“Uông!” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Vua Núi cũng trả lời lại.
“Được! Vậy đi thôi!” Tính ra trước giờ Vua Núi chưa bao giờ theo Cổ Dục ra khỏi thôn, đúng lúc lần này có thể đi ra để biết thêm nhiều cái mới.
Cổ Dục hướng tới cánh cửa chính đã đóng một tuần nay, hắn lái xe chạy về phía thị trấn, sau đó Lâm Lôi lại đem cửa chính đóng lại lần nữa.
Tiếng động cơ gầm rú, rồi động lực tác động không ngừng lên lốp xe hơi, giúp Cổ Dục nhanh chóng chạy ra khỏi thôn hướng về phía thị trấn.
Không thể không nói, Cổ Dục dùng kỹ năng bậc thầy lái xe này để lái trên con đường này đúng là có chút ‘đại tài tiểu dụng’. Với kỹ năng này, nếu như hiện tại hắn đi thi F1 thì chắc chắn có thể giành được cúp vô địch.
Mặc dù con đường núi này rất ngoằn ngoèo đổi hướng liên tục, thế nhưng Cổ Dục lái xe không những rất bình ổn mà còn rất nhanh nữa. Không bao lâu sau thì hắn đã tới thị trấn rồi.
Siêu thị này bình thường thì sẽ không cho phép chó tiến vào cho nên Cổ Dục đã vui vẻ để Vua Núi ở lại trong xe. Có Vua Núi trông xe Cổ Dục hết sức yên tâm.
Còn hắn đứng lên đi vào trong siêu thị mua sắm.
Không nghĩ rằng lúc ở nhà hắn suy nghĩ một hồi cảm thấy không có gì muốn mua. Thế nhưng thực tế khi vào siêu thị rồi thì những thứ cần phải mua đúng là không ít.
Dù sao với sinh hoạt bình thường thì những vật dụng trong nhà cũng vẫn tiêu hao rất nhiều.
Giấy cuộn, giấy rút, giấy dùng trong nhà bếp, khăn ướt cho nhà bếp, bột giặt, dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng, chỉ nha khoa……
Vẫn chưa ra khỏi khu mỹ phẩm nhưng bên trong xe đẩy của Cổ Dục đã chứa không ít đồ dùng rồi.
Đây đều là những thứ cần thiết trong sinh hoạt bình thường nên chắc chắn cần dùng tới. Nhất là giấy, bởi vì Cổ Dục là một thanh niên độc thân. Mà thanh niên độc thân thì sử dụng rất nhiều giấy… Khục, ý là không phải vuốt trụ, đừng suy nghĩ lung tung nhé….
Hắn đơn giản chỉ là... Nhổ đờm, chùi nước mũi…. Đúng vậy, chính là như vậy…
Sau khi ra khỏi khu vực này thì hắn đi đến quầy hàng phía bên kia. Ban đầu Cổ Dục cho rằng mình chỉ thiếu thịt heo thôi nhưng sau khi xem các loại sản phẩm ở đây thì hắn cảm thấy hình như mình còn thiếu rất nhiều đồ tốt…
Ví dụ như dầu, bột mì, xì dầu, dấm, các loại nước tương…
Ừm! Được rồi, xe chở hàng hiện tại cũng muốn đầy rồi.
Sau đó hắn đi tới nơi bán thịt heo, ở siêu thị thịt. Mặc dù thịt ở đây chắc chắn không có ngon như trong thôn, nhưng dù sao thịt cũng từ lò mổ đi ra, hơn nữa đều có nhãn hiệu rõ ràng vì vậy chất lượng của nó cũng có chút đảm bảo. Thế là Cổ Dục mua cho mình một chút xương sườn.
Nhưng mà hắn cũng không phải mua thịt heo thường mà là loại thịt sườn của lợn đen.
Mấy năm gần đây, mọi người đã bắt đầu chú ý đến dinh dưỡng nhiều hơn, vì vậy những loài động vật màu đen cũng dần dần xuất hiện nhiều trên thị trường.
Ví như trong nhà Cổ Dục cũng có nuôi năm con gà đen, loài gà này so với loại gà bình thường mắc tiền hơn nhiều. Nhưng tiền nào của nấy, trên thực tế thì đúng là trứng của bọn chúng đẻ ra ăn rất ngon, ngon hơn bình thường nhiều…
Để có thể phân biệt được quả trứng có ngon hay không quả thật là có một phương pháp. Chính là sau khi đập quả trứng gà ra, lấy cây tăm cắm lên lòng đỏ quả trứng. Nếu như cắm ba cây tăm đó vào mà nó có thể đứng vững không bị nghiêng ngã thì đó chính là trứng có thể ăn được, còn nếu như cắm được năm cây trở lên thì đó chứng tỏ là trứng rất ngon.
Trứng trong nhà Cổ Dục thì có thể cắm tới bảy cái, lúc trước đã từng khiến cho bọn Khổng Hạo Văn một phen sửng sốt.
Gà đen như vậy thì heo đen cũng không cần phải nói tới.
Kể từ khi được một ông chủ lớn nào đó ở trên mạng bắt đầu chăn nuôi heo đen, lúc đó heo đen cũng đã dần trở thành một xu thế.
Nếu bây giờ Cổ Dục mua heo đen đem lên núi Trường Bạch ở phía Đông Bắc thả, có lẽ 2 năm sau giá cả của nó cũng hết sức khả quan.
Tại vì bây giờ thịt của loài này cũng đã rất đắt, thịt ba chỉ của nó giá đã bán hơn 140 tệ 1kg, mà đừng nghĩ giá này là lừa đảo. Nếu lên trên mạng tìm hiểu thì sẽ thấy thực sự có cái giá này. Thịt thăn thì phải hơn 240 tệ 1kg, giò thì 150 tệ một cái, xương sườn 1kg là 198 tệ, giá này là đã thấp nhất…
Nhưng mà với giá tiền này ở trong thành phố còn khó bán huống chi là trong thị trấn. Vì vậy khi Cổ Dục tới mua thì các loại thịt khác đã bán gần hết, chỉ có loại thịt này còn chưa được mở hàng nữa.
Nếu Cổ Dục đã tới thì bọn họ cũng không cần lo lắng loại thịt này không bán được.
Xương sườn, thịt thăn hay giò tất cả hắn đều muốn mua, hơn nữa mua rất nhiều.
Lúc này bên trong xe đẩy của hắn đồ đã chất đầy lên cao.
Nhưng mà hắn cũng không quan tâm, hắn vòng lại bên khu ăn vặt, mua không ít đồ ăn vặt.
Những đồ ăn này là hắn mua cho Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, nhưng số nhiều là hắn mua cho hắn ăn. Ví dụ như rau câu là món hắn rất thích ăn, còn như khoai tây chiên hay snack thì hắn thấy nó rất bình thường.
Khi hắn đẩy xe hàng của mình tới quầy tính tiền, lập tức khiến cho nhân viên thu ngân nhìn đến phát hoảng. Hắn tính tiền phải tốn tới mười mấy phút mới xong, may là hiện giờ ở siêu thị cũng không có nhiều người.
Do hiện nay những người trẻ tuổi hầu như chỉ thích mua đồ trên mạng vì vậy bên trong siêu thị chủ yếu là những người trung niên, số người đi siêu thị giảm bớt không ít.
Mà mua những đồ này cũng tiêu tốn của Cổ Dục không ít, hơn 2000 tệ. Tuy nhiên đối với hắn cũng không có vấn đề gì, trả tiền rất thoải mái.
Nhân viên bảo vệ nơi đây chủ động đẩy xe đẩy tới bãi đổ xe giúp cho Cổ Dục.