Cổ Dục không xin wechat sao?
Hắn không xin bởi vì hắn đã có rồi, nhưng mà có rồi thì cũng vậy thôi. Trông đợi Cổ Dục nhắn tin nói chuyện phiếm là điều không thể xảy ra. Thỉnh thoảng Đan Đình Đình hoặc Lữ Thi Văn cũng sẽ nhắn tin hỏi thăm Cổ Dục, vì còn là thiếu nữ nên các câu hỏi của mấy cô bé này đều là những câu hỏi rất nhàm chán.
Ví như hỏi chú đang làm gì đó?
Sau đó Cổ Dục sẽ trả lời lại là: Đang chơi game hoặc là đang nấu cơm hoặc là đang chuẩn bị đi tắm…
Tất nhiên Cổ Dục không phải là đang trả lời qua loa mà sự thật là hắn đang làm những việc như vậy.
“Chú Dục! Khi nào rảnh chúng cháu lại xuống nhà chú chơi nhé!” Nhìn thấy Cổ Dục đã lên xe, Đan Đình Đình tiếc nuối mở miệng nói.
“Được thôi! Lúc nào cũng chào đón cháu.” Nghe Đan Đình Đình nói, Cổ Dục cười một cái sau đó trả lời lại. Hắn cũng không sợ nhà mình quá náo nhiệt, tất nhiên loại náo nhiệt ở đây không phải là loại ồn ào, ầm ĩ giống mấy ngày trước, hắn thực sự không thích như vậy.
Tiếng động cơ vang lên. Lúc này trên xe Vua Núi đang nằm trên ghế, mà chú hamster lúc nãy đang bò ra từ lông của Vua Núi sau đó nhảy sang người Cổ Dục sau đó bò lên vai Cổ Dục, tò mò nhìn ra bên ngoài. Cảnh sắc bên ngoài lúc này đang không ngừng lui về sau càng lúc càng xa xe Cổ Dục.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Cổ Dục nhìn thấy dáng vẻ của nó thì không khỏi nở một nụ cười, suy nghĩ đôi lúc duyên phận đúng là không thể giải thích nổi. Đem chú hamster trên vai xuống, Cổ Dục một tay giữ nó, một tay lái xe.
Sờ tới sờ lui hắn cảm thấy thật vui vẻ. Cảm thấy hình ảnh một người nam nhân mạnh mẽ mà kết hợp với một chú hamster thật là quá buồn cười.
“Người đàn ông mạnh mẽ không phải sẽ kết hợp với những thứ này sao?” Vuốt cái bụng chú hamster, Cổ Dục đem nó để lại trên người Vua Núi, sau đó đạp chân ga phóng nhanh về nhà vì vậy rất nhanh hắn đã tới nhà.
Khi hắn về đến nhà thì Lý Vân Vân và Lâm Lôi đã chuẩn bị xong cơm trưa. Cơm đã chín, đồ ăn cũng đã nấu xong chỉ đợi Cổ Dục về là ăn thôi, như vậy có thể đỡ chút phiền phức cho Cổ Dục.
Sau khi đem đồ đạc cất đi. Cổ Dục lại đi kiếm cho chú hamster này một cái nhà, thực ra thì cũng không được coi là cái nhà vì thực tế nó chỉ là một cái hộp giấy mà thôi.
Cổ Dục trước giờ đều không thích đem những thú nuôi của mình nhốt trong lồng, vì vậy chú hamster mới mua này cũng không ngoại lệ. Lúc này hắn đem con vật nhỏ này giới thiệu cho Bạo Quân và Vua Bầu Trời để sau này bọn chúng không đem con vật nhỏ này ăn mất. Sau đó hắn đem chút nước giếng cho con vật này uống. Xong xuôi mọi thứ hắn mới đưa nó cho Phùng Thư Nhân, người đang nhìn con chuột hamster với đôi mắt rực lửa và mong đợi, tiếp đó hắn mới đi ăn trưa.
So với Vua Núi, Bạo Quân, Vua Bầu Trời và một vài con cá lớn trong nhà của Cổ Dục thì Phùng Thư Nhân thích chú chuột nhỏ này hơn, cảm giác chơi với nó vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Cổ Dục nghĩ đã đến lúc đặt tên cho chú hamster này rồi, gọi nó là gì, cái này… Đây thật đúng là một vấn đề cần phải suy nghĩ…
Cổ Dục đối với việc đặt tên thật ra cũng không có giỏi.
Chỉ cần nghe tên hắn đặt cho ba con vật nuôi trong nhà là có thể biết được trình độ đặt tên của hắn.
Mặc dù tên của bọn chúng nghe rất mạnh mẽ, nhưng mà thực tế nghe lại không quá thuận tai.
Tuy nhiên những cái tên này lại rất phù hợp với tính cách của bọn chúng.
Riêng với con hamster này Cổ Dục lại thấy việc đặt tên cho nó lại vô cùng khó khăn.
Ăn cơm trưa xong, Cổ Dục đem con vật nhỏ có sở thích gần gũi Vua Núi đặt lên bàn, đổ cho nó một ít nước giếng vào bát và một ít hạt dưa. Sau đó nhìn chằm chằm nó rồi suy nghĩ, phải gọi nó là gì đây, thật là đau đầu quá.
“Hay gọi nó là Điểm Điểm? Ban Ban? Đoàn Đoàn?” Ngồi nhìn nó đang ôm hạt dưa cắn, thỉnh thoảng lại đập một cái sau đó chạy lại uống một ngụm nước giếng. Phùng Thư Nhân bắt đầu đưa ra những cái tên cho nó.
Cách đặt tên của các thiếu nữ bây giờ chính là như vậy, họ cứ thích lặp lại từ ngữ bởi vì họ cho rằng như vậy nghe rất là dễ thương.
Tuy nhiên Cổ Dục cho rằng cách lặp từ như vậy cũng chưa chắc là dễ thương.
Ví dụ như đối với một số bạn gái nói với người yêu của mình là: Đưa di động của anh cho em xem được không? Em muốn mua một cái túi xách! Kể lại chuyện của anh với bạn gái cũ cho em nghe một chút! Anh cứ thử buổi tối không trở về xem! Em muốn cùng anh nói chuyện…
Cách lặp lại từ kiểu như vậy mà dùng cho các cô bạn gái có tính cách như vậy thì cảm thấy thật không đáng yêu một chút nào.
“Con hamster nhà mình sao có thể đặt tên như vậy được, nghe thật không có chút gì là mạnh mẽ cả.” Khinh thường nhìn qua Phùng Thư Nhân, Cổ Dục kịch liệt phản đối những cái tên như vậy.
“Vậy chú nói xem phải gọi nó là gì đây?” Nhìn qua Cổ Dục, Phùng Thư Nhân tò mò hỏi.
“Ừm! Do nó là hamster, Vậy thì gọi nó là… giáo sư Thương được không?” Cầm chú chuột lên ngang cổ mình, Cổ Dục đột nhiên nhớ tới một cái tên.
“A! Chú Dục, sao chú lại có thể xấu xa như thế được chứ?” Nghe Cổ Dục đặt tên cho con hamster thì Phùng Thư Nhân nhìn hắn một cái với con mắt khinh thường, chứng tỏ cô bé này không có thuần khiết như vẻ bề ngoài đâu nha.