đơn giản rồi.
"Nếu đã hủy ngang với cậu ta trong kỳ hạn hợp đồng, chắc hẳn tiền giải trừ hợp đồng cũng bù gấp đôi rồi." Vĩ Trang tiếp tục nói: "Tôi không cảm thấy Đồng Hoa có chỗ nào bạc đãi cậu ta."
"Tôi nhớ là hình như cậu ấy từng nói cậu ấy đã viết kịch bản gì đó, thế kịch bản cậu ấy viết sẽ làm thế nào?"
"Này thuộc về tác phẩm trong thời gian ký hợp đồng, quyền quyết định ở Đồng Hoa. Về sau nếu như được duyệt, biên kịch có thể đề tên cậu ta hay không, phải xem tình huống cụ thể." Vẻ mặt Vĩ Trang càng thêm lạnh nhạt, có điều vẫn đã trả lời cô như cũ.
Nghe có vẻ hình như là ứng xử kinh doanh bình thường, hình như Từ Mộc Dịch cũng chẳng có chịu thiệt? Ngược lại là mình lòng dạ tiểu nhân (suy nghĩ hẹp hòi thiển cận) rồi, cho rằng Vĩ Trang bởi vì "ghen tuông" mà ra tay can dự hợp đồng của Từ Mộc Dịch, lạm dụng quyền lực mưu đồ riêng.
Gương mặt Tiểu Viên nóng ráo, rũ mắt, giọng nho nhỏ: "Vậy, vậy tôi biết rồi."
Vĩ Trang lặng im.
Mắt Tiểu Viên trộm ngắm người kia một cái, đôi mắt Vĩ Trang cứ giống như là hồ nước tĩnh lặng, không thấy rõ lắm phía dưới hồ có cái gì, nhưng cũng làm cô đã càng thêm trở nên xấu hổ.
"Thật ra tôi cũng chỉ là hỏi một chút......"
"Lúc trước Vĩ Gia Bảo từng làm khó cô, gần như dồn ép cô vào ngõ cụt, mà tôi là mẹ ruột của nó, mẹ nào con nấy, con trai cũng đã từng làm như vậy rồi, chắc chắn mẹ nó cũng không trật đi đâu, đúng không?"
Vĩ Trang khi trước kiệm lời, rất nhiều chuyện đều phải dựa vào Tiểu Viên đoán, đêm nay Vĩ Trang đã nói nhiều hơn, giọng điệu cũng không tính là nghiêm túc, nhưng ngược lại Tiểu Viên cảm thấy Vĩ Trang như vậy thật sự quá khó đối mặt rồi, ai bảo người đuối lý là mình đây?
Dưới kiểu xa cách dửng dưng bức ép càng nặng này, càng có áp lực vô hình.
"Tôi, tôi......" Tiểu Viên đã đỏ mặt, lấy hết can đảm, dứt khoát thừa nhận: "Được rồi, là tôi sai rồi mà! Tôi không nên hiểu lầm cô, cũng không nên...... Tự mình đa tình." Bốn chữ cuối cô nói rõ đến nhẹ nhàng yếu ớt, gương mặt mình phiếm đỏ đã phớt qua.
Vĩ Trang nhìn nhìn cô, ánh mắt hơi hơi dập dờn, tiếp đó nghiêng tầm mắt đi: "Quả thật tôi rất không thích cậu ta lượn lờ bên cạnh cô."
Trái tim Tiểu Viên chợt nhảy lên, gương mặt càng lúc càng nóng, rũ mắt nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình.
Im ắng trong một lúc.
Tiểu Viên chịu không nổi không khí yên tĩnh này, vội tìm đề tài, cũng là tò mò trong lòng mình từ lâu tới nay: "...... tôi có thể hỏi Vĩ Gia Bảo là chuyện như thế nào chứ?"
Tiểu Viên tập trung tinh thần nhìn về Vĩ Trang: "Cậu ta cũng quá không giống với cô nữa." Vẻ ngoài không giống, tính cách không giống, vì sao có thể là mẹ con?
Có thể là cảm giác đầu tiên, ấn tượng của Tiểu Viên đối với Vĩ Gia Bảo rất không tốt. Sau khi biết được Vĩ Trang là mẹ cậu ta, cô mới miễn cưỡng từ "rất không tốt" xoay chuyển thành "không tốt lắm".
Vĩ Trang hơi hơi nheo mắt, chỉ nhìn phía cô, trong mắt che giấu rất nhiều vẻ Tiểu Viên nhìn không hiểu. Tạm dừng giây lát, Vĩ Trang mới nhàn nhạt mà hỏi: "Cô muốn biết cái gì?"
Mấy năm trước, ngay ở tầng 33 này, Vĩ Gia Bảo đã xông vào tới, quậy to hết một trận, biết được từ miệng cậu ta rằng Vĩ Trang không ngó ngàng với cậu ta, không quan tâm cậu ta, uổng công làm mẹ ruột.
Cô nhớ rõ lúc ấy là Vĩ Gia Bảo nói như vầy:
—— "Tôi vẫn luôn cho rằng trên đời này ngoại trừ công việc, không có gì làm cho người để ý. Tôi tốt nghiệp liền tới công ty học tập, người có hứng thú với phim ảnh, tôi liền tới quay phim, nhưng trước nay người cũng không thèm để ý......"
—— "Ngươi họ Vĩ, Đồng Hoa cũng sẽ là của ngươi, không cần vì phải đi làm chuyện gì vì ta."
—— "Ta chỉ có thể cho ngươi những thứ này, cái khác ta không có."
Vì sao bọn họ sẽ là quan hệ mẹ con dạng này?
Vĩ Trang, cái người kia để ý là cái gì? Con trai ruột còn như thế, vậy cô cái người ngoài này đây? Người kia cũng là dùng "hợp đồng" để duy trì quan hệ với cô. Nếu nói là quan hệ "hợp đồng" đơn giản, thế thì lòng của người kia bỏ ra trên người mình cũng quá nhiều rồi.
Tiểu Viên vẫn nhìn không thấu người kia, mỗi lần cảm giác cách đến gần được một ít, nhưng thực tế duỗi tay qua tới thì lại sờ không đến, cảm thấy càng xa người kia hơn rồi.
Cô không muốn như vậy nữa, dứt khoát liền thừa dịp đêm nay hỏi cho rõ ràng, có điều phải hỏi như thế nào đây? Lúc cô rối rắm thì ánh mắt người phụ nữ kia trước sau vẫn dừng ở trên mặt cô, thăm dò, sâu xa thăm thẳm trong chớp mắt, rất mau thì đã lặng yên.
Tiểu Viên châm chước mà hỏi: "Hiện tại cậu ấy thế nào rồi?"
"Nó đã tốt nghiệp từ UCLA, còn ở Mỹ, cách Vĩ Đình rất gần."
"Hai người...... vẫn là giống y như khi trước sao?"
"Ừm."
Vĩ Trang trả lời đến thật đơn giản, một chữ "ừm" nhẹ nhàng dường như nện vào trong lòng Tiểu Viên vậy.
Đêm đó lời Vĩ Gia Bảo hô to quậy lớn cũng đã để lộ ra không ít tin tức, Tiểu Viên rất muốn hỏi người kia vì sao sinh ra cậu ta rồi lại muốn che giấu thân phận mẹ ruột, có phải người kia đã trải qua không ít chuyện hay không, nhưng lại sợ vừa hỏi thì sẽ chọc vào vết sẹo của Vĩ Trang. Đây là điều cô không mong muốn nhất, cũng là nguyên nhân khi trước cô không dám đi chạm đi hỏi.
Câu hỏi này nặng tựa nghìn quân (*), cô không dám tuỳ tiện hỏi.
(*) nghìn quân đã được chú thích ở chương 149.
Vĩ Trang nhấc mi thoáng nhìn cô chằm chằm, đã thấy rõ mồn một rồi, trước ngực cô ấy thoáng phập phồng hơi hơi, thế nhưng cũng rất dễ dàng liền đã nói ra tới: "Nó là năm đó tôi 18 tuổi, ra nước ngoài thụ tinh mà sinh."
Tiểu Viên ngây đơ ra, đại não trì độn, đã tốn một ít thời gian mới tiêu hóa được lời của người kia.
"Tôi nhớ lúc ấy đã dùng hai loại phương thức, cuối cùng là thụ tinh nhân tạo đã thành công."
Lòng của Tiểu Viên luôn đang run rẩy mãnh liệt, tay cũng ở đang run lên, biểu cảm của người phụ nữ kia thoạt nhìn hết sức nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng chính loại nhẹ nhàng bâng quơ này đã làm cô đau nhói thật sâu.
Lúc này cô cũng không thể biểu hiện đến quá mức xúc động, này không phải cách thức Vĩ Trang muốn.
Cô nhéo vào bàn tay run rẩy, chậm rãi hỏi: "Có lý do gì mà phải sinh bằng được à?"
Đôi mắt Vĩ Trang đã nhìn về phía cô, trong nháy mắt dường như đã xẹt qua gì đó, giống một lớp bầy ngỗng trời trắng phớt qua mặt hồ sóng lặng, mau mà nhạt.
"Bố tôi kết hôn rất trễ, hồi trẻ khi trước từng có không ít người tình, có một người đã mang thai muốn kết hôn với ông ấy. Ông ấy đã cho cô ta tiền, bảo cô ta xóa bỏ con đi, sau đó thì đã thắt ống (dẫn tinh), sau khi kết hôn mới đi làm phẫu thuật thông trở lại, sau này thì cũng chỉ có hai đứa con là tôi cùng Vĩ Đình. Ông ấy không thích tôi, chỉ chịu đào tạo Vĩ Đình, mà Vĩ Đình từ nhỏ đã muốn học y, không muốn kế thừa Đồng Hoa. Sinh đứa con, thì ông ấy bằng lòng đào tạo tôi, đây là giao dịch của chúng tôi."
Tiểu Viên hơi mở miệng ra, muốn nói gì đó, lại không cách nào nói ra.
Khi đó người mới 18 tuổi à.
Người......
Cho nên người không muốn Vĩ Gia Bảo biết người là mẹ của cậu ta, là vì tốt cho cậu ta đi.
"Vốn là tôi muốn giấu nó cả đời, đây là chân tướng nó không cần phải biết, có điều...... nó vẫn là đã biết."
Nghe đến đó, cô không nhịn được đứng dậy, lúc này chỉ nghĩ đi qua ôm lấy Vĩ Trang thật chặt một chút, không liên can nào khác, chỉ là đơn thuần mà muốn ôm ôm người ấy.
Đôi mắt Vĩ Trang thoáng giật nảy, bàn tay thon trắng chợt chặn ra bên ngoài hơi hơi, thân thể Tiểu Viên nháy mắt đã khựng lại.
Người phụ nữ nghiêng mặt đi, thái dương trơn bóng trắng lạnh căng ra một chút xíu bóng dáng gân xanh, cô ấy đang sàng lọc cùng ổn định cảm xúc cuộn trào mãnh liệt của mình.
Tiểu Viên mím môi thật chặt, nơi cổ họng cũng hơi ê ẩm. Cô chẳng có lui lại, cũng chẳng có mở miệng đánh giá, càng sẽ không khinh bỉ chỉ trích, mà là dành cho người ấy không gian, lẳng lặng mà biểu thị quan tâm của cô, cô tôn trọng cùng kính trọng đối với quyết định của người ấy.
Người ấy kiêu ngạo như vậy, lựa chọn làm ra là tuyệt đối sẽ không hối hận, lúc này càng không chấp nhận được sự thương hại một ti một tí nào, lúc này càng cần phải bảo vệ tự tôn của người ấy.
Giờ phút này, cô tin tưởng cách thức ủng hộ và bầu bạn kiểu lặng im này là tốt nhất.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây, hai người đều không có nói chuyện, thậm chí cũng không có đối diện, nhưng lại có một sự ngầm rõ và thấu hiểu kiểu không cần nhiều lời.
"Nếu là thế thì hình như tôi có thể hiểu Vĩ Gia Bảo được một chút......" Tiểu Viên nhẹ giọng phá vỡ lặng im.
Vĩ Trang chậm rãi xoay mặt qua, ánh mắt lần nữa dừng lại ở trên mặt Tiểu Viên, nói giọng điệu phẳng lặng: "Cô là người duy nhất nó từng dùng thủ đoạn như vậy. Từ nhỏ nó trưởng thành bên cạnh bố và mẹ tôi, đã hình thành tâm lý muốn cái gì thì nhất định sẽ có được, lần đầu tiên thất bại ở chỗ cô, cho nên mới sẽ chuyên nhằm vào cô."
Tiểu Viên ngẩn người mà nghe, nhớ lại những cái này, trong lòng đã không còn bất kì khó chịu gì nữa, ngược lại cô hơi bất ngờ: "Cô biết được?"
Người ấy vẫn là luôn biết Vĩ Gia Bảo đang khó dễ mình?
Lúc này Vĩ Trang lại dừng một chút vẻ vi diệu, ánh mắt nhìn cô cũng đã nhè nhẹ lay động.
Tiểu Viên đã bắt được trong nháy mắt, cô hơi mím môi, cười xua tay: "Tôi hiểu tôi hiểu, không sao mà, cậu ấy là con cô."
Lúc ấy cô bất quá là một người ngoài, Vĩ Gia Bảo là con trai người ấy, đương nhiên là người ấy sẽ nghiêng về phía con trai rồi.
Vĩ Trang vẫn hơi im im, mới nói: "...... Tôi biết nó cũng là cố ý làm cho tôi xem, từ trước đến nay tôi không thích tin tức lá cải cùng tai tiếng, yêu cầu đối với cấp dưới cũng rất nghiêm, nó là cố ý để khiêu khích tôi, một mặt khác......"
Một mặt khác, đấy thật ra có thể cô ấy cũng đang âm thầm quan sát Tiểu Viên, không biết xuất phát từ một kiểu gì đó trong lòng, cô ấy muốn xem Tiểu Viên có thể chịu đựng tâm lý đến nước nào.
Thật ra thời điểm từ rất sớm thì cô ấy đã bị Tiểu Viên thu hút đến, trong một góc rất nhỏ rất kín đáo ở nội tâm. Cô ấy cũng kinh ngạc mà lại bài xích, sao có thể bị thu hút cùng một cô gái với con mình?
Nếu không phải Tiểu Viên hết lần này đến lần khác tình cờ chạm mặt với cô ấy, làm sâu thêm sự tò mò của cô ấy, sự cuốn hút của cô đã sâu đậm hơn. Điều khiến cô ấy cũng cảm thấy bất ngờ là, cô ấy đã đưa ra lựa chọn thật nhanh.
Vĩ Trang rũ mắt, giấu đi lời sau đó.
"Một mặt khác?" Tiểu Viên rất thích Vĩ Trang đêm nay nói nhiều mà lại kiên nhẫn về hồi tưởng khi trước như thế, nghe đến đó thì hết rồi, cô tò mò mà hỏi đến cùng một câu.
Vĩ Trang hơi hơi nghiêng mặt, tránh đi khỏi hỏi dồn của cô: "Tôi đi lấy nước uống."
"...... À, ừm."
Tiểu Viên nhìn Vĩ Trang đứng dậy, đi ra ngoài phòng khách.
Cô hơi hơi thở dài ra một hơi, đôi tay hơi nắm lại, chống đỡ mặt mình. Đây là một lần mà mấy tháng qua các cô ở chung nhã nhặn hài hòa nhất, không giống hai lần trước cô một lời tôi một câu dỗi với nhau, giống mấy đứa con nít bực bội lẫn nhau, ầm ĩ đến hai bên đều tức đùng đùng.
Đôi mắt Tiểu Viên đã dồn lên ý cười, cô cũng cảm thấy thật kỳ quái, Vĩ Trang cũng có thể ở trước mặt mình mà lộ ra giọng mỉa mai, phẫn nộ, cùng với dáng vẻ ghen tuông, nhiều cảm xúc như vậy.
Điều cô thấy cũng rất kỳ quái rằng thế mà cảm thấy Vĩ Trang nhiều cảm xúc lại thật vừa mắt, còn rất...... đáng yêu.
"A......"
Tiểu Viên đột nhiên ra sức xoa mạnh mặt mình, không thể, không thể, không thể lại nghĩ tiếp hơn nữa. Có lẽ cô mau mau rời đi thôi, đừng lại tò mò tiếp nữa, bằng không......
"Đêm nay ngủ ở đây ư?"
Giọng nói lành lạnh hơi thấp vang lên ở đỉnh đầu cô.
- --------
- --------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)