Ngọn lửa trắng bao phủ xung quanh Tông Diệu.
Đây là U Minh Chi Hỏa từ sâu trong lòng đất, chỉ Ma tộc mới sở hữu. Chu Vấn Đạo quả nhiên là người của Ma tộc, chỉ không ngờ ông ta lại nắm trong tay một pháp khí mạnh đến thế.
Dù Từ Thuấn đã trốn thoát, nhưng viện binh gần nhất chỉ có Tiên sử ở thành Túc Minh, họ không phải là đối thủ của Chu Vấn Đạo.
Còn nếu muốn lên Không Huyền Cảnh cầu viện, cũng không thể trong một sớm một chiều. Khó trách Chu Vấn Đạo lại tự tin không kiêng dè gì.
Sắc mặt Tông Diệu bỗng nhiên căng thẳng —
Trong biển lửa trắng, những sợi Ma khí đen ngòm đang lặng lẽ bắn tới!
Tông Diệu phản ứng nhanh, thanh kiếm trước mặt phát ra tiếng ong ong chối tai, mang theo vô số bóng mờ hướng thẳng về phía đám Ma khí.
Thanh kiếm tuy trông có vẻ bình thường, nhưng hễ Ma khí vừa chạm vào lưỡi kiếm thì tan biến ngay như tuyết rơi vào lửa.
Thanh kiếm xoay một vòng, chém sạch Ma khí rồi trở về vị trí trên đầu gối Tông Diệu.
Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây.
Tông Diệu ngẩng đầu lên, một vết máu chậm rãi xuất hiện trên má.
Trên y phục anh chi chít những vết thương.
Tuy Ma khí không thể chống lại thần kiếm của anh nhưng thắng ở chỗ vô tận, vừa rồi đã là lần tấn công thứ bảy mươi chín mà anh phải đối mặt.
Mỗi lần lại càng mãnh liệt hơn.
Mà anh thì đã kiệt quệ.
Dù rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, Tông Diệu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, điều hòa hơi thở, kiên nhẫn chờ thời cơ.
Anh không thể, và cũng sẽ không chết ở đây.
Hai mươi năm trước khi còn là thiếu niên, anh từng tận mắt chứng kiến trận Phù Châu, nhìn từng trưởng bối quen thuộc ngã xuống dưới lưỡi kiếm của Ma quân.
Mười hai trưởng lão thần hồn tan biến.
Cha anh trọng thương, đóng cửa bế quan. Khi đó tuy anh là Thiếu chủ của Không Huyền Cảnh, nhưng lại không đủ mạnh, chưa có khả năng gánh vác trọng trách này.
Vì vậy anh chọn xuống nhân gian du hành.
Cha từng nói, nếu muốn bảo vệ muôn dân thì phải có niềm tin kiên định. Chỉ khi nào con thấy hết thế gian mà vẫn giữ được niềm tin, đó mới là thứ con thực sự tin tưởng.
Những năm qua anh đã chứng kiến biết bao nhiêu buồn vui ly hợp, tận mắt thấy sự đố kỵ, xấu xa và bất công của con người, nhưng cũng nhìn thấy sự lương thiện, chân thành và kiên trì. Thế giới này có lẽ không hoàn hảo.
Nhưng anh chưa bao giờ dao động.
Người ta nói Ma quân Tịch Vô Quy đã chết, họ say sưa trong giấc mộng chiến thắng. Nhưng Tông Diệu đã tận mắt thấy sức mạnh của hắn, một kẻ kiêu ngạo vô biên như Tịch Vô Quy tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy.
Anh có một linh cảm, lần tới Tịch Vô Quy xuất hiện sẽ là một trận phong ba đẫm máu còn tàn khốc hơn trước.
Những năm qua anh nhiều lần đối mặt với sinh tử, không ngừng tìm cách đột phá, chính là để chuẩn bị cho ngày đó.
Lần này anh tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn, chứng kiến từng người chết trước mắt mà bất lực nữa.
Ánh mắt Tông Diệu tĩnh lặng như mặt biển mênh mông, tay nắm chặt chuôi kiếm.
Anh đã nắm rõ quy luật ở đây.
Chu Vấn Đạo định dùng U Minh Chi Hỏa trong pháp khí để luyện hóa anh, nhưng chỉ với bấy nhiêu không thể giam cầm anh. Những đợt Ma khí tấn công dồn dập bên ngoài pháp khí, nhằm ngăn anh thoát thân. Trận pháp này vô cùng nguy hiểm, không cho anh cơ hội nghỉ ngơi, khiến anh không còn sức lực để tấn công pháp khí.
Chỉ trong chớp mắt, đợt tấn công thứ tám mươi đã ập tới.
Thần kiếm trước mặt Tông Diệu lại có cảm ứng, lao lên đối kháng với Ma khí, chẳng mấy chốc đã tiêu diệt hết chúng.
Nhưng trên cơ thể Tông Diệu lại thêm một vết thương.
Anh giữ vẻ mặt bình thản, không chút dao động.
Nếu dùng toàn lực, anh có thể chặn hết Ma khí. Nhưng nếu mỗi lần đều dốc hết sức, anh sẽ không còn năng lượng để thoát thân.
Và đợt tiếp theo... Sẽ là lần tấn công thứ chín mươi mốt.
Tông Diệu nhắm mắt lại rồi mở ra, Ma khí đen lại xuất hiện trong biển lửa. Lần này nó vô tận, tràn ngập khắp nơi, mạnh mẽ hơn bất cứ lần nào trước đây, không cách nào chống lại được —
Mà Tông Diệu cũng không định chống lại.
Anh nắm chặt thanh kiếm trong tay, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên quyết để mặc cho Ma khí tấn công mình. Anh vung kiếm chém thẳng lên bầu trời —
"Rắc" một tiếng.
Như có thứ gì đó vỡ vụn.
Cùng lúc đó, vô số Ma khí đã đến sát bên Tông Diệu.
Cảm giác nguy hiểm chết người khiến từng dây thần kinh trên cơ thể anh căng lên, nhưng ngay khi Ma khí chạm tới, chúng lại hoàn toàn tiêu tán.
Tông Diệu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận đợt công kích cũng không khỏi sững sờ trong giây lát.
Nhưng rất nhanh sau đó anh nhận ra, chắc chắn trận pháp bên ngoài đã bị phá. Chẳng lẽ là Từ Thuấn đã đưa người quay lại?
Tông Diệu lao ra khỏi pháp khí như một tia sáng, quét mắt một vòng, phát hiện pháp khí Ma tộc rải rác khắp đại sảnh.
Còn có hai người đang nằm trên mặt đất.
Đó là Chu Vấn Đạo và... Tống Diễn?
Khoảnh khắc Tông Diệu xuất hiện, Chu Vấn Đạo cuối cùng cũng lộ ra một tia hoảng hốt. Tông Diệu đã bị giam cầm lâu như vậy mà vẫn không sao. Hắn... rốt cuộc là ai... Ý nghĩ duy nhất trong đầu ông ta lúc này là phải chạy thoát!
Chu Vấn Đạo quay người bỏ chạy.
Tông Diệu hơi do dự một chút, không đuổi theo Chu Vấn Đạo mà đến bên Tống Diễn.
Tống Diễn bị thương vì anh, anh không thể thấy chết mà không cứu.
Tông Diệu lấy một lọ ngọc từ tay áo, rót ra một viên đan dược phát sáng, đặt lên môi Tống Diễn, trầm giọng nói: "Nuốt vào."
Tống Diễn ho ra một ngụm máu, mở miệng nuốt xuống. Đan dược tan ngay khi vào miệng, một luồng hơi ấm lan khắp cơ thể, cơn đau dữ dội cũng dịu đi. Tống Diễn nắm lấy tay Tông Diệu, quả quyết nói: "Đi... đuổi... ông ta."
Tông Diệu hiểu ý Tống Diễn. Thân phận Ma tộc của Chu Vấn Đạo đã bị lộ, giờ ông ta hoảng loạn bỏ chạy, rất có thể sẽ lại gây hại cho người khác. Nhìn Tống Diễn không còn nguy hiểm đến tính mạng, Tông Diệu gật đầu nói: "Ta biết rồi."
Anh nhìn Tống Diễn thật kỹ rồi quay người rời đi. Có một số chuyện, cứ để về rồi hỏi sau.
Tống Diễn nhìn theo bóng Tông Diệu biến mất trong chớp mắt, thở ra một hơi dài, bày ra vẻ mặt sống sót sau hoạn nạn.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý trước khi đến đây, nhưng những gì vừa trải qua vẫn khiến y thấy bàng hoàng, sâu sắc nhận ra sự nhỏ bé của con người. Chỉ là một ít Ma khí tản mác thôi mà cũng đủ khiến y gãy xương sườn, lục phủ ngũ tạng đau đến mức khó tả.
Y như một nhân vật quần chúng vô tình bị lạc vào trận chiến của Godzilla. Chỉ cần chậm thêm chút nữa, có lẽ y đã chết mà không kịp hiểu lý do.
May thay Tông Diệu có linh dược Tiên môn.
Nếu không hôm nay y thực sự không biết liệu mình có giữ nổi mạng hay không.
Khoảng nửa canh giờ sau.
Tống Diễn khẽ ho khan một tiếng, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng.
Linh dược Tiên môn quả nhiên vô cùng thần diệu. Đối với một người phàm như y thì quả là dùng dao mổ trâu giết gà, vết thương nặng đến thế mà giờ đã hồi phục bảy tám phần.
Tống Diễn ôm ngực, vin vào tường từ từ đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía màn đêm sâu thẳm.
Y nên quay về thôi.
Hy vọng Cố Duy vẫn ngoan ngoãn ở yên trong viện, chắc không ra ngoài đâu nhỉ?
8₍ "˶• ᴥ •˶" ₎ა
Trời đổ tuyết.
Cố Duy đứng trước cửa nhìn ra sân vắng.
Tống Diễn vẫn chưa về.
Miệng lưỡi người này chẳng bao giờ nói thật.
Dù có chết ngoài kia cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Cố Duy hạ mắt, nhưng tại sao... cậu vẫn đứng ở đây?
Tuyết rơi lất phất, chẳng mấy chốc đã phủ một lớp trắng xóa lên mặt đất. Tuyết mùa đông năm nay rơi nhiều, giống cái đêm cậu được đưa vào Tống phủ vậy.
Rõ ràng là chuyện chẳng lâu trước đây.
Vậy mà lại có cảm giác như đã qua rất lâu rồi.
Không biết thời gian lại trôi qua bao lâu nữa.
Cố Duy bước theo hướng mà Tống Diễn rời đi. Nhưng đi chưa được mấy bước, ánh mắt cậu khẽ động rồi quay người đi về một hướng khác.
Trong đêm khuya, lầu các yên ắng không một bóng người.
Cố Duy từng bước bước lên bậc thang, đi đến tầng cao nhất. Cậu đặt tay lên lan can, nhìn về phía xa, giọng nói lạnh lẽo như màn đêm: "Ngươi đến rồi."
Cố Tư Tề nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cố Duy, tức giận nói: "Ngươi phát hiện ra ta khi nào?"
Cố Duy quay đầu cười nhạt: "Từ lúc ngươi đến."
Cố Tư Tề đối diện với đôi mắt cười mà chẳng chạm đến đáy của Cố Duy. Người trước mặt lặng lẽ đứng giữa tuyết, bộ y phục mỏng manh phất phơ trong gió. Bông tuyết rơi lên mái tóc và lông mi anh ta, rõ ràng chỉ là một kẻ thấp hèn không đáng giá... nhưng lại đẹp tựa như vị thần nơi chín tầng trời, vô tình và cao cao tại thượng.
Cố Tư Tề chợt thấy một cơn lạnh lẽo từ gót chân dâng lên.
Không ai có thể giống Cố Duy.
Mỗi lần bị đánh gãy xương, anh ta sẽ mỉm cười với ngươi. Mỗi lần bị dẫm xuống bùn, anh ta vẫn ung dung thản nhiên.
Chỉ cần ngươi không giết được anh ta, anh ta sẽ ẩn mình trong bóng tối như một con rắn độc, chờ đợi thời cơ để ra đòn chí mạng.
Khoảnh khắc này, trong lòng Cố Tư Tề hiện lên một suy nghĩ: Đây là ác quỷ.
Một ác quỷ giết mãi không chết.
Cậu ta không thể để Cố Duy có thêm cơ hội phản công.
Bàn tay phải giấu sau lưng của Cố Tư Tề siết chặt con dao găm.
Hiện tại Tống Diễn không ở đây, chỉ có cậu ta và Cố Duy, đây là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Sắc mặt Cố Tư Tề trở nên dữ tợn, rút dao găm đâm tới.
Khóe miệng Cố Duy nở nụ cười chẳng rõ, cậu khẽ nghiêng người, tránh được đòn của Cố Tư Tề.
Cố Tư Tề đã giận đến đỏ mắt, Cố Duy tay không tấc sắt thì có thể chạy đi đâu?
Cậu ta đâm Cố Duy từng nhát, nhưng người trước mặt lại luôn dễ dàng né tránh. Tại sao? Rõ ràng cậu ta đang chiếm ưu thế, tại sao vẫn không thể giết anh ta!
Dưới chân Cố Tư Tề loạng choạng, cậu ta vội bám vào lan can, suýt nữa thì quỳ xuống đất. Nhưng đôi chân càng lúc càng tê dại, cơn tê nhanh chóng lan ra, con dao găm trong tay cậu ta rơi xuống đất.
"Rầm" một tiếng.
Đến giờ Cố Tư Tề mới phát giác, cậu ta hoảng hốt gào lên: "Ngươi, ngươi hạ độc?"
"Ừ." Giọng Cố Duy nhẹ nhàng: "Cuối cùng ngươi cũng nhận ra."
Cố Tư Tề hoàn toàn không biết Cố Duy đã làm cách nào, thậm chí cậu ta còn không biết Cố Duy biết dùng độc. Nhưng điều này lại khiến cậu ta nhớ đến một chuyện.
Trước khi họ gả Cố Duy đi không lâu.
Bà Trương - người hầu thân cận của mẫu thân cậu ta đã chết đuối.
Bà Trương là vú nuôi của mẫu thân, rất được mẫu thân tin tưởng. Trước khi chết đuối, bà ấy đã từng đến viện của Cố Duy.
Mẫu thân từng nghi ngờ Cố Duy động tay động chân nhưng không có bằng chứng. Đại phu đến kiểm tra chỉ nói bà Trương vô tình ăn phải phấn hoa Thủy Tê có độc. Tuy không phải loại độc mạnh, nhưng có thể gây tê liệt thần kinh, dẫn đến việc bà vô ý ngã xuống nước.
Mọi thứ dường như không liên quan đến Cố Duy.
Nhưng mẫu thân cậu ta giận lắm, vẫn sai người đánh Cố Duy một trận rồi nhốt anh ta lại.
Cố Tư Tề không muốn mẫu thân nhìn thấy thứ đáng ghét này nữa, nên đã nghĩ ra một kế độc ác.
Cậu ta mua chuộc tên sai vặt bên cạnh Tống Diễn, sắp xếp để Cố Duy và Tống Diễn gặp nhau. Sau đó dụ dỗ Tống Diễn tin Cố Duy cũng có tình ý với hắn, rồi để nhà Tống đã đến cầu hôn.
Họ gả Cố Duy cho Tống Diễn.
Chẳng phải Cố Duy cứng cỏi lắm sao? Vậy thì cứ để anh ta chịu cảnh khổ sở với tên công tử bột đó, chắc chắn anh ta sẽ sống không bằng chết.
Cố Tư Tề từng đắc ý với âm mưu của mình.
Cậu ta nghĩ có thể thao túng Cố Duy trong lòng bàn tay. Dù sao bao năm qua cậu ta cũng đã làm vậy. Đây là thứ mà cậu ta muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết.
Nhưng giờ phút này, trong lòng cậu ta chỉ còn lại nỗi sợ hãi và bất an.
Răng Cố Tư Tề run bần bật: "Bà Trương... bà ấy bị trúng độc, cũng là ngươi..."
"Bà ta chỉ không may thôi. Ban đầu..." Cố Duy cúi mắt, khẽ nhếch môi: "Ta định dành cho Tần Khởi Lan."
Mắt Cố Tư Tề bừng lên căm hận!
Tên ác quỷ này, hóa ra anh ta không chỉ giết bà Trương mà còn định giết cả mẫu thân! Cậu ta nhất định phải kể chuyện này với mẫu thân, cả phụ thân nữa, để họ giết chết tên nghiệt chủng này!
Cố Tư Tề cố nén nỗi sợ, gào lên một cách dữ dằn nhưng yếu ớt: "Ngươi sẽ... gặp quả báo!"
Cố Duy cười nhạt: "Thật không?"
Cậu bước lên một bước.
Cố Tư Tề sợ hãi lùi lại, nhưng sau lưng là lan can, không còn đường lui. Cậu ta cứng họng, giọng nói run rẩy: "Ngươi... ngươi định làm gì? Nếu ngươi dám động vào ta, mẫu thân ta... bà sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Cố Duy cúi xuống, ghé sát vào tai gã thì thầm: "Đáng tiếc, ngươi sẽ không thấy được cảnh đó nữa."
Cậu đẩy nhẹ một cái.
Mắt Cố Tư Tề mở to kinh hoàng, không dám tin vào những gì vừa xảy ra.
Cậu ta rơi xuống nền tuyết trắng xóa, thân thể vặn vẹo, mắt mở trừng trừng, máu chảy ra từ dưới cơ thể loang dần trên tuyết trắng, nhuộm thành một màu đỏ tươi. Trong mắt Cố Duy hiện lên một tia phấn khích, như đang thưởng thức một cảnh tượng tuyệt đẹp. Từ sâu thẳm tâm hồn, một cảm giác kỳ lạ, không rõ là gì đang chầm chậm lan toả.
Cố Duy đứng yên một lúc rồi dời mắt, chuẩn bị quay đi thì nụ cười của cậu chợt cứng lại trên mặt.
Tống Diễn đang đứng cách đó không xa, từ dưới nhìn lên.
Tống Diễn đã đến từ lúc nào?
Y đã thấy bao nhiêu rồi?
Tay Cố Duy siết chặt bên hông, môi mím chặt, ánh mắt khó lường.
Tống Diễn đã thấy.
Cuối cùng y cũng biết Cố Duy không hề trong sáng hay ngây thơ như y vẫn tưởng. Cậu lạnh lùng vô tình, thù dai, trái tim đã bị bùn lầy nhuộm đen từ lâu, hoặc có lẽ nó vốn dĩ đã đen.
Dù có khuôn mặt này, cũng chẳng ai có thể thích một kẻ như cậu.
Cố Duy đứng yên không nhúc nhích.
Cậu cứ thế nhìn Tống Diễn giữa cơn gió tuyết đang từng bước chạy tới gần, tiếng bước chân vội vã càng lúc càng rõ ràng. Rồi Tống Diễn thở hổn hển đứng trước mặt cậu.
Nhưng sâu trong thâm tâm Cố Duy chỉ còn lại một khoảng trống lặng, như suốt bao năm qua, cậu chưa từng đặt hy vọng vào bất kỳ ai.
Giờ đây cũng vẫn như vậy.
Tống Diễn đã biết hết, cũng tốt thôi. Y sẽ sợ hãi, sẽ ghê tởm Cố Duy. Có lẽ y sẽ sớm đưa đơn hoà ly để Cố Duy rời đi, chẳng cần chờ đến ba tháng sau.
Nhưng cũng có thể, Tống Diễn sẽ tố giác cậu. Nếu điều đó xảy ra...
Trong mắt Cố Duy thoáng qua một tia dao động và sát ý.
Tống Diễn chống tay lên gối, cố gắng thở đều. Dù đã có đan dược của Tông Diệu, nhưng vết thương vẫn chưa lành hẳn. Mỗi hơi thở lúc này đều khiến lồng ngực y như bị xé rách, đau đến tái mặt, nhưng y vẫn không quan tâm mà lao tới trước mặt Cố Duy.
Y chạy thật nhanh.
Y thấy con dao găm rơi trên mặt đất. Chắc chắn Cố Tư Tề đã đến để giết Cố Duy. Không ngờ y mới rời đi chưa bao lâu Cố Tư Tề đã định giết người.
Đáng giận thật!
Tống Diễn không dám tưởng tượng nếu y đến đây mà nhìn thấy người nằm trên nền tuyết là Cố Duy, thì y sẽ có cảm giác gì.
Toàn thân y run rẩy, cơn đau khiến việc thở cũng trở nên khó khăn, nhưng Tống Diễn vẫn gắng gượng đứng thẳng lên, từng bước tiến về phía Cố Duy, rồi ôm chặt lấy người trước mặt.
Đôi mắt Cố Duy khẽ co lại, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bối rối.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy bối rối đến vậy.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu nghe thấy giọng Tống Diễn. Giọng Tống Diễn rất nhẹ, nhẹ đến mức như muốn tan vào trong gió, nhưng khi rơi vào tai Cố Duy, lại như chạm sâu vào đáy lòng cậu.
Phía sau là cơn bão tuyết dày đặc, nhưng trong giây phút này chúng như cũng ngừng lại.
Cả thế giới chỉ còn lại âm thanh ấy.
Tống Diễn nói: "May mà ngươi không sao."