Ngâm được một lát thì Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi bắt đầu làm một trận chiến dưới nước rồi sau đó Phùng Thư Nhân cũng gia nhập vào đó. Nhìn cục diện trở nên náo nhiệt hơn, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười.
Nhìn thấy ở đây như vậy, hắn suy nghĩ không biết Lâm Lôi và Lý Vân Vân còn rụt rè hay không. Lúc vừa nhìn tới họ, kết quả hắn xém chút chảy máu mũi.
Bởi vì chúng ta đều biết, nếu như một gì thứ đó khá lớn thì có thể sẽ nổi trên mặt nước. Mà bởi vì lúc đó Lý Vân Vân và Lâm Lôi tập trung xem ba đứa nhỏ chơi đùa, hai cánh tay vô thức buông lỏng xuống, nên tại cái địa phương đó, khụ khụ…
“Khục! Chú dẫn mọi người đi chơi cầu trượt nước nhé!”
“Được ạ!”
Cảm giác như bản thân không thể ép được cái địa phương kia của mình nữa, Cổ Dục vội vàng đứng lên, hướng về phía ba đứa nhỏ đang chơi mở miệng nóii.
“Được ạ!” Nghe được lời nói của Cổ Dục, ba cô gái vui vẻ lên tiếng, sau đó cùng Cỏ Dục đến cái hồ lớn bên cạnh nghịch cầu trượt nước.
Mà lúc đó Lý Vân Vân và Lâm Lôi dường như đã chú ý đến ánh mắt của Cổ Dục. Sau đó đã nhìn lại trên người mình, sắc mặt đỏ lên. Hai người cũng không có đứng lên mà ngồi tại chỗ nhìn Cổ Dục mang theo ba đứa nhỏ đi tới cầu trượt bên kia nghịch nước.
"Chú, cháu muốn xuống!"
"Xuống đây nào!"
"Ha ha ha ha ha…"
Sau khi Cổ Tú Tú từ trên cầu trượt trượt xuống. Cổ Dục bắt lấy cô bé không để cô rơi xuống nước, sau đó lại đưa cô bé xoay quanh một vòng rồi mới bỏ vào trong nước. Người xuống tiếp theo là Lưu Phi Phi, lúc này, tiếng cười nói của hai đứa trẻ đồng thanh vang lên. Cổ Dục lại một lần nữa đưa cô bé dạo quanh một vòng rồi bỏ vào trong nước.
Tiếp đó chính là Phùng Thư Nhân, dù sao Phùng Thư Nhân cũng là một thiếu nữ trưởng thành. Hơn nữa, Cổ Dục cũng không quá mức thân thiết nên chỉ lôi kéo cánh tay của cô rồi đem cô từ trong nước kéo ra ngoài.
“Đám trẻ đang chơi rất vui vẻ.” Nhìn bên kia thấy tiếng cười nói của Cổ Dục cùng 3 đứa trẻ, bên này Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân cũng bơi đến bên bờ, nằm ngay cạnh để ngắm nhìn cảnh tượng này.
"Đúng vậy, chơi rất vui vẻ.” Nghe Lâm Lôi nói vậy, Lý Vân Vân lúc này cũng lên tiếng, nhưng gương mặt lại lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.
“Sao vậy? Đang nghĩ về đàn ông à?” Nhìn Lý Vân Vân dường như không được nhiệt tình cho lắm, Lâm Lôi đụng cô một cái rồi trêu chọc cô.
Nhìn Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân bình thường đều mang bộ dạng nghiêm túc, nhưng thật ra họ còn rất trẻ. Lâm Lôi năm nay chỉ có 23 tuổi, khi cô 16 tuổi bị cha mình bán cho cha của Phùng Thư Nhân về làm vợ ông ấy. Đã bảy năm trôi qua, cô cũng chỉ mới 23 tuổi mà thôi.
Dù Lý Vân Vân đã được gả đi rất nhiều lần nhưng cũng không lớn hơn. Thực ra, Lý Vân Vân cũng chỉ mới có 24 tuổi thôi.
Lúc bình thường hai người ở trong thôn đều cố ý lộ ra vẻ cứng nhắc, bởi vì chỉ có bộ dạng này mới có thể khiến người khác bớt khua môi múa mép. Để những kẻ đầu đường xó chợ ở trong thôn không dám tới tìm các cô gây phiền phức, bởi vì nếu đùa giỡn thì sẽ xảy ra chuyện, cảnh sát chắc chắn sẽ không tha.
Bình thường ở trong thôn các cô lúc nào cũng trang bị một lớp vỏ cứng bên ngoài, khi rời thôn thì các cô ấy mới có thể lộ ra một chút cảm xúc chân thật của mình.
"Đừng nói nhảm! Chị chỉ đang suy nghĩ về cha của Phi Phi, cũng không biết nếu như hắn còn sống thì một nhà ba người bọn chị có thể vui vẻ như bây giờ hay không.” Nhẹ nhàng vẩy tay một cái, Lý Vân Vân với gương mặt xinh đẹp đang ửng đỏ vừa cười vừa nói.
“Dừng! Còn không phải đang suy nghĩ về đàn ông sao? Ha ha, chị cũng không tệ lắm nhỉ! Ít nhất ông ấy còn lưu lại cho chị một chút ấn tượng, không giống như em đến bây giờ hình dáng ông ta ra sao em còn không nhớ nữa là." Bám lấy cằm của mình, Lâm Lôi thở dài một cái rồi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng rất nhanh cô liền khựng lại. Dù sao cũng đã bảy năm trôi qua, cô đã sớm đem kí ức về người kia quên sạch rồi, huống chi hai người họ cũng chưa từng thân mật?
"Thôi không nói về em nữa, nói về chị đi. Chị thử nghĩ xem, cứ coi như ông ấy còn sống thì liệu hôm nay ông ấy có cho Phi Phi làm bữa ăn ngon hay dẫn đi chơi không. Chắc chắn là không thể rồi!” Cười híp mắt nhìn Lý Vân Vân, Lâm Lôi nói với giọng nghiêm túc.
“Nói cũng đúng! Không biết sau này ai sẽ may mắn gả cho một người đàn ông tốt như Cổ Dục nhỉ.” Lý Vân Vân khẽ mỉm cười, cô cũng nhìn về phía Lâm Lôi. Họ đương nhiên cũng biết là Cổ Dục tốt, không biết sau này ai sẽ là người may mắn lấy được người đàn ông này nữa?
"Em cũng định qua vài năm nữa gả Thư Nhân cho chú ấy, nhưng mà hiện tại con bé mới 17 tuổi, phải đợi đến năm 22 tuổi mới gả đi được. Còn đến 5 năm nữa, không biết Cổ Dục có đợi đến lúc đó được không nữa." Nhận ra sự phiền muộn của Lý Vân Vân, Lâm Lôi cũng nhẹ giọng nói.
“Vậy còn gả Thư Nhân thế nào được nữa, đi qua đó thôi. Giúp Thư Nhân chiếm một chân trước.” Khi cô vừa mới nói xong, Lý Vân Vân lập tức cười trêu cô.
“Hừ! còn nói em sao, không phải chị gả đi thì tốt hơn sao? Phi Phi ít ra còn có thêm một người cha nhỏ.” Nghe Lý Vân Vân nói như vậy, Lâm Lôi không nhịn được bèn té nước lên người cô, đồng thời phản kích nói.
“Chị không được, chị đã gả cho người khác rồi…”
“Chị nói cứ như là em chưa từng được gả qua vậy. ”
“Đương nhiên là không giống, em không có động phòng, cũng chưa có giấy đăng ký kết hôn. Chị còn biết ngày động phòng, cha của Phùng Thư Nhân phải đi ra ngoài, hiện tại em vẫn là còn zin đúng không!” Quay về phía Lâm Lôi, Lý Vân Vân nháy đôi lông mày nói.