Chương 169: Rắn cổ đỏ
Cái ao nước này nói chính xác là hồ nước nước bên trong có rất nhiều ếch xanh, bọn chúng tập trung ở đây chính là vì để ăn đám côn trùng kia. Do đó sinh vật săn ếch xanh dĩ nhiên cũng sẽ xuất hiện ở nơi này.
Mà rắn chính là sinh vật chủ yếu đi săn ếch xanh.
Rắn cổ đỏ, thường được gọi là rắn hoa cỏ cổ đỏ, rắn nước cổ đỏ thuộc họ rắn nước. Con rắn này hiện tại chưa trưởng thành, nếu mà trưởng thành thì dài chừng một mét và nặng hơn nửa kg. Loài rắn này phân bố ở khắp nơi trong cả nước, hơn nữa nọc độc của nó số lượng rất thấp. Trung bình chỉ khoảng 11,8 milligram, nọc độc nằm ở phía sau răng nanh, vì vậy để nó tiêm nọc độc vào thì rất khó khăn. Mặc dù rắn này cả nước đều có, thế nhưng đến tận năm 2008 rắn này mới được nhận định là loài rắn có độc ở Trung Quốc. Từ đó có thể thấy được, thứ này so với rắn không độc thì cũng tương đương.
Rắn này cũng chỉ có ở một số đảo quốc có vài ca chết người, ở Trung Quốc thì gần như không có ca bệnh nào, nói chung vẫn là một loại rắn không độc.
Loại rắn này số lượng rất nhiều, hàng năm mặc dù chỉ đẻ trứng một lần. Thế nhưng mỗi lần có thể sinh mười trứng trở lên, nhiều nhất còn có thể đạt đến bốn mươi bảy trứng. Hơn nữa, khi mới ra đời rắn con có thể dài đến 15 - 17 cm, rắn là loài vật không cần nuôi. Ra đời là có thể tự mình tìm thức ăn, dẫn đến việc loài rắn này rất phổ biến. Nó thường sinh sống ở các đập chứa nước, mương nước, sông lớn, ao hồ, khắp nơi đều có.
Nhấc cần câu lên, Cổ Dục lập tức kéo con rắn đến trước mặt mình. Tiếp đó dùng tay nắm vào hai bên má của nó, đem nó đặt xuống đất. Vừa mới nhấc ra thì con rắn ngay lập tức quấn lấy tay của Cổ Dục, thế nhưng con rắn này quá nhỏ, nhìn nó giống như một cái vòng tay của Cổ Dục. Hắn cẩn thận nhìn một chút con rắn này.
Không thể không nói, rắn này gọi là rắn cổ đỏ, trên cổ của nó quả thật nhìn rất đẹp, màu đen, màu cam xen lẫn nhìn rất thích mắt. Thế nhưng nhìn thấy ở phía xa Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi và Phùng Thư Nhân đang tỏ ra sợ hãi, Cổ Dục khẽ nở nụ cười. Cho dù là trẻ con ở nông thôn hay là con gái, sợ rắn cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ tới đây, Cổ Dục lập tức dùng sức quăng con rắn này qua bên kia bụi cỏ gần chân núi.
Con rắn sau khi rơi xuống đất, lập tức chạy thật nhanh mất tích.
“Được rồi! Rắn đã đi rồi!" Nhìn thấy rắn đã chạy xa, Cổ Dục lập tức gọi ba cô bé trở lại. Lúc này ba người mới do dự tiến đến.
“Chú, không sao chứ!” Nhìn thấy Cổ Dục, Phùng Thư Nhân nhỏ giọng hỏi.
“Không có việc gì, các cô cũng đừng làm quá lên như vậy. Con rắn kia hầu như không có độc, vậy mà sợ đến thế sao?" Nhìn thấy bà cô bé vẫn còn rất cẩn thận, Cổ Dục vừa cười vừa nói.
“Không đâu! Loại rắn đó rất độc, hơn nữa còn biết bay, có thể bay cao tới đầu người.” Nghe Cổ Dục nói vậy, lúc này Cổ Tú Tú lập tức phản bác.
Nghe cô bé nói vậy, trên đầu cổ dục liền bay qua ba vạch đen.
Nhìn thấy Cổ Dục dường như không hiểu rõ, lúc này ba cô bé cũng giải thích với Cổ Dục truyền thuyết liên quan đến con rắn…
Trong dân gian, người ta vẫn cho rằng rắn cổ đỏ hay rắn hoa cổ đỏ, chính là con của rắn mào gà trong truyền thuyết. Mà nói tới rắn mào gà thì đây chính là một cái truyền thuyết rất thần kỳ.
Dị thường mạnh mẽ, nọc độc vô cùng mạnh, có thể đứng thẳng thân và phát ra tiếng kêu cổ quái. Âm thanh sẽ giống như gà mái, còn có thể bay và phun khói độc. Hơn nữa truyền thuyết còn nói loại độc này không có thuốc nào có thể chữa được.
Sau này có tiểu thuyết trộm mộ, trong đó phiên bản thứ hai của tiểu thuyết rất được thịnh hành. Có một đoạn viết lại một loài rắn mào gà, trí thông minh cực cao biết phối hợp với đồng loại đối kháng địch. Còn có thể học tiếng người, bọn chúng bắt được con người cũng không giế t chết, mà sẽ đem qua một con sông để về hang ổ làm mồi cho rắn con…
Còn có trong truyện Thần Điêu Hiệp Lữ, thần điêu bắt được con rắn cho Dương Quá, con rắn đó chính là rắn mào gà.
Nghe ba cô bé huơ chân múa tay giải thích, Cổ Dục nhịn không được nở nụ cười, bọn nhóc này thật đúng là… rất thú vị….
“Sau này, học thêm toán lý hóa, bớt đọc tiểu thuyết truyện tranh giùm đi. Bọn người các cô đúng là điên hết rồi.” Thưởng cho mỗi đứa một phát ký đầu, Cổ Dục cười ha hả nói.
Nghe thấy Cổ Dục không tin lời các cô nói, ba cô gái đều giương lên cái miệng nhỏ. Thế nhưng sau đó cũng nở nụ cười vui vẻ, thực ra các cô cũng biết những truyền thuyết đó cũng chỉ là giả. Cũng là lúc nhỏ hay được ba mẹ, ông bà vì để hù dọa các cô nên kể cho nghe những câu chuyện này.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: