Mục lục
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 389: Ý nghĩ  

             Chỉ có Phùng Thư Nhân ăn quá nhanh, cô nhóc đã hoàn toàn nuốt chocolate xuống bụng.  

             “Không được! Không thể chỉ có chúng ta giẫm mìn, còn có… Mẹ nhỏ, dì Lâm!” Mặc dù sắc mặt có chút khó coi, nhưng ánh mắt Phùng Thư Nhân bất chợt di chuyển, sau đó quay qua cướp lấy chocolate Cổ Dục đang cầm trong tay, chạy về hướng hậu viện.  

             Nhìn bộ dạng của cô ấy, Cổ Dục cũng không nhịn được nở nụ cười. Thật tốt, cảm giác chơi như thế này rất vui.  

             Khi Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi nhìn thấy Phùng Thư Nhân chạy ra hậu viện, hai cô bé cũng chạy theo xem náo nhiệt, không thể không nói nhà của Cố Dục đúng là rất vui vẻ.  

             “Ôi! Tình huống bên này có tiến triển gì không?” Nhìn thấy ba cô nhóc chạy mất, lúc này Khổng Hạo Văn nhỏ giọng hỏi.  

             “Cái gì, tiến triển chứ?” Nhìn Khổng Hạo Văn, Cổ Dục có chút không rõ mà hỏi lại.  

             “Giả bộ, lại còn giả bộ, còn có thể có tiến triển gì chứ! Chính là mấy người có hay không?” Nhìn Cổ Dục làm ra vẻ nghiêm túc, Khổng Hạo Văn khinh bỉ nhìn hắn một cái, sau đó làm ra hành động đưa hai bàn tay chập vào nhau rồi cử động rất nhanh phát ra tiếng ‘phập phập phập’.  

             Động tác này, nếu là đàn ông thì đều hiểu nó là gì, Cổ Dục đương nhiên cũng biết.  

             “Không có...” Khinh bỉ liếc mắt nhìn lại Khổng Hạo Văn, Cổ Dục nghiêm túc nói.  

             Quả thực mấy ngày nay, kể từ sau khi hắn rút trúng vị giác nâng cao, thái độ của Lâmc Lôi, Lý Vân Vân cùng Phùng Thư Nhân đối với hắn hình như có chút không giống như trước.  

             Đầu tiên là lúc đang dùng cơm, các cô sẽ chủ động gắp thức ăn cho Cổ Dụcy, điều này trước kia không có. Nhất là khi ăn tôm cua, các cô đều lột sẵn rồi mới đặt vào chén cho Cổ Dục. Cho nên, Cổ Dục cũng không cự tuyệt, có người lột sẵn để cho hắn ăn thì cũng rất sảng khoái nha!  

             Hơn nữa, các cô ấy dường như không hề để ý đến việc tiếp xúc cơ thể với hắn. Có lúc khi đang nấu cơm, Cổ Dục thậm chí còn có cảm giác Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân đi qua sau lưng, sau đó còn vô ý đụng chạm cơ thể của hắn.  

             Những lúc Cổ Dục nhìn lén, bọn họ cũng không che đậy hay ngượng ngùng gì cả. Cảm giác như vậy, Cổ Dục không biết phải dùng từ nào để hình dung cho tốt, ngược lại hắn lại cảm thấy có chút mừng thầm trong lòng.  

             “Chú em như thế này là không được nha! Tôi đều có thể nhìn ra bọn họ đối với chú em có ý. Nếu như gặp chuyện không giải quyết được, vậy thì cứ kéo họ đi khách sạn, đến lúc đó thì coi như nước chảy thành sông.”  

             “Cút! Cái tên sắc lang này.” Nhìn dáng vẻ không đứng đắn của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục khinh bỉ liếc hắn một cái, một mặt khó chịu nói.  

             “Ôi! Chú em đúng thật là, có phải chú em thích hưởng thụ loại cảm giác này phải không vừa gần lại vừa xa? Nếu như cậu thật sự  không có hứng thú với các cô ấy, vậy qua mấy ngày nữa để anh sẽ dẫn bạn gái của anh ghé qua chỗ này của chú chơi. Sẵn tiện để cô ấy dẫn bạn thân của cô ấy đến, anh đây sẽ giới thiệu cho hai người làm quen một chút, thế nào?” Thấy Cổ Dục làm ra bộ dạng khó chịu, Khổng Hạo Văn tiếp tục mở miệng dụ hoặc.  

             Thế nhưng, vừa nghe Khổng Hạo Văn nói xong, Cổ Dục lập tức xua tay. Hiện tại hắn cũng đang suy nghĩ, có phải bản thân quá mức tự kỷ hay không, nhưng mà hiện tại hắn cũng có chút rục rịch, cũng có hơi lo lắng.  

             “Đúng rồi, lươn huyết nuôi trong nhà đã trưởng thành. Một hồi ông anh có thể lấy về một ít, ăn bồi bổ một chút đi!” Xoa mặt một cái, Cổ Dục đưa ra quyết định, tạm thời không thèm nghĩ đến những thứ này nữa. Hắn đứng lên, nhìn Khổng Hạo Văn rồi nói.  

             “Lươn huyết sao? Đây đúng là đồ tốt, còn rất tốt nữa nha!” Mặc dù biết rõ là Cổ Dục đang cố nói sang chuyện khác, nhưng Khổng Hạo Văn vẫn như cũ, vui vẻ chuyển chủ đề cùng hắn.  

             Khổng Hạo Văn đã muốn ăn những con lươn này rất lâu rồi, nhưng Cổ Dục vẫn không cho ai đụng vào chúng. Bởi vì hắn còn muốn giữ lại bọn lươn này để sinh sản thêm một ít, nhưng bây giờ cũng đã trôi qua hơn hai tháng, lươn con mới sinh cũng càng ngày càng nhiều. Mấy con lươn lớn lúc trước bây giờ đã có thể thịt rồi.  

             Có lẽ sẽ có người nghi hoặc, tại sao lại muốn ăn những con lươn đầu tiên làm gì?  

             Giữ lại mạng cho bọn chúng không phải là càng tốt sao?  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK