Tông Diệu không thèm đáp lại, chỉ lạnh lùng nói: "Ông là tiên nhân đứng đầu Bắc Lê Châu, chủ trì đại hội tuyển chọn Tiên Môn, lẽ ra phải xử sự công bằng chính trực, thu nạp nhân tài cho Tiên Môn. Thế mà ông lại lẫn lộn phải trái, đúng sai không rõ, điều này khiến ta vô cùng thất vọng."
Nghe vậy, Thừa Di đạo nhân bực bội không thôi.
Ông ta vốn tôn trọng Tông Diệu vì anh cũng là tiên nhân, thế mà Tông Diệu lại chẳng chút nể mặt, tuổi còn trẻ mà dám lớn lối như thế!
Sắc mặt Thừa Di đạo nhân dần trở nên lạnh lùng: "Lời đừng nói bừa bãi. Ta lẫn lộn phải trái khi nào chứ?"
Tông Diệu lạnh lùng giơ tay lên, một viên ngọc phù màu xanh xuất hiện trên tay anh, chính là phù dẫn đường của Phong Minh Vũ!
Tông Diệu thản nhiên nói: "Thứ mà các người đang tìm là cái này đúng không?"
Sắc mặt Thừa Di đạo nhân thay đổi, linh tính mách bảo có điều chẳng lành. Tại sao phù dẫn đường lại không ở trên người Tống Diễn mà lại ở trên tay tiên nhân này?
Phong Minh Vũ thì không nghĩ nhiều đến thế, phấn khích la lớn: "Đúng rồi, chính là cái này! Hóa ra ngươi cùng một hội với Tống Diễn!"
Thừa Di đạo nhân nổi đoá, không nhịn nổi tên ngu này nữa, ông ta tát mạnh vào mặt Phong Minh Vũ, quát: "Im miệng lại cho ta!"
Phong Minh Vũ bị tát đến choáng váng, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Thừa Di đạo nhân hít một hơi sâu, nhìn chằm chằm vào Tông Diệu với vẻ mặt nghiêm trọng: "Sao ngươi lại có được thứ này?"
Tông Diệu không trả lời, chỉ ném phù dẫn đường xuống trước mặt Phong Minh Vũ rồi nói: "Tống Diễn đã kể lại hết mọi chuyện xảy ra trong mê trận cho ta ngay sau khi trở về, bao gồm cả việc y lấy được phù dẫn đường này. Ta đã biết chuyện Phong Minh Vũ gian lận và tấn công người khác, vốn định chờ sau khi đại hội tuyển chọn kết thúc mới xử lý, nhưng không ngờ Phong Minh Vũ còn trơ trẽn đến mức vu khống người khác."
Người xung quanh nghe đến đây thì lập tức bừng tỉnh.
Thì ra là vậy! Thế này nghe mới hợp lý chứ.
Hóa ra Phong Minh Vũ gian lận rồi còn chơi trò vu cáo trước. Nhưng vẫn chưa rõ Tống Diễn là ai mà không chỉ lấy được phù dẫn đường từ tay Phong Minh Vũ, lại còn quen biết vị tiên nhân đầy quyền lực này nữa.
Có vẻ như Tống Diễn cũng có chỗ dựa vững chắc đấy!
Chả trách y không hề sợ Phong Minh Vũ.
Cố Duy cau mày liếc nhìn Tống Diễn, môi mỏng mím chặt. Tống Diễn đã nói chuyện này với Từ Phần từ khi nào?
Tống Diễn bắt gặp ánh nhìn của Cố Duy, nở một nụ cười trấn an, như muốn bảo không có gì phải lo lắng.
Y biết kiểu gì Phong Minh Vũ cũng sẽ gây rắc rối nên đã giao phù dẫn đường cho Tông Diệu từ sớm, phòng ngừa trường hợp xấu nhất. Ai ngờ Phong Minh Vũ thích đâm đầu vào chỗ chết thật.
Đúng là "không làm thì không chết".
Thế nhưng Cố Duy nhìn ánh mắt của Tống Diễn xong chỉ thờ ơ quay đầu đi.
Tống Diễn:?
Cố Duy tránh ánh mắt của Tống Diễn, lạnh lùng nhìn bóng lưng của Từ Phần. Chính cậu cũng không biết được kế hoạch của Tống Diễn, vậy mà Tống Diễn lại tin tưởng Từ Phần có thể bảo vệ mình...
Còn cậu, chẳng lẽ lại không đáng tin sao?
Chưa bao giờ cậu lại ghét bản thân vì không đủ mạnh đến vậy, không đủ khả năng để Tống Diễn dựa vào.
Cố Duy siết chặt nắm tay.
Thừa Di đạo nhân bình tĩnh nhìn Tông Diệu, trong lòng thoáng qua rất nhiều suy nghĩ.
Mặc dù rất căm ghét việc Tông Diệu xen vào chuyện của mình, nhưng giờ Tông Diệu đã vạch trần hết, ông ta không thể bảo vệ Phong Minh Vũ được nữa. Nếu không muốn dư luận dậy sóng, ông ta chỉ có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Phong Minh Vũ để rũ sạch trách nhiệm của bản thân.
Thừa Di đạo nhân không cảm xúc nhìn Phong Minh Vũ: "Không chỉ gian lận mà còn vu khống người khác, Tiên môn không dung thứ cho những kẻ như ngươi. Người đâu, lôi hắn xuống!"
Điều quan trọng nhất bây giờ là không để Phong Minh Vũ có cơ hội phát ngôn linh tinh. Chỉ cần xử lý hắn xong, mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp.
Phong Minh Vũ nghe vậy thì hoảng sợ. Nếu bị kết tội hắn sẽ không bao giờ được vào Tiên Môn, mà về nhà cũng sẽ bị cha hắn phạt nặng.
Tại sao Thừa Di đạo nhân lại đột ngột quay lưng với hắn? Rõ ràng trước đó ông còn đứng về phía hắn cơ mà? Hắn không thể để mình bị bắt như thế này!
Phong Minh Vũ nôn nóng: "Ta không vu khống! Ta nói thật mà! Đấy chỉ là lời nói từ một phía..."
Nhưng hai tiên nhân vừa tiến về phía Tống Diễn lúc này đã quay sang bước tới chỗ Phong Minh Vũ.
Thừa Di đạo nhân lẳng lặng nhìn theo.
Là do ngươi ngu ngốc, không thể trách ta không cứu ngươi được.
Ngay khi hai tiên nhân định lôi Phong Minh Vũ đi, Tông Diệu bất ngờ ra tay. Một tia kiếm khí sắc bén phóng ra khiến hai tiên nhân phải lùi lại vài bước, vẻ mặt bối rối.
Thừa Di đạo nhân cau mày hỏi: "Các hạ lại định làm gì nữa đây?"
Tông Diệu ung dung đáp: "Ông không biết chuyện Phong Minh Vũ vu cáo à?"
Thừa Di đạo nhân nghe vậy thoáng nổi giận. Ông ta đã định hy sinh Phong Minh Vũ rồi vậy mà Tông Diệu vẫn không chịu buông tha, muốn lôi ông ta vào cuộc. Ông ta lạnh giọng: "Dĩ nhiên ta không biết gì về chuyện này."
Tông Diệu nhướn mày: "Thật không?"
Thừa Di đạo nhân nghiến răng, ánh mắt lóe lên tia giận dữ: "Vì ngươi cũng là tiên nhân nên ta đã nhẫn nhịn nhiều lần và xử lý Phong Minh Vũ theo lời ngươi. Thế mà ngươi còn dám vu khống ta! Ta sẽ không để ngươi tiếp tục nói xằng nữa!"
Nói xong ông ta rút kiếm lao thẳng về phía Tông Diệu.
Thừa Di đạo nhân biết hôm nay Tông Diệu đến là để gây khó dễ cho mình, không dễ gì bỏ qua. Dù đối phương cũng là một tiên nhân cấp cao, nhưng ông ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tấn công nhanh chóng để trừ khử Tông Diệu.
Thấy Thừa Di đạo nhân ra tay, ánh mắt Tông Diệu lập tức trở nên lạnh lẽo. Anh đã định cho ông ta cơ hội chuộc lỗi, nhưng không ngờ Thừa Di đạo nhân lại quá cố chấp. Thế là Tông Diệu cũng không hề nương tay chút nào, rút kiếm đánh một chiêu đối đầu trực tiếp.
Hai thanh kiếm va vào nhau, phát ra âm thanh kim loại chói tai. Khí thế mãnh liệt từ cuộc đọ sức khiến những người xung quanh bị đẩy lùi về sau.
Khi mọi người nhìn lại, Thừa Di đạo nhân đã lùi một bước, phun ra một ngụm máu, trong khi Tông Diệu vẫn đứng yên bất động.
Chiến cục đã được định.
Mọi người há hốc mồm kinh ngạc. Rốt cuộc tiên nhân này là ai mà Thừa Di đạo nhân cũng không phải là đối thủ?
Ngay sau đó, mọi người nhìn thanh kiếm trên tay Tông Diệu. Thanh kiếm trên tay Tông Diệu nhìn bề ngoài có vẻ cũ kỹ, phủ đầy bụi mờ, nhưng khi sức mạnh của nó lan tỏa, mọi người đều có cảm giác áp lực cực lớn. Lớp bụi bám bên ngoài dần tan biến, để lộ ra lưỡi kiếm trong suốt như ngọc, lấp lánh ánh sáng tựa như một viên ngọc quý lâu ngày được mài giũa.
Thừa Di đạo nhân nhìn chằm chằm thanh kiếm, hai hàm răng cắn chặt, toàn thân run rẩy, mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Người khác có thể không biết thanh kiếm này, nhưng ông ta thì nhận ra ngay.
Đây chính là thần kiếm... Huyền Ẩn.
Trước khi Tiên chủ Tông Triều Sơn bế quan, ngài đã đích thân giao lại kiếm Huyền Ẩn cho Thiếu chủ.
Vậy thì người trước mặt ông ta... chẳng ai khác ngoài Thiếu chủ của Tiên Môn, Tông Diệu!
Tông Diệu lạnh lùng nhìn xuống Thừa Di đạo nhân, từng lời từng chữ vang lên rõ ràng: "Thừa Di, ngươi vì lợi ích riêng mà làm trái lẽ công bằng, có biết tội chưa?"
Những người xung quanh đều sững sờ. Người này có thân phận gì mà lại dám nói những lời này?
Nhưng điều khiến họ còn kinh ngạc hơn cả chính là... Thừa Di đạo nhân giờ đây đang quỳ mọp xuống trước mặt Tông Diệu, run rẩy khẩn cầu: "Thiếu chủ xin bớt giận! Việc này, việc này ta thật sự không biết, xin Thiếu chủ minh xét!"
Mọi người không thể tin vào mắt mình.
Trong mắt dân chúng Bắc Lê Châu, Thừa Di đạo nhân chính là vị thần sống, là người quyền lực nhất mà họ từng thấy. Ông đứng đầu hàng trăm thành trì, dưới trướng có vô số tiên nhân, một tiếng nói của ông có thể khiến cả trời đất rung chuyển. Thế nhưng giờ đây vị tiên nhân quyền lực ấy lại quỳ rạp dưới chân người khác, run rẩy cúi đầu, không còn chút tự trọng nào.
Khi nghe Thừa Di gọi Tông Diệu là "Thiếu chủ", tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tông Diệu, trong lòng dâng trào sự sợ hãi và ngưỡng mộ.
Không khí im lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Cố Duy đứng gần đó, đồng tử co lại, lập tức quay sang nhìn Tống Diễn.
Chỉ thấy Tống Diễn vẫn đứng đó với vẻ bình thản, hoàn toàn không có chút bất ngờ nào. Khác với sự kinh ngạc của mọi người, vẻ mặt của Tống Diễn như thể mọi chuyện đã nằm trong dự đoán từ trước.
Hóa ra Tống Diễn đã sớm biết Tông Diệu là Thiếu chủ của Tiên Môn.
Vậy nên tất cả hành động của Tống Diễn với Tông Diệu trước đây đều có lý do.
Nhưng... làm thế nào mà Tống Diễn lại biết được những điều này?
Trong mắt Cố Duy như vực tối sâu thẳm, cậu siết chặt tay mà không nói một lời.
Tông Diệu từ trên cao nhìn xuống Thừa Di đạo nhân: "Xem ra nếu không có bằng chứng, ngươi sẽ không chịu thừa nhận."
Tông Diệu nhẹ nhàng lên tiếng: "Từ Thuấn."
Ngay khi nghe lệnh, một người từ đám đông bước ra, mang theo một tiên nhân khác, kính cẩn nói: "Thuộc hạ đã điều tra rõ ràng. Phù dẫn đường là do lão tổ của nhà họ Phong giao cho Thừa Di đạo nhân, sau đó chính Thừa Di đã trao lại nó cho Phong Minh Vũ. Thuộc hạ đã đưa tiên nhân sẵn sàng làm chứng đến đây."
Sắc mặt Thừa Di đạo nhân tái nhợt không còn chút máu, không thể thốt nên lời.
Phong Minh Vũ lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy. Vị tiên nhân luôn ở bên cạnh Tống Diễn, người mà hắn luôn coi thường hóa ra lại là Thiếu chủ của Tiên Môn. Lần này hắn thật sự tiêu đời rồi...
Tống Diễn nhìn cảnh ấy, lặng lẽ rời khỏi đám đông.
Giờ mọi ánh mắt đều tập trung vào Tông Diệu, không ai để ý đến sự rời đi âm thầm của y.
Thừa Di đạo nhân đã cầm quyền ở Bắc Lê Châu nhiều năm, mối quan hệ chằng chịt phức tạp. Tông Diệu còn phải mất nhiều thời gian để làm rõ mọi chuyện, nhưng tất cả những điều đó giờ đây không còn liên quan gì đến Tống Diễn nữa.
______________
Tống Diễn và Cố Duy trở về quán trọ.
Bởi vì mọi người đều ra ngoài xem náo nhiệt, nên quán trọ hôm nay vắng vẻ, yên tĩnh lạ thường.
Tống Diễn quay đầu nhìn Cố Duy, lòng bộn bề suy tư.
Y vốn muốn Cố Duy được vào Tiên Môn, không ngờ cuối cùng người có thiên phú lại là mình. Nhưng sao lại thế? Phải chăng là do y đã thay thế nguyên chủ nên mới có khả năng này?
Trong mắt Cố Duy, cảm xúc như những đám mây đen cuộn xoáy, trong lòng có cảm giác nặng nề khiến cậu gần như không thở nổi.
Tống Diễn không chỉ có thiên phú tu tiên, mà còn có Thiếu chủ của Tiên Môn làm bạn. Con đường đến đỉnh cao của Tống Diễn đã được trải sẵn, một khi Tống Diễn trở thành tiên nhân, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Những suy nghĩ đen tối bị cậu chôn chặt bấy lâu nay bắt đầu nổi lên, bất mãn và ghen tị cứ gào thét, thôi thúc cậu muốn đưa Tống Diễn rời khỏi nơi này, muốn chiếm lấy toàn bộ tâm trí của Tống Diễn, muốn y chỉ nhìn mỗi mình cậu...
Ngay cả khi phải dùng những cách không minh bạch...
Ngay cả khi Tống Diễn sẽ hận cậu...
"Đừng buồn, không tu tiên được cũng chẳng sao. Ta tin ông trời sẽ không tuyệt đường sống của chúng ta."
Giọng nói ấm áp quen thuộc của Tống Diễn bất ngờ vang lên bên tai.
Cố Duy khép mắt lại, cậu như bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn Tống Diễn.
Rõ ràng cậu đã có những suy nghĩ đen tối như vậy, nhưng Tống Diễn... lại luôn nghĩ cho cậu.
Cố Duy im lặng hồi lâu, cuối cùng cười khổ một tiếng, quay đầu bước đi.
Tống Diễn vốn định an ủi Cố Duy, không ngờ cậu lại quay đi ngay tức khắc. Y chỉ biết xoa đầu đầy bối rối. Ừ thì, thành tích cao mà an ủi thành tích thấp thì chắc Cố Duy càng buồn hơn rồi.
Thôi vậy, cứ để cậu ấy yên tĩnh một mình chút đi.
_________________
Tông Diệu bận rộn đến tận khuya mới trở về.
Anh gõ cửa: "Tống huynh, đã nghỉ chưa?"
Tống Diễn đoán trước được Tông Diệu sẽ đến tìm mình, liền ngồi dậy khoác thêm áo, mở cửa ra, cười nhẹ: "Chưa nghỉ đâu."
Tông Diệu hơi ngập ngừng rồi nói: "Có tiện ra ngoài nói chuyện một chút không?"
"Tất nhiên rồi." Tống Diễn liếc nhìn vào phòng thấy Cố Duy vẫn đang ngủ, khẽ khàng khép cửa lại, cùng Tông Diệu bước ra ngoài.
Vì danh tính của Tông Diệu đã bị lộ, để tránh rắc rối, Từ Thuấn đã cho dọn hết mọi người khỏi quán trọ, khiến tầng một giờ yên tĩnh, chỉ còn hai người họ.
Tống Diễn cười: "Giờ ta nên gọi huynh là gì nhỉ?"
Tông Diệu nhìn Tống Diễn một lúc.
Ban đầu anh nghĩ Tống Diễn sẽ tỏ ra cung kính và e dè trước anh giống như mọi người khác, nhưng không, Tống Diễn vẫn thoải mái tự tại như trước. Thái độ này khiến Tông Diệu cũng dần thả lỏng, ở bên cạnh Tống Diễn luôn là một cảm giác dễ chịu.
Tông Diệu cũng bật cười: "Ta họ Tông, tên Diệu, chúng ta là bạn, cứ gọi như trước đây là được."
Tống Diễn nhanh nhẹn đáp lại: "Tông huynh."
Tông Diệu chần chừ một lúc rồi xin lỗi: "Hôm nay thật làm khó Tống huynh rồi, đây là lỗi của Tiên Môn, ta nhất định sẽ xử lý những kẻ đó để trả lại công bằng cho huynh."
Tống Diễn không để ý lắm, chỉ cười: "Có Tông huynh đứng ra làm chủ, ta rất yên tâm."
Tống Diễn vốn đã quá quen với sự đời cay đắng, những chuyện như bị người có quan hệ đẩy ra ngoài không phải lần đầu y gặp phải, nên chuyện hôm nay không làm y quá bận lòng. Có được Tông Diệu giúp đỡ đã là điều may mắn lắm rồi.
Dù Tống Diễn tỏ ra nhẹ nhàng nhưng Tông Diệu lại cảm thấy vô cùng nặng nề.
Dù là chuyện của Tần Chương ở thành Túc Minh hay vụ Thừa Di đạo nhân ở Bắc Lê Châu, tất cả đều là sai lầm của Tiên Môn. Nếu không có anh ở đó, không biết chuyện sẽ đi xa đến mức nào.
Nghĩ đến việc Không Huyền Cảnh còn có bao nhiêu kẻ như vậy, lần đầu tiên Tông Diệu thấy suy sụp nhường ấy... Tiên Môn vốn dĩ phải bảo vệ chúng sinh, nhưng nhiều kẻ đã lạm dụng quyền lực, quên mất trách nhiệm ban đầu.
Anh không biết có bao nhiêu người như vậy, và liệu bản thân mình có thực sự thay đổi được tất cả hay không.
Hiếm khi Tông Diệu thấy hoang mang như này.
Tống Diễn nhận ra sự tự trách trong mắt Tông Diệu, y thở dài trong lòng. Thế gian là vậy, lòng người khó đoán, cho dù là Tông Diệu – Thiếu chủ Tiên Môn – cũng có những điều không thể xoay chuyển được.
Nhưng chính vì có những người như thế tồn tại, tấm lòng trong sáng, kiên định của Tông Diệu mới trở nên đáng quý hơn bao giờ hết.
Nghĩ đến cả cuộc đời Tông Diệu chiến đấu bảo vệ chúng sinh, cuối cùng dù trở thành thần cũng vẫn cô độc, Tống Diễn không đành lòng.
Y nhìn Tông Diệu với ánh mắt dịu dàng: "Những chuyện này không phải lỗi của huynh, Tông huynh đừng tự trách quá."
Tông Diệu khẽ nói, giọng ngập ngừng: "Nhưng mà..."
Tống Diễn bật cười cắt ngang: "Không có nhưng mà gì hết. Những chuyện này không phải do huynh làm, sao lại đổ lên đầu huynh được? Hơn nữa... hai mươi năm trước chính các tiên nhân của Không Huyền Cảnh đã liều mình chiến đấu với Ma tộc mới có được hòa bình như bây giờ. Luôn có người làm điều đúng đắn, nhưng cũng có người phạm sai lầm. Đó là điều không thể tránh khỏi. Huynh không thể bắt mọi người đều không có tư lợi, nhưng chỉ cần phần lớn mọi người vẫn làm điều đúng, như vậy đã là rất đáng quý rồi."
Tông Diệu im lặng.
Tống Diễn ngừng một chút rồi tiếp tục: "Quê ta có một câu nói, "năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao", ta nghĩ câu này đúng mà cũng không đúng."
Tông Diệu tò mò nhìn y.
"Người có năng lực dĩ nhiên phải gánh nhiều trách nhiệm hơn, nhưng..." Tống Diễn khẽ cười, ánh mắt sáng rực: "Huynh đã làm hết sức mình rồi, những gì còn lại không nằm trong tay huynh nữa. Vậy nên đừng tự trách mình vì sai lầm của người khác. Ta chưa bao giờ trách huynh, ta rất vui vì được làm bạn với huynh. Huynh đã cứu ta hai lần mà."
"Ta tin rằng trên con đường của mình, Tông huynh đã giúp đỡ rất nhiều người, không chỉ mình ta... Huynh đã làm rất tốt rồi. Đôi khi, hãy buông nhẹ gánh nặng một chút."
"Huynh không chỉ là Thiếu chủ của Tiên Môn, huynh còn là chính huynh."
Tông Diệu nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự chân thành và lo lắng của Tống Diễn, giọng điệu nhẹ nhàng của y như làn gió mát thổi qua trái tim đang nặng trĩu của Tông Diệu, khiến anh chợt ngẩn ngơ trong giây lát. Cảm giác khó chịu trong lòng từ sáng sớm cũng dần nhẹ bớt.
Anh cố kìm nén cảm xúc thoáng qua trong lòng.
Lúc này, Tông Diệu chợt hiểu ra tại sao Cố Duy lại thích Tống Diễn đến thế.
Tống Diễn thực sự là một người rất tuyệt.
Anh cảm thấy may mắn khi được kết bạn với Tống Diễn.
Tông Diệu thu ánh mắt lại, nhìn về phía cuối cầu thang tầng hai, nghiêm túc nói với Tống Diễn: "Thật ra hôm nay ta đến đây là muốn hỏi Tống huynh... Tống huynh thiên phú hơn người, nếu huynh đồng ý gia nhập Không Huyền Cảnh, ta có thể giới thiệu huynh."
Trong bóng tối ở cuối cầu thang.
Cố Duy đứng dựa vào lan can, lắng nghe lời Tông Diệu nói.
Bàn tay cậu siết chặt đến rỉ máu.
Đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm không đáy.
Cậu biết mình không nên theo dõi cuộc trò chuyện này.
Thiếu chủ Tiên Môn đích thân mời, làm gì có ai từ chối được?
Dù trong lòng cậu không cam tâm, nhưng rồi thì sao?
Chẳng lẽ lại kéo Tống Diễn xuống vực sâu với mình, thậm chí đồng hành cùng Ma tộc sao?
Cậu thậm chí không có quyền giữ Tống Diễn lại.
Tông Diệu nhìn thẳng vào Tống Diễn, chờ đợi câu trả lời.
Một khoảng lặng ngắn bao trùm cả quán trọ.
Tống Diễn bỗng cười, giọng điệu lười biếng nhưng dứt khoát: "Thôi, ta quen sống tự do rồi, chắc không chịu được sự gò bó. Ta sợ phụ lòng Tông huynh mất."
Tông Diệu nhìn Tống Diễn đầy kinh ngạc, một lúc lâu không nói nên lời.
Cố Duy đứng yên, nét mặt như đông cứng lại, không tin vào những gì mình vừa nghe.
Tống Diễn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của Tông Diệu, bèn cười tự giễu. Y biết bản thân không có lòng dạ lớn lao như Tông Diệu, cũng chẳng có hoài bão gì to tát. Y chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành một người cứu thế.
Y chỉ là một người bình thường giữa hàng vạn người khác.
Y chỉ mong một cuộc sống bình dị, an nhiên bên cạnh người thân, bạn bè.
Có thể từ bỏ con đường này với người khác là điều khó hiểu, nhưng Tống Diễn đã biết trước tương lai sẽ đầy rẫy chiến tranh trong mười năm tới.
Y vẫn không thuộc về thế giới này, y chỉ muốn tránh xa mọi cuộc tranh đấu.
Tông Diệu nhìn Tống Diễn đầy phức tạp.
Ánh mắt vượt qua Tống Diễn, nhìn thẳng về phía sau y, nói từng chữ: "Nếu... nếu Cố Duy cũng có thể gia nhập Không Huyền Cảnh, liệu Tống huynh có đưa ra lựa chọn khác không?"
Tống Diễn ngẩn người.
Rồi y hiểu ra ý của Tông Diệu. Tông Diệu nghĩ y từ chối vì Cố Duy, nhưng thực ra lựa chọn của y không liên quan gì đến Cố Duy... Nhưng, câu trả lời định sẵn ấy lại chợt chững lại trong phút chốc.
Một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu.
Nếu Cố Duy có thể đi cùng, liệu y có đi không?
Tông Diệu nhìn Tống Diễn, khẽ cười: "Ta hiểu rồi."
"Ta tôn trọng lựa chọn của Tống huynh." Tông Diệu đứng dậy nói: "Nếu một ngày nào đó huynh đổi ý, cứ liên hệ với ta, ta luôn đợi huynh."
Tống Diễn cười: "Được thôi."
Tông Diệu nói: "Vậy thì ta không làm phiền nữa, cáo từ."
Tống Diễn dõi theo bóng lưng Tông Diệu rời đi.
Y quay lại, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Cố Duy thì không khỏi ngạc nhiên.
Cố Duy đứng đó từ bao giờ?
Nhưng chẳng sao cả.
Tống Diễn bước đến gần Cố Duy, từng bước một.
Y dừng lại trước mặt Cố Duy, khẽ ngước lên cười. Đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói dịu dàng: "Chúng ta về nhà thôi."
Cố Duy nhìn Tống Diễn không rời mắt, bên tai như có tiếng trống dồn dập, đôi mắt chỉ thấy mỗi Tống Diễn. Lúc này trong tâm trí cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Cậu nghĩ.
Dù có phải chết, cậu cũng sẽ không bao giờ buông tay.