Khổng Hạo Văn thì rửa đào, Cổ Dục thì ở bên cạnh ép nước. Mà khi nhìn thấy Khổng Hạo Văn đang vui vẻ rửa đào, Cổ Dục đột nhiên nhớ đến người này vừa rồi vào nhà dường như là có chuyện gì đó muốn nói với mình. Kết quả chính là vì rửa đào cảm giác rất tốn mà cũng quên đi, bây giờ cũng không có chuyện gì để nói thế là Cổ Dục lập tức hỏi một câu.
“Ài! Chú em không nhắc anh cũng quên mất.” nghe Cổ Dục nói vậy, Khổng Hạo Văn sau giây lát sửng sốt cũng lập tức nhớ tới ý định đến đây hôm nay của mình.
Mấy ngày gần đây, hắn đang xử lý chuyện của Lý Cảnh Đức cùng Lý Thiệu Huy. Vội vàng vỗ cái ót một cái, hắn cũng nói ra nhiệm vụ lần này tới đây của mình, chủ yếu chính là vì ông cụ ở trong nhà lên tiếng.
Mà chuyện này không phải gì khác, chính là chuyện giữa Cổ Dục và Khổng Hạo Văn.
Kể từ khi vị vương tử kia về nước, hắn lập tức đối với chuyến đi Trung Quốc lần này không hài lòng. Đúng vậy! Hoàng thất ở Trung Đông bên kia chính là tính tình như thế.
Bọn hắn là người có tiền, cho nên có thể nói từ nhỏ đã là xuôi gió xuôi nước. Lần này không mua được cá, bọn hắn cảm giác dường như là bị người khác nhằm vào......
Cho nên hắn sau khi về nước, căn bản không hề để ý đến cái gì là quan hệ quốc tế, cũng không để ý đến việc có kiếm được tiền hay không. Hắn trực tiếp hủy bỏ mục đích lần này đến thủ đô, liên quan đến kế hoạch cung cấp dầu khí.
Hắn ở bên này vừa hủy bỏ, hai công ty dầu thô lớn ở Trung Quốc biết được lập tức không vui. Bọn họ đã dùng hết khả năng, sử dụng một số tiền lớn để thuyết phục cao tầng chính phủ thúc đẩy chuyện này. Kết quả chỉ bởi vì một tên lâu la nhỏ, làm bọn hắn mất đi cơ hội làm ăn mấy chục tỷ, bọn hắn không được phát tài không điên cuồng lên mới là chuyện lạ.
Thế là dưới áp lực từ phía bọn họ, vốn dĩ cái gã đeo kính làm nhiệm vụ dẫn đường kia, theo lý thì chỉ bị tạm thời cách chức. Kết quả hiện tại lại đổi thành khai trừ, mà người nhận hắn vào là phụ tá của Khổng Hạo Văn cũng bị liên đới tạm cách chức. Khổng Hạo Văn thì không có bị tạm thời cách chức, bởi vì sao nhà hắn cũng có thế lực không nhỏ.
Thế nhưng cũng bị giáng chức, từ trưởng xuống làm phó. Mặc dù vẫn còn đảm nhiệm chức vụ trưởng ban, nhưng trong chính trị mọi người đều hiểu. Khi nào có một cái ghế trưởng mà trống, chắc chắn sẽ có một người khác lấp vào. Khổng Hạo Văn thế nhưng là một kẻ mê làm quan, hắn giữ mình thanh liêm nhiều năm như vậy, không ngờ tới có ngày lại lật thuyền trong mương. Gần đây tâm tình hắn rất tệ, muốn tự tử cũng đã từng nghĩ qua.
Nhìn thấy con trai mình càng ngày càng tiều tụy, Khổng Hạo Quân cùng mẹ của Khổng Hạo Văn thật sự không đành lòng. Bà đã cùng Khổng Hạo Văn nói qua mấy lần, nhờ hắn giúp đỡ anh hai của mình. Thế nhưng Khổng Hạo Văn không có tiếp nhận yêu cầu này, bởi vì hắn và Cổ Dục là bạn bè. Do đó hắn không có thể vì tình bạn này làm việc quá phận được.
Nhưng bây giờ, ông nội của hắn đã lên tiếng yêu cầu hắn đến. Vậy hắn phải đến.
Đừng hiểu lầm, không phải ông của hắn muốn giúp Khổng Hạo Quân. Ông của hắn nhìn trúng là cá của Cổ Dục, đến nhà Cổ Dục không phải là muốn Cổ Dục nộp lên cho chính phủ các loại cá quý.
Người trong thiên hạ đều vì lợi ích riêng, đạo lý này hắn đương nhiên hiểu rõ.
Ông nội hắn muốn chính là để cho Cổ Dục chuyên cung cấp thực phẩm cho các buổi yến tiệc của chính phủ.
Việc này nguyên nhân chính là do Khổng Hạo Văn thường xuyên đến nhà Cổ Dục ăn chực, lúc ra về sẽ thuận tay mang về một ít đồ ăn. Những thứ rau củ, cá, hải sản các loại, Khổng Hạo Văn cũng đều gọi người đến lấy về cho ông nội thưởng thức. Mà khi ăn qua những loại thức ăn này, cộng thêm việc nghe được chuyện Khổng Hạo Quân gặp vấn đề với người Vương tử kia. Hơn nữa bởi vì chuyện mua cá không được mà dẫn đến bên kia hủy bỏ kế hoạch, do đó ông lập tức có cái ý nghĩ này.
Nếu như Cổ Dục có thể vì chính phủ cung cấp thực phẩm, tiếp đó chính phủ dùng những thực phẩm này để chiêu đãi khách quý, nói không chừng hiệu quả có thể ngoài sức tưởng tượng. Mà đương nhiên chính phủ cũng sẽ bỏ vốn để mua những nguyên liệu này của Cổ Dục, chắc chắn sẽ không để cho Cổ Dục bị lỗ vốn.
Nghĩ tới như vậy, cho nên ông mới gọi Khổng Hạo Văn đến nhà Cổ Dục thương lượng một chút.
Nghe Khổng Hạo Văn nói như vậy, trong lòng Cổ Dục cũng đang suy nghĩ.
Nếu như là mấy ngày trước hắn không đồng ý bán cá, thế nhưng bị người có lòng riêng phát hiện, cái đạo lý ‘thất phu vô tội, hoài bích có có tội’ hắn đều hiểu. Cá của hắn ở đây ăn ngon như thế, rau củ cũng ngon như vậy. Người có lòng riêng là một người bình thường thì còn tốt, hắn đến nhà Cổ Dục tìm phiền phức thì Cổ Dục cũng không sợ hắn. Thế nhưng nếu như người này là quan chức cao ở bên trên thì sao? Là con cháu cách mạng đời thứ ba? Là chính phủ thì sao?
Đến lúc đó Cổ Dục lấy cái gì đấu với những người này?
Thế nhưng hiện tại Cổ Dục cũng có chút ý nghĩ, không nói những cái khác, chỉ riêng cái kỹ năng siêu cấp hacker kia cũng đã cho hắn đứng ở thế bất bại. Đoán chừng không có vị quan chức cao nào, nguyện ý thấy người có chức có quyền lại đi cướp đoạt đồ vật của người dân!
Nhất là ở trong thời đại internet này.
“Chỉ là buôn bán thôi sao? Vậy thì cũng giống như bán cho Hứa Cẩm mà thôi, em cảm thấy cũng không cần thiết.” thế nhưng chuyện phiền phức như thế này, có thể tránh khỏi thì cố gắng tránh. Trong tình huống không có lợi ích quá lớn, Cổ Dục không muốn ở trong cái ao nước đục này lội.
“Ài, làm sao có thể giống nhau được, nếu như chú em cung cấp thực phẩm cho yến tiệc của chính phủ, nhất định sẽ có vài chỗ tốt. Đầu tiên, không cần phải nói chính là ở một số quan chức bên trên, chắc chắn sẽ không dám tìm đến chú em để gây chuyện. Dù sao thì chú em cũng có thể báo với người ở trên, hơn nữa quan trọng nhất chính là chú em cũng có thể tìm được một số chỗ tốt, tỉ như… Phía sau nhà của chú em có con đại bàng…” nghe Cổ Dục nói vậy, Khổng Hạo Văn nở nụ cười tiếp đó chỉ điểm một số việc riêng.
Danh Sách Chương: