Từ Mộc Dịch hẹn đã cô mấy lần, cô đều uyển chuyển từ chối hết, may mà cậu cũng chẳng có mặt dày đến tận cửa. Thật ra thì cô hơi tán thưởng tài hoa của Từ Mộc Dịch, nhưng mà hoàn toàn không có ý muốn yêu đương với cậu.
Cô tin tưởng Từ Mộc Dịch chỉ là có thiện cảm với mình, chờ cậu hiểu rõ không có tính khả thi thì sẽ buông xuôi, cậu cũng không phải không cô thì không được.
Trên đời này, chẳng có ai là không phải ai đó thì không được nhỉ?
Ngày đó sau khi trở về, Tiểu Viên lặp đi lặp lại một hồi giằng co tại hành lang tầng cao nhất khách sạn Quý Đảo kia ở trong đầu, cảm giác xấu hổ và áy náy le lói tựa có như không trước sau quanh quẩn ở trong nội tâm của cô.
Liệu có phải bản thân hơi dữ hay không, có tí hùng hổ doạ người chăng?
Có phải cô đòi hỏi quá nhiều đối với Vĩ Trang rồi hay không?
Thật ra người kia chỉ là không ưa nói chuyện, nhưng vẫn rất tốt với cô. Chí ít, vào thời điểm cô cần giúp đỡ nhất, người kia đều ở bên cạnh cô......
Mỗi lần đều sẽ nghĩ như vậy, sau đó thì Tiểu Viên đau khổ mà nhận ra, thật ra cô vẫn luôn đang mong nhớ về Vĩ Trang, thật ra cô cũng rất thích ở bên cạnh Vĩ Trang.
Thẳng thắn mà nói, người kia quả thật là hình mẫu lý tưởng của cô. Cô rất thích tướng mạo của người kia, thích tính cách ít lời, lặng lẽ, hướng nội của người kia, cũng thích đặc điểm tham công tiếc việc của người kia, bản thân cô cũng là người rất coi trọng làm việc.
Cô nghĩ như vậy, thì có chút hận mình là vết sẹo lành rồi thì đã quên đau, có hơi oán giận Vĩ Trang. Nếu đã nói kết thúc rồi thì kết thúc đàng hoàng, còn tới ghẹo chọc mình làm chi?
Mỗi ngày cô vẫn phải tốn rất nhiều thời gian đuổi Vĩ Trang ra khỏi đầu óc mình, cái này khiến cô càng ấm ức hơn. Cái càng buồn bực chính là, trong các kịch bản đưa tới từ Phi Dực, cô cũng chưa chọn trúng cái mình thích thật sự.
Những cái Nguyễn Thanh chọn thay cô đều rất không tệ, phim thương mại lớn, phim văn nghệ lớn, đều là tài nguyên bậc nhất của nhất. Nhưng Tiểu Viên lại chẳng nhiệt tình gì.
"Liệu có phải em đánh giá cao bản thân quá rồi hay không? Này đặt ở bốn năm năm trước, em mà nhìn thấy những kịch bản này thì em có thể khóc muốn chết, hưng phấn cả đêm đến mức ngủ không được." Đến nỗi Tiểu Viên chế giễu bản thân với Thái Quyển.
"Không phải mình đã có một bộ hàng để dành rồi sao, nếu em không muốn đóng phim thì cứ đến từ từ, chụp quảng cáo đại diện phát ngôn nhiều chút, cái này nhẹ nhàng lại có tiền để kiếm." Thái Quyển nháy nháy mắt về hướng cô.
Tiểu Viên khẽ bĩu môi, ngã vào trong sofa, tóm gối ôm qua che lại mặt mình.
Thái Quyển với nét cười ẩn chứa mà liếc cô vài lần: "Nói thật nha, tính nết này của em mà không muốn đóng phim, vậy khẳng định là sâu tận trong lòng em có thứ càng quan trọng đã đè ép vượt qua nhiệt tình trong đóng phim của em......"
Anh ấy hơi đằng hắng, giả bộ kiểu anh lớn chỉ bảo cô: "Em tự ngẫm lại cho tốt ha! Em hiểu mà, tự hỏi lòng mình một chút ha!"
Tiểu Viên: "......"
Tiểu Viên không cách nào nghĩ thật tốt, chỉ có thể tiếp tục chọn trong những kịch bản Nguyễn Thanh cho cô.
Hay là nhắm mắt bốc một cái đi? Đều rất tốt cả, nếu chọn một cái vào đoàn thì có thể bận ba bốn tháng, cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa hết.
Khi cô đang bận lọc qua kịch bản lần nữa, thì Từ Mộc Dịch đã lại bắt đầu gọi cô liên hoàn. Cô nhíu nhíu mày, ấn cúp rồi, cậu lại gửi tin nhắn lại đây.
"Tôi thiệt thảm mà!!! Tôi bị hủy hợp đồng rồi!"
Lông mày của Tiểu Viên chợt nhảy giật, lúc cậu gọi điện thoại qua tới lần nữa thì cô đã liền nhận: "Làm sao vậy? Không phải cậu ký A sao?"
Từ Mộc Dịch thở ngắn than dài ở bên kia: "Tôi cũng biết mà, tôi vẫn không hiểu mô tê gì, đột nhiên bảo tôi đi ký hợp đồng giải ước, một bộ tác phẩm tôi còn chưa quay á?"
"A a a a!!! Tôi tức chết rồi! Tôi đi tìm sếp Liêu - người ký với tôi, bà ấy nói tôi với Đồng Hoa không có duyên phận, chả duyên phận thì lúc mới đầu muốn ký với tôi làm chi? Giữ tôi chơi ư?"
"Tức chết tôi đấy! Truyền đi ra thì thanh danh của tôi không hay ho biết bao!!! Tôi không xứng với Đồng Hoa chỗ nào chứ? Tốt xấu gì tôi cũng là đạo diễn trẻ tuổi thiên tài được chứ??? Bộ đầu tay của tôi là đã được đề cử của Phi Thiên, Phi Hạc, Bạch Ngọc Lan được chứ?"
"Chị nói sau này tôi quay phim liệu sẽ chịu ảnh hưởng hay không? Liệu rằng không có công ty đầu tư tác phẩm của tôi nữa hay không?"
"Huhuhu, chị có thể ra ngoài đi ăn với tôi chứ? Tôi cần sự an ủi của chị, chị Viên à!" Nói đến phía sau, cậu vậy mà đã bắt đầu làm nũng.
Tiểu Viên: "......"
Cô đã tốn công sức một phen để an ủi Từ Mộc Dịch, cũng lại lần nữa đã từ chối lời mời của cậu. Sau khi ngắt di động thì không yên tâm lắm, đã còn gửi WeChat báo tin cho Lục Tĩnh Niên cùng Trâu Nhất Nhụy đi an ủi cậu.
Cô cũng chỉ có thể làm được kiểu mức độ này thôi, lại làm thêm một ít thì cũng sợ cậu hiểu lầm, cũng sợ người phụ nữ kia nghĩ nhiều.
Chuyện hủy hợp đồng của Từ Mộc Dịch rốt cuộc có liên quan tới Vĩ Trang hay chăng?
Mãi đến tối, Tiểu Viên vẫn không thể buông xuống việc này, tâm tình thật là một lời khó nói hết.
Cô cũng từng có kinh nghiệm "bị thay thế", "bị cấm sóng", loại cảm thụ này hết sức không dễ chịu, cô cũng hết sức chán ghét loại hành vi này.
Người phụ nữ này bị sao vậy?
Chả trách là mẹ con với Vĩ Gia Bảo đấy!
Sếp tổng lớn thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Quả đúng là nhà tư bản chẳng tốt đẹp gì!
Tiểu Viên càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng bực bội khó chịu, cũng không cách nào lơ đi. Cô thoáng nhìn thời gian, còn chưa tới tám giờ, bèn nhắn tin cho trợ lý Cao trước: "Alex, sếp tổng của các cô tan tầm rồi sao?"
Alex đã đáp lại thật mau: "Sếp Vĩ hôm nay có hơi khó chịu, đã tan tầm đúng giờ."
Tiểu Viên chợt ngẩn ra, vội vàng gửi: "Người ấy làm sao vậy? Bị bệnh rồi sao?"
Alex đáp: "Gần đây giấc ngủ của sếp Vĩ rất kém, cho nên...... khụ khụ......"
Không biết vì sao, Tiểu Viên bị Alex ho đến có tí ti chột dạ, sau khi cầm di động xoay hết vài vòng ở trong phòng, rốt cuộc nhịn không được nữa, đi tìm Thái Quyển.
Thái Quyển lái xe chở cô chạy về hướng Quân Duyệt uyển, lúc sắp đến, anh ấy nhắc nhở cô: "Em gửi tin nói với sếp Vĩ rồi chưa? Không sự đồng ý của chủ hộ thì đến cửa thứ nhất chúng ta cũng vào không được!"
Anh ấy hỏi mấy câu rồi Tiểu Viên đều đang lặng im, Thái Quyển đã ngó cô một cái từ kính chiếu hậu, thấy cô nắm chặt di động với một vẻ mặt bối rối.
"Không phải chứ? Em vẫn chưa quyết định à? Thế chúng ta giữa đêm hứng gió tới rồi?"
"Em sợ em đổi ý mà......" Tiểu Viên nói nhỏ: "Được rồi được rồi, vậy em nhắn tin liền."
"Còn nhắn tin à, gọi điện thoại đi, anh đây liền lập tức là tới rồi." Thái Quyển gắt cô.
Tiểu Viên liếc anh ấy một cái trắng mắt, sau khi ngừng hết vài giây, cuối cùng đã gọi điện thoại Vĩ Trang. Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, trái tim cô cũng nhanh hơn vài phần, trong một lúc cũng không xác định bản thân, lúc là muốn để người kia tiếp lên, hay là không muốn người kia tới nhận.
Nhưng chẳng chờ cô rối rắm quá lâu, sau qua ba tiếng, khi đến tiếng thứ tư, thì giọng nói thu hút hơi lạnh quen thuộc kia đã nhẹ nhàng mà gõ dội vào ống tai cô: "Alo?"
Tiểu Viên vô thức thoáng vân vê lỗ tai, hít sâu một hơi, cổ động tinh thần làm nốt cho xong: "Tôi đã sắp sửa tới chỗ cô rồi, đi vào thế nào?"
Lúc trước cô đều là do chú Vương đưa vào đến, trạm kiểm soát một tầng rồi lại một tầng, chú Vương nhất định phải thông qua rà quét mống mắt, cùng với xác minh biển số xe, bên cạnh đó còn có thẻ từ để tiến vào bãi đỗ xe ngầm, với lại mật mã thang máy một tuần đổi một lần. Ngoại trừ chú Vương, một mình cô cũng không thể đi vào Quân Duyệt uyển từ bên ngoài, trước khi cô tới cũng không tiện lại đi làm phiền chú Vương một lần nữa.
Trong ống nghe đã yên tĩnh đến mấy giây, mới nghe được Vĩ Trang nói: "Tôi bảo quản gia đi đón cô vào trong."
Qua hai mươi phút sau, trải qua nhiều lớp trạm kiểm soát, rốt cuộc cô vào được thang máy, rồi cô ấn con số tầng 33.
Trong di động, WeChat của Thái Quyển đã bắn qua đến: "Thế anh không đợi em nữa, anh đi về trước đây."
Tiểu Viên hơi mím môi, gõ chữ: "Vậy em trở về thế nào chứ?"
"Em tự nghĩ cách, hoặc là đừng trở lại nữa!" Thái Quyển đáp thật nhanh, cùng với cái biểu tượng cảm xúc nhếch mép cười to.
Tiểu Viên thoáng chớp mắt sốt ruột: "Này, anh phải tới đón em......"
Cô còn chưa đánh xong, thang máy "tích" một tiếng, cô đã ngẩng đầu lên, rồi cửa tách ra, bóng dáng của Vĩ Trang xuất hiện ở trước mặt cô.
Hai người đối diện tầm mắt, hai bên đều lặng im hết.
Người ấy chẳng nói gì, trong đầu Tiểu Viên cũng trống trống rỗng rỗng, cứ đi theo người ấy vào phòng như thế rồi.
Căn ở tầng 33 này cũng có rất nhiều thuộc về hồi tưởng, tuy rằng không có nhiều như tầng 34, nhưng cũng là rõ mồn một trước mắt. Cô vừa đi, vừa nhìn, trong lòng đã càng thêm trở nên phức tạp.
Ánh sáng trong phòng ấm áp mà nghiêng về tối, kim đồng hồ dường như đang chạy về sau.
"Uống cái gì?" Vĩ Trang hỏi cô.
"À, nào cũng được." Tiểu Viên bứt rứt cả người, mỗi khi đi một bước đều sẽ có ảo giác giẫm nhầm giẫm hụt, nhưng dưới chân rõ ràng chính là sàn nhà vững chắc.
Rõ ràng là bản thân đã nói Vĩ Trang đừng lại tìm cô, đừng kêu cô nữa, chính mình thì mơ mơ màng màng tự động tới cửa rồi, thực sự có tiền đồ.
Ba phút sau, Vĩ Trang đã bưng một ly sữa bò ấm ra tới, thấy Tiểu Viên vẫn cứ đứng mà ngẩn ra. Váy có dây màu vàng chanh của cô ở độ dài trên đầu gối, đôi chân trơn bóng thẳng tắp bước trên một đôi giày đơn (giày một lớp) màu xanh lá mạ, đèn để sàn phác họa ra bóng dáng có lồi có lõm bắt mắt của cô.
"Sao không ngồi?" Vĩ Trang đã nhìn cô đến vài giây, mới chậm rãi mở miệng.
Cô hơi ngẩn ngơ, lúc này mới xoay qua liếc người kia một cái, rồi ngồi xuống gần đó với động tác cứng đờ.
Vĩ Trang đặt sữa bò ở trước mặt cô, cô chớp chớp mắt, dường như lại hơi ngẩn ngơ, nhỏ giọng mà nói cảm ơn.
Vĩ Trang thoáng im lặng, đứng đấy hết một chốc, rồi cũng mới ngồi xuống ở đối diện cô.
Hai người lại im lìm trong chốc lát.
Vĩ Trang chẳng hỏi cô vì sao tới, mà trong đầu Tiểu Viên cũng là màn trắng, còn đang phản ứng rằng mình thế nào liền lại ở chung một phòng với người kia rồi.
Cô lặng lẽ nâng mi lên, liếc qua Vĩ Trang một cái.
Người kia hẳn là mới vừa tắm rửa xong không lâu, mặc đồ tơ tằm ở nhà màu trắng, mặt mộc toàn bộ, mái tóc đen nhánh dày kín phủ lên trên vai.
Lông mi đen nửa rũ, dưới mắt dường như có một ít bóng xám dôi ra từ việc giấc ngủ không tốt, cả người chìm trong quầng sáng sắc ấm, lại có một sự nhạt nhẽo kiểu tách biệt với thế giới bên ngoài.
Tiểu Viên vô thức thở dài, hơi mở miệng, sau khoảng ngắn ngủi mới tìm được đến giọng nói của mình: "Alex nói cô có hơi khó chịu, hiện tại cảm giác tốt hơn chút rồi chứ?"
Hàng mi Vĩ Trang nâng lên, dường như có hơi bất ngờ. Cô ấy dừng một chút, lúc này mới nói: "Tôi không sao."
"Ờ......" Tiểu Viên gãi gãi đầu gối mình, đáp một tiếng.
"Cô qua đây là vì cái này?" Vĩ Trang hơi hơi nheo mắt, ánh mắt tập trung ở trên mặt Tiểu Viên, ngón tay đặt bên cạnh âm thầm gõ gõ sofa, giọng điệu kiểu như bình thường.
"Ưm, a, không......" Giọng điệu Tiểu Viên chợt vơi, phản ứng bản năng liền phủ định, ánh mắt cũng trôi dạt đi: "Không phải, là có việc khác tôi muốn hỏi cô."
"Chuyện gì?" Khóe môi của Vĩ Trang hơi mím ra một độ cong le lói ti tí.
"Là......" Tiểu Viên đi một hơi chậm nhẹ: "Hủy hợp đồng Từ Mộc Dịch là bởi cô sao?"
Trong nhà chợt yên lặng nháy mắt.
Độ cong khóe môi của Vĩ Trang tăng thêm mà không có độ ấm, ngón tay bên cạnh nắm chặt trong âm thầm, cô ấy cất tiếng sâu kín: "Hóa ra cô tới tìm tôi là vì cậu ta?"