Nghe Lý Vân Vân nói xong, Cổ Dục trực tiếp ngắt ngang lời nói của cô rồi mỉm cười hiền hậu. Đương nhiên, Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi biết Cổ Dục cũng không phải là người vô tâm, hắn nói chuyện khách sáo như vậy chủ yếu là để cho các cô không có cảm giác áy náy mà thôi.
“Ai nói tôi không phải là trẻ con, tôi còn chưa trưởng thành đâu. Hơn nữa nếu như có trưởng thành thì mỗi năm vẫn là cô gái mười bảy tuổi thôi, biết không!” Lúc này ngồi ở bên ghế phụ, Phùng Thư Nhân không khỏi liếc mắt nhìn Cổ Dục, vẻ mặt đắc ý nói.
“Chị gái ơi, học một ít luật đi nha! Quốc gia chúng ta pháp luật quy định mười bốn tuổi trở xuống mới gọi là trẻ con đó, mười bốn tuổi trở lên gọi chung là phụ nữ. Nếu như cô mười ba tuổi còn có thể gọi như thế được.” Thấy vẻ mặt đắc ý của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục không khỏi sờ lấy đầu của cô nói một câu châm chọc.
Nghe Cổ Dục nói, người bên trong xe ai cũng đều nở nụ cười.
Xe từ từ lái vào trong thôn, nhóm rời đi trước là Lâm Lôi cùng Phùng Thư Nhân. Bởi vì nhà các cô gần cửa thôn nhất, sau đó tới Lý Vân Vân và Lưu Phi Phi.
Cổ Dục giúp Lý Vân Vân đem Lưu Phi Phi ôm vào trong nhà đặt lên trên giường nhỏ rồi mới trở về. Lý Vân Vân dựa vào tường nhìn xem bóng lưng Cổ Dục rời đi, trong mắt Lý Vân Vân mang một chút ủ rũ, nhưng rất nhanh thì bị cô dập tắt.
Người cuối cùng là Cổ Tú Tú, khi Cổ Dục ôm Cổ Tú Tú trở về nhà. Cổ Quốc Khánh đã ngủ từ lâu, có thể thấy ông đối với Cổ Dục thật sự yên tâm, cũng không sợ hắn sẽ đem cháu gái của mình đi bán. Chỉ với việc này cũng đã chứng minh nhân phẩm của Cổ Dục không hề tệ.
Đưa tất cả mọi người về nhà xong, sau đó Cổ Dục cũng trở về nhà mình.
Nhưng hắn lại không nghỉ ngơi liền, mà trước tiên cho Vua Núi, Bạo Quân và Vua Bầu Trời một ít thức ăn. Tiếp đó hắn đi tắm rồi nằm trên giường, nhìn lại mấy tấm ảnh chụp ngày hôm nay. Đặc biệt là tấm ảnh Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân mặc đồ bơi. Hắn ngắm thật lâu cũng không có lướt sang ảnh khác. Không thể không nói, với tình trạng ế lâu như vậy nhìn những bộ ảnh này thật sự có chút kích động nhẹ.
"Không suy nghĩ nữa, tốt nhất tắt đi ngủ. Ngày mai lại bắt đầu câu cá!" Suy nghĩ một chút, Cổ Dục lắc đầu nở nụ cười, tiếp đó đem điện thoại sạc đặt ở bên cạnh đầu giường. Hắn nghiêng mình một cái thì ngủ, vậy là trong phút chốc một đêm đã trôi qua.
Đảo mắt đã là ngày hôm sau, Cổ Dục như thường lệ đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân. Hắn mở tủ lạnh ra nhìn một chút, tiếp đó quyết định buổi sáng hôm nay ăn trứng ốp la, vừa chín tới là được không cần chín quá. Tiếp đó gọi Vua Núi lùa đám gà hắc phong cùng chim đa đa và cả mấy con ngỗng lớn ra ngoài vườn rau để ăn côn trùng, Cổ Dục thì đi qua bên giếng để câu. Lần thả câu đầu tiên, hắn cảm giác dây câu thả ra không thấy đáy.
“Ba ngày rồi không có câu, chắc hẳn là câu được một kỹ năng!” Nhìn thấy dây câu không ngừng được thả ra, Cổ Dục nở nụ cười. Tiếp đó như thường lệ, ở độ sâu hơn 2,900 mét dây câu ngừng lại, hắn bắt đầu thu lại dây câu. Khi dây câu quay lại mang theo đồ vật xuất hiện trên mặt nước, Cổ Dục đem điện thoại di động mở đèn pin chiếu xuống dưới giếng. Quả nhiên là một cái rương bảo vật.
Khi rương bảo cùng ánh mắt hắn tiếp xúc, một vệt sáng lập tức chui vào trong đầu của hắn. Tiếp đó trong đầu Cổ Dục truyền đến một âm thanh.
“Đinh! Bãi cát trong không gian đang mở rộng...”
“Không phải kỹ năng? Là mở rộng bãi cát sao?” Nghe được cái âm thanh này, Cổ Dục đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức có chút hưng phấn, tiếp đó tiến vào trong không gian bể nước.
Quả nhiên, lúc này ở bên trong bể nước bí mật nhìn trông như cái thùng nước. Vốn dĩ trong bể nước bí mật có một bãi cát nho nhỏ, lúc này nó lại tăng lên thêm một vòng. Kích thước này tăng lên không lớn, đại khái rộng thêm khoảng một mét, chiều dài cỡ chừng một trạm xe buýt.
“Thì ra là tăng thêm đất ư? Thêm đất thế này thì có tác dụng gì đây?” Nhìn một mảnh đất được tăng thêm, Cổ Dục không khỏi nghi hoặc một chút khẽ lẩm bẩm nói. Thế nhưng, khi hắn vừa nói xong thì thông tin của mảnh đất lập tức tiến vào trong đầu của hắn.
Cái mẫu đất này, cùng cái bãi cát có khác biệt. Mẫu đất này thời gian trên đó trôi qua rất nhanh.
Trên cơ bản giống như nước giếng, hiệu quả đạt tỉ lệ 1:30.
Chẳng qua loại hiệu quả này đối với vật sống là không có ích, nhưng đối với thực vật thì rất có ích.
Thấy vậy, hai mắt Cổ Dục lập tức tỏa sáng
Vốn dĩ hắn còn tưởng mình phải chờ hơn mấy chục năm mới có thể ăn được nhân sân ngàn năm. Hiện tại với hiệu ứng của mảnh đất này, thời gian lập tức rút ngắn chỉ còn một nửa.
Dùng mảnh đất này để trồng trọt, cộng thêm việc lấy nước giếng tưới cây. Thế là một ngày tương đương với sáu mươi ngày, một năm tương đương với sáu mươi năm rồi.
Chỉ cần thời gian 10 năm, Cổ Dục đã có thể cho mấy cây nhân sâm 400 năm kia thúc đẩy chúng trở thành nhân sâm ngàn năm rồi. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là những mảnh đất này tăng cấp đều nhờ câu lên từ giếng.