Một chính là những cặp học sinh tới nói lời yêu đương, hai chính là người đưa chó đi dạo.
Hiên tại cái mà Vua Núi đang nhìn chính là người và chó đang cùng chơi trò chơi trong công viên. Ví dụ như trò ném đĩa chẳng hạn, có thể vì hiếu kỳ nên Vua Núi đã kêu lên.
“Mày cũng muốn đi chơi sao?” Nhìn Vua Núi, Cổ Dục cười hỏi.
“Ô…” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Vua Núi nghiêng đầu qua nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn ra phía bên ngoài.
“Đi thôi! Dù sao cũng đã vất vả ra ngoài một chuyến rồi cũng nên dẫn mày đi chơi một chút.” Nhìn ánh mắt của Vua Núi, Cổ Dục không khỏi buồn cười sau đó đánh tay lái đi thẳng. Tại giao lộ hắn quay ngược trở lại rồi dừng xe lại trước cửa công viên phía trước.
Nhưng mà trước khi xuống xe, hắn cố ý đeo lên cổ cho Vua Núi cùng dây xích chó.
Mặc dù Cổ Dục có lòng tin Vua Núi sẽ không hù dọa người khác, thế nhưng mà đeo dây xích chó này lại có thể khiến mọi người yên tâm hơn. Làm vậy cũng coi như là đang thực hiện đạo đức xã hội, bởi vì để người khác yên tâm cũng là một loại đạo đức xã hội ở nơi công cộng mà.
“Đi thôi!” Theo Cổ Dục xuống xe, Vua Núi phía bên kia mặc dù chỉ nhìn qua mấy lần nhưng vẫn biết tự mình mở cửa, đồng thời cũng nhảy xuống xe.
Tuy nhiên khi Cổ Dục và Vua Núi xuống xe đi vào công viên thì những chú chó trong công viên ngay lập tức cùng nhau quay đầu lại nhìn Vua Núi.
Mặc kệ là chó lớn, chó nhỏ hay thậm chí là ba dòng chó kéo xe là Alaska, Samoyd và Husky, khi nhìn thấy Vua Núi đều có chung một phản ứng có thể được coi là thông minh, đó chính là kéo chủ nhân của mình chạy nhanh ra khỏi nơi này.
Có một số con nhát gan thì lập tức bị dọa sợ, trực tiếp kéo chủ nhân của mình bỏ chạy.
Còn một số thì ngu ngốc quay về phía Vua Núi sủa lên. Tuy nhiên Vua Núi vừa quét ánh mắt ngang qua, bọn chúng lập tức sợ đến tè cả ra quần.
Vua Núi mang trên mình khí tức hoang dã, nên dù có đối mặt với hổ đông bắc hoang dã, gấu nâu hay đại bàng đi chăng nữa thì cũng vẫn có thể ngang tàn, huống chi là những con chó cảnh này.
Tuy nhiên lúc này chủ nhân của những chú chó kia đang không biết chuyện gì xảy ra, họ vội vàng trấn an chú chó của mình đồng thời mang vẻ mặt nghi hoặc không hiểu, không lẽ sắp xảy ra động đất? Nếu không vì sao các chú chó ở đây đều tỏ ra bất thường như vậy?
Có lẽ, những người này có suy nghĩ nát óc cũng sẽ không bao giờ biết được Vua Núi chính là nguyên nhân khiến cho bọn chúng trở nên khác thường như vậy.
“Chúng ta cùng chơi ném đĩa chứ?” Sự việc trở nên như vậy đối với Cổ Dục cũng có chút cảm thấy ngại ngùng, nhưng mà hắn cũng không quan tâm. Bởi vì chuyện này cũng không liên quan gì tới bọn hắn, Vua Núi cũng không có đi công kích bọn chúng, đó là bọn chúng tự mình bị dọa cho tè ra quần. Cho nên Cổ Dục mang theo Vua Núi đi lại quầy bán đồ chơi của công viên ở phía trước, chỉ vào một cái đĩa ném bằng nhựa plastic sau đó quay lại hỏi ý kiến Vua Núi.
“Uông!” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Vua Núi cũng kêu lên một tiếng. Thực tế nó chưa có chơi qua bất kỳ đồ chơi nào, vì vậy đối với nó chơi cái nào cũng được.
Nhìn thấy nó đồng ý, Cổ Dục bỏ tiền ra mua một cái đĩa ném. Sau đó tìm một chỗ không có người tất nhiên là cũng không có chó, mà thực tế thì Vua Núi đứng đây cũng không có con chó nào dám lại gần.
“Nào! Nhìn đây.” Nhìn xung quanh vắng lặng Cổ Dục cũng buông sợi dây thừng ra, sau đó chạy ra chỗ xa rồi nhanh chóng ném cái đĩa tới.
Nhìn thấy cái đĩa bay tới, thân hình Vua Núi cũng cử động nhanh chóng lao tới. Nước giếng không ngừng cải tạo thân thể của Cổ Dục vì vậy tất nhiên đối với Vua Núi cũng vậy, không ngừng cải tạo thân thể của nó.
Tốc độ, thể lực, sức mạnh của Vua Núi tất cả đều mạnh lên. So với trước kia thì mạnh hơn rất nhiều. Thậm chí bây giờ Vua Núi có chút không giống chó thường.
Nhìn Vua Núi bay lên giữa không trung, Cổ Dục phát hiện ra nó đã cách mặt đất lên đến 2m. Nếu như Cổ Dục không đứng bất động một chỗ, có thể nó sẽ nhảy qua cả đầu của Cổ Dục. Cái này thật có chút quá khoa trương rồi.
Nhưng khoa trương hơn nữa đó là lúc bắt cái đĩa, có thể là do lần đầu tiên chơi bắt đĩa, cho nên nó có hơi dùng sức. Vì vậy khi cái đĩa rơi xuống mặt đất vậy mà…. Bể rồi.
“Ặc...” Nhìn cái đĩa trong miệng nó rớt xuống mặt đất với trạng thái đã bể nát, đã vậy nó còn dùng móng vuốt chọc chọc cái đĩa. Ban đầu lúc Cổ Dục nhìn thấy thì sửng sốt một chút, sau đó lại nở một nụ cười tươi.
Một cái đĩa đã bể hắn cũng không thèm quan tâm làm gì, chẳng qua hắn nhìn dáng vẻ của Vua Núi thật sự rất khôi hài.
“Được rồi! Chúng ta đi mua lại cái khác. Nhớ kỹ lần này ngươi đừng dùng lực cắn nó nữa nha, chỉ cắn nhẹ là được rồi!” Vuốt vuốt cái đầu của Vua Núi, Cổ Dục buộc lại dây thừng cho nó lần nữa, sau đó đi lại quầy bán đồ chơi. Lần này Cổ Dục mua một lúc 2 cái đĩa ném, một cái để chơi, còn một cái để dự phòng.
Sau đó quay lại chỗ lúc nãy chơi. Lần này Vua Núi biết phải gặm cái đĩa một cách nhẹ nhàng, cho nên coi như có thể chơi bình thường như người khác rồi.
Ở đây chơi tầm một tiếng, Cổ Dục nhìn đồng hồ thấy cũng đã gần 11 giờ trưa. Thời gian qua thật nhanh, đã đến giờ hắn phải về nấu cơm rồi.
“Hôm nay tạm thời chỉ chơi vậy thôi, chúng ta trở về nào!” Lấy lại cái đĩa ném, Cổ Dục hướng về phía Vua Núi vẫy vẫy tay, một người một chó hướng phía ngoài công viên mà đi.
Tuy nhiên hắn không đi con đường mà lúc hắn tới. Công viên này có tổng cộng 8 cái cổng. Cổ Dục quyết định đi một con đường khác với chỗ đậu xe. Dù sao công viên này hắn cũng chưa từng đi bao giờ, đã lên tới đây rồi mà đi có một con đường thì chán quá. Vì vậy hắn đương nhiên muốn thử những con đường khác một chút.
Tuy nhiên vừa mới đi tới nơi hắn đã có chút hối hận, bởi vì cuối con đường này cũng là một nơi bán đồ….