Chúng chiến đấu rất hăng, lực cắn của nó phải đứng số một số hai trong loài chó. Sức chịu đựng của nó lại càng mạnh hơn một bậc, hoạt động hai tiếng đồng hồ cũng không thành vấn đề gì.
Ban đầu giống chó này được dùng để đi săn, tuy nhiên bây giờ giống chó này hầu như được sử dụng trong các cuộc chọi chó. Chọi chó không phải là cuộc thi chọi chó bình thường mà là loại để cho hai con chó chiến đấu cắn xé lẫn nhau, trong một khoảng thời gian nhất định, dạng tranh tài này hầu như chỉ là thú vui của giới nhà giàu.
Mà năm con chó của những tay thợ săn trộm kia đều là những con chó đặc biệt. Có thể nói năm con chó này đều đã được bọn chúng huấn luyện đặc biệt, cho dù là đi săn hay là đánh nhau thì bọn chúng cũng đều là những con vật đứng đầu. Tuy nhiên khi bọn chúng đối diện với Vua Núi thì lại không tạo ra bất kỳ sự uy hiếp gì cho Vua Núi cả.
Vì vậy đối với bất kỳ ai yêu thích chó thì Vua Núi cũng giống như là sao bắc đẩu vậy, sáng lấp lánh.
“Đây chính là Vua Núi phải không? Chó tốt, chó tốt, quả thật là uy phong. Cậu Cổ này, Vua Núi có bạn tình không? Nếu như về sau có chó con, không biết có thể cho tôi xin một con được không?” Nhìn thấy Vua Núi, thầy Ngu hai mắt đều sáng rực, sau đó nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác không biết xấu hổ nói với Cổ Dục.
“Tôi cũng đang suy nghĩ về việc này. Tuy nhiên Vua Núi là sự kết hợp của sói đầu đàn trong rừng rậm và chó Caucasian được xem là vua trong loài chó. Vì vậy những con chó bình thường. À không, có thể nói là nguyên loài chó hay là sói thì bọn chúng cũng đều không dám tới gần nó. Ông cứ nhìn xung quanh nhà của tôi mà xem ngay cả một con chó lang thang cũng không có, chính là bởi nguyên nhân này.” Nghe thầy Ngu nói, Cổ Dục cũng bất đắc dĩ nở một nụ cười đáp lại.
Thông thường chó được hai tuổi thì đã có thể phối được rồi nhưng Vua Núi bây giờ đã 4 tuổi hơn, mà vẫn không có một người bạn giao phối nào cả. Điều này cũng đành phải chấp nhận thôi bởi vì không có cách nào khác, những con chó khác khi đi tới gần nó chưa gì đã sợ tè cả ra quần rồi thì hoàn toàn không xứng được với nó.
“Ài, Còn có chuyện này à? Như vậy đi, để tôi trở về xem lại một chút. Tôi có không ít anh em mở trại chó. Bên bọn họ cũng có vua chó, đến lúc đó tôi mang qua đây thử xem nó có xứng không nhé." Nghe Cổ Dục nói như vậy thầy Ngu cũng thở dài một hơi, giống chó tốt như vậy mà không có thì thật quá đáng tiếc vì vậy ông ta đã nhìn về phía Cổ Dục nói.
“Tới tới tới, trước tiên đến uống trà đã nào. Tôi nói cho mọi người biết, đứng đầu ở đây chính là trà đó nha.” Vào lúc này cụ Tống ở phía bên kia cũng đã xuống xe, mở miệng nhìn về phía thầy Ngu nói.
“Ài! Thật đúng là mạo muội rồi, cháu nhìn thấy con chó này tự nhiên không kiềm chế được mà nói về nó, ha ha.” Nghe được lời nói của cụ Tống, thầy Ngu cũng bắt đầu cười, sau đó cùng mọi người đi vào trong phòng khách. Sau khi mọi người đã ngồi trên ghế salon ở phòng khách rồi thì Cổ Dục cũng đi lên lầu mang trà xuống. Mặc dù hồng trà giúp ấm dạ dày, nhưng bây giờ đang là mùa hè vì vậy tự nhiên là muốn uống trà xanh.
Nhận lấy khay trà từ tay của Cổ Dục. Tống Mính đứng lên pha trà một cách chuyên nghiệp, sau khi đổ nước nóng vào trà thì một mùi trà nồng đậm cũng bay ra.
Nghe thấy mùi hương của loại trà này cụ Tiết cùng thầy Ngu sắc mặt nghiêm lại. Nguyên nhân là do mùi hương trà này thật là quá thơm, quá đậm, hơn nữa mùi hương này rõ ràng là thuần thiên nhiên, cái này cũng quá khác thường rồi. Khi Tống Mính đem trà bày ra trước mặt của bọn họ thì hai người họ không thể chờ được nữa, ngay lập tức cầm chén trà lên sau đó uống thử một ngụm nhỏ.
Uống thử một ngụm này vào trong bụng, mắt hai người lập tức tỏa sáng.
“Trà Long Tỉnh Tây Hồ?” Nhìn lá trà trong chén trà, thầy Ngu liếm bờ môi của mình run rẩy hỏi.
“Cũng không hẳn nhưng so với trà Long Tỉnh Tây Hồ thì hương vị tốt hơn nhiều.” Nghe thầy Ngu nói, cụ Tiết ở bên này cũng mở miệng nói.
“Ha ha ha ha, vẫn là cụ Tiết giỏi. Chính xác đây không phải trà Long Tỉnh Tây Hồ, mà đây là do Cổ Dục hái ở cây trà do cậu ta trồng. Sau đó đưa cho tôi xào qua, có thể nói trà này là loại cực phẩm số một.” Nhẹ nhàng sờ lấy râu mép của mình, cụ Tống một mặt vui vẻ nói.
“Cậu quả nhiên là không tầm thường.” Uống một ngụm trà nữa, thầy Ngu nhìn qua Cổ Dục cảm khái nói.
Khi nghe bọn họ nói như vậy, Cổ Dục chỉ khiêm tốn khoát tay một cái.
“Đúng rồi! Còn lợn rừng và đại bàng của cậu đâu? Còn có những con cá lớn kia nữa....” Uống được vài chén trà thì thầy Ngu có chút lưu luyến không nỡ, lập tức đem chén trà đặt vào khay trà. Mặc dù trà này ông ta có uống bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ, nhưng mà lần này ông ta tới còn có việc khác cần phải hoàn thành nữa không thể chỉ ở đây uống trà.
Nghe được lời nói của thầy Ngu, cụ Tiết cũng cảm thấy rất hứng thú. Ông ta đối với những con vật kia cũng rất tò mò. Nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ thì không cần Cổ Dục dẫn đi cụ Tống đã mang theo bọn họ đi ra phía sau nhà. Vừa bước tới phía sau nhà thì bọn họ đã thấy một con lợn rừng to lớn đang đi lang thang. Nhìn kĩ con vật này thầy Ngu lập tức cảm thấy hưng phấn, tuy nhiên lần này hắn cũng không dám lại gần. Hắn cũng giống như Tiết Thanh Huyến khi lần đầu nhìn về phía lợn rừng cũng cảm thấy có chút sợ hãi.