Trước đây Cố Duy đối mặt với ma tộc còn không ngại hy sinh để bảo vệ mình, lẽ nào bây giờ lại sợ Phong Minh Vũ mà bỏ rơi mình được?
Ý định của Cố Duy quá rõ ràng: "Bắt kẻ cầm đầu trước." Mấy tên tu sĩ này cả hai bọn họ đều không đối phó được, nhưng chỉ cần khống chế được Phong Minh Vũ, những tên tu sĩ khác chắc chắn sẽ không dám động đến họ.
Tay Cố Duy giữ chặt nhánh cây không chút dao động, ánh mắt lạnh lùng. Phong Minh Vũ chỉ là một kẻ mới vào con đường tu luyện, cùng lắm chỉ biết vài chiêu thức luyện khí, chưa đạt đến cảnh giới không bị thương bởi người phàm.
Phong Minh Vũ ra hiệu bằng mắt, muốn bọn tu sĩ kia nhanh chóng cứu hắn. Nhưng Cố Duy đưa nhánh cây tiến thêm nửa tấc, giọng không cảm xúc: "Tam công tử có thể thử xem, liệu bọn họ cứu ngươi trước hay ta giết ngươi trước."
Nỗi sợ hãi khiến da đầu Phong Minh Vũ tê dại. Dù hắn là một công tử kiêu ngạo, nhưng trước giờ luôn được nuông chiều, chưa từng gặp tình cảnh này bao giờ.
Môi hắn run rẩy, nghiến răng nói: "Ngươi... ngươi không dám giết ta."
Cố Duy nhướng mày, khẽ cười: "Ồ? Vậy tam công tử muốn thử không?"
Không hiểu sao nghe giọng cười hờ hững của Cố Duy, cả người Phong Minh Vũ lạnh toát. Hắn nghiến răng run rẩy, trong lòng bất giác nảy ra một ý nghĩ đáng sợ: Cố Duy thật sự dám giết hắn.
Thử? Ai mà muốn lấy mạng mình ra thử cơ chứ?!
Hắn còn phải thành tiên mà!
Dù trong lòng ngập tràn phẫn nộ, nhưng giờ đây hắn không thể không cúi đầu. Chờ thoát ra khỏi đây hắn sẽ tính sổ sau!
Phong Minh Vũ hít sâu một hơi, ra lệnh: "Các ngươi, lùi xa ra."
Mấy tên tu sĩ nghe thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lùi lại. Bọn họ chỉ là loại nịnh bợ, đi theo Phong Minh Vũ để kiếm lợi ích, không đời nào dám liều mạng cứu hắn. Chưa kể cứu không thành còn mất mạng, không bằng tạm thời tránh đi trước, có lẽ Cố Duy cũng không thực sự dám giết người.
Cố Duy nhướng mắt, lạnh lùng nói: "Lùi xa hơn nữa."
Mấy tên tu sĩ nhìn Phong Minh Vũ rồi lùi thêm vài bước, cuối cùng biến mất trong màn sương mù dày đặc. Không có phù dẫn đường, bọn họ mà đã đi vào sương mù thì coi như lạc đường mãi mãi.
Giờ đây chỉ còn lại Phong Minh Vũ, Tống Diễn và Cố Duy.
Phong Minh Vũ cũng đành chịu thua, cười gượng: "Giờ thì ngươi có thể thả ta rồi chứ?"
Tay Cố Duy vẫn không hề nới lỏng. Dù Phong Minh Vũ chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng dù sao cũng là tu sĩ, cậu không dám lơ là. Cố Duy đẩy mạnh Phong Minh Vũ, lạnh giọng nói: "Đi."
Tống Diễn vui vẻ bước theo sau.
Cố Duy cứ thế đẩy Phong Minh Vũ đi về phía trước.
Tống Diễn nhìn lướt qua ngọc bội xanh đeo trên thắt lưng Phong Minh Vũ. Mỗi lần đi đúng hướng, chiếc ngọc bội lại phát ra ánh sáng mờ mờ. Chắc chắn là hắn ta dùng tấm ngọc này để gian lận trong mê trận. Đúng là người có "thế lực" thì luôn khác biệt.
Vì có phù dẫn đường, họ nhanh chóng tới được lối ra của mê trận.
Sắc mặt Phong Minh Vũ tối sầm suốt chặng đường.
Tống Diễn nhìn Phong Minh Vũ từ đầu đến chân, đột nhiên đưa tay ra giật phăng chiếc ngọc bội trên thắt lưng hắn.
Sắc mặt Phong Minh Vũ tái nhợt, tức giận hét lên: "Đó là đồ của ta!"
Tống Diễn mân mê chiếc ngọc bội trong tay, cười nhạt: "Đây chính là thứ ngươi dùng để gian lận à?"
Ánh mắt Phong Minh Vũ lảng tránh: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì. Đây chỉ là bùa hộ mệnh mà gia tộc cho ta."
Tống Diễn gật đầu, cất ngọc bội vào trong áo, nói với Cố Duy: "Chúng ta đi thôi."
Cố Duy buông tay, đẩy Phong Minh Vũ ngã ra sau, nắm tay Tống Diễn bước ra khỏi mê trận.
Khi quay đầu nhìn lại, Phong Minh Vũ đã biến mất khỏi tầm mắt.
Phong Minh Vũ ngồi phịch xuống đất, nhìn chằm chằm vào chiếc ngọc bội bị Tống Diễn cướp mất, cắn chặt răng. Lần này hắn chết chắc rồi.
Không thể ngồi chờ chết, hắn lấy ra một tấm phù truyền tin.
- --
Trong Vọng Tiên Các trên lưng chừng núi, Thừa Di đạo nhân mở mắt.
Ông ta vung tay, trước mặt hiện ra một màn nước.
Chỉ thấy Phong Minh Vũ đứng giữa màn sương, vẻ mặt đầy hoảng loạn. Thừa Di đạo nhân cau mày. Thằng nhóc nhà họ Phong có phù dẫn đường trong tay sao còn đi lạc? Thậm chí còn dùng đến phù truyền tin?
Ông ta trầm ngâm một lúc, gọi một tiên nhân đến dặn dò: "Đưa Phong Minh Vũ đến đây."
Tiên nhân cúi đầu nhận lệnh.
Chẳng bao lâu, Phong Minh Vũ được đưa đến Vọng Tiên Các.
Thừa Di đạo nhân nhìn vẻ nhếch nhác của hắn ta, không khỏi bực bội: "Ngươi gặp phải chuyện gì?"
Phong Minh Vũ đứng trước mặt đạo nhân run rẩy. Hắn biết mình đã gây ra rắc rối lớn.
Không còn cách nào khác, hắn đảo mắt một vòng rồi bắt đầu khóc lóc kể lể: "Thừa Di thế bá, phù dẫn đường của cháu bị người ta cướp mất rồi!"
Thừa Di đạo nhân cau mày: "Ai dám cướp của ngươi?"
Phong Minh Vũ cúi đầu lí nhí: "Là... là một kẻ tên Tống Diễn."
Tống Diễn?
Tên này nghe có chút quen tai.
Thừa Di đạo nhân nghĩ ngợi rồi nhanh chóng nhớ ra. Tống Diễn chẳng phải là kẻ đứng đầu trong vòng thi thứ nhất sao? Chính vì y giành giải nhất nên ông mới để ý đến, hơn nữa...
Thừa Di đạo nhân lạnh lùng nhìn Phong Minh Vũ: "Tống Diễn chỉ là một người phàm, sao y cướp của ngươi được?"
Ánh mắt Phong Minh Vũ dao động: "Tuy... tuy y là người phàm nhưng có đồng bọn, lại còn giở trò hèn hạ nên cháu bị mắc bẫy..."
Nhưng Thừa Di đạo nhân không còn kiên nhẫn nghe hết, chỉ buông hai chữ lạnh lùng: "Vô dụng."
Sắc mặt Phong Minh Vũ tái mét, cúi đầu đầy hổ thẹn.
Thừa Di đạo nhân nhìn biểu hiện của Phong Minh Vũ, biết ngay rằng hắn chột dạ, có lẽ định bắt nạt người ta nhưng bị lật ngược tình thế. Ai rảnh mà đi gây chuyện với ngươi chứ? Thằng nhóc này chẳng có tài cán gì, chỉ biết huênh hoang, gây rắc rối xong lại bắt ta phải xử lý.
Nếu không phải nể mặt lão tổ nhà họ Phong, ta đã mặc kệ rồi.
Thừa Di đạo nhân hừ lạnh: "Việc này ta sẽ xử lý, còn ngươi ngoan ngoãn ngồi yên đợi cho hết đại hội tuyển chọn. Nếu còn gây rắc rối thì cút về nhà đi."
Phong Minh Vũ vội vã cúi đầu: "Vâng vâng, cháu không dám nữa."
- --
Tống Diễn và Cố Duy quay lại quán trọ khá sớm.
Tông Diệu thấy họ về nhanh thì ngạc nhiên hỏi: "Hai người quay về nhanh thế, đã vượt qua mê trận rồi à?"
Tống Diễn mỉm cười đáp: "Đúng vậy."
Tông Diệu gật đầu hài lòng: "Tống huynh quả thực có thiên phú, việc nhập môn tu tiên chỉ còn là vấn đề thời gian thôi!"
Tống Diễn khiêm tốn: "Hy vọng là vậy."
Nhưng từ lúc Cố Duy về đến quán trọ đã giữ vẻ mặt lạnh lùng, tâm trạng có vẻ không tốt. Cậu chẳng nói chẳng rằng, bước thẳng qua hai người lên lầu trước.
Tống Diễn thấy vậy cũng không còn tâm trạng trò chuyện với Tông Diệu nữa, liền nói: "Từ huynh, ta cũng lên nghỉ trước đây."
Tông Diệu gật đầu: "Tống huynh cứ tự nhiên."
Tống Diễn bước lên lầu, đuổi theo Cố Duy. Y dè dặt hỏi: "Lần này chúng ta chắc chắn sẽ đứng đầu, sao ngươi lại không vui?"
Cố Duy mím chặt môi, đôi mắt đen u ám.
Vui? Còn có gì đáng vui vẻ nữa đây?
Trong lòng cậu không hề mong muốn Tống Diễn nhập môn tiên môn. Thậm chí trong một khoảnh khắc tối tăm, cậu từng có suy nghĩ hèn hạ muốn Tống Diễn không vượt qua được thử thách, bị loại ngay từ vòng đầu. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không thể nhẫn tâm làm vậy, vẫn đưa Tống Diễn ra khỏi mê trận, không đành lòng nhìn Tống Diễn thất vọng.
Bây giờ Tống Diễn đã qua cả hai vòng thi với vị trí đầu bảng, chỉ còn một bước nữa là trở thành tiên nhân. Con đường trước mắt quá dễ dàng, trong khi Cố Duy lại cảm thấy lòng mình trĩu nặng đến mức không thở nổi.
Cậu siết chặt tay, một lúc lâu sau mới khẽ giọng hỏi: "Ngươi... thực sự muốn nhập tiên môn à?"
Câu hỏi ấy khiến Tống Diễn ngạc nhiên.
Y chưa bao giờ nghĩ kỹ về chuyện này. Bản thân nguyên chủ vốn không có tư chất tu tiên, Tống Diễn cũng không phải người mang khát khao mạnh mẽ muốn trở thành tiên nhân. Đối với y, tiên nhân hay ma tộc cũng chỉ là những nhân vật trong truyện, chẳng hề có sự liên kết với thực tế.
Với những gì đã xảy ra, mặc dù đã sống trong thế giới này một thời gian và gặp gỡ những sinh vật huyền bí, Tống Diễn vẫn cảm thấy tiên giới hay ma giới đều rất xa vời, không liên quan gì đến y. Y cũng chẳng muốn dính líu đến mấy vụ đấu đá giữa tiên và ma...
Nhưng nếu trả lời rằng y không muốn nhập môn tiên đạo thì quá lạc quẻ, khó mà giải thích cho thỏa đáng, nên Tống Diễn đành trả lời một cách nước đôi: "Ai mà không muốn thành tiên chứ."
Cố Duy nhìn chằm chằm vào mắt Tống Diễn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, dường như cậu thấychút do dự trong mắt Tống Diễn, nhưng rất nhanh sự do dự đó đã tan biến, nhanh đến nỗi cậu nghĩ mình đã nhìn nhầm.
Phải rồi, có ai lại không muốn thành tiên chứ.
Một người như Tần Chương thôi cũng có thể hô mưa gọi gió, quyết định sống chết của người khác. Nếu Tống Diễn có thể gia nhập tiên môn, đạt đến trường sinh, hiển nhiên y sẽ không từ chối.
Chẳng ai từ chối cơ hội đó cả.
Nếu không Tống Diễn đâu cần đến dự buổi thi tuyển tiên môn này.
Nhưng mà...
Trước đây, chỉ có mình cậu nhìn thấy sự đặc biệt của Tống Diễn.
Trước đây, chỉ có mình cậu ở bên Tống Diễn.
Giờ thì Tống Diễn tỏa sáng trước mọi người, y có nhiều lựa chọn hơn... Con đường tiên đạo rộng mở trước mắt, Tống Diễn rồi sẽ dần rời xa cậu.
Trong khoảnh khắc này, Cố Duy bỗng muốn hỏi, liệu ngươi có sẵn lòng ở lại vì ta không?
Nhưng môi cậu chỉ mấp máy rồi lại không nói ra lời.
- --
Ngày hôm sau Tống Diễn bước xuống lầu, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác được mọi người chú ý. Nhưng lần này y đã có chuẩn bị, bình thản bước xuống.
Mọi người nhìn Tống Diễn với ánh mắt phức tạp.
Đây chính là tên vô danh tiểu tốt đến từ thị trấn nhỏ kia, liên tiếp đứng đầu hai vòng thi, thậm chí còn cướp mất hào quang của Phong Minh Vũ!
Chỉ cần y có chút thiên phú thôi là đã có thể bước lên con đường tiên đạo rồi!
Nhiều người ganh tị đến đỏ mắt.
Tống Diễn làm ngơ trước ánh mắt đầy ghen ghét của họ, ra ngoài với Cố Duy.
Hai vòng thi trước đánh giá năng lực và sự thông minh của người tham gia, nên phần nào vẫn dựa vào nỗ lực của bản thân. Nhưng vòng ba thì khác, hoàn toàn dựa vào số mệnh trời ban.
Vòng thi thứ ba này kiểm tra tiên căn.
Nếu không có tiên căn, dù hai vòng trước có xuất sắc thế nào cũng vô ích.
Khi nguyên chủ còn nhỏ, Tống Đức Viễn đã bỏ ra một số tiền lớn gửi hắn vào một môn phái tu luyện, nhưng nguyên chủ lại không có chút thiên phú tu luyện nào. Sau hai năm mà hắn còn chẳng thể thể dẫn khí vào cơ thể, cuối cùng bị môn phái trả về. Một người như vậy chắc chắn sẽ không có tiên căn.
Thế nên Tống Diễn rất thong dong.
Sau sự sàng lọc từ hai vòng thi trước, số người tham gia vòng ba ít đi nhiều, chỉ còn chưa đến một trăm người.
Nhưng số người đến xem thì lại đông nhất từ trước đến giờ.
Trước Vọng Tiên Các có một đài cao.
Trên đài là những người tham gia thi tuyển, còn dưới đài đông nghẹt người đến xem. Ai cũng muốn tận mắt chứng kiến những thiên tài nào có thể vượt vũ môn, bước lên con đường tiên đạo.
Tống Diễn bình tĩnh bước lên đài, lướt mắt qua thấy Phong Minh Vũ vẫn còn đó. Có vẻ như đúng là hắn ta có chỗ dựa.
Nhưng y không bận tâm đến Phong Minh Vũ mà quay sang nhìn Cố Duy, lòng bất giác căng thẳng. Không biết Cố Duy có thiên phú không?
Chẳng bao lâu sau, mọi người đã tề tựu đông đủ.
Một đạo nhân mặc áo bào trắng, đội mũ lông chim xuất hiện trên đài cao. Ông ta trông đầy vẻ kiêu ngạo, ánh mắt nghiêm nghị.
Đó chính là Thừa Di đạo nhân.
Vòng thi thứ ba do đích thân Thừa Di đạo nhân chủ trì.
Thừa Di đạo nhân quét ánh mắt qua đám người trên đài, vung tay một cái, một pháp khí như chiếc chuông vàng xuất hiện trên tay ông ta. Ông ta nói: "Đây là Chuông Chấn Thần, có thể kiểm tra căn cốt của con người. Khi bần đạo thi pháp, các ngươi không được làm loạn."
Tất cả mọi người đều nín thở, hồi hộp nhìn Thừa Di đạo nhân.
Liệu họ có thể bước vào Không Huyền Cảnh hay không, tất cả đều phụ thuộc vào khoảnh khắc này.
Thừa Di đạo nhân vừa dứt lời, liền kích hoạt pháp khí trên tay.
Chuông vàng lơ lửng giữa không trung phát ra những tiếng ngân trầm, rồi tỏa ra những tia sáng vàng rực, những tia sáng này mang theo hơi ấm, nhưng cũng khiến thần hồn mọi người chấn động.
Một số người có thần hồn yếu đã hơi loạng choạng.
Tống Diễn thấy đầu óc hơi choáng váng, nhưng y nhanh chóng đứng vững. Y nhìn những tia sáng vàng rực chiếu rọi, mỗi người xung quanh đều tỏa ra ánh sáng trắng, có người tỏa sáng yếu ớt, có người thì ánh sáng sáng hơn chút. Còn người có ánh sáng sáng nhất... chính là Phong Minh Vũ.
Tống Diễn nheo mắt lại.
Xem ra tên này cũng có chút thiên phú, chỉ tiếc nhân phẩm hơi kém.
Tống Diễn không dừng lại lâu ở Phong Minh Vũ, quay đầu nhìn Cố Duy, ngay lập tức cau mày.
Cố Duy không những không tỏa ra chút ánh sáng nào, mà ngay cả ánh sáng vàng chiếu lên người cậu cũng như rơi vào một cái hố sâu không đáy, bị nuốt chửng hoàn toàn, không còn thấy chút ánh sáng nào.
Cứ như ánh sáng biến mất không dấu vết.
Sao có thể như vậy được?!
Phải biết rằng dù không có tiên căn, chỉ cần là người còn sống, có linh khí trong người thì ít nhiều cũng sẽ phát ra chút ánh sáng. Không có chút ánh sáng nào, chỉ có thể là người chết, hoặc là không phải người, ví dụ như ma tộc... Hoặc có thể là người có mạch Tuyệt trời sinh hiếm thấy.
Cố Duy chắc chắn không phải người chết, cũng không thể là ma tộc. Chẳng lẽ cậu là người mang mạch Tuyệt?
Tống Diễn mở to mắt không dám tin.
Không phải chứ?
Y không đặt quá nhiều kỳ vọng vào Cố Duy, chỉ mang tâm lý "mèo mù vớ cá rán" đến đây thử, nhưng việc Cố Duy mang mạch Tuyệt vẫn khiến y kinh ngạc vô cùng.
Ông trời thật quá bất công.
Ngay cả một kẻ như Phong Minh Vũ cũng có tiên căn, còn Cố Duy thì lại mang mạch Tuyệt. Đứa trẻ này từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, giờ lại phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn như vậy. Biết thế này, Tống Diễn đã chẳng đưa cậu đến đây!
Tống Diễn vừa khó chịu vừa đau lòng, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.
Khi Tống Diễn đang hoang mang, Cố Duy đột ngột quay đầu, đôi mắt đen láy nhìn y chăm chăm. Khuôn mặt bình thản như mọi khi giờ đây lại căng thẳng.
Tống Diễn khựng lại.
Ngay sau đó y nhận ra không chỉ có Cố Duy nhìn mình, mà cả những người xung quanh cũng quay lại nhìn y, thậm chí cả Thừa Di đạo nhân trên đài cũng dõi mắt về phía y.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tống Diễn khó hiểu.
Cố Duy nhìn y chằm chằm, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy khiến lòng y lại đang nổi sóng dữ dội.
Ánh sáng trắng phát ra từ cơ thể Tống Diễn sáng rực như một cột sáng khổng lồ, vút lên trời cao, thậm chí lẫn trong ánh trắng còn có chút ánh vàng lấp lánh. Ngay cả ánh sáng từ người Phong Minh Vũ, giờ cũng trông chẳng khác gì đom đóm so với mặt trăng.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người chỉ đổ dồn về phía Tống Diễn.
Tông Diệu ở giữa đám đông cũng phải tỏ ra kinh ngạc.
Tống Diễn lại sở hữu... tiên căn Thiên Linh.
Với thiên phú này, Tống Diễn có thể dễ dàng được thu nhận vào Tiên Môn mà không cần sự giúp đỡ của ai. Từ xưa đến nay, những người có tiên căn Thiên Linh thường được trực tiếp đưa vào Thiên Mạch, nơi các trưởng lão tranh nhau nhận làm đệ tử. Con đường tu tiên của họ vô cùng thuận lợi, tương lai cũng khó mà đoán định được.
Tông Diệu khẽ cười gượng. Có vẻ như mong muốn trả ơn Tống Diễn của mình sẽ không dễ thực hiện.
Tống Diễn lúc này mới nhận ra sự khác thường khi tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Y nhìn xuống đôi tay mình với vẻ bối rối.
Rõ ràng mình chỉ là phế vật cơ mà, sao tự nhiên lại có thiên phú vậy?
Nhìn qua Cố Duy, thấy cậu chẳng có chút ánh sáng nào, tâm trạng Tống Diễn càng thêm hoang mang. Mọi chuyện diễn ra vượt ngoài sức tưởng tượng của y.
Thừa Di đạo nhân bình tĩnh nhìn Tống Diễn, ánh mắt thoáng lóe chút do dự.
Ban đầu ông ta định đợi sau khi buổi tuyển chọn kết thúc sẽ tìm cơ hội xử lý tên người phàm này. Nhưng việc Tống Diễn có được thiên phú như vậy, lại xảy ra trước mắt bao người, khiến chính ông ta cũng không thể hành động tùy tiện. Xem ra mọi chuyện chỉ có thể dừng ở đây...
Ông ta không thể vì Phong Minh Vũ mà tự đưa mình vào tình thế bất lợi.
Ngay lúc Thừa Di đạo nhân chuẩn bị tuyên bố kết quả, bỗng một giọng nói chói tai vang lên.
Mắt Phong Minh Vũ đỏ rực, chỉ thẳng vào Tống Diễn hét lớn: "Y gian lận!"
Cả hội trường náo động.
Mọi người lại chuyển ánh mắt về phía Phong Minh Vũ, ánh mắt dõi theo giữa hai người họ, không ngừng bàn tán.
Nếu tội danh gian lận được xác định, dù Tống Diễn có thiên phú thế nào đi nữa cũng sẽ bị loại khỏi cuộc thi và không bao giờ được tham gia lại!
Ai nấy đều háo hức chờ đợi diễn biến tiếp theo của tình huống đầy kịch tính này, không ai dám rời mắt.
Thừa Di đạo nhân không ngờ Phong Minh Vũ lại dám làm trò này, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Kẻ nào gian lận, ông ta thừa biết. Nhưng một khi Phong Minh Vũ đã đưa ra lời cáo buộc, ông ta không thể làm ngơ.
Ông ta quay sang Phong Minh Vũ, giọng trầm xuống: "Ngươi nói y gian lận, có bằng chứng không?"
Từ lúc Phong Minh Vũ mở miệng, ánh mắt Cố Duy đã lạnh tanh. Cậu hối hận vì không trực tiếp giết tên này trong mê trận.
Bị bao nhiêu ánh mắt đổ dồn, cũng cảm nhận được sự không hài lòng từ Thừa Di đạo nhân, Phong Minh Vũ bắt đầu hối hận. Nhưng hắn quá căm tức, nếu để Tống Diễn vào được Tiên Môn, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội trả thù nữa... Nên hắn liều lĩnh buộc tội, giờ không còn đường lui, hắn phải buộc tội Tống Diễn đến cùng, nếu không tội vu khống sẽ khiến hắn phải chịu hậu quả nghiêm trọng.
Phong Minh Vũ hít sâu một hơi, lòng đầy ghen tị và căm hận: "Hôm qua trong mê trận ta đã tận mắt thấy Tống Diễn sử dụng Phù dẫn đường. Chắc chắn Phù dẫn đường vẫn còn trên người y."
Món bảo vật như Phù dẫn đường, Tống Diễn mà cướp được chắc chắn sẽ giữ thật kỹ bên mình, vì thế hắn mới dám buộc tội một cách trắng trợn như vậy.
Mọi người nghe vậy thì tò mò, không ngừng xì xào.
Phù dẫn đường là bảo vật của Tiên gia. Việc Phong Minh Vũ có nó không phải chuyện lạ, nhưng Tống Diễn chỉ là một kẻ phàm trần vô danh, không có chút bối cảnh gì, sao có được bảo vật như thế? Chuyện này cũng đáng ngờ.
Thừa Di đạo nhân gần như phát điên vì sự ngu xuẩn của Phong Minh Vũ, nhưng mối quan hệ giữa ông và nhà họ Phong rất gắn kết, không dễ gì dứt bỏ. Dù Phong Minh Vũ có nực cười đến đâu, ông vẫn phải đứng về phía nhà họ Phong.
Thừa Di đạo nhân hít một hơi, quay sang hỏi Tống Diễn: "Những điều hắn nói có thật không?"
Từ lúc bị kéo vào vòng xoáy này Tống Diễn vẫn im lặng, không vội vàng biện hộ hay lo lắng. Nghe Thừa Di đạo nhân hỏi, y chỉ mỉm cười, từ tốn đáp: "Dĩ nhiên là không."
Thừa Di đạo nhân bỗng cảm thấy tim đập mạnh.
Tống Diễn không phải người ngốc. Y hẳn hiểu rõ tình huống của mình lúc này. Tại sao y vẫn có thể bình thản đến vậy? Điều này không bình thường chút nào.
Thừa Di đạo nhân cau mày, hỏi lại lần nữa: "Nếu vậy ngươi có dám để người khác kiểm tra chứng minh trong sạch không?"
Tống Diễn chỉ lắc đầu đáp: "Ta không làm chuyện đó, tại sao phải chứng minh trong sạch? Chẳng lẽ ai đó vu cáo ta thì ta phải để người khác kiểm tra hay sao? Vậy nếu ta nói Phong Minh Vũ gian lận, hắn cũng phải để người khác kiểm tra chứ?"
Phong Minh Vũ tức đỏ cả người: "Ngươi nói bậy! Ngươi không dám để kiểm tra, chứng tỏ ngươi đã gian lận!"
Thừa Di đạo nhân suýt chút nữa thì ra tay bịt miệng Phong Minh Vũ. Nhưng giờ mọi việc đã đến nước này, ông chỉ hy vọng Phù dẫn đường thực sự vẫn ở trên người Tống Diễn. Với bằng chứng rõ ràng, dù người ta có nghi ngờ ông vẫn có thể kết tội Tống Diễn và kết thúc chuyện này một cách nhanh chóng.
Ánh mắt Thừa Di đạo nhân lạnh lại, ông ta ra lệnh: "Người đâu."
Hai tiên nhân phía sau ông ta tiến lên đi về phía Tống Diễn, có vẻ sẵn sàng tiến hành lục soát.
Cố Duy bước lên chắn trước mặt Tống Diễn, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai tiên nhân. Cậu muốn xem ai dám làm điều đó!
Chắc chắn Phục Diễm vẫn đang âm thầm bảo vệ cậu. Mặc dù không hiểu tại sao vị tướng quân của Ma tộc lại hạ mình bảo vệ cậu như vậy, nhưng dù hôm nay phải tiết lộ mối liên hệ với Ma tộc, cậu cũng không thể để ai xúc phạm đến Tống Diễn.
Hai tiên nhân bị ánh mắt của Cố Duy làm cho ớn lạnh, mặc dù cậu chỉ là một người phàm, nhưng ánh mắt của cậu khiến họ cảm thấy áp lực kinh khủng.
Nhưng họ cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục tiến về phía trước.
Phong Minh Vũ nở nụ cười đắc ý. Đợi đến khi tìm ra Phù dẫn đường, để xem ngươi còn cãi thế nào!
Thừa Di đạo nhân vẫn giữ vẻ lạnh lùng vô cảm. Hy sinh một người như Tống Diễn để bảo vệ nhà họ Phong và lợi ích của mình, ông chỉ làm điều cần phải làm.
Tống Diễn đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười mỉm.
Ngay khi hai tiên nhân sắp chạm vào y... bỗng một luồng sáng chói lòa bùng lên từ trên trời!
Một cơn gió mạnh thổi tung trên đài cao, mọi người đều phải giơ tay che mắt.
Khi họ mở mắt ra...
Chỉ thấy một thanh kiếm dài cắm ngay trước mặt Tống Diễn, chặn bước tiến của hai tiên nhân!
Thanh kiếm này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, thậm chí còn không phát sáng, nhưng nó lại tỏa ra một cảm giác uy nghiêm, khiến ai nhìn vào cũng thấy run sợ.
Thừa Di đạo nhân là người có tầm nhìn cao nhất, vừa nhìn thấy thanh kiếm, sắc mặt ông ta lập tức biến đổi.
Thanh kiếm này... chắc chắn là một tiên khí phẩm cấp cao.
Chẳng lẽ ở đây còn có một tiên nhân cấp cao nào khác sao?
Ngay sau đó, ánh mắt của Thừa Di đạo nhân khẽ rụt.
Một người từ trong đám đông bước ra, dù dưới chân anh không có bậc thang, nhưng anh đi như thể đang bước lên từng bậc. Từng bước một, người đó tiến tới trước mặt Tống Diễn rồi dừng lại.
Người đàn ông này ăn mặc rất bình thường, nếu lẫn vào đám đông thì chẳng ai thèm để ý, nhưng đôi mắt đen của anh lại sâu thẳm và bình tĩnh, toát lên khí chất khác biệt.
Anh khẽ vung tay, thanh kiếm bay trở lại vào tay anh. Anh đứng đó, cầm kiếm trong tay, giọng nói lạnh lùng nhưng vang dội: "Ta xem ai dám động đến y."
Tống Diễn nhìn Tông Diệu cười khẽ, rồi quay đầu nhìn Phong Minh Vũ với vẻ thản nhiên.
Chẳng phải đang thi xem ai có chỗ dựa tốt hơn à?
Ai mà chẳng có chỗ dựa!