Đang lúc nhờ hai cô bé nghĩ tên thì cổng nhà hắn một lần nữa bị gõ. Cổ Dục liền đi ra cửa trước để mở thì thấy người gõ là Cổ Kiến Quân.
“Chào ông Kiến Quân, ông tới đó ạ. Mời ông vào nhà chơi.” Nhìn thấy Cổ Kiến Quân, Cổ Dục vừa cười vừa nói. Sau đó hắn dẫn lão vào bên trong sân sau. Nhưng khi lão thấy con lợn của Cổ Dục thì dừng bước.
Thực ra hôm qua lão đã nhìn thấy con lợn rừng này, nhưng không kể cho ai. Dù sao đây cũng là loài động vật nguy hiểm. Hơn nữa, nhìn thấy Cổ Dục có ý làm cho nó một cái chuồng, có nghĩa là sẽ nuôi nó. Một khi chuyện này truyền ra ngoài, hoặc có người trong thôn tố cáo thì không ổn. Cho nên hôm qua lão nghi ngờ mình nhìn không rõ, nên hôm nay mới tới kiểm tra xem.
Nhưng khi quan sát, lão không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Bởi vì cơ thể của con lợn này không nhỏ. Trông nó nặng khoảng 250 cân.
“Tiểu Dục này. Con lợn rừng này của cháu không nhỏ, có khi phải bằng con lợn hôm trước đã tấn công cháu ấy!” Chỉ vào con lợn rừng này, Cổ Kiến Quân nhỏ giọng nói.
“Chính là nó luôn đấy ạ. Không biết có phải nó có máu khổ dâm không mà sau khi bị cháu đánh cho một trận rồi mà vẫn dám tìm tới. Cháu lại đánh cho nó một lần nữa, gọi cả cảnh sát tới đem nó về núi rồi. Ấy vậy mà sau một đêm, nó lại mặt dày tới trước cổng nhà cháu. Cháu sợ là nó sẽ dọa những người dân trong thôn nên mới làm cho nó một cái chuồng.” Nhún vai, Cổ Dục nói với Cổ Kiến Quân.
Mà Cổ Kiến Quân nghe xong lời Cổ Dục nói, lão cũng cười một chút: “Xem ra cháu đã thuần phục được nó rồi. Như vậy cũng tốt. Cứ từ từ để nó tiếp xúc với người dân trong thôn. Khi đã xác định nó sẽ không tấn công ai nữa thì nói cho trưởng thôn một tiếng, để thông báo cho toàn thôn đỡ sợ hãi.”
“Đúng rồi ông Kiến Quân, bọn cháu đang muốn đặt cho nó một cái tên. Ông có cái tên nào hay không ạ?” Nhìn thấy Cổ Kiến Quân nói xong, Cổ Tú Tú ở bên dưới cũng mở miệng nói.
“Con này cơ thể không nhỏ, cũng là hàng Vua Lợn trong rừng. Các cháu đã từng nghe nói rằng ở trên núi thì “Một Heo, hai Gấu, ba là Hổ” (xếp hạng) bao giờ chưa. Nó rất dũng mãnh. Con chó của cháu đặt tên là Vua Núi, vậy thì không bằng đặt tên cho con lợn này là...... Bạo Quân (vị vua tàn bạo)?” Nghe thấy lời Cổ Tú Tú, Cổ Kiến Quân suy nghĩ một chút, vừa vuốt cằm vừa cười nói.
“Bạo Quân?” Mà khi Cổ Dục nghe thấy lão đặt tên, hắn cũng suy tư một chút. Mặc dù cái tên Bạo Quân làm hắn liên tưởng ngay tới một con Zombie cường đại nào đó. Nhớ lại một chút, phương thức chiến đấu của con Zombie kia cũng không khác con lợn rừng này là mấy. Cơ thể cứng cáp, xông pha tấn công. Rất tốt......
“Bạo Quân. Vậy được, từ giờ tên nó sẽ là Bạo Quân!” Sau khi xác định rằng đặt cái tên đó, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười. Sau đó vỗ vỗ lên trên người con lợn này mấy cái. Con lợn cũng lúc lắc cái đuôi tỏ ý mình đã hiểu. Rõ ràng so với chú Heo Con gì gì đó, nó vẫn hài lòng với cái tên Bạo Quân hơn.
“Đúng rồi. Ông Kiến Quân, lần này ông tới tìm cháu có chuyện gì vậy ạ!” Sau khi thống nhất cái tên, Cổ Dục cũng nhìn về phía Cổ Kiến Quân, cười hỏi.
“Có một việc. Bây giờ cũng sắp cuối tháng tư rồi. Bình thường vào khoảng thời gian này ông sẽ lên núi một chuyến. Ông đến để hỏi cháu có muốn đi cùng hay không. Khoảng hai ngày một đêm. Vua Núi của cháu là một con chó ngoan, nhưng nếu muốn học tập bài bản thì phải vào trong núi sâu để học.”
Nhìn Cổ Dục, Cổ Kiến Quân đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi ý kiến của hắn.
Mà khi nghe được lời Cổ Kiến Quốc, Cổ Dục không khỏi suy nghĩ một chút. Không cần phải nói cũng biết, Cổ Kiến Quân tới hỏi mình là vì con chó của hắn. Lão không muốn thấy một tài năng bị mai một, cho nên muốn huấn luyện cho nó một chút.
Cũng một phần là muốn cải thiện mối quan hệ giữa lão và hắn. Dù sao hiện giờ danh tiếng của hắn trong thôn đang rất nổi. Hơn nữa hắn còn thường biếu lão thức ăn. Tay nắm người lùn, miệng nhai người mềm (+). Vua Núi này là do lão tặng, hắn chắc chắn không thể nghi ngờ.
(+)Tay nắm người lùn, miệng nhai người mềm: câu này đại ý là khi nhận hối lộ của một ai đó, thì dù cho có thấy họ làm sai gì đi nữa cũng phải nhắm mắt làm ngơ, coi như không biết.
Cho nên chắc hẳn lão muốn dẫn Vua Núi vào rừng, tìm một chút lâm sản để trả ơn hắn.
Nghĩ tới ở đây, Cổ Dục không khỏi cười. Quả thực Cổ Kiến Quân đã suy nghĩ quá nhiều. Cổ Dục không phải hạng người để ý tới những chuyện nhỏ nhặt đó. Tuy nhiên nếu lão đã mở lời thì hắn cũng không khách sáo. Thực ra hắn cũng rất tò mò trên núi có gì.
Mặc dù hắn có kĩ năng bậc thầy sinh tồn, nhưng dù sao được một thợ săn lão làng dẫn đường đúng là an toàn hơn nhiều. Nghĩ tới đây, Cổ Dục lập tức đồng ý.
“Được rồi ông. Đến lúc đó cứ tới sớm gọi cháu là được. Vừa vặn mấy ngày này cháu cũng chuẩn bị một chút.”
“Phải chuẩn bị đấy. Cháu chưa lên núi bao giờ, cho nên phải chuẩn bị mấy bộ quần áo khô ráo sạch sẽ. Chẳng may nhỡ quần áo đang mặc bị bẩn hay ướt thì có cái để thay. Cả một ít đồ ăn nữa. Ông sợ cháu ăn đồ núi không quen.” Nghe thấy lời của ông Kiến Quân, Cổ Dục biết quả nhiên là lão dẫn mình lên núi đi chơi.
Nhưng lão đã nghĩ sai rồi. Hắn thực sự không phải một tên da trắng không biết sinh tồn!
“Quá phiền phức......”
Không biết có phải vì hoa nở khi xuân về, hay là vì nhiều nguyên nhân khác mà mấy hôm gần đây, Cổ Dục toàn câu được cá hàng ngoại cỡ.
Cá câu được bình quân không nhỏ hơn 60cm. Đủ loại từ cá Chình biển, cá Chình Moray, cá Ngừ đại dương, cá Mú Hoa Nâu, cá Mú Đen. Thậm chí còn có cả loài cá Mú khổng lồ là cá Mú Nghệ hắn cũng câu được.
Danh Sách Chương: