Sở dĩ lão Chu có quan hệ rất tốt với Hứa Cẩm là vì cả hai không có trực tiếp cạnh tranh lợi nhuận. Mà lão Chu cũng là người thích nuôi cá.
Huyết Long của Cổ Dục rất được lão Chu kia yêu thích. Điều đó tượng trưng cho chất lượng cá Rồng của hắn đúng là rất tuyệt. Nhất là lão Chu, sau khi được Hứa Cẩm mua giúp 2 con thì gọi bạn bè tới khoe. Ngay lập tức, có không ít ông chủ có sở thích nuôi cá tìm tới ông ta, hỏi rằng con cá này mua ở đâu.
Sau đó, lão Chu không chút thương tiếc mà bán đứng Hứa Cẩm.
Mấy hôm nay, có không ít người tới văn phòng của Hứa Cẩm để ngắm hai con cá này. Bảo bọn họ không rung động là điều không thể, nhất là khi nghe được giá cả, bọn họ đều nhất quyết phải mua bằng được.
Nhưng đó không phải là vấn đề của một con. Có người còn muốn mua sạch đống Huyết Long Đỏ Ớt của Cổ Dục cơ mà. Cả một đống tiền đó.
Nhưng Hứa Cẩm cũng chẳng dám chắc rằng có phải chính Cổ Dục nuôi mấy con cá đó hay không. Nếu vậy hắn sẽ không chịu bán, Hứa Cẩm cũng không dám hứa trước điều gì.
Điều này Hứa Cẩm phải tham khảo ý kiến của Cổ Dục trước. Tối hôm qua, lão tới tìm Khổng Hạo Văn, hẹn rằng hôm nay sẽ tới hỏi ý Cổ Dục.
“Hmmm, việc này sao. Mấy con cá này không phải do tôi nuôi. Ông có thể bán đi tất cả.” Nghe lời Hứa Cẩm, Cổ Dục cười cười, chẳng thèm để ý mà nói ra.
Hắn đúng là không quan tâm thật. Mấy con cá đó không phải là thú cưng trong nhà của hắn.
“Thật sự quá tốt rồi. Vậy lát nữa tôi sẽ liên lạc với bọn họ. Đến khi đó chúng ta sẽ lại nói chuyện tiếp.” Nghe thấy lời Cổ Dục, Hứa Cẩm hạ quyết tâm, đồng thời vô cùng kích động.
Phải biết, buôn bán vật nuôi thì cũng là một loại buôn bán. Nếu như những người này phải thông qua mình mới mua được, việc bọn họ sẽ phải ràng buộc vào lão là điều không thể nghi ngờ. Còn chưa kể tới lời lãi và nhiều thứ khác nữa. Chuyện này với ông ta chỉ có trăm ngàn lợi mà không có một hại.
Đương nhiên Hứa Cẩm cũng từng muốn Cổ Dục nhập hội với bọn họ. Nhưng anh ta lại không đồng ý. Hắn ngày nào cũng phải câu cá rồi vui chơi cho thoải mái. Chẳng cần phải bước chân vào giới thượng lưu làm cái gì.
Nói không chừng, đến lúc đó sẽ có nhiều người đỏ mắt mà gây khó dễ với mình. Mặc dù hắn không phải là không thể giải quyết chuyện đó, nhưng nếu như có thể không gặp phiền phức thì tại sao mình lại phải rước phiền phức vào người?
Vẫn là câu: kiên trì chưa chắc đã thành công, nhưng từ bỏ là thoải mái......
Hiện tại hắn có thể thoải mái kiếm được nhiều tiền. Tại sao lại phải lao đầu vào nơi nguy hiểm làm gì? Hắn là người không có nhiều chí tiến thủ, tất cả như cũ là tốt rồi. Ít nhất thì hắn cho là như vậy.
Sau khi nấu xong cơm rồi đổ vào bát cho Vua Núi và Bạo Quân, Cổ Dục cũng dẫn hai người Khổng Hạo Văn và Hứa Cẩm đi lên trên phòng nhỏ tầng hai.
So với lần trước Khổng Hạo Văn tới, lần này ở bên trong lại phong phú hơn nhiều. Nhìn mấy con vật này, nước bọt Khổng Hạo Văn tiết ra như lũ. Đương nhiên không phải là hắn thèm mấy con cá Rồng. Nó ăn không được ngon lắm, thịt cá cũng không béo ngậy, vị y hệt con cá Mè Hoa. Nhưng mấy con cá Đù Vàng, con Lịch và ếch Cỏ thì ăn rất là ngon đó. Nhưng số lượng quá ít, mà Cổ Dục cũng không muốn làm thịt.
“Các vị, đây chính là mấy con Huyết Long Đỏ Ớt nhà ông chủ kia. Không có đèn, không nhuộm màu nước, tất cả đều là thật hết. Bây giờ chỉ còn tổng cộng 9 con, ai tới trước được trước.”
Đi vào trong phòng, Hứa Cẩm lấy điện thoại ra. Đầu tiên, lão chụp lại mấy tấm về đám Huyết Long này, sau đó cố tình kéo gần khoảng cách với mấy người muốn mua cá mấy hôm nay. Sau khi gửi hình ảnh, hắn còn gửi kèm thêm cả giọng nói.
Đúng vậy. Ngày hôm qua Cổ Dục có bỏ thêm 5 con Huyết Long Đỏ Ớt vào trong bể cá nuôi lâu ngày. Không thể không nói, khi người khác nuôi thì nó rất lâu lớn. Nhưng trong nước giếng của Cổ Dục thì nó lại phát triển rất nhanh.
Không cần phải ăn uống gì cả, mỗi ngày sẽ dài ra khoảng 2cm. Hơn nữa màu sắc càng ngày càng rực rỡ. Khi câu lên nó dài khoảng 40cm, nhưng bây giờ lớn nhỏ gì thì cũng dài cỡ 60cm, chất lượng cực kỳ đỉnh cao.
“Ấy ấy lão Hứa, tôi tin ông mà. Bán cho tôi 2 con!”
“Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn 2 con!”
“Bán cho tôi 1 con là được rồi. Bể cá nhà tôi không to lắm.”
“Tôi mua tất cả đống còn lại có được không?”
“Cái khỉ gió gì thế ông Trịnh. Ông đúng là không biết xấu hổ mà. Mua nhiều như vậy làm gì? Ông Hứa, ông nên bán cho mỗi người một con thôi......”
Ngay khi Hứa Cẩm vừa gửi tin nhắn đi, trong nháy mắt, tin nhắn trong nhóm chat liền bùng nổ. Đếm không xuể số lượng người đặt mua. Trong bể của Cổ Dục có mỗi 9 con cá, mà trong nhóm chat có ít nhất 40 người. Không thể nào mà chia đủ được (trừ chặt khúc bán theo cân:D). Chỉ có thể nhanh tay, trâu chậm uống nước đục.
“Cậu Cổ bán nhé. Không biết giá của chúng như nào......” Nhìn đám người giống như sắp phát điên tới nơi, Hứa Cẩm nở nụ cười, hỏi vấn đề giá cả với Cổ Dục.
“Đều là bạn của ông. Cái giá 850 ngàn thì sao ta.” Suy nghĩ một lúc, Cổ Dục nói ra giá. Nhưng sau khi nói ra, cả Hứa Cẩm và Khổng Hạo Văn đều lắc đầu nguầy nguậy. Giá cả không thể để Cổ Dục nghĩ được, hay cứ báo đắt nhỉ?
Ngẫm lại, mình cũng bán với số lượng lớn mà. Hay giảm giá chút nhỉ?
Đang lúc Cổ Dục nói 800 ngàn cũng được thì bên này, Khổng Hạo Văn lại lên tiếng trước.
“Đám lợn nhựa này đều là bạn của Hứa Cẩm. Không cần phải giảm giá làm gì, bán rẻ hơn bên ngoài cho bọn họ là được. Để tôi xem. Bán với giá 1 triệu tệ đi!”
“Một triệu...... triệu tệ?” Nghe Khổng Hạo Văn hững hờ nói, Cổ Dục đứng đờ ra. Cái quái gì mà bán tận 1 triệu tệ?
“1 triệu thì hơi đắt thật. Bán 950 ngàn cũng không sao cả.” Đang lúc Cổ Dục bị kinh ngạc với cái giá 1 triệu tệ thì lúc này Hứa Cẩm gật đầu một cái rồi quay ra báo giá.
Nghe thấy Hứa Cẩm báo giá, Cổ Dục cười ngượng. Hắn đâu có quan tâm gì tới con số 50 ngàn kia......
“Chốt đơn!”
Danh Sách Chương: